TÌNH ĐẦU DUY NHẤT - MỘ NGHĨA

Trong nháy mắt, giờ học buổi sáng đã kết thúc. 

Buổi trưa Dụ Niệm Niệm và Tang Lê cùng đến nhà ăn ăn cơm. 

Ăn xong, hai người rời khỏi nhà ăn, đi xuống cầu thang, trước mặt họ có một cô gái đang đi một mình. 

Lưng đeo cặp sách, trên đầu kẹp chiếc kẹp hình quả cherry. 

Dụ Niệm Niệm và Tang Lê nhìn nhau, ăn ý như có thần giao cách cảm, đồng thanh kêu lớn về phía trước: “Lữ Nguyệt!” 

Lữ Nguyệt nghe gọi tên mình thì giật mình quay đầu lại, nhìn thấy họ, bỗng cứng đơ người.

Dụ Niệm Niệm và Tang Lê nhìn nhau, Dụ Niệm Niệm cười với Lữ Nguyệt: “Ăn xong rồi sao? Cùng nhau đi đi!” 

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống các bậc thang, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cây long não trong nhà ăn, một vài chiếc lá rơi xuống trước mặt họ. 

Sau này Lữ Nguyệt nói, cho dù nhiều năm đã trôi qua, cô ấy vẫn nhớ rõ cảnh này. 

Đây là ký ức đẹp nhất thời học sinh của cô ấy. Nhìn nhau vài giây, cô ấy khẽ gật đầu, khẽ cười lộ ra lúm đồng tiền tiến về phía họ. 

Đi dạo từ nhà ăn đến bờ hồ trong trường, buổi chiều ánh nắng chan hoà, vài con cò trắng bay ngang mặt hồ, vỗ vỗ đôi cánh nhăn nheo như mở ra những vảy vàng lấp lánh, vài con cá vàng dưới nước bơi lội tung tăng. 

Bên bờ liễu, một gian hàng nhỏ đứng ngược gió. 

Ba người đi mua nước, ngồi lại trò chuyện. 

Tâm sự trên đường đi, Dụ Niệm Niệm và Tang Lê cũng biết được lý do lúc đầu Lữ Nguyệt bị bắt nạt.

Đầu năm lớp mười một, Lữ Nguyệt cùng Trạm Thiến Tuyết, Kha Phỉ, Tô Bạch Tình ở cùng một ký túc xá, bởi vì Lữ Nguyệt là người nông thôn, đồ mặc và đồ dùng đều rất giản dị, cộng thêm cô ấy mập, mùa hè rất dễ đổ mồ hôi, trên người sẽ có mùi, ảnh hưởng đến không khí của ký túc xá. 

Mới đầu Lữ Nguyệt chỉ nghĩ đơn giản, muốn chủ động kết bạn với bọn họ, nhưng vì cô ấy vừa quê vừa hôi, có lúc vô tình đụng vào quần áo hay đồ dùng học tập của bọn họ, Trạm Thiến Tuyết liền mắng cô ấy là học sinh quê mùa, hoặc là đồ dùng của bọn họ trong ký túc xá tìm không thấy, liền cho rằng Lữ Nguyệt ăn trộm, tóm lại đều là những việc lố bịch khó hiểu, cuối cùng dẫn tới việc Lữ Nguyệt bị cô lập. 

Lúc trước Lữ Nguyệt cũng nhẫn nhịn không nổi nên nói cho cô giáo chủ nhiệm, nhưng cũng có hoàn cảnh tương tự như Tang Lê, cô chủ nhiệm cuối cùng cũng cho cô ấy chuyển ký túc xá, thuyết phục cô ấy rộng lượng một chút, một cây làm chẳng nên non, cô ấy muốn hoà đồng với các bạn trong lớp cũng bị để ý, nhưng cho dù chuyển ký túc xá, việc bắt nạt vẫn không dừng lại, ngược lại còn nghiêm trọng hơn. 

Lữ Nguyệt sinh ra trong một gia đình đơn thân, năm nay mẹ cô ấy đến Vân Lăng mở một tiệm thịt nướng nhỏ, sau khi Lữ Nguyệt báo cho cô giáo biết, Trạm Thiến Tuyết liền thuê xã hội đen ngoài trường đến tiệm của mẹ cô ấy gây sự, dùng cách này đe dọa cô ấy, Lữ Nguyệt đến nước này cũng chỉ còn cách vì mẹ mà nhẫn nhịn: “Thật ra tớ biết bản thân mình rất tệ, vừa mập vừa học không giỏi, còn rất yếu đuối, nhút nhát, cho nên bọn họ mới bắt nạt tớ như vậy.”

Tang Lê nghe mà đau lòng, nhẹ giọng an ủi: “Lữ Nguyệt, cậu không có lỗi, kẻ bắt nạt cậu mới có lỗi, cậu đừng tự ti như vậy.” 

Cô cũng từng một lần nhìn lại chính mình, nhưng hiện tại thì không thế nữa, cô biết thế giới này luôn tồn tại những thứ độc hại, người đáng lên án không phải nạn nhân, mà là thủ phạm. 

Lữ Nguyệt cầm ly nước chanh lên, trong mắt đầy vẻ tội lỗi: “Tang Lê, xin lỗi, trước đây là vì cậu giúp tớ nên mới bị liên lụy, nhưng sau đó tớ lại trốn tránh cậu, nhìn thấy cậu bị bắt nạt cũng không dám ra tay giúp đỡ, thật sự xin lỗi cậu…” 

Lữ Nguyệt nói, cô ấy tuần trước còn trốn sau lưng Tang Lê, một mặt cảm thấy đã gây phiền phức cho Tang Lê, sợ liên lụy đến Tang Lê, mặt khác cũng sợ tự đốt mình, cô ấy không có năng lực tự bảo vệ bản thân, càng không có năng lực giúp đỡ người khác. 

Nhưng hiện tại cô ấy cuối cùng cũng biết, bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau, cô ấy sẽ không vì bất kỳ thứ gì mà từ bỏ tình bạn với Tang Lê. 

Lữ Nguyệt nhẹ nhàng nức nở: “Ở ngôi trường này tớ không hề có bạn, đối với tớ, Tang Lê cậu là người bạn đầu tiên của tớ, xin cậu hãy tha thứ cho tớ…” 

Tang Lê lắc đầu mỉm cười: “Tớ không có giận cậu, tớ biết cậu rất khó khăn, tối thứ sáu đó nếu như cậu thật sự đứng ra nói giúp tớ, chắc chắn sẽ gặp rắc rối rồi, hôm nay ở trước mặt cả lớp cậu đã đứng ra làm chứng giúp tớ không phải sao? Cho nên ở trong lòng tớ, chúng ta vẫn là bạn bè.” 

Lữ Nguyệt cảm động mỉm cười: “Ừm…” 

Dụ Niệm Niệm ở kế bên cũng cười: “Lữ Nguyệt, tớ cũng rất áy náy với cậu, trước đây tớ có chút hung dữ với cậu, thật sự xin lỗi cậu.” 

“Không có gì, cậu làm đúng mà.” 

Lữ Nguyệt cong môi: “Hơn nữa Niệm Niệm, hôm nay cũng cảm ơn cậu nói giúp tớ, cậu giống như nữ anh hùng vậy.” 

Dụ Niệm Niệm cười hehe: “Nên làm mà, chuyện đã qua rồi, ba người chúng ta hãy thiết lập nên một tình bạn, sau này Trạm Thiến Tuyết còn dám bắt nạt, chúng ta liền đánh cho cậu ta ôm đầu tháo chạy, răng rơi đầy đất!” 

Lữ Nguyệt và Tang Lê đều bật cười, Tang Lê nắm lấy tay Lữ Nguyệt: “Cậu phải cẩn thận một chút, về sau đừng tiếp xúc với bọn họ nữa.” 

“Không sao, tớ không thèm sợ bọn họ đâu, cùng lắm là tớ mời mẹ tớ vào, tính cách mẹ tớ rất mạnh mẽ, bà ấy mới là nữ anh hùng.”

Dụ Niệm Niệm nói: “Hơn nữa hôm nay Trạm Thiến Tuyết bị mắng như thế, đoán chừng thế nào cũng có vài ngày được yên ổn.”

Tang Lê thu tầm mắt lại, cũng hy vọng bọn họ đừng gây chuyện nữa.

“Không ngờ sinh nhật mười tám tuổi của tớ lại thú vị như vậy.” 

Dụ Niệm Niệm cười toe toét, nhớ ra gì đó: “Đúng rồi Lữ Nguyệt, tối nay tớ tổ chức sinh nhật, cậu cũng đến đi, Lê Lê cũng có mặt đấy.” 

Lữ Nguyệt ngạc nhiên rồi nhanh chóng nói chúc mừng sinh nhật: “Hay là tớ không đến thì hơn, tớ chưa chuẩn bị quà…” 

“Ôi chao, cậu và Tang Lê sao lại khách sáo y như nhau vậy, đến là được rồi, con gái thì tớ chỉ mời có hai cậu thôi, không thể để tớ mất mặt chứ.” 

Đây là lần đầu tiên có bạn học mời cô ấy đi sinh nhật, Lữ Nguyệt vô cùng vui vẻ: “Vậy tớ sẽ đi.” 

“Vậy được, tối nay tan học chúng ta cùng đi.” 

“Được…” 

Ba người nói chuyện phiếm cả buổi trưa, mãi đến gần hai giờ chiều, họ mới cùng nhau quay lại lớp học. 

Dụ Niệm Niệm và Tang Lê nói về những bài toán, hồi lâu sau ngoài cửa lớp vang lên tiếng động lớn, là ba người Quảng Dã, Trương Bác Dương, Nhiếp Văn đến.

Vài người đã đến, Quảng Dã lấy nước vừa mua đặt lên góc bàn, kéo ghế ra. 

Tang Lê nghe tiếng động quay đầu lại nhìn, anh ngồi xuống, đôi mắt đen dưới vành mũ lưỡi trai trùng hợp nâng lên và rơi về phía cô. 

Anh mở nắp chai nước, cô im lặng thu lại ánh nhìn, Dụ Niệm Niệm bên cạnh quay lại hỏi Trương Bác Dương: “Tối nay là sinh nhật tớ, tớ mời đi ăn, cùng đi nhé?” 

“Đi… đi ăn?” 

Trương Bác Dương có chút căng thẳng: “Chỉ… chỉ… chỉ có tớ và cậu thôi sao?” 

“Sao thế được, tớ còn mời Lữ Nguyệt và Lê Lê nữa!” 

Nhiếp Văn bên cạnh không nhịn cười nổi: “Trương Bác Dương, cậu đây là muốn ăn một mình à, mục đích quá rõ ràng rồi!”

Trương Bác Dương vội vàng phủ nhận, mặt đỏ bừng, Dụ Niệm Niệm hỏi Trương Bác Dương có đi không, cậu ấy còn chưa kịp trả lời, Dụ Niệm Niệm đã nhìn qua Quảng Dã: “Quảng Dã, cậu cũng đi cùng nhé?” 

Bởi vì bình thường Quảng Dã rất hào phóng với bạn bè, Dụ Niệm Niệm cũng được anh mời vài lần, hơn nữa chuyện sáng nay, cô ấy cảm thấy Quảng Dã là người rất tốt, cũng sợ đến lúc đó chỉ có một mình Trương Bác Dương là nam thì sẽ ngại, nên suy nghĩ mời thêm một người. 

Nhiếp Văn nghe xong thì nói: “Này, Dụ Niệm Niệm, chúng ta tốt xấu gì cũng học chung hai năm, cậu lại bỏ qua tôi như vậy à?” 

Dụ Niệm cười: “Được được được, cậu cũng cùng đi đi!” 

Hai chàng trai đi đến hỏi han Quảng Dã, anh không nói gì, biểu cảm ngầm đồng ý. 

Xoay người tiếp tục bàn luận về các bài toán, Dụ Niệm Niệm hỏi nhỏ Tang Lê: “Tớ có mời thêm ba người họ, cậu có phiền không, tớ chỉ cảm thấy đông thì vui thôi.” 

Dụ Niệm Niệm biết tích cách Tang Lê hướng nội, sợ cô không thoải mái. 

Tang Lê lắc đầu, biểu hiện không có gì. 

Mặc dù Quảng Dã cũng đi, nhưng là sinh nhật của Niệm Niệm, đương nhiên do Dụ Niệm Niệm làm chủ. 

Chuyện đã quyết định xong. 

Ba tiết học buổi chiều trôi qua rất nhanh. 

Tiết cuối cùng, Quảng Dã và Nhiếp Văn xuống lầu, họ có hẹn thi đấu.

Vì thế tan học xong, Dụ Niệm Niệm, Tang Lê, Lữ Nguyệt và Trương Bác Dương cùng đi trước, Nhiếp Văn nói cậu ta và Quảng Dã đến muộn mười phút, gặp nhau ở quán ăn. 

Bởi vì thầy giáo xin thêm vài phút, bốn người đi đến cổng trường, bên ngoài cũng đã thông thoáng hơn. 

Cổng trường có một dãy hàng ăn vặt, bốn người họ tản ra các quầy hàng và quán ăn, âm thanh ồn ào.

Dụ Niệm Niệm bắt đầu lên kế hoạch trong đầu: “Lê Lê, Lữ Nguyệt, các cậu thích ăn cái gì? Cá nướng hay là hải sản? Quán Từ Phong kia đồ ăn rất ngon đấy.” 

Tang Lê cười: “Sinh nhật của cậu mà, cậu muốn ăn món gì thì chúng ta gọi món đó.” 

Trương Bác Dương đề nghị: “ Niệm Niệm, cậu… không phải thích ăn cá nướng sao? Cậu gọi… gọi cá nướng đi!” 

“Vậy được, vậy chúng ta gọi cá nướng trước, gọi thêm dĩa rau rồi gọi…” 

Dụ Niệm Niệm đang nói, nhìn lên phía trước, đột nhiên ngừng lại… 

Bốn năm chiếc mô tô dừng trước cầu vượt bên đường, chắn giữa đường.

Ngồi trên xe là năm nam sinh trông rất côn đồ mặc đồng phục trường trung cấp nghề, đứng cạnh xe là Trạm Thiến Tuyết, Kha Phỉ và Juna, còn có vài nữ sinh trường khác, mặc váy ngắn và hút thuốc, bề ngoài giống như tomboy. 

Nhóm người này dường như cố ý chờ ở đây, nhìn qua có vẻ không có ý tốt. 

Xung quanh có vài học sinh đi ngang qua, nhận thức được có chuyện không đúng, lần lượt đi đường vòng. 

Theo như Dụ Niệm Niệm quan sát, không chỉ có họ nhìn thấy bọn họ mới sốc như vậy. 

Lại là gương mặt quen thuộc, hình ảnh đó lại xuất hiện trước mắt Tang Lê. 

Lần trước bọn họ chặn đường cô là buổi tối, ven đường không có học sinh nào. 

Hôm nay lại là lúc tan học, một cách trắng trợn… 

Dụ Niệm Niệm chưa bao giờ thấy cảnh này: “Đám người này…” 

Trạm Thiến Tuyết nhếch môi cười, bước đến chỗ họ. “Lữ Nguyệt, Tang Lê, Dụ Niệm Niệm, bây giờ ba người bọn mày lại đi cùng nhau à!”

Lữ Nguyệt là người nhút nhát nhất trong số họ, cô ấy sợ đến tái mặt, lùi về sau trong tiềm thức, trong lòng Dụ Niệm Niệm hoảng hốt, cố giữ bình tĩnh nói: “Trạm Thiến Tuyết, cậu lại muốn làm gì? Chặn người khác một lần vẫn chưa đủ sao?” 

“Sáng nay bọn mày đắc ý lắm nhỉ?” 

Trong mắt Trạm Thiến Tuyết chứa đầy hàn ý: “Bọn mày nghĩ chuyện sẽ qua đơn giản như vậy à?” 

Chuyện sáng nay họ khiến cô ta mất mặt, cô ta đã nhịn cả ngày nay rồi. Trương Bác Dương cau mày, đứng chắn trước mặt Dụ Niệm Niệm: “Trạm Thiến Tuyết, ở đây… là cổng trường, cậu còn dám kéo nam sinh trường khác đến… đến gây sự sao?” 

Trạm Thiến Tuyết: “Ở cổng trường thì sao chứ? Trương Bác Dương, đây không phải chuyện của cậu, tôi khuyên cậu mau đi đi.” 

Dụ Niệm Niệm không ngờ Trạm Thiến Tuyết là một kẻ điên có chết cũng không thay đổi: “Trạm Thiến Tuyết, rốt cuộc cậu có thôi đi không?!” 

Trương Bác Dương lạnh giọng nói: “Hôm nay là… là sinh nhật của Niệm Niệm, cậu để cho ba người họ đi đi, có chuyện gì tôi với cậu giải quyết.” 

Dụ Niệm Niệm: “Trương Bác Dương, cậu điên à …”

Trạm Thiến Tuyết cười: “Đồ nói lắp, cậu nói chuyện còn chưa được lưu loát, lấy tư cách gì giải quyết với chúng tôi.” 

Mấy người Kha Phỉ đang ở đằng sau xem kịch hay nghe xong cũng lần lượt cười, Trương Bác Dương giận đến đỏ mặt, tay nắm thành quyền, vẫn đứng chắn trước mặt Dụ Niệm Niệm như cũ.

“Cũng được, hôm nay tôi có thể để các cậu tổ chức sinh nhật, nhưng trước tiên giao Lữ Nguyệt ra đây cho tôi.” 

Trạm Thiến Tuyết nhìn về phía Lữ Nguyệt: “Giữa tôi và nó cần tính toán thật kỹ càng.” 

Lữ Nguyệt tái mặt đi vì sợ, Tang Lê giữ lấy cô ấy, trong đáy mắt cũng lạnh đi: “Lữ Nguyệt không thể đi cùng các cậu được.” 

Trạm Thiến Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lữ Nguyệt: “Mày còn không mau ra đây?” 

Ánh mắt sắc như dao, Lữ Nguyệt giữ chặt cặp sách, bất giác lùi về sau. 

Không ngờ Trạm Thiến Tuyết bất ngờ túm được cổ áo cô ấy kéo đến: “Mày mẹ kiếp còn dám trốn à con heo mập kia? Tao thấy mày thật sự can đảm quá rồi.”

“A!” 

Lữ Nguyệt hét lên. 

“Những người khác thì bỏ qua đi, đến cả mày mà cũng dám ngồi lên đầu tao à? Lúc đầu mày khóc cầu xin tao như thế nào mày quên rồi sao? Hôm nay mày còn dám đứng trước mặt cả lớp thách thức tao?!”

Trạm Thiến Tuyết dùng sức nắm tóc cô ấy. 

Không ngờ Trạm Thiến Tuyết dám ngang nhiên ra tay trước cổng trường, ngoài ba người đang sợ hãi, Trương Bác Dương là người đầu tiên phản ứng lại, tiến lên đẩy Trạm Thiến Tuyết ra, bảo vệ bạn học: “Cậu… cậu dám đánh người?!” 

Tang Lê và Dụ Niệm Niệm cũng vội vàng tiến lên, kéo Lữ Nguyệt ra sau lưng, Trương Bác Dương đứng trước mặt họ, nhắm vào Trạm Thiến Tuyết hét lên: “Các cậu mau… mau đi cho tôi, nếu không tôi gọi giáo viên đó!” 

Lúc này, mấy nam sinh ngồi trên mô tô cũng xuống xe. 

Nam sinh đứng đầu nhuộm tóc bạc, đeo khuyên tai, miệng còn ngậm điếu thuốc bước đến, nheo mắt: “Mày vừa mới dùng cái tay nào chạm vào bạn gái tao?” 

Tang Lê nhận ra người này, chính là nam sinh đứng sau Trạm Thiến Tuyết thứ sáu tuần trước, tên là Hiệp Bân. 

Diệp Bân một tay nâng cằm, một tay nắm cổ áo Trương Bác Dương: “Đồ chó, mày lại thích làm anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, vậy để bọn tao xử lý mày trước!”

Diệp Bân dùng lực rất mạnh, đẩy Trương Bác Dương xuống đất, nam sinh bên cạnh cũng đi lên, nhấc chân lên cho cậu một đạp. 

Những nam sinh trường trung cấp nghề này rất vô lại, đánh nhau như cơm bữa, không biết sợ ai. 

Trương Bác Dương bị đá hét lên đau đớn, Dụ Niệm Niệm hoảng hốt: “Các người buông cậu ấy ra!” 

Cô ấy vội vàng muốn lao đến thì bị một người trong bọn chúng túm lấy, trong mắt Tang Lê gợn sóng, lấy điện thoại ra, đầu ngón tay run rẩy bấm số, nhìn Diệp Bân: “Tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát, các người mau dừng lại cho tôi!” 

Diệp Bân nhìn cô, khuôn mặt dữ tợn tiến đến: “Mày thử báo cảnh sát xem? Con khốn này, thứ sáu tuần trước tao đã cảnh cáo mày cái gì mày quên rồi à? Con heo đó không đi được, hay là mày đi theo bọn tao đi?” 

Diệp Bân vừa muốn ra tay, bỗng nhiên Tang Lê thấy một cánh tay mạnh mẽ dùng sức kéo cô ra phía sau. 

Hương bạc hà nhàn nhạt xông vào mũi. 

Một bóng dáng to lớn mảnh khảnh chắn trước mặt cô, bóng tối phủ lên người cô. 

Anh nhấc chân lên, hung hăng đá thẳng vào bụng của Diệp Bân.

Cú đá này gần như dùng toàn bộ sức lực. 

Giống như có cây búa khổng lồ nện vào, Diệp Bân mất cảnh giác lùi về sau mấy bước, ngã nhào ra đất, cơn đau trong bụng dần lan ra. 

Hiện trường vốn đã hỗn loạn nay còn chấn động hơn. 

Tang Lê nhìn người trước mặt, đồng tử khẽ run. 

Quảng Dã mặc áo thun xám, đôi mắt hẹp và lạnh lùng lộ ra dưới vành mũ lưỡi trai, ngạo mạn không ai sánh bằng. 

Anh nhìn người nằm trên mặt đất, giọng điệu đầy lạnh lùng: “Diệp Bân, hôm nay mày không muốn chết thì mau cút khỏi đây cho tao.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi