TÌNH ĐẦU NGUYỆN GIẤU VÀO TIM

Chưa kịp vùng vẫy, Phụ thiếu gia đã buông tay, đẩy ta vào lòng Tiết Khắc Kỷ.

Đôi bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy vai ta. Qua lớp áo mỏng, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn thấm vào tận tim ta.

“Nếu Thị lang đại nhân ưng ý tiểu nha hoàn này, ta sẵn sàng thuận nước đẩy thuyền, tặng nàng cho ngài làm thiếp.”

Tiết Khắc Kỷ định từ chối, khi thấy hắn định giơ tay chối từ, ta vội xoay người, dựa vào n.g.ự.c hắn. Ta nhón chân, đôi mắt ngấn lệ, nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Khuôn mặt thanh tú ấy, đôi mắt sáng ngời như sao.

Ta run rẩy khẽ nói: “Đại nhân, xin người… ta không muốn bị đánh chec…”

Tố Thủy bảo rằng ta có đôi mắt tròn như mắt cừu non, chỉ cần ngước lên trông sẽ rất đáng thương, chắc chắc khiến cho người khác mềm lòng.

Ta đang đánh cược sinh mạng của mình vào một chút mềm lòng của Tiết Khắc Kỷ.

Tiết Khắc Kỷ khẽ nhíu mày, rồi buông ta ra, đẩy ta ra phía sau lưng hắn. Tấm lưng rộng lớn ấy che chắn ngọn gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào. Ta, trong bộ dạng lấm lem không khác gì đống mảnh vụn vương vãi khắp sàn, tim đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Họ Tiết ta xin cảm tạ Vương công tử đã rộng lòng ban tặng.” Chỉ một câu nói của Tiết Khắc Kỷ đã thay đổi vận mệnh của ta. Đêm đó về phòng, ta vui mừng ôm chầm lấy Tố Thủy, quay mấy vòng tại chỗ.

“Tỷ ơi! Tỷ ơi! Đợi ta ở Tiết phủ gây dựng chút danh phận, tích cóp được tiền, nhất định sẽ quay lại chuộc tỷ, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau!”

Nhưng nào ngờ, khi ta vừa rời khỏi cùng Tiết Khắc Kỷ, thì Tố Thủy đã bị Vương Văn Phụ triệu vào ngay sau đó. Sau này mẫu thân ta kể lại rằng, Phụ thiếu gia ngoài mặt hào phóng tặng ta cho người khác, nhưng trong lòng lại đầy bất mãn.

Âm thanh từ bên kia tường vọng lại, đêm đó có không ít người nghe thấy tiếng mắng mỏ của hắn giữa tiếng khóc thảm thiết của Tố Thủy: “Lão tử nuôi nha đầu này bao năm, chưa kịp nếm trải, lại để hắn lấy mất!”

Trong mắt hắn, ta chẳng khác gì một miếng bánh mật ong, là món đồ để quyền quý hưởng thụ đến không còn chút gì sót lại.

Hôm sau, người ta phát hiện Tố Thủy đã gieo mình xuống giếng. Thi thể nàng bị chôn vội vàng ở ngọn núi hoang. Sau này ta đi tìm, mất nửa ngày mới tìm thấy mộ phần của nàng.

“Tỷ ơi, tỷ tuyệt đối không phải tự mình nhảy xuống giếng…” Ta khóc đến đứt hơi trước mộ nàng. Nếu thật sự là tự sát, sao Vương Văn Phụ lại phải lén lút xử lý vội vàng đến vậy. Hẳn là hắn đã đánh chec Tố Thủy…

Ta trở về Tiết phủ trong nước mắt, hương khói còn vấn vít quanh người, đôi mắt sưng đỏ. Đúng lúc ấy, ta gặp phải Từ Đại Yên. Nàng gọi ta lại: “Phúc Nguyên, cẩn thận dưới chân.”

Lúc ấy ngoài vườn đang sửa hành lang, có một thanh gỗ nhỏ chắn ngang dưới chân, ta mãi lau mắt nên suýt nữa đạp phải. Ta hoàn hồn, ngước nhìn khuôn mặt thanh tú của Từ Đại Yên. Nàng ra hiệu bảo ta đến gần – nàng là chủ mẫu của nơi này và cũng là thê tử duy nhất của Tiết Khắc Kỷ.

Đứng dưới mái hiên trong cơn mưa nhẹ, nàng đang quan sát tiểu nha hoàn gấp khăn tay. Khi ta bước tới, nàng bảo người mang đến một chậu nước nóng. Đôi tay mềm mại của nàng lấy ra một chiếc khăn, nhúng vào nước nóng rồi gấp lại thành dải dài. Đưa chiếc khăn nóng hổi cho ta, nàng mỉm cười dịu dàng: “Ngươi cứ ngồi yên, dùng chiếc khăn này chườm mắt đi.”

Ta ngoan ngoãn nghe lời, tựa vào cột trụ đỏ, tay nâng khăn lên chườm đôi mắt nhức mỏi. Bên tai là giọng nói nhẹ nhàng của Từ Đại Yên: “Ngày ngươi được đưa vào phủ, đại nhân đã nói rõ với ta, nếu có gì khó khăn, cứ nói với chúng ta.”

“Sao lại phải âm thầm chịu đựng, đến mức tủi thân mà khóc đến hỏng người?”

Đêm ta vào phủ cũng là lúc đêm đã khuya. Tiết Khắc Kỷ thoang thoảng mùi rượu, ta đã được gia chủ chọn làm thiếp, tất nhiên liền bày ra tư thái chuẩn mực, xuống xe trước rồi quay lại dìu hắn. Khi tay ta vừa chạm vào cổ tay hắn, hắn đã như bị điện giật, vội vã rụt lại. Dù có chút hơi men, hắn vẫn tỉnh táo gọi quản gia đến đỡ mình: “Đỡ ta xuống xe. Phu nhân đã nghỉ chưa?”

Quản gia đáp: “Phu nhân lại lên cơn ho, Tuyết Xuân vừa bưng thuốc vào, giờ có lẽ vẫn còn thức.”

Tiết Khắc Kỷ ban đầu còn để quản gia dìu, nhưng nghe vậy, hắn liền vung tay áo thoát khỏi quản gia, vội sải bước vào trong phủ. Ta lẽo đẽo theo sau, chỉ cần nhìn dáng đi tất tả ấy cũng đủ hiểu hắn quan tâm phu nhân của mình đến nhường nào.

Quản gia bảo ta theo cùng, đêm đó ta ở bên giường bệnh của Từ Đại Yên, lo liệu việc dâng thuốc và rót nước. Nàng tựa vào lòng Tiết Khắc Kỷ, mãi sau mới để ý đến ta. Tiết Khắc Kỷ giải thích mọi chuyện cho nàng nghe, nhấn mạnh nhiều lần: “Nàng ấy vào phủ chỉ để hầu hạ mẫu thân ta, không khác gì nha hoàn Tuyết Xuân bên cạnh nàng.”

Hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng: “Yên nhi, ta tuyệt đối không có ý nạp thiếp.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi