TÌNH ĐẦU DUY NHẤT - MỘ NGHĨA

Tống Thịnh Lan dứt lời, những người không hiểu rõ tình hình có mặt ở đây đều kinh ngạc. 

Nhóm người Nhiếp Văn, Dụ Niệm Niệm cũng sốc đến độ rớt cằm, lần lượt nhìn sang Tang Lê... 

Tang Lê với mẹ của Quảng Dã lại là...?! 

Chẳng những học sinh, mà cả Lôi Đan không biết trước sự việc cũng sửng sốt: “Sao mẹ của Quảng Dã là…” 

Lại Quốc Dự giúp giải thích: “Tổng giám đốc Tống là dì của Tang Lê.”

Khi Tống Thịnh Lan đưa Tang Lê đến học lúc đầu, bà ấy đã cố tình khiêm tốn, che giấu thân phận của cô, một mặt là vì Tang Lê vừa học giỏi lại vừa ngoan ngoãn, bản thân không khiến người khác phải bận tâm, mặt khác là sợ thân phận của Tang Lê bị người ngoài biết, sẽ bị giáo viên và học sinh chú ý quá mức mà không thoải mái, vì vậy chỉ có vài lãnh đạo nhà trường biết chuyện này.

Kha Phỉ, Juna và mẹ con nhà họ Trạm ở một bên cuối cùng lúc này cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, trong đầu rối đến mức chỉ còn lại hai từ... 

Toang rồi! 

Lần này đúng là đá trúng tấm sắt thật rồi. 

Tống Thịnh Lan phải mua chuộc thế nào đây chứ... 

Đây là lần đầu tiên Lại Quốc Dự nhìn thấy Tống Thịnh Lan tức giận như vậy, có thể tưởng tượng được bà ấy thật sự coi trọng Tang Lê, nên nhanh chóng nói đúng sự thật mọi việc, mẹ Trạm và Trạm Thiến Tuyết ở bên cạnh nghe thấy thế thì sắc mặt đều thay đổi, hệt như đang ở rìa vách núi, trái tim run lẩy bẩy, Kha Phỉ và Juna thì sợ đến mức mơ hồ, đầu óc trống rỗng. 

Lại Quốc Dự nói xong, mẹ Trạm nhìn thấy sắc mặt của Tống Thịnh Lan càng lúc càng lạnh lùng, hoảng sợ đến nỗi bước nhanh đến trước mặt Tống Thịnh Lan, vội vàng mỉm cười nhận lỗi: "À thì, chị Tống, à không Tổng giám đốc Tống, xin chào, tôi là mẹ của Thiến Tuyết, xin chị nguôi giận, thật ra chuyện này không nghiêm trọng như lời chủ nhiệm Lại nói đâu..."

Tống Thịnh Lan không chút khách sáo cắt ngang lời bà ta: "Không nghiêm trọng như thế? Chẳng lẽ con tôi bị đánh đến nỗi đưa vào bệnh viện thì mới gọi là nghiêm trọng sao?!" 

“Tôi không có ý này, tôi muốn nói chuyện này chỉ là mâu thuẫn giữa học sinh thôi.” 

Bà ta run rẩy hạ thấp giọng: "Chuyện là, anh rể của tôi là Trình Chương, hẳn là bà cũng biết..." 

Tống Thịnh Lan thờ ơ nhìn bà ta: "Tôi quan tâm anh rể của bà là ai làm gì? Có liên quan đến chuyện này không?" 

Mẹ Trạm bị nghẹn họng đến nỗi không nói nên lời, nhận ra bản thân không có một chút thế lực gì trước mặt Tống Thịnh Lan, bà ta bắt đầu hoảng sợ: “Tổng giám đốc Tống, tôi thay mặt Thiến Tuyết nhận lỗi với bà và bọn trẻ, tôi chỉ nghĩ có phải có chút hiểu lầm rồi không..." 

Tống Thịnh Lan mỉm cười: "Bằng chứng xác thực, lại có nhiều bạn học như vậy làm chứng, chẳng lẽ chúng tôi cùng nhau vu tội cho con bà sao? Vả lại bà và tôi cũng không phải người trong cuộc, Lê Lê và bạn học Lữ Nguyệt này mới là người bị hại, bà xin lỗi tôi thì có ích lợi gì?" 

Mẹ Trạm nghe vậy liền lấy túi đánh mạnh vào Trạm Thiến Thuyết: "Sao tao lại sinh ra một đứa con gái như mày chứ, mày đúng là không khiến tao bớt lo được mà, nhìn xem mình đã làm ra chuyện gì!"

Ở trước mặt mọi người, Trạm Thiến Tuyết bị đánh đến nỗi vừa tránh vừa la hét trong đau đớn, vô cùng tồi tệ, cảm giác đau đớn, hoảng sợ, nhục nhã đan xen trong lòng, nước mắt trào ra vành mắt. 

Các giáo viên khác bước tới can ngăn, mẹ Trạm tóm lấy quần áo của Trạm Thiến Tuyết, lôi đến trước mặt Tang Lê và Tống Thịnh Lan, ép cô ta cúi người: “Mau xin lỗi cho tao! Mày có biết mày đã gây ra chuyện lớn rồi không, tao không giúp mày được nữa!"

Trạm Thiến Tuyết ngẩng đầu nhìn sang Tang Lê, cổ họng run rẩy, vài giây sau mới lên tiếng: "Xin lỗi..."

Mẹ Trạm mỉm cười với Tang Lê: "Bạn học Tang Lê, xin cháu tha thứ cho Thiến Tuyết một lần thôi, chắc chắn nó sẽ không dám nữa, cả bạn học Lữ Nguyệt, các cháu đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn tốt bụng, xin các cháu thứ lỗi cho nó..." 

Tang Lê nhìn họ, ánh mắt đung đưa hiện vẻ gợn sóng, cảm giác như đôi vai bị ghì chặt, giọng nói bình tĩnh của Tống Thịnh Lan cất lên: “Bà Trạm, rốt cuộc lời xin lỗi của con gái bà là vì thật lòng hay vì sợ hãi, tôi nghĩ bà có thể nghe ra. Hơn nữa, những tổn thương mà con tôi phải chịu cũng không phải chỉ hai từ xin lỗi đơn giản này thì có thể bù đắp được.”

Mẹ Trạm hoảng sợ cầu xin: "Tổng giám đốc Tống, bà có thể cho Thiến Thuyết thêm một cơ hội không, chúng tôi làm gì cũng được, chúng tôi cũng sẵn lòng trả tiền bồi thường." 

Tống Thịnh Lan cười nhẹ: “Chúng tôi không cần tiền, hơn nữa, có phải bà nghĩ dùng tiền có thể giải quyết được mọi chuyện không? Có thể bù đắp những tổn thương mà tâm hồn bọn trẻ đã chịu đựng không? Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, nếu con gái bà bị đối xử như vậy ở trường, bà sẽ xử lý thế nào.”

Mẹ Trạm bỗng nhiên yên lặng. Tống Thịnh Lan nhìn sang Lại Quốc Dự: “Tôi không muốn nghe những lời còn lại nữa, tôi chỉ có một yêu cầu, chính là nhà trường cần xử lý chuyện này một cách công bằng, không vì thân phận của tôi mà thiên vị con tôi, cũng không vì những nguyên nhân khác mà thiên vị người khác, nên xử lý thế nào thì xử lý như thế đó, Giang Vọng có quy định liên quan đúng chứ?”

Lại Quốc Dự vội vàng gật đầu, sau đó Tống Thịnh Lan lướt tầm mắt sang Lôi Đan: “Không chỉ học sinh, thứ sáu tuần trước Lê Lê đã bị chặn lại ở ngoài trường một lần, đã phản ánh sự việc cho giáo viên, nhưng lại không lập tức nhận được giải quyết ổn thỏa, tôi muốn biết trong chuyện này có tồn tại vấn đề giáo viên lơ là thậm chí là bao che hay không, phiền nhà trường điều tra kỹ chuyện này một cách triệt để.”

Trong lòng Lôi Đan trĩu xuống, không nói nên lời. 

Tống Thịnh Lan đảo mắt nhìn sang mẹ Lữ, vẻ mặt dịu dàng trở lại: "Mẹ Lữ Nguyệt, yêu cầu của bà là gì? Suy nghĩ của bà cũng quan trọng như nhau." 

Mẹ Lữ nắm lấy tay Lữ Nguyệt, đôi mắt đỏ hoe nhìn sang Trạm Thiến Tuyết, nói: "Mặc dù nhà chúng tôi nghèo, nhưng cũng không thể mặc kệ người khác ức hiếp, chúng tôi cũng không cần tiền bồi thường, tôi cũng yêu cầu nhà trường xử lý công bằng theo nội quy trường học, trả lại công bằng cho con tôi." 

Giọng nói khẽ run của mẹ Lữ hiện ra sự kiên quyết. 

Từng câu từng chữ đều có khí phách.



..

Mặt trăng lên cao, treo trên bầu trời xanh đen mờ nhạt. 

Nói rõ xong xuôi mọi việc, khi cả nhóm người rời khỏi phòng bảo vệ thì sắc trời cũng đã tối. 

Mẹ Trạm đưa Trạm Thiến Tuyết ra ngoài trước, rồi đi đến cổng trường, mắng nhiếc suốt đoạn đường, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Phụ huynh của Kha Phỉ và Juna vẫn chưa đến, hai người họ quay lại lớp trước để chờ điều tra.

Sau đó Tang Lê, Dụ Niệm Niệm và ba nam sinh ra ngoài. Cách phụ huynh và giáo viên ở phía sau khá xa, vài người vui sướng kêu lên: "Dì Tống lợi hại quá chừng! Hung hăng thay Tang Lê ra mặt!" 

"Đúng vậy, Trạm Thiến Tuyết và mẹ cậu ta sợ tới mức tè ra quần, xem họ còn vênh váo đắc ý nữa không." 

Nhiếp Văn mỉm cười: "Ôi, nhìn dáng vẻ vừa rồi của dì Tống, cuối cùng tôi cũng hiểu tính cách nóng nảy của A Dã giống ai rồi, hoàn toàn di truyền từ mẹ cậu ấy." 

Họ cười rộ lên, Dụ Niệm Niệm vội vàng kéo Tang Lê: "Đúng rồi, Lê Lê, mẹ Quảng Dã là dì của cậu sao?! Thế mà cậu cũng không nói cho chúng tớ biết!" 

Âm lượng của Dụ Niệm Niệm không hề kiềm chế, dường như muốn cho tin tức này nổ tung một lần nữa ngay giữa bọn họ. 

Nhiếp Văn và Trương Bác Dương ở bên cạnh cũng kích động kêu gào, Nhiếp Văn choàng qua vai của một đương sự còn lại: “Đúng rồi A Dã, chẳng lẽ cậu không định giải thích cho chúng tôi biết cậu có thêm một cô em gái từ khi nào à?!”

Trương Bác Dương tò mò: "A Dã, dì Tống là... là dì Tang Lê, vậy Tang... Tang Lê là em họ của cậu à?!" 

Quảng Dã liếc cậu: “Em họ cái quái gì.” 

Trang Lê ở bên cạnh nghe thấy suy đoán kỳ lạ này, ngại ngùng giải thích: “Chúng tớ không phải họ hàng, tớ chỉ ở nhờ nhà dì Tống tạm thời thôi.” 

“Trời ạ, vậy ra cậu đang sống ở nhà A Dã à?" 

Tin tức này cũng rất bùng nổ, Nhiếp Văn nhớ ra một chuyện: "Nói ra thì lần đó tôi gặp cậu ở khu nhà cậu ấy, nhưng hai cậu có chuyện gì vậy, ở trường cũng không nói chuyện? Giả vờ không quen à?” 

"Đúng đó, chưa từng thấy các cậu nói chuyện." Dụ Niệm Niệm nói. 

Quảng Dã nhướng mí mắt, bắt gặp ánh mắt của Tang Lê. 

Trong lòng Tang Lê như bị đâm xuyên, sau đó nghe thấy giọng nói xa cách của anh: “Vốn đã không quen thì nói gì được chứ?” 

Chàng trai bước rộng đôi chân dài, dẫn đầu về phía trước. 

Nhiếp Văn và Trương Bác Dương đành phải đi theo. Tang Lê bắt gặp ánh mắt tò mò của Dụ Niệm Niệm, cũng bình tĩnh trả lời: “Tớ và Quảng Dã thật sự không thân nhau lắm, mới biết nhau không lâu thôi”

Dụ Niệm Niệm hiểu rõ, tôn trọng và không hóng hớt quá nhiều: “Nhưng mẹ của Quảng Dã tốt với cậu thật đó, vừa rồi xem cậu như con gái ruột vậy, còn chống lưng giúp cậu nữa.” 

Nghĩ đến Tống Thịnh Lan, trong lòng Tang Lê trào dâng sự ấm áp: "Ừm, dì Tống tốt lắm." 

Hai người họ đi đến cổng của tòa nhà hành chính, Lại Quốc Dự và những giáo viên khác đi phía sau cũng đưa Tống Thịnh Lan và Lữ Nguyệt ra ngoài, bảo đảm với họ tiếp đến nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này. 

Mẹ Lữ nhìn sang Tống Thịnh Lan, cảm kích gật đầu: "Phụ huynh Tang Lê, cảm ơn bà, nếu hôm nay không có bà, tôi cũng không biết xử lý chuyện này thế nào..." 

Có thân phận của Tống Thịnh Lan ở đây, chắc chắn sẽ khiến nhà trường không dám thiên vị, cũng tương đương với việc bảo vệ được Lữ Nguyệt.

Tống Thịnh Lan cười dịu dàng: “Không có gì, chúng ta đều vì bọn trẻ, chúng có thể ở trường học hành thật tốt, không phải chính là tâm nguyện của chúng ta sao?” 

“Vâng vâng vâng...” 

Sau đó, Tống Thịnh Lan nhìn sang Tang Lê: "Lê Lê, chúng ta về nhà thôi."

Tang Lê đồng ý, tạm biệt Dụ Niệm Niệm rồi theo Tống Thịnh Lan rời đi trước. 

Khi đã lên Rolls Royce, hai người họ ngồi ở hàng ghế sau, Tống Thịnh Lan liếc nhìn điện thoại, nở nụ cười đành chịu với Tang Lê: “Tiểu Dã nói nó về trước, có lẽ lại chạy đi chơi rồi, chúng ta không cần chờ nó." 

Tang Lê sững sờ giây lát: "Vâng..." 

Xe chạy về phía trước, Tống Thịnh Lan nắm lấy tay Tang Lê, đau lòng đến nỗi không kìm được mà trách móc: “Thảo nào tối thứ sáu quản gia nói cháu về đến nhà thì bẩn hết cả người, đầu gối còn bị xước nữa. Con bé ngốc này, tại sao ở trường bị người ta bắt nạt cũng không nói với dì? Uổng công hôm qua dì còn gọi điện cho bà ngoại cháu, nói cháu ở đây học hành rất tốt, cháu nói xem, nếu hôm nay cháu xảy ra chuyện gì, dì phải lo lắng cỡ nào?” 

Tang Lê áy náy rủ mắt xuống, hàng mi dài khẽ run như bươm bướm đang vẫy cánh: “Xin lỗi dì... Do cháu nghĩ dì đi công tác đã rất bận rồi, cho nên không muốn gây thêm phiền phức cho dì, cháu vốn tưởng rằng chỉ cần nhẫn nhịn một chút thì có thể khiến mọi việc lắng xuống..." 

Tống Thịnh Lan trêu cô: “Cháu cứ nói sợ mình gây phiền phức cho dì, nhưng dì thấy là do cháu xa lạ với dì nên mới không muốn làm phiền dì.”

Tang Lê luống cuống, vội vàng phủ nhận giải thích, làm cho Tống Thịnh Lan bật cười: “Trêu cháu thôi, sao dì có thể trách cháu chứ.” 

Tống Thịnh Lan biết Tang Lê là vì trải qua quá nhiều gian khổ nên mới hình thành tính cách như vậy, trong lòng phòng vệ rất chắc, không cho người khác dễ dàng đến gần, sợ bị tổn thương, cũng không có người nương tựa, cho nên đã quen dựa vào chính mình. 

Tống Thịnh Lan xoa đầu cô: “Nếu cháu thương dì thì sau này cháu nương tựa vào dì nhiều hơn được không? Gặp vấn đề gì cháu cũng có thể nói cho dì biết, bây giờ dì có tư cách là phụ huynh của cháu, có thể giải quyết giúp cháu, cháu nói xem, nếu giải quyết chuyện này sớm hơn thì cũng không đến nỗi nghiêm trọng như ngày hôm nay phải không?” 

Lòng Tang Lê nhẹ nhàng mềm mại hẳn đi, gật đầu. 

Do cô nghĩ kẻ xấu quá đơn giản, không biết sẽ dẫn đến việc hôm nay. 

Cô nhìn sang Tống Thịnh Lan: “Dì ơi, sau này cháu sẽ nói hết những chuyện như vậy với dì.” 

Tống Thịnh Lan: "Cháu phải nhớ, đôi khi mãi nhẫn nhịn lùi về sau cũng không thể khiến cho vấn đề lắng xuống, trái lại sẽ khiến đối phương được nước làm tới, cháu phải biết bảo vệ bản thân bằng cách hiệu quả nhất." 

Tang Lê nhỏ tiếng đáp lại.

"Sau này ở trường có chuyện gì khẩn cấp mà cháu không kịp liên lạc với dì, cũng có thể đến tìm Tiểu Dã, mặc dù tính tình của nó không tốt, nhưng có một số việc nó sẽ giúp được." 

Hình ảnh Quảng Dã ở trước mặt tối nay hiện lên trong đầu cô. Vài giây sau, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi