TÌNH ĐẦU DUY NHẤT - MỘ NGHĨA

Kết thúc báo danh, Tang Lê trở về từ trường học.

Buổi chiều sau khi trở về, cô đều sẽ ở trong phòng học bài, hơn 8 giờ tối Tống Thịnh Lan trở về từ tập đoàn để tìm cô nói chuyện phiếm, lúc hỏi đến việc sáng nay Quảng Dã có mang cô đi báo danh hay không, Tang Lê không muốn có thêm mâu thuẫn dư thừa, chỉ gật đầu, nói tất cả đều thuận lợi.

Tống Thịnh Lan biết được cô bị phân đến lớp A8 thì kinh ngạc: “Thế chẳng phải là cùng lớp với Tiểu Dã sao?”

Thì ra việc này không phải do bà ấy sắp xếp, có lẽ là Lâm Kiện nghĩ Tang Lê và Quảng Dã có quen biết từ trước nên phân họ vào cùng một lớp.

Nhưng mà hiện tại Tang Lê cũng không thèm để ý, dù sao họ cũng sẽ không có bất kỳ giao thoa nào, cô chỉ cần có thể yên ổn học tập ở chỗ này là được.

Tống Thịnh Lan đi rồi, Tang Lê khép sách vở lại, chuẩn bị đi tắm rửa một cái.

Bên ngoài sao trời lành lạnh, cô đi đến ban công thu quần áo của mình vào, lại vừa lúc nhìn thấy Quảng Dã đi ngang qua dưới lầu.

Nam sinh cao gần gần 1m9, ngũ quan lưu loát trở nên mơ hồ trong bóng đêm, anh đang gọi điện thoại: “Ừ, vừa về đến nhà, ngày mai khai giảng.”

Tang Lê nhìn thấy anh gọi điện thoại, giọng điệu ôn hòa, so với bộ dạng quái đản ở trong lớp vào ban ngày thì cứ như hai người khác nhau vậy.

Đầu bên kia điện thoại là ai...

Quảng Dã không nhìn thấy cô, sau đó liền rời đi.

Không phải chuyện liên quan tới mình, cô suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì.

Tang Lê thu quần áo xong, xoay người trở về phòng tắm rửa.

Ngày đầu tiên của tháng chín, lớp 12 chính thức mở màn.

Mặt trời vào sáng sớm treo cao, như một chùm tia sáng đánh sâu vào mặt đất, chiếu sáng cả một thành phố.

Lúc này Vân Lăng còn đang là mùa hè, mới sáng sớm mà bên ngoài đã oi bức, đầy ánh sáng chiếu rọi.

Tang Lê rửa mặt xong, nhìn thấy trên bàn sách đặt lá trà hoa lài, là Tống Thịnh Lan bảo quản gia đưa tới ngày hôm qua.

Mùi hoa lài thơm ngào ngạt thanh mát, cô cúi đầu vuốt ve hộp trà, nhẹ lẩm bẩm: “Mẹ, học kỳ mới bắt đầu rồi, con sẽ nỗ lực học tập.”

Cầm bao lá trà bỏ vào cặp sách, cô đi xuống tầng, một mình ăn xong bữa sáng rồi ra cửa, bác Trương đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Đối phương nói, bình thường Quảng Dã đều tự mình đến trường học, Tang Lê âm thầm thở phào một hơi, nghĩ đến bầu không khí áp lực trên xe ngày hôm qua, cũng may không cần phải cùng anh đi chung thêm lần nào nữa.

Hai mươi phút sau, Tang Lê tới trường học.

Thời gian còn sớm, sau khi cô vào trường, lấy di động ra trộm chụp mấy tấm ảnh rồi gửi cho Từ Hiểu đang ở trong núi, cô ấy nói vẫn luôn muốn nhìn thử.

Tin nhắn của Từ Hiểu rất nhanh đã gửi tới: [Diễm Diễm, tớ thật hâm mộ cậu, trường học ở thành phố lớn cũng quá đẹp rồi, đẹp hơn trường học ở trong núi của chúng ta rất nhiều, cậu nhất định phải học tập thật tốt, cố lên!]

Tang Lê mỉm cười, cất di động đi.

Đi đến lớp, bên trong đã có bốn năm người, còn rất yên tĩnh, cô nhìn thấy Lư Hạ Dương cũng đã tới, đối phương mặc sơ mi trắng, trong trẻo ôn hòa, đang ở trên chỗ ngồi tập trung tinh thần đọc sách.

Quả nhiên vẫn còn khối người chăm chỉ hơn cả cô.

Tang Lê ngồi xuống, cầm lấy ra sách để đọc, sau một hồi lâu, một giọng nữ rơi xuống: “Bạn học…”

Giọng nói đối phương rất nhỏ, kêu hai tiếng Tang Lê mới nghe được, cô khẽ hiểu quay đầu liền nhìn thấy bên cạnh bàn có một nữ sinh mập mạp đang đứng, cầm cây chổi, mặt lộ vẻ khiếp đảm nhìn mình: “Chào cậu, cậu có thể đứng lên để tớ quét chỗ này không...”

Tang Lê vội đứng dậy, nữ sinh quét xong, nhờ giọng nói cám ơn với cô, lại cúi đầu tiếp tục quét chỗ khác.

Tang Lê nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của nữ sinh đó, nhịn không được nhìn kỹ lại mình.

Nhìn cô... Rất khủng bố sao...

Tang Lê không nghĩ ra, tiếp tục đọc sách.

Người trong lớp càng ngày càng nhiều, đúng 7 giờ, Dụ Niệm Niệm tới lớp: “Tang Lê, chào buổi sáng, cậu tới sớm thật đó!”

Dụ Niệm Niệm giống như mặt trời nhỏ tràn đầy sức sống, Tang Lê mỉm cười với cô ấy: “Chào buổi sáng.”

Dụ Niệm Niệm ngồi xuống, mở túi đựng đồ ăn sáng ra: “Tang Lê, giữa trưa cậu ăn ở trường học sao?”

“Ừm.”

Thời gian giữa trưa rất ít, cô cũng không có phương tiện để trở về nhà.

“Cậu nói xem, giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm có được không?”

Tang Lê hơi do dự, sau đó cô gật đầu: “Được.”

Từ trước tới nay, cô có thói quen một mình ở trường, bà ngoại hy vọng cô làm quen thật nhiều bạn bè, cô cũng muốn thử để bản thân không còn quá gỡ như vậy, hơn nữa Dụ Niệm Niệm rất dễ ở chung, làm cô nhớ tới Từ Hiểu, cô ấy cũng thoải mái như vậy.

Dụ Niệm Niệm nghe vậy thì vui vẻ để cử các loại đồ ăn ngon trong và ngoài trường học, cho đến lúc tiết học buổi sáng bắt đầu, học sinh toàn trường hầu như đều đã tới, Tang Lê thoáng nhìn ra phía sau, lại phát hiện vị trí phía sau cô vẫn còn trống không.

Tiếng đọc sách lanh lảnh vang lên, năm phút sau, cửa sau lớp học bị người đẩy ra...

Quảng Dã đi đến.

Anh không mặc đồng phục, thân dưới mặc quần túi hộp màu đen, khí thế lãnh đạm tùy hứng, kết hợp với mặt mày đen kịt, tuy là đến trễ nhưng vẫn không nhanh không chậm.

Mọi người nhìn thấy người đến là anh, yên lặng thu ánh mắt lại, Tang Lê rũ mắt đọc sách, chỉ cảm thấy đối phương đi đến hàng phía sau, ném cặp sách lên mặt bàn.

Ngồi xuống, bắt đầu ngủ.

Rất nhanh sau đó giáo viên ngữ văn tới, bảo tất cả mọi người viết chính tả thơ cổ.

Người xung quanh cũng không dám kêu Quảng Dã dậy.

Tang Lê viết chính tả xong, ngồi thẳng người, ghế dựa không cẩn thận chuyển động, đụng vào cái bàn phía sau.

Mặt sau truyền đến một tiếng "Chậc" rất không kiên nhẫn.

Khủng bố đến mức làm người khác lạnh cả sống lưng.

Tang Lê xấu hổ nói xin lỗi, vài giây sau, phía sau không còn thanh âm nào khác.

Cô dựng thẳng lưng, kéo ghế dựa lên phía trước, hận không thể cách phía sau càng xa càng tốt.

Tiết học buổi sáng kết thúc, trong lớp khôi phục ầm ĩ, có mấy nữ sinh vui cười đùa giỡn đi đến nhà vệ sinh, lúc này Quảng Dã đứng dậy tự mặt bàn, mấy người khác cho rằng do mình làm ồn đến anh nên vội vàng hạ thấp giọng xuống.

Quảng Dã tự mình tỉnh dậy.

Anh tỉnh lại, ngả người dựa vào lưng ghế, xoa xoa sau cổ, từ ngăn kéo lấy ra bình nước khoáng, mở nắp, ngửa đầu rót xuống.

Uống nước xong, anh ném cái chai về phía thùng rác, nhìn về phía Trương Bác Dương, giọng lười biếng nói: “Đợi chút nữa đưa vở ghi chép cho tôi mượn.”

Việc này từ lớp mười một đã bắt đầu, cũng xem như lệ thường, Trương Bác Dương tỏ vẻ không thành vấn đề.

Quảng Dã lấy tai nghe trong túi rồi đeo vào tai, sau đó nằm bò xuống bàn.

Một hai tiết khóa buổi sáng, Quảng Dã đều đang ngủ.

Tang Lê ngồi ở hàng phía trước, thậm chí còn không cảm giác được phía sau có người ngồi.

Cô không nghĩ tới người này lại không để giáo viên vào mắt như vậy, ngủ trắng trợn táo bạo như thế.

Nhưng mà cô không rảnh để bận tâm chuyện khác, tiết tấu học tập trên lớp rất nhanh, cô nghe hết sức chăm chú, xuất thần một chút cũng không được.

Lại thêm hai tiết vật lý nữa, chương trình học nửa ngày cuối cùng cũng kết thúc.

Giữa trưa tan học, mọi người thu dọn cặp sách cuốn cuồng rời khỏi lớp, Dụ Niệm Niệm ôm lấy cánh tay Tang Lê: “Đói quá đi mất, Tang Lê, chúng ta đi ăn thôi!”

Cơ thể Tang Lê cứng đờ, theo bản năng muốn bảo trì khoảng cách, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười xán lạn của đối phương, lại ngượng ngùng đẩy cô ấy ra, sau đó cô giống như búp bê em bé bị cô ấy kéo đi.

Nhà ăn trường học tổng cộng có ba tầng, dạng đồ ăn gì cũng có, Tang Lê nhìn đến hoa mắt chóng mặt, trường học trước kia của cô chỉ có thức ăn nhanh đơn giản, rất nhiều món cô cũng chưa từng ăn qua.

Dụ Niệm Niệm đi đến cửa sổ bán mì thịt bò, giữ chặt Tang Lê: “Mì thịt bò này ăn cực kỳ ngon! Cậu có muốn gọi món này không?”

Tang Lê ngẩng đầu nhìn giá cả, do dự nói: “Hay là cậu mua trước đi, tớ lại đi dạo phía trước một lát...”

“Được thôi.”

Năm phút sau, hai người gọi món xong, Dụ Niệm Niệm nhìn thấy Tang Lê mua thức ăn nhanh một mặn một chay: “Tang Lê, chỉ có như vậy mà cậu cũng có thể ăn no sao?”

Tang Lê khép mi: “Tớ cảm thấy như này hẳn là đủ rồi.”

Cô đi dạo một vòng phát hiện thức ăn nhanh là rẻ nhất, như vậy chỉ cần sáu tệ, hơn nữa từ nhỏ lượng cơm của cô đã không lớn, trước kia ở nhà cậu mợ, rất nhiều đồ ăn chỉ để dành cho em họ cô ăn, vì vậy cô tự nhiên cũng ăn rất ít.

Tang Lê nếm đồ ăn, Dụ Niệm Niệm hỏi cô hương vị như thế nào, cô gật đầu: “Ngon lắm, ăn ngon hơn nhà ăn ở trường học trước kia của tớ nhiều.”

“Đây là bởi vì trước khi học kỳ bắt đầu, cuối cùng nhà ăn cũng đổi nhà nhận thầu, cho nên mới có thể ăn ngon như vậy.” Dụ Niệm Niệm hút mì sợi: “Cậu có biết vì sao đổi không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì Quảng Dã.”

“Hả?”

“Ngày đó cậu ta làm ầm ĩ ở nhà ăn, trực tiếp đối chất với người phụ trách nhà ăn, còn xốc cái bàn nữa.”

Tang Lê kinh ngạc: “Cậu ấy quá đáng như vậy sao?”

“Không phải, thật ra nhà thầu trước đây là họ hàng thân thích của lãnh đạo trường, người ta có hậu trường rất cứng, vì vậy đồ ăn vừa đắt vừa khó ăn, có bạn học phản ánh thì thấy thư bắn trong đồ ăn, nhưng trường học đều không thèm để ý. Ngày đó Quảng Dã đưa bạn học kia tới nhà ăn ăn cơm, phát hiện bên trong đồ ăn có cái băng dán cá nhân, Quảng Dã trực tiếp kêu người phụ trách nhà ăn tới, ầm ĩ một hồi, phía bên nhà trường không tránh né được nên mới thay đổi nhà thầu, đây là Quảng Dã vì dân trừ hại.”

Dụ Niệm Niệm miêu tả sinh động như thật cho cô nghe: “Dù sao Quảng Dã là người mà khiến người khác vừa sợ lại vừa thích, cậu ta thường xuyên gây chuyện ở trường học, đánh nhau trốn học đều là chuyện thường ngày.”

“Cậu ấy như vậy... Trường học không xử lý sao?”

“Bình thường mấy chuyện ầm ĩ mà cậu ta gây ra đều là do mẹ cậu ta tới trường học xử lý, nhưng mà tớ ngồi trước bàn cậu ấy, cảm giác cậu ấy không phải loại người nhờn nhợ trong miệng người khác đơn thôi.”

Dụ Niệm Niệm nói nhỏ: “Có rất nhiều nữ sinh trong trường học thích cậu ấy, có thể là do bọn họ cảm thấy trở thành bạn gái của Quảng Dã cực kỳ hãnh diện, có điều tớ chưa thấy có nữ sinh nào có thể đi bên cạnh cậu ấy cả, loại con nhà giàu này chắc chán chường mất người bình thường.”

Tang Lê đáp lại một tiếng, cũng không quá để ý, chuyên tâm ăn cơm.

Dụ Niệm Niệm đổi chủ đề: “Tang Lê, vì sao cậu lại chuyển tới Vân Lăng học thế?”

Tang Lê mím môi: “Trường học trước kia của tớ không tốt lắm, cho nên tới bên này để thi đại học.”

“Hóa ra là như vậy, trường học của chúng ta đúng là cũng không tệ lắm, cũng xem như là một trong những trường cấp ba tốt nhất thành phố.”

Tang Lê gật đầu: “Niệm Niệm, cậu có thể cho tớ mượn vở vật lý không? Tớ muốn bổ sung lại kiến thức trước đó.”

“Được chứ, cậu đến chỗ bàn tớ tùy tiện lấy, có điều vở ghi của tớ cũng không có gì, nếu cậu có vấn đề gì liên quan tới vật lý có thể đi hỏi lớp trưởng của chúng ta, chính là Lư Hạ Dương, cậu ấy rất sẵn lòng giải đáp vấn đề cho người khác đó.”

Trong đầu Tang Lê hiện lên dáng vẻ của Lư Hạ Dương: “Cậu ấy học rất giỏi sao?”

“Còn không phải sao, cậu ấy chính là siêu cấp học bá đó.”

Cơm nước xong, Tang Lê đi cất khay đồ ăn cùng Dụ Niệm Niệm, cất xong, Tang Lê đi ra ngoài, bỗng có một nữ sinh bưng khay đồ ăn đi ngang qua trước mặt cô, cách đó không xa có mấy nữ sinh đang kêu cô ta: “Bạch Tình, bên này nè…”

Nữ sinh đáp lại, tùy ý đảo mắt chú ý tới Tang Lê, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt mềm mại dịu dàng của cô, chỉ dừng lại một chút rồi sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Dụ Niệm Niệm ra tới, chú ý tới ánh mắt Tang Lê, liền giới thiệu: “Hẳn là cậu còn không biết, đó là Tô Bạch Tình lớp chúng ta, chủ nhiệm lớp rất thích cậu ta.”

Hóa ra là cùng lớp, khó trách cảm thấy quen mắt…

Chỉ thấy đối phương có vóc dáng cao gầy, vô cùng xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều giống như một công chúa nhỏ.

Tang Lê đáp lại, Dụ Niệm Niệm thì thầm: “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài đi.”

“Được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi