TÌNH ĐẦU DUY NHẤT - MỘ NGHĨA

Sinh nhật Dụ Niệm Niệm vào thứ năm. 

Một tuần trôi qua rất nhanh, một tuần mới lại tới, kết quả xử phạt của cuộc bạo lực học đường cuối cùng cũng đã ra. 

Đầu tiên, Trạm Thiến Tuyết thân là chủ mưu sẽ bị trường học cho ở lại trường xem xét xử lý, ghi vào hồ sơ cá nhân mãi mãi, không được hủy bỏ mà phải đi theo suốt đời. 

Mức độ nghiêm trọng của xử phạt này chỉ đứng sau bị cho thôi học, cũng có nghĩa nếu sau này cô ta còn phạm lỗi gì ở trường nữa sẽ được trực tiếp cho thôi học. 

Xử phạt bị ghi vào hồ sơ, cũng có nghĩa cô ta phải mang theo vết nhơ này cả đời, nó còn ảnh hưởng rất lớn tới tương lai cô ta, cho dù mẹ Trạm có đau khổ đến cầu xin, nhưng chứng cứ vẫn ở đó, còn có thân phận của Tống Thịnh Lan, cho dù nhà trường không cố ý tạo áp lực, Trạm Thiến Tuyết cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

Tiếp theo là đám đồng bọn, Kha Phỉ và Juna đều bị nhà trường khiển trách nghiêm trọng, yêu cầu viết bản kiểm điểm và tự kiểm điểm bản thân, đồng thời bị nhắc tên chỉ trích công khai trên hội đồng cấp cao. 

Buổi họp lớp, Trạm Thiến Tuyết, Kha Phỉ và Juna đã kiểm điểm lại bản thân trước mặt mọi người, đồng thời cùng đã xin lỗi Tang Lê và Lữ Nguyệt, nhìn thấy bộ dạng lo sợ cụp đuôi này, các bạn học chỉ cảm thấy sướng vô cùng. 

Kết thúc buổi họp lớp, vừa mới ra khỏi lớp đã có mấy người bắt đầu bàn tán về đám cô ta: "Bọn họ bị như vậy đúng là đáng đời, cuối cùng cũng gặp báo ứng, đặc biệt là Trạm Thiến Tuyết đó, đúng là buồn nôn." 

"Trạm Thiến Tuyết chẳng phải ỷ vào mẹ cậu ta sao, nhưng ai mà ngờ người giám hộ của Tang Lê lại là mẹ của Quảng Dã, về sau chắc cậu ta chả dám đắc ý nữa đâu." 

"Nếu bây giờ cậu ta vẫn tiếp tục gây sự rồi bị đuổi học, đến lúc đó sẽ không có ai ra mặt bảo vệ cô ta nữa." 

Trạm Thiến Tuyết đi ra từ nhà vệ sinh, mặt mày tái mét, trước giờ cô ta chỉ quen dẫm đạp người khác dưới chân, nhưng bây giờ bị người khác nói tới mất hết mặt mũi như thế mà cô ta cũng không dám phản bác.

Mọi người trở về lớp học, Tô Bạch Tình ngồi hàng trước quay đầu nhìn bọn họ, ánh mắt chuyển động, vội vàng nắm chặt tay Trạm Thiến Tuyết, nhẹ nhàng an ủi: "Thiến Tuyết, đừng không vui nữa, mọi chuyện đều qua cả rồi, từ nay về sau cậu không gây chuyện nữa là được." 

Kha Phỉ đứng bên cạnh khó chịu: "Bạch Tình, lúc trước Thiến Tuyết ra mặt giúp cậu, bây giờ cậu nói mấy câu này có chút khó nghe đó." 

Tô Bạch Tình bày ra vẻ mặt hoảng sợ: "Tớ chỉ đang lo lắng cho Thiến Tuyết thôi, Thiến Tuyết, tớ thật sự không có ý gì khác..." 

Trạm Thiến Tuyết thấy viền mắt ửng đỏ của Tô Bạch Tình, cảm xúc trong lòng cũng dịu lại: "Tớ biết, tớ không có trách cậu, chuyện qua rồi thì để nó quá đi."

Cô ta rất trân trọng người bạn Tô Bạch Tình này, cho nên có một số chuyện cô ta không có ý định làm nó trở nên phức tạp, dừng ở đây là được rồi. 

Tô Bạch Tình gật đầu, nhìn về phía Trạm Thiến Tuyết, hai mắt tối dần. 

Sau khi xử phạt học sinh xong, Lôi Đan với tư cách là giáo viên chủ nhiệm đương nhiên phải có trách nhiệm.

Bà ấy bị nhà trường nghiêm túc phê bình vì đã coi thường mâu thuẫn giữa các học sinh, bị yêu cầu kiểm điểm lại, trừ điểm thành tích cá nhân, thành tích trước đây đều bị hủy, kế hoạch để được lên lớp văn hóa tối qua của bà ấy cũng bị ngâm nước, còn cuộc thi vẽ quả thật Quảng Dã đã giành được hạng nhất. 

Trừ cái đó ra, vào buổi chào cờ ở sân trường, chủ nhiệm giáo dục còn không ngừng nhấn mạnh về vấn đề bạo lực học đường, quyết định xử lý nghiêm túc những chuyện này, đảm bảo cho học sinh một môi trường học tập an toàn lành mạnh. 

Sau khi buổi chào cờ kết thúc, Dụ Niệm Niệm hiếu kỳ hỏi: "À đúng rồi, cái tên Diệp Bân kia bị xử lý thế nào vậy?" 

Nhiếp Văn cười: "Chuyện của trường khác cậu cũng muốn quản à?" 

Dụ Niệm Niệm tức giận: "Không lẽ mấy người đó không xảy ra chuyện gì chứ?" 

Trương Bác Dương: "Hình như trường... trường học của bọn họ lần này cũng sẽ nghiêm túc xử lý, bởi vì đi... đi đánh học sinh trường khác... Đây là vấn đề lớn đó." 

Nhiếp Văn quàng tay qua bả vai Quảng Dã: "Chuyện bị xử phạt nhất định không thể tránh được, nhưng cậu yên tâm, tôi nghe nói Diệp Bân không dễ chịu, còn tuyên bố nhất định sẽ tìm A Dã tính sổ, đã bị đánh như thế rồi mà vẫn còn mạnh miệng."

"Ha ha ha nếu cậu ta dám đến lần nữa thì lại để A Dã đánh cậu ta thêm trận nữa." 

Tóm lại việc đã đến nước này, chuyện bạo lực học đường cuối cùng cũng đã kết thúc, một tuần trôi qua rất nhanh. 

Thứ sáu là ngày đi học cuối cùng trước lễ Quốc Khánh, nhưng học sinh cuối cấp chỉ được nghỉ năm ngày, tới chủ nhật. 

Khó lắm mới được thả lỏng năm ngày, đó là do nghỉ hè bọn họ đã phải học thêm một tháng, nếu không thì còn lâu mới có cửa được nghỉ năm ngày. 

Buổi chiều chủ nhật, cả lớp ai cũng như mấy chú chim sắp xổ lồng, bồn chồn háo hức, ai cũng sổng chuồng, nôn nao háo hức, ai cũng hận không thể chạy vội về nhà mấy ngày tận hưởng kỳ nghỉ. 

Sau tiết học buổi chiều, vẫn còn một tiết tự học buổi tối nữa, Tang Lê dọn dẹp sách vở muốn tới lớp Hỏa Tiễn, Dụ Niệm Niệm xem điện thoại thấy thành phố Vân Lăng có một thư viện mới mở, cô ấy kích động hỏi Tang Lê với Trương Bác Dương: "Hay là Quốc Khánh này ba đứa mình đi thư viện đi? Tớ nghe nói thư viện mới tân trang lại, gấp đôi diện tích ban đầu!" 

Trương Bác Dương: "Tớ thấy cậu… muốn đi chơi thì có?" 

"Tớ tới thư viện để đọc sách, sao có thể nói tớ muốn đi chơi chứ, cậu đúng là nông cạn!"

Trương Bác Dương cười càng sâu hơn: "Dù sao thì tớ... tớ cũng không có ý kiến, đúng lúc tớ… muốn tới đó mượn sách." 

Đúng lúc Quảng Dã đang ngồi bên cạnh Nhiếp Văn chơi game, Dụ Niệm Niệm nghĩ đến lần trước mọi người còn ăn cơm cùng nhau thành ra cũng khá quen thuộc, cô ấy quyết định rủ anh đi cùng. 

Nhiếp Văn không thích đọc sách, nên đương nhiên cậu ta cũng chẳng có hứng thú gì: "Chỉ đi thư viện không thì có gì vui chứ, hay là tới cửa hàng gần Vạn Gia chơi đi." 

Câu này rất đúng ý Dụ Niệm Niệm, cô ấy gật đầu như giã tỏi, quay sang nháy mắt với Tang Lê: "Đúng đó Lê Lê, không phải trước đây cậu nói cậu chưa từng đến Vân Lăng chơi sao? Đúng lúc được nghỉ thả lỏng một chút, suốt ngày ở nhà chán lắm." 

Cơ bản cả tháng nay Tang Lê chỉ đi qua hai nơi đó là trường học và nhà, hai điểm tạo thành một đường thẳng, Vân Lăng là thứ gì đó rất lạ lẫm, cô nghe vậy thì có chút động tâm, chủ yếu là cô cũng không có hứng thú gì mấy với thư viện nên liền đồng ý.

Sau đó Nhiếp Văn với Trương Bác Dương đi gọi Quảng Dã, Nhiếp Văn: "A Dã, cậu là người quen thuộc Vân Lăng nhất, cậu dẫn chúng tôi đi nhé? Dù sao cậu ở nhà cũng chẳng có chuyện gì làm." 

Quảng Dã cụp mắt chơi PSV, Nhiếp Văn nói mà anh chẳng nói gì thì tức là đồng ý, đợi một lát mà Quảng Dã cũng không nói câu nào, mọi người sáng tỏ, Dụ Niệm Niệm vui vẻ hỏi: "Vậy khi nào chúng ta đi đây? Ngày mai? Hay ngày mốt?"

Quảng Dã: "Ngày mai tôi không rảnh." 

Ai quen Quảng Dã cũng biết, cứ đến mùng 3 hàng tháng Quảng Dã đều có kế hoạch đặc biệt, cũng không biết anh làm cái gì, cuối cùng mọi người định ngày kia đi, Nhiếp Văn nói muốn đi xem phim 《 Thái Cực 》, vừa vặn Quảng Dã đã chơi game xong, cậu ta gọi anh: "A Dã, không phải cậu là khách VIP của rạp chiếu phim bên kia sao? Sao không mua vé ở đó luôn, đến lúc đấy mọi người chỉ cần đưa tiền cho cậu, không phải sẽ tiện hơn nhiều sao." 

Tang Lê đột nhiên nghĩ đến một người: "Hay chúng ta gọi Lữ Nguyệt đến đi?" 

Dụ Niệm Niệm: "Haiz, ai gọi được Lữ Nguyệt chứ?!" 

Tuy nói bọn họ mới ăn chung với nhau xong, nhưng Lữ Nguyệt rất ít nói, Nhiếp Văn không quá quen với cô ấy: "Chúng ta không thân với cậu ấy, cậu ấy có đồng ý không?" 

Giọng nói Tang Lê ấm áp: "Trước đây Lữ Nguyệt bị mọi người xa lánh, ở trường không có bạn bè, nếu các cậu không ngại thì có thể gọi cậu ấy đi cùng." 

Trước đây Tang Lê cũng bị mọi người xa lánh cô lập, nên cô muốn thân thiết và đối xử với Lữ Nguyệt tốt hơn một chút, cũng như đang giúp bản thân mình trong quá khứ.

Tang Lê vừa đề nghị, Quảng Dã đối diện nghịch điện thoại, mấy giây sau mới thấp giọng lười biếng nói: "Tôi đi mua vé, sáu người." 

Câu này nghĩa là anh tính cả Lữ Nguyệt. 

Thế mà anh lại đồng ý… 

Thấy thế, Nhiếp Văn cũng chẳng có ý kiến, Dụ Niệm Niệm chạy tới gọi Lữ Nguyệt, Lữ Nguyệt không ngờ họ sẽ rủ cô ấy đi chơi, vừa cảm động vừa vô cùng vui vẻ, biểu hiện mình nhất định sẽ đi. 

Dụ Niệm Niệm vui vẻ quyết định: "Vậy quyết định thế nhé, ngày mốt 9 giờ chúng ta gặp nhau trước cửa hàng nhé." 

Sau đó mọi người ở lại lớp tiếp tục tiết tự học, Tang Lê thu dọn sách vở, chào tạm biệt mọi người sau đó đi tới lớp Hỏa Tiễn. 

Mặc dù ngày mai là ngày nghỉ, nhưng mấy lớp học bù vẫn bền lòng vững dạ, cũng may các thầy cô cũng có cân nhắc đến mấy học sinh phải bắt xe về nhà, nên đã đổi giờ vào lớp sớm hơn mọi ngày. 5 giờ 30 tan học, Tang Lê ra khỏi trường học, lên xe chiếc tư nhân của gia đình.

Hai mươi phút sau, Bentley chạy về biệt thự. 

Tang Lê vừa xuống xe đã nhìn thấy hai chiếc moto màu xanh biếc nhìn rất phong cách, cô kinh ngạc nhìn lại, phát hiện Quảng Dã đang ngồi xổm ở trước xe chơi đùa với một con Samoyed lông xù màu trắng. 

Tiết thứ tư Quảng Dã đi chơi bóng, đúng lúc mới đi học về. 

"Móng chân Nháo Nháo dài rồi, tí nữa phải cắt ngắn đi chút..." 

Người phụ nữ trung niên đang nói chuyện với Quảng Dã, quay đầu nhìn thấy Tang Lê thì vui vẻ cười nói: "Ồ, cô bé Tang Lê?" 

Tang Lê nhìn sang, nhận ra bà ấy chính là vị phu nhân giàu có nuôi Samoyed, cô vội vàng đi tới: "Dì Lâm, cháu chào dì ạ." 

"Haiz, lâu rồi không gặp cháu..."

Tang Lê cúi đầu nhìn về phía Nháo Nháo đang ngồi xổm trước mặt Quảng Dã, Samoyed quay đầu thè lưỡi với cô, trái tim cô lập tức tan chảy, ngồi xổm xuống: "Nháo Nháo." 

Dì Lâm cười: "Cháu còn nhớ nhóc này à?" 

Tang Lê cười xán lạn: "Cháu nhớ chứ, Nháo Nháo đáng yêu như vậy mà."

Người phụ nữ cảm khái với Quảng Dã: "Tuần trước dì còn mang Nháo Nháo đến chỗ chú Tuyên của cháu ở mấy ngày, ai ngờ nhóc con này lại phát sốt, mấy ngày nay đỡ hơn chút dì mới dẫn nó về, đúng là khiến dì lo chết đi được mà.” 

Quảng Dã sờ đầu Nháo Nháo, giọng nói dịu dàng: "Dì không cần lo lắng, chỉ cần chú ý ăn uống với vệ sinh, mấy ngày nay không nên cho nó ăn đồ sống hay đồ lạnh, nếu dì vẫn chưa yên tâm thì Quốc Khánh cháu sẽ đưa nó đi lấy máu kiểm tra." 

"Vậy thì tốt quá, cảm ơn cháu nhé Tiểu Dã, nếu có vấn đề khác dì sẽ đến hỏi cháu." 

"Vâng." 

Tang Lê nghe tiếng nói thì ngước mắt nhìn về phía chàng trai bên cạnh, cô phát hiện hình như anh rất để ý đến chuyện của chú chó này... 

Dì Lâm mang chó về nhà nghỉ ngơi trước, Tang Lê tạm biệt dì Lâm, đối phương cũng nhiệt tình cười chào tạm biệt cô: "Cô bé Tang Lê, nếu ở nhà chán quá thì nhớ qua nhà dì chơi với Nháo Nháo đó, dì ở tòa 3 khu A, cơ bản buổi sáng dì đều có ở nhà, nếu cháu đến thì cứ trực tiếp gõ cửa, đừng khách sáo." 

Tang Lê lễ phép cong môi cười gật đầu: "Vâng, dì Lâm."

Sau khi người phụ nữ rời đi, Quảng Dã ném chìa khóa xe cho bác Trương, cà lơ phất phơ đi vào biệt thự, Tang lê đi theo phía sau anh. 

Hai người đi vào cửa trước, đúng lúc Tống Thịnh Lan vừa về, thấy hai người cũng vừa mới về, bà ấy gọi hai người vào ăn cơm, Tang Lê ngoan ngoãn đồng ý, Quảng Dã không lên tiếng đi tới phòng ăn. 

Hai người đi tới ngồi vào bàn ăn, mấy ngày nay Tống Thịnh Lan rất bận, không có thời gian ăn cơm với bọn họ: "Ngày mai hai đứa được nghỉ rồi à?" 

Tang Lê gật đầu. 

Tống Thịnh Lan cười múc cho cô bát canh: "Nghỉ rồi thì thả lỏng chút, có thể ra ngoài chơi, cháu muốn đi đâu để dì bảo bác Trương đưa cháu đi, mấy ngày nay tập đoàn bề bộn nhiều việc, bận quá nên dì không có thời gian." 

"Không sao đâu dì, dì cứ yên tâm làm việc đi ạ, ngày kia cháu có hẹn với bạn cùng lớp tới thư viện." 

Tang Lê nhìn về phía Quảng Dã đang ngồi đối diện, cô nói anh cũng sẽ đi, Tống Thịnh Lan nghe vậy thì rất vui vẻ: "Tốt lắm, dì già rồi, phải bảo Tiểu Dã rảnh thì dẫn cháu đi chơi đâu đó." 

Tang lê đối mắt với Quảng Dã, hai người không hẹn mà cùng nghiêng đầu đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi