TÌNH ĐẦU LÀ OAN GIA


Sau khi nhận cúa đấm thẳng vào mặt Bách Duật hoàn toàn không quay về nhà mình, hắn thông thà bắt một chiếc taxi đi thẳng đến nhà của Nhã Như.

Mà Nhã Như vừa về tới nhà không lâu vốn cô nàng chuẩn bị đi ngủ tới nơi thì bị tiếng chuông cửa làm phiền.

Vốn dĩ cô nàng còn cho rằng có việc quan trọng gì đó nên khi cô về nhà người ta mới chạy đến tìm chứ ai mà ngờ vừa mở cửa ra cô liền thấy một khuôn mặt cực kì quen thuộc.

Nhìn vết thương trên mặt Bách Duật cô nàng còn hoan mang hơn nữa, dù sao mới hơn 30p trước cái người trước mặt vốn còn lành lặng nhưng mới có một chút mà khóe miệng đã bầm tím.

Bách Duật lúc này đứng trước cửa nhà nhìn Nhã Như đối diện mình nhưng lại không có ý định mời mình vào trong ngồi, hơn nữa cứ thế mà đứng ngo ra liền không khỏi buồn cười.


"Em không định cho anh vào nhà à?"
Nghe hỏi thế Nhã Như lập tức hoàn hồn mà lùi sang một bên chừa khoản trống cho Bách Duật đi vào, mà hắn thật sự vô cùng tự nhiên mà đi vào trong cứ như là đang ở nhà mình vậy.

Từ việc thay dép đến việc ngồi xuống sofa lại còn tự mình gót nước uống nếu như người ngoài nhìn vào còn cho rằng đây chính là nhà hắn chứ chẳng phải là nhà của Nhã Như.

Mà Nhã Như khi thấy hắn như vậy thì cũng lấy phản ứng gì lớn hơn nữa còn nhanh tróng ngồi xuống cạnh hắn bắt đầu nhiều chuyện.

"Anh làm sao vậy? Mới gây sự đánh nhau với ai đấy à? Vừa ra khỏi viện nghiên cứu đã gây sự đánh nhau như này đúng là nể anh thật đấy!"
"Anh không có gây sự đánh nhau, chỉ hôn tiểu Nghi có một cái mà đã bị tên Thế Hạo kia đánh như này" Hắn nói với bộ dạng vô cùng oan ức giống như bản thân thật sự vô tội trong việc này vậy.

Nhã Như vừa nghe hắn nói xong thì không khỏi tròn cả mắt mà nhìn hắn "Anh đúng là đỉnh thật đấy hôn tiểu Nghi ngay trước mặt cậu ta, trả trách lại bị cậu ta đánh nhưng xem ra đánh vẫn còn nhẹ đấy.

Dù biết cậu ta chưa lâu nhưng theo em thấy lần này anh thật sự có chút mai mắn vì không bị đánh quá nặng.

Với lại rõ ràng anh thấy cậu ta trước rồi nên mới hôn tiểu Nghi để trọc cậu ta có phải không?"
Nghe hỏi thế Bách Duật hắn chỉ cười cười mà không nói gì, Nhã Như vừa thấy bộ dạng này của hắn liền biết bản thân nói đúng rồi nếu không sao lại trùng hợp mà bị đánh như thế chứ, đâu cũng là do bản thân tự chuốt lấy mà thôi.


"Anh à, em bảo này quan hệ của Thế Hạo và tiểu Nghi anh cũng biết rồi đấy sau này nhớ giữ khoản cách chút đi, dù sao cũng là người yêu của người ta anh cứ như này em rằng sau này tên Thế Hạo kia cũng đánh anh một trận ra trò cho xem.

Nếu mà anh thích tiểu Nghu thì cũng phải chờ cậu ấy chia tay nữa chứ" Nhã Như thật sự bất lực với cái người trước mặt này đây cứ thích đâm đầu vào tình yêu dù cho con đường phía trước hoàn toàn mù mịch.

Bách Duật thấy được sự bất lực của Nhã Như liền không khỏi lắc đầu thở dài "Anh mấy ngày nay cũng suy nghĩ rồi lần này anh chọn từ bỏ em ấy"
Nhã Như vừa nghe xong giống như hoàn toàn không tin được vào tai mình, cô nàng cho rằng mấy ngày này chui rút trong phòng thí nghiệm quá lâu thành ra tai của bản thân có vấn đề mà không còn nghe rõ được nữa.

Vì để xác minh tai của bản thân không ổn cô nàng còn cố tình vỗ vỗ tai mình mấy cái rồi nhìn Bách Duật "Anh nói lại lần nữa xem, hình như tai em có vấn đề rồi"
Bách Duật thấy Nhã Như như thế cũng không khỏi lắc đầu có chút buồn cười vì hành động ngờ nghệch vừa rồi của cô.

"Anh bảo này, em không cần phải lo tai của bản thân có vấn đề đâu những lời anh nói ban nãy là thật anh sẻ từ bỏ em ấy"

Lần này nghe kỉ lại thì cô phát hiện ra tai mình thật sự không có vấn đề, nó hoàn toàn có thể dùng tốt mà thứ có vấn đề hiện tại chính là đầu của Bách Duật.

Nhã Như hoàn toàn không hiểu vì sao Bách Duật lại đột ngột ngộ ra vấn đề mà chọn từ bỏ thế? Chẳng lẽ mấy ngày này trong viện nghiên cứu có sợi dây thân kinh nào của hắn xảy ra vấn đề rồi hay sao?
Nhận thấy có ánh mắt bất thường hướng về phía mình Bách Duật lập tức lên tiếng "Đừng nhìn anh như vậy, đầu anh hoàn toàn bình thường anh chỉ nhận ra bản thân không có cơ hội thôi"
"Ây sao anh nhận ra muộn quá vây? Nhận ra sớm hơn có phải tốt hơn không? Dù lúc trước em hi vọng anh và cậu ấy thành đôi thật nhưng em đã nhận ra chuyện đó hoàn toàn không có khả năng rồi"
Thấy Nhã Như nói chuyện như kiểu ta đây nhìn thấu hồng trần từ sớm Bách Duật cũng chẳng có phản ứng già lớn, trong đầu hắn lúc này đây chỉ lặng lẽ nhớ lại những tháng ngày tiểu cô nương trước mặt ghép cp một cách điên cuồng mà thôi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi