TÌNH ĐẦU QUỐC DÂN OMEGA LUÔN MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI


Rốt cuộc Quý Tiêu là người như thế nào?
Tính khí thất thường, sáng nắng chiều mưa.

Ăn chơi sa đọa, lại hung ác tàn nhẫn…
Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy tất cả những lời tiêu cực trên đời này đều có thể dùng để tả về cô.
Chính vì thế, khi nghe được giọng nói rất quen thuộc phát ra từ cửa nhà vệ sinh, nàng không khỏi ngạc nhiên.
Dòng nước mát lạnh chảy ra từ vòi nước, rửa sạch đi những vết bẩn trên đôi bàn tay ngọc ngà của Ngụy Khinh Ngữ.
Trong đầu nàng lúc này vẫn còn văng vẳng âm thanh giằng co của Quý Tiêu và nữ sinh kia.

Quý Tiêu nói, cô ấy ngưỡng mộ sự tồn tại của Omega.
Cô ấy nói, Omega không phải con mồi hay nô lệ của Alpha, mà họ là chính họ, là những cá nhân mang những suy nghĩ độc lập.
Với ngữ khí vốn có của riêng mình, Quý Tiêu đã thẳng thắn mắng cô gái dám khinh thường Omega kia một trận.

Lời nào cũng là đứng từ góc độ của Omega để nói, lý lẽ và dẫn chứng cũng rất rõ ràng, rất thuyết phục.

Nhìn qua rất có dáng vẻ của một vị chính nhân quân tử.

Một đám mây dày bị gió thổi trôi lững lờ trên bầu trời, ngả bóng râm xuống bên ngoài nhà vệ sinh.
Đôi mắt Ngụy Khinh Ngữ trở nên mờ mịt, trong đầu lại xuất hiện những đoạn ký ức ở trong căn phòng tối kia.

Khi đó nàng đang trong kỳ phát nhiệt, chật vật nằm thoi thóp dưới nền đất lạnh, còn Quý Tiêu thì đang ngồi ở trên cao đưa mắt nhìn xuống, trên miệng còn treo nụ cười rất vui vẻ.

Chân mày Ngụy Khinh Ngữ lại nhíu sâu thêm, làm sao một người như vậy có thể nói những lời kia chứ?
Ngụy Khinh Ngữ thậm chí còn nghĩ là vừa rồi là do mình nhận nhầm, có lẽ đó chỉ là một người bạn cùng lớp có tông giọng giống với Quý Tiêu mà thôi.
Bỗng dưng đôi mắt mờ mịt của nàng lấy lại sự tập trung.
Một chiếc bình đựng nước lặng lẽ nằm trong tầm mắt, trên nắp bình màu trắng bạc được khắc một bông hoa đỏ tươi rực rỡ.

Ngụy Khinh Ngữ nhận ra, chiếc bình này là của Quý Tiêu.

Ánh mặt trời chiếu rọi bên ngoài khung cửa kính sạch sẽ, khiến cho đôi mắt màu xanh diễm lệ của nàng thoáng gợn sóng.
Thực sự là cô ấy.
Ngụy Khinh Ngữ do dự, nhưng vẫn quyết định cầm lấy bình nước mà Quý Tiêu vô tình để quên trên bồn rửa mặt, sau đó đi đến phòng lấy nước uống.

Bình thủy tinh trong suốt được đặt ngay ngắn lên trên giá đựng, Ngụy Khinh Ngữ âm thầm giúp Quý Tiêu dọn dẹp dấu vết, không để ai biết được việc cô đã từng đi vào nhà vệ sinh dành cho Omega.
“ y dô, ‘goát sắp’? Đây không phải là Ngụy Khinh Ngữ sao? Trùng hợp nhở.”
Đột nhiên một giọng nữ sắc bén vang lên sau lưng Ngụy Khinh Ngữ, ánh sáng từ khung cửa bị người đứng trước mặt che đi mất phân nửa.
Cô gái kia đút hai tay vào túi rồi bước vào trong, trên miệng còn mang theo nụ cười tràn ngập vẻ ngả ngớn không đứng đắn.
Ngụy Khinh Ngữ không khỏi sửng sốt, tay cầm cái bình hơi khựng lại, sau đó âm thầm giấu ra phía sau.
“Lưu Mỹ Na?”
Lưu Mỹ Na cũng là một dân chơi như Quý Tiêu, nhưng những thủ đoạn bắt nạt của cô ta còn độc ác hơn cả Quý Tiêu.
Ỷ vào việc có chú làm chủ nhiệm nên cô ta thường xuyên có hành vi bạo lực học đường với những bạn học khác, vì thế nên ai cũng muốn tránh mặt cô.
“Làm gì mà ngạc nhiên quá vậy? Tầng hai không có nước, tôi không thể xuống tầng một lấy nước sao?” Lưu Mỹ Na đi đến chỗ bình nước, từng bước đến gần Ngụy Khinh Ngữ.
“Có thể.” Ngụy Khinh Ngữ lạnh lùng đáp, nàng nắm chặt bình nước của Quý Tiêu, nhích người sang trái để tránh Lưu Mỹ Na đến gần mình.
Nào ngờ Lưu Mỹ Na đã sớm phát hiện ra ý đồ của nàng, cô ta vươn thẳng tay nắm lấy cánh tay của Ngụy Khinh Ngữ, nghiêng đầu nhìn nàng: “Này, đừng trốn tránh thế chứ.”
“Buông ra.” Ngụy Khinh Ngữ nhìn thẳng vào Lưu Mỹ Na, lên tiếng cảnh cáo.
Bị Quý Tiêu nhốt ở trong phòng tối để kỳ phát nhiệt hành hạ nàng còn chẳng sợ, thì dăm ba cái Lưu Mỹ Na này tuổi gì.
Lưu Mỹ Na cười khẩy, nắm chặt lấy cổ tay nàng, châm chọc nói: “Làm sao? Quý Tiêu chạm mày thì được, còn tao thì không à?”
“Ai cũng không được.” Ngụy Khinh Ngữ lạnh lùng đáp trả.
“Có vẻ mấy ngày qua, Quý Tiêu bận học nên không có thời gian để ‘dạy dỗ’ mày nhỉ? Xương cốt lại cứng rồi.” Lưu Mỹ Na vừa nói vừa dùng ánh mắt đê tiện chạy loạn trên thân thể Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng thiếu nữ có làn da trắng như bạch ngọc, ở trong nơi tối tăm u ám tựa như phát ra ánh sáng, chỗ cổ tay bị nắm chặt hơi đỏ lên, tạo thành một mảng phiếm hồng, thật khiến cho tâm tình của người khác không khỏi nhộn nhạo.
Lưu Mỹ Na khẽ li3m cánh môi, cố gắng che đi ý đồ đen tối của mình, hỏi: “Mày vẫn chưa bị Quý Tiêu đánh dấu tạm thời sao?”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn đôi mắt màu xám ghê tởm của Lưu Mỹ Na, trong lòng có dự cảm xấu.
“Hay là, để tao nếm thử hương vị pheromone của mày một chút đi? Tháng này tao sẽ bao bọc mày, không để Quý Tiêu bắt nạt mày nữa, có chịu không?” Lưu Mỹ Na kề sát vào vành tai Ngụy Khinh Ngữ, thổi nhẹ một hơi.
Hơi thở nồng nặc mùi cam quýt thối xộc thẳng vào khoang mũi của nàng.
Cảm giác y hệt như lúc nàng ngửi thấy pheromone của Quý Thanh Vân trên bàn ăn vậy, sự ghê tởm làm nàng không khỏi nhíu mày.
“Mày thái độ cái gì đấy?!” Lưu Mỹ Na nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ nhíu mày, tâm tình trở nên kích động.
Sao có thể chứ? Mùi pheromone của cô ta được nhiều Omega khen là dễ ngửi, lại tươi mát.


Thế mà Ngụy Khinh Ngữ lại bày ra cái vẻ mặt thế này!
Ngụy Khinh Ngữ cố nén sự khó chịu của bản thân, trào phúng nói: “Không nhìn thấy à? Cô đang làm tôi thấy tởm đấy.”
“Ghê tởm?” Mắt Lưu Mỹ Na lộ rõ sự tức giận.
Từ chối pheromone của một Alpha thì khác nào đang chê người đó chứ?!
Lưu Mỹ Na siết chặt cổ tay Ngụy Khinh Ngữ, kéo nàng lại gần mình hơn: “Tao sợ là mày với Quý Tiêu đã ở cạnh nhau quá lâu nên không còn phân biệt được tốt xấu gì nữa rồi, bổn tiểu thư hôm nay sẽ giúp mày hiểu thế nào là lễ độ.”
Ngụy Khinh Ngữ trong lòng thầm hô không ổn, nàng lùi về phía sau một bước, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Lưu Mỹ Na.
Nhưng sức lực của Alpha quá lớn, Ngụy Khinh Ngữ lại bị tin tức tố của cô ta làm cho mất tỉnh táo, căn bản là không thể làm gì được.
Ngụy Khinh Ngữ lui về phía sau, thắt lưng nàng đập vào máy nước nóng, đã không còn đường để lui nữa.
Trong không khí nồng nặc mùi quýt thum thủm, Ngụy Khinh Ngữ gằn giọng cảnh cáo: “Lưu Mỹ Na! Tôi cho cô biết, nếu còn tùy ý giải phóng pheromone trong trường học thì cô sẽ bị cấm túc đấy!”
Lưu Mỹ Na nghe xong cũng chỉ cong môi nhẹ cười.
Nụ cười khinh khỉnh, chế nhạo của cô ta vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
“Vậy thì để xem.”
Vừa nói, cô ta vừa cúi xuống vén tóc sau gáy của Ngụy Khinh Ngữ.
“Để xem, có chú tao ở đây thì tao có bị cấm túc hay không.”
Ngụy Khinh Ngữ cảm giác miếng dán ức chế ở tuyến thể sắp bị lộ ra, bàn tay liền siết chặt bình nước của Quý Tiêu thêm một chút.
“Choang!”
Một tiếng âm thanh thanh thúy vang lên trong phòng lấy nước, bầy chim sẻ đậu ngoài cửa sổ bị tiếng động doạ cho giật mình, vội vàng vỗ cánh bay nhốn nháo.
Lớp học vẫn im lặng, tiếng bút sột soạt trên trang giấy vẫn vang lên đều đặn, chẳng ai để tâm đến chuyện đang xảy ra trong căn phòng lấy nước ở phía xa.
Ngoại trừ Quý Tiêu.
Cô vô tình làm rơi bút khi đang viết câu trả lời cuối cùng, cô cảm thấy kỳ lạ khi nhìn đàn chim sẻ không ngừng bay tán loạn ngoài cửa sổ.
Vừa mải mê nhìn đàn chim đang bay, cô vừa đưa tay muốn với lấy bình nước đặt trên bàn.
Nhưng tay đưa ra lại chỉ chạm vào khoảng không.
Quý Tiêu nhìn vào nơi mà đáng lẽ ra cô phải để bình nước ở đó, rồi bất thình lình cô bật người ra khỏi ghế, đứng phắt dậy.
Khi nãy cô cãi nhau với nữ sinh kia xong thì hình như đã để quên chiếc bình trên bồn rửa tay trong nhà vệ sinh rồi.
Nếu biết được một Alpha như cô lại vào nhà vệ sinh của Omega thì mọi người sẽ nghĩ rằng cô là kẻ biến thái, cha mẹ cũng sẽ mắng to đầu cô luôn mất!
Quý Tiêu nhìn đồng hồ treo phía trên bảng đen, còn mười phút nữa là kết thúc giờ học.

Giờ này đi lấy chiếc bình về chắc vẫn còn kịp.
Quý Tiêu đi thật nhanh, không bao lâu cô đã đi từ lớp thực nghiệm ở phía Tây đến nhà vệ sinh ở phía Đông đối diện kia.
Dù cho đã tan học, nhưng giọng nói của giáo viên vẫn vang vọng đâu đó trong hành lang dài.

Duy chỉ nhà vệ sinh cùng phòng lấy nước ở tuốt trong góc phía Đông của dãy phòng học là lặng yên như tờ.
Gió từ nơi xa khẽ lùa qua khung cửa sổ, thổi bay làn tóc dài của cô thiếu nữ.

Quý Tiêu đang đi rất nhanh, nhưng dường như cô ngửi thấy mùi gì đó, thứ mùi khiến cô cảm thấy khó chịu.
Ban nãy cô đi qua phòng lấy nước còn thấy cửa đang mở, sao giờ lại đóng lại rồi.
“Mày chán sống rồi hả? Còn dám lấy bình thủy tinh đánh tao! Có tin tao nói chú tao đuổi học mày không?!”
Một giọng nói nghèn nghẹn phát ra từ phía sau cửa phòng lấy nước đang đóng chặt, thứ mùi khiến Quý Tiêu khó chịu lúc này lại càng thêm nồng nặc.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
2.

Phản Hồi Sai Lầm
3.

Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục
4.

Nương Tử Xung Hỷ
=====================================
Đó là mùi hương pheromone của Alpha!
Đây không phải là mùi nên xuất hiện ở trường học.
Trái tim Quý Tiêu thắt lại, tinh thần trượng nghĩa lập tức nổi lên, cô đá mạnh cánh cửa phòng lấy nước rồi hét lớn: “Làm cái gì đấy?!”
Căn phòng tối tăm thiếu sáng trong phút chốc được ánh mặt trời chiếu vào.
Hai người bên trong đồng loạt nhìn về phía Quý Tiêu, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.
“Quý Tiêu?” Lưu Mỹ Na có chút khó tin nhìn về phía người đang đứng ở trước cửa.
Quý Tiêu ngạc nhiên, người này biết mình sao?

Nhưng cô vẫn không có ấn tượng gì về cô ta.
Trước khi chuyện này khiến cô cảm thấy bối rối thì Quý Tiêu đã dời tầm mắt về phía góc phòng, trái tim bé nhỏ của cô đập hẫng đi một nhịp.
Ngụy Khinh Ngữ đang ngồi sụp trên vũng nước màu đỏ hồng, trong tay còn gắt gao nắm chặt lấy một mảnh thủy tinh vỡ, đầu nhọn sắc bén của mảnh thuỷ tinh đang hướng thẳng đến Alpha trước mặt.
Nàng bị pheromone của ả Alpha kia khống chế, cả người không ngừng run rẩy.

Váy và áo mặc trên người đều đã ướt đẫm, dáng vẻ trông vô cùng chật vật.
Chỉ là, sống lưng nàng vẫn thẳng tắp, cả người tản ra cảm giác ma mị đáng sợ.

Trên bầu trời nổi lên từng cơn gió lớn, những đám mây nặng nề trôi, che khuất mặt trời.
Đôi mắt xanh biếc của Ngụy Khinh Ngữ như phủ lên một tầng sương mỏng, ánh sáng trong mắt tối dần đi, đáy mắt chứa đựng vô vàn sự căm ghét.
Nỗi sợ hãi cùng sự thương xót đan lẫn vào nhau trong trái tim Quý Tiêu.
Cô hít một hơi thật sâu, hỏi: “Cô đang làm cái gì đây?! Không biết là trong trường không cho phép Alpha tự ý phóng thích tin tức tố à?!”
Lưu Mỹ Na cảm thấy buồn cười: “Mới có mấy ngày không gặp mà Quý Tiêu cậu đây đã bắt đầu biết tuân theo nội quy nhà trường rồi à?”
Cô ta phủi đi mảnh thủy tinh vỡ trên vai, dựa người vào giá để cốc nước bên cạnh, tự tin nói: “Con nhỏ này đang lén lút ở đây giở trò với bình nước của cậu, tôi đang giúp cậu dạy dỗ lại nó.

Nhưng ai mà ngờ được là nó dám lớn mật đập bình nước vào vai tôi, đau chết đi được, cậu nên dạy lại nó đi.”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn ả Alpha trước mặt đang tráo trở lật lọng, trong đôi mắt tràn ngập sự hận thù.

Nàng khó khăn nói: “Tôi không có làm vậy.”
Có điều, lời này của Ngụy Khinh Ngữ tuy là đang nói cho Quý Tiêu nghe, nhưng ánh mắt nàng lại không hề nhìn về phía cô.
Những gì nàng nói vốn dĩ đều là sự thật.

Chỉ là từ trước đến nay, Quý Tiêu lại chưa bao giờ tin lời nàng.
Nàng thậm chí còn cảm thấy rằng, rất có thể Quý Tiêu sẽ lấy cái cớ của Lưu Mỹ Na để nhốt nàng vào căn phòng tối tăm kia.
Sau đó cô ta sẽ lại điên cuồng tra tấn mình…
“Tôi biết.”
Nhưng mọi chuyện đã vượt ngoài tầm dự đoán, một giọng nói bất ngờ vang lên phía trên đỉnh đầu Ngụy Khinh Ngữ.
Quý Tiêu vươn tay ra, kéo người đang tuyệt vọng ngồi trên mặt đất đứng dậy.
——————
Edit: Mưng.
Beta: Hạ Yên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi