Chủ nhiệm lớp nhìn ba người Trạm Thiến Tuyết, tức giận trách mắng: “Các em cũng có vấn đề, đang yên đang lành sao lại đi cãi nhau với bạn học làm gì? Còn đi chung với nam sinh trường khác nữa chứ, cho dù có động thủ hay không cũng là không đúng, lần sau không được phép như vậy nữa, phải sống hòa hợp với bạn học chứ.”
Lôi Đan yêu cầu mấy người Trạm Thiến Tuyết xin lỗi Tang Lê, vẻ mặt mấy người họ không lộ cảm xúc gì nghe theo, sau đó Lôi Đan dịu dàng khuyên giải, an ủi: “Bạn học với nhau có mâu thuẫn là chuyện bình thường, nhưng hiện tại đã là cấp ba rồi, học tập là quan trọng nhất. Đặc biệt là em, Tang Lê, em vừa mới chuyển tới nữa.”
Tang Lê rũ mi, đôi mắt ảm đạm: “Em biết rồi ạ.”
Nói với nhau thêm vài câu, Lôi Đan còn phải đi họp: “Các em đi về lớp trước đi.”
Mấy người đi ra khỏi văn phòng, vẻ mặt dịu ngoan của mấy người Trạm Thiến Tuyết nháy mắt trở nên u ám, liếc mắt nhìn về phía Tang Lê. Dụ Niệm Niệm trừng mắt nhìn lại: “Các cậu muốn làm gì? Lại trả thù à?”
Tang Lê cũng không sợ, đối mắt với bọn họ, vài giây sau Trạm Thiến Tuyết cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Hai nữ sinh khác cũng vội vàng đuổi theo.
Một nhóm nữ sinh hội họp ở đầu cầu thang: “Không có chuyện gì chứ, Lôi Đan tìm mấy cậu làm gì thế?”
Juna nhỏ giọng kể lại chuyện vừa rồi: “Hù chết tớ, suýt chút nữa đã bị cô chủ nhiệm phát hiện.”
“Cô chủ nhiệm có nói gì không?”
“Không, chỉ là phê bình bằng miệng thôi.”
“Ái chà, cô chủ nhiệm dù biết cũng không nói gì đâu.”
Có nữ sinh trấn an: “Bà ấy là dì của Kha Phỉ, hơn nữa chị Tuyết cũng có mối quan hệ, chắc chắn cô chủ nhiệm sẽ không quản đâu.”
Kha Phỉ vẫn thấy tim đập nhanh như cũ: “Dì tớ chưa nói gì, nhưng tớ chỉ sợ dì ấy nói cho ba mẹ tớ biết tớ chơi với đám nam sinh trường khác, nếu như bị phát hiện là tớ tiêu đời luôn.”
Cô ta nắm chặt tay Trạm Thiến Tuyết: “Thiến Tuyết, không thì bỏ qua đi, tạm thời chúng ta buông tha cho Tang Lê đi? Không thể lại gây chuyện nữa.”
Kha Phỉ thuộc loại miệng cọp gan thỏ, mấy lần trước cô ta dám táo tợn như thế là vì có quyền trong tay, đối phó với Tang Lê xem như là danh chính ngôn thuận, nhưng việc chặn người ở ngoài trường nói thế nào cũng không đúng được.
Tô Bạch Tình đang yên lặng lắng nghe bên cạnh bỗng bật cười: “Tang Lê chỉ mới báo với giáo viên mà cậu đã sợ như vậy? Vậy không phải là cậu ta đã thành công rồi sao?”
Kha Phỉ chột dạ phản bác: “Ai sợ chứ, chờ sau này tớ sẽ xử lý cậu ta.”
Tô Bạch Tình chậm rãi giẫm giẫm lên bậc thang, giọng điệu êm dịu: “Thật ra cậu ta không có chứng cứ, sợ gì chứ?”
Trạm Thiến Tuyết không nói gì, Tô Bạch Tình mỉm cười tự lẩm bẩm một mình: “Còn nói lá gan Tang Lê nhỏ, xem ra cậu ta không sợ hãi chút nào, quay đi đã báo với giáo viên rồi, còn khó đối phó hơn Lữ Nguyệt nữa, chiêu này của mấy cậu vô dụng rồi.”
Trạm Thiến Tuyết nghe vậy, bàn tay dần dần nắm chặt lại.
Mấy người họ đi lên lầu. Một bên khác, tâm trạng Dụ Niệm Niệm rầu rĩ, sợ quay về lớp nhìn thấy mấy người kia lại nhịn không được mà cãi nhau với họ, bèn kéo Tang Lê xuống lầu đi dạo siêu thị.
“Cứ nghĩ có thể dạy cho bọn họ một bài học thích đáng, chỉ là sao cô chủ nhiệm chỉ phê bình mấy câu cho xong chuyện vậy? Sao lại thiên vị bọn họ như thế chứ?”
Mua một chai nước lạnh xong, Dụ Niệm Niệm tu ùng ục, muốn dập tắt ngọn lửa đang cháy trong lòng.
Rời khỏi siêu thị, cơn giận của Dụ Niệm Niệm vẫn chưa nguôi, thấy Tang Lê không nói tiếng nào, hỏi cô vì sao lại bình tĩnh như vậy.
Bên tai Tang Lê là tiếng ve sầu kêu râm ran, sau một lúc lâu cô mới nhìn về Dụ Niệm Niệm đang hừng hực lửa giận, xót xa cong môi: “Tớ là người đầu tiên báo với cô chủ nhiệm sao?”
Dụ Niệm Niệm nghẹn lời.
Nếu báo với giáo viên có tác dụng, vậy vì sao Lữ Nguyệt không chọn phương án này?
Sao mấy người Trạm Thiến Tuyết có thể ngang ngược đến hôm nay?
Tang Lê chỉ biết, cô không phải là người đầu tiên, đoán chừng cũng không phải là người cuối cùng. Hơn nữa, gia đình Trạm Thiến Tuyết cũng có danh tiếng ở đây, trước đó có thể Lôi Đan đã từng xử lý chuyện như thế này, biết trước kết quả nên chỉ có thể lựa chọn dàn xếp mọi chuyện mà thôi.
Mặt khác, Lữ Nguyệt không muốn ra làm chứng, là vì tự bảo vệ mình, cô có thể hiểu được, không phải người bị hại nào cũng đều phải dũng cảm.
Ngoài ra, gần đây trường đang bình chọn lớp văn hóa, nếu trong lớp xảy ra chuyện gì, trường học truy cứu xuống dưới, Lôi Đan thân là chủ nhiệm phải chịu trách nhiệm cho việc đó, đến lúc đó không được vẻ vang mà đoán chừng bà ấy còn bị phạt nữa, loại chuyện như thế nếu có thể dàn xếp được thì liền giải quyết ngầm với nhau.
Nghe Tang Lê nói xong ba điểm này, Dụ Niệm Niệm á khẩu không trả lời được, tầm mắt của Tang Lê nhìn về con cò trắng đang đứng trên mặt hồ, nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, loại chuyện thế này không phải là tớ chưa từng trải qua.”
“Ý cậu là gì…”
Tang Lê thổ lộ với Dụ Niệm Niệm từ khi còn học cấp hai cô đã bị bạo lực học đường, lúc ấy thành tích của cô rất tốt, vẻ ngoài xinh đẹp lại còn biết khiêu vũ, đã khiến một nhóm nữ sinh ghen tị, có một nam sinh thích cô, sau khi bị cô từ chối đã thẹn quá hóa giận, nhóm của họ bắt đầu lấy thân thế nghèo khó của cô để sỉ nhục cô.
Cô cũng từng báo chuyện này cho giáo viên, giáo viên gọi ba mẹ lên nhưng mợ cô nhận được chút bồi thường của gia đình đối phương, đã thay cô lựa chọn hòa giải và tha thứ, còn nói chuyện thay đối phương kêu Tang Lê đừng gây chuyện nữa.
Nhưng thật ra hoàn toàn không có cái gọi là hòa giải, cho đến khi tốt nghiệp cấp hai, cô vẫn bị nhóm người kia khi dễ và cô lập với nhiều cách thức khác nhau.
Sao cô lại không muốn dũng cảm phản kháng lại chứ, giống như là nữ chính đầy khí chất trong phim truyền hình vậy, nhưng cô chỉ là người bình thường, không cha không mẹ, lại bị gửi nuôi đến một thành phố xa lạ, bất đắc dĩ cô phải nhẫn nhịn, chịu đựng, đó là lựa chọn không thể khác được.
Dụ Niệm Niệm biết chuyện thời cấp hai của Tang Lê, trong lòng vừa xót xa vừa tức giận, lời an ủi cũng bỗng trở nên yếu ớt hơn: “Lê Lê, khi đó không có tớ ở đó, nếu tớ có mặt, tớ chắc chắn sẽ bảo vệ cậu.”
Tang Lê thấy mũi mình cay cay, cô cố cong môi: “Không sao, không phải hiện tại tớ đã gặp được cậu rồi sao?”
Thời điểm đó cô bơ vơ một mình không nơi nương tựa, mà hiện giờ, ít nhất là cô có một người bạn kiên trì đứng về phía mình, cô cảm thấy bản thân thực sự hạnh phúc. “Nếu đám Trạm Thiến Tuyết còn bắt nạt cậu, chúng ta cứ báo cho cô chủ nhiệm tiếp, cậu thử để dì cậu ra mặt xem sao?”
Dụ Niệm Niệm thì thầm.
Tang Lê gật đầu, nếu mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, cô sẽ tìm Tống Thịnh Lan.
Đi siêu thị xong, hai người trở lại lớp học.
Nhìn thấy bộ dạng bình an vô sự của đám Trạm Thiến Tuyết, Dụ Niệm Niệm vẫn còn tức giận, buồn bực nằm úp sấp lên bàn, không có tâm trạng nghe bài giảng.
Chạng vạng tan học, Tang Lê nhận được ví dụ về báo bảng do An Triết gửi, cô nói với Dụ Niệm Niệm: “Cậu đi về trước đi, tớ phải ở lại lớp vẽ báo bảng rồi sẽ về nhà ngay, tối nay lớp Hỏa Tiễn không học.”
“Không cần tớ ở lại cùng cậu sao?”
“Không sao đâu, không phải cậu phải về ký túc xá tắm rửa gội đầu sao? Hôm nay có nhiều bài tập lắm đấy.”
“Được rồi.”
“Tang Lê, cậu… cậu cần tớ giúp không?” Trương Bác Dương hỏi.
Sau khi hai người bàn bạc, Tang Lê quyết định sẽ vẽ hầu hết các phần của bức tranh, còn lại một vài chi tiết để lại cho Trương Bác Dương vẽ vào ngày mai. “Vậy chúng tớ đi.. đi trước đây.”
“Được.”
Trương Bác Dương đứng dậy, Quảng Dã ở bên cạnh cũng cầm túi đứng dậy theo.
Tang Lê đứng ở lối cửa nhỏ, anh đi lướt ngang qua cô.
Mùi bạc hà và mùi thơm của cam quýt hoa lê đan vào nhau trong không trung.
Tang Lê cụp mắt, không nhìn anh.
Nhiếp Văn đi đến, ba người rời khỏi phòng học.
Đi xuống cầu thang, Trương Bác Dương nhìn Dụ Niệm Niệm ở đi một mình ở đằng trước, buồn bực không vui.
Khuôn mặt Trương Bác Dương lộ vẻ do dự, một lúc lâu sau, Quảng Dã mở miệng, giọng điệu kéo dài: “Quan tâm thì tiến lên đi.”
Nhiếp Văn đi ở chính giữa nghe thấy vậy thì cười cười ôm bả vai Trương Bác Dương: “Cậu cứ trực tiếp gọi người đến rồi đi cùng nhau thôi.”
Bị chọc trúng tâm tư, mặt Trương Bác Dương đỏ rần lên, gọi Dụ Niệm Niệm, đối phương quay đầu lại nhìn bọn họ, thả chậm bước chân, cúi đầu nghiêm mặt hỏi cậu ta có chuyện gì, Trương Bác Dương lo lắng: “Dụ Niệm Niệm, cậu làm sao vậy, tâm trạng không… không tốt à? Tớ thấy cả tiết học cậu đều nằm úp sấp trên bàn, có phải gặp… gặp chuyện không vui không?”
“Không phải tớ không vui, mà tớ đang tức giận.”
Dụ Niệm Niệm xé một viên kẹo chocolate bỏ vào trong miệng, cắn thật mạnh: “Bọn người Trạm Thiến Tuyết đúng là quá ghê tởm, ghê tởm đến cùng cực.”
Trương Bác Dương: “Bọn họ bắt nạt cậu?”
“Không phải tớ, là Tang Lê, tối thứ sáu tuần trước mấy cậu ta chặn cậu ấy ở ngoài trường học!”
Trương Bác Dương: “Hả?”
Giọng điệu tức giận của Dụ Niệm Niệm truyền vào trong tai Quảng Dã.
Con ngươi đen như mực của nam sinh chợt dao động.
Nhiếp Văn nghe thấy vậy cau mày hỏi lại: “Là sao?”
“Chiều thứ sáu tuần vừa rồi chúng ta nói chuyện thay cho Lê Lê, trong lòng bọn họ lại ghi hận cậu ấy, không phải Trạm Thiến Tuyết thường xuyên chơi với đám người ngoài TSo, tối hôm đó Tang Lê học bồi dưỡng xong, bọn họ bèn chặn Tang Lê lại không cho cậu ấy đi, còn mắng cậu ấy rất khó nghe, còn động thủ đánh Tang Lê nữa chứ.”
Nhiếp Văn nghe thấy thì khiếp sợ: “Mẹ nó chứ, mấy người họ ở cổng Giang Vọng mà có lá gan lớn như vậy sao?”
Nhiếp Văn nhìn về phía Quảng Dã: “Bạn trai của Trạm Thiến Tuyết không phải là A Bân của trường trung cấp nghề sao? Giúp người mà mẹ nó không có ranh giới, thậm chí còn đánh hội đồng một bạn nữ, vậy mà Trạm Thiến Tuyết lại dám kêu đám côn đồ đó đối phó Tang Lê?”
Tối đó đầu gối của Tang Lê bị thương, lời quản gia nói về việc toàn thân cô rất nhếch nhác khi về đến nhà hiện lên trong đầu anh.
Khuôn mặt Quảng Dã trầm xuống đáy cốc.
Thì ra cô hoàn toàn không nói thật…