TÌNH ĐẦU QUỐC DÂN OMEGA LUÔN MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI


Để có thể thuận tiện cho việc ngụy trang, Phòng Nhất Minh và Tôn Thiển Thiển đều mang đến trang phục khác xa một trời một vực với phong cách ngày thường của Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ.
Tôn Thiển Thiển không hổ là sinh viên xuất sắc của khoa phục trang đại học C, áo khoác da đen phối với quần jean ống loe làm tăng thêm khí chất cho Quý Tiêu.

Phần tóc mái thưa được uốn nhẹ lên, phủ xuống trước mắt, che đi đôi mắt màu hạnh đặc trưng của Quý Tiêu, cũng che đi phần nào vẻ ăn chơi bóng bẩy bên ngoài của cô.
Quý Tiêu cảm thấy thế này đã là rất tuyệt rồi, nhưng không ngờ rằng khi nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ từ sau tấm màn đi ra, cô lại kinh ngạc đến ngây người.
Tôn Thiển Thiển lấy tóc giả màu vàng của mình đội lên cho Ngụy Khinh Ngữ, càng làm tôn thêm làn da trắng sáng của nàng.
Nàng vén hết mái tóc dài sang bên trái, chiếc khuyên tai dài đơn giản được đeo trên tai, đong đưa bên cạnh chiếc cổ thon dài.
Diện mạo mới mẻ này mang lại cho Quý Tiêu một ấn tượng hoàn toàn mới lạ, cho đến khi Ngụy Khinh Ngữ dẫn cô lên chiếc xe mà Phòng Nhất Minh lái đến, Quý Tiêu vẫn còn đang chăm chú ngắm nhìn Ngụy Khinh Ngữ tới sắp rớt cả liêm sỉ.
"Thế nào, trông kỳ quái lắm à?" Ngụy Khinh Ngữ vừa điều chỉnh gương chiếu hậu vừa nhìn qua gương để quan sát người thiếu nữ bên cạnh.
Quý Tiêu không kịp đề phòng bất ngờ bị Ngụy Khinh Ngữ bắt quả tang tại trận, cô ngượng ngùng xoa nhẹ chóp mũi, mang theo vài phần e lệ khen ngợi: "Rất đẹp."
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy thì hơi nhướng mày, hỏi ngược lại: "Đẹp lắm sao?"
Hơi nóng trong xe vẫn chưa hoàn toàn biến mất, mà mỗi câu Ngụy Khinh Ngữ nói ra dường như đều vô cùng nóng bỏng.
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang nhìn về phía mình, khẽ mấp máy môi dưới.
Ánh nắng lướt qua nóc căn biệt thự, vô tư chiếu vào bên trong xe.
Quý Tiêu cứ thế đè chặt tay Ngụy Khinh Ngữ, nới lỏng dây đai an toàn rồi vươn người qua hôn lên.
Hương bạc hà nhàn nhạt lướt qua đầu lưỡi Quý Tiêu, hương thơm mát lạnh cùng ấm áp hòa quyện vào với nhau.

Quý Tiêu xoa xoa áo lông trắng mềm mại trên người Ngụy Khinh Ngữ, ngón tay mảnh khảnh làm lay động tiếng lòng nàng.
Nụ hôn của Alpha mang theo vài phần bá đạo độc đoán, lại hàm chứa sự dịu dàng vô hạn.
Ngụy Khinh Ngữ đắm chìm vào những cảm xúc đó, nàng chủ động di chuyển bàn tay đang bị Quý Tiêu đè bên dưới, chuyển qua cùng cô mười ngón đan vào nhau.
Ghế lái chật chội nhưng tràn đầy ấm áp, mãi cho đến khi Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy có hơi thiếu dưỡng khí mới miễn cưỡng nâng cánh tay như đã sớm muốn nhũn ra đẩy hai cái lên bả vai Quý Tiêu.
Quý Tiêu cũng theo động tác của Ngụy Khinh Ngữ mà buông lỏng đôi môi, chỉ là cô vẫn như cũ còn quyến luyến Omega trước mặt, cúi đầu cọ nhẹ lên môi nàng hai lần rồi mới rời đi.
Ánh nắng vàng lặn dưới mái nhà, lan tỏa phần lớn hơi ấm tươi đẹp vào bên trong xe.
Quý Tiêu che khuất phần lớn ánh sáng chiếu vào tầm mắt Ngụy Khinh Ngữ, sau đó thì thầm vào tai nàng: "Đẹp thế này cơ mà."
Ngụy Khinh Ngữ thoải mái tựa vào lưng ghế mềm mại, hơi thở có chút gấp gáp nhìn vào đôi mắt như viên ngọc quý bị phần tóc mái ngăn trở của Quý Tiêu, vui vẻ cong khóe môi.

Tựa như buổi hẹn hò của các cặp đôi khác, Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ cũng cầm bắp rang và trà trái cây đi lên rạp chiếu phim trên tầng năm của trung tâm thương mại.
Gần đây bộ phim khoa học viễn tưởng mới phát hành trong tháng này đang có danh tiếng và doanh thu khá tốt.


Quý Tiêu nhìn hashtag về bộ phim vẫn luôn nằm trên hotsearch mà lòng đã sớm ngứa ngáy khó nhịn.
Khi Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ vừa ngồi vào chỗ của mình thì có vẻ số người trong phòng chiếu đã đủ nên đèn điện lập tức vụt tắt.
Tiếng giày cao gót vang lên từ phía xa, bóng lưng của một người phụ nữ mang áo khoác đen xuất hiện trên màn hình lớn.
Ngay sau đó, khi bóng lưng của người phụ nữ đi xa, hai ký tự lớn bằng mực đỏ lưu loát mạnh mẽ xuất hiện trên hành lang trống vắng: Đêm Trước (The Eve).
Bộ phim nói về một đặc công Omega vì có người yêu bị đảng phái đối nghịch sát hại vô cùng bi thương nên quyết định xâm nhập vào trí não của người yêu để lấy được thông tin kẻ đã gi ết chết cô ấy, sau đó báo thù cho người yêu.

Nhưng vì kỹ năng chưa thành thạo, khi xâm nhập vào đều không đúng thời điểm, cho nên mỗi một lần cô đều bị lỡ mất hoặc vì một nguyên nhân nào đó mà không thấy được mặt hung thủ.
Cho nên Quý Tiêu cứ như vậy nhìn thấy vô số lần cô ấy và Alpha của mình lần lượt trải qua sinh nhật, ngày kỷ niệm, du lịch, hôn lễ.

Thế nhưng sau đó, ở thời điểm cô ấy cảm thấy bản thân sắp đến gần được chân tướng thì lại tận mắt chứng kiến Alpha của mình gục ngã trên vũng máu, mà cô lại bất lực không thể làm gì.
Trên màn hình truyền đến tiếng khóc bi thống của Omega, tiếng khóc xé lòng hòa trong làn mưa tầm tã trông có vẻ vô cùng yếu ớt bất lực.
Ngụy Khinh Ngữ có chút không nỡ xem tiếp, vào thời điểm nàng quay đầu lấy trà trái cây lại thấy được bàn tay Quý Tiêu đặt trên đùi đang siết chặt lại.
Ngụy Khinh Ngữ đặt ly trà sang phía bên phải của mình, nâng tay vịn ngăn giữa hai ghế lên, âm thầm chủ động nắm lấy bàn tay Quý Tiêu.
Bàn tay thiếu nữ mang theo chút hơi lạnh giúp xoa dịu lại cảm xúc ưu thương khi xem quá nhập tâm của Quý Tiêu.
Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ ngồi bên cạnh, khẽ nói với nàng: "Cậu nói xem, đây có phải là vận mệnh không, dù cho cô ấy đã cố gắng thay đổi bao nhiêu lần thì cũng không ngăn được việc cô ấy phải ra ngoài vào ngày hôm đó."
Câu nói của Quý Tiêu dường như còn hàm chứa ý nghĩa khác.
Cảm giác bất lực của Omega trên màn ảnh đã gợi lại sự bi thương sâu sắc bên trong Quý Tiêu vào đêm Kỳ Kỳ qua đời, không hiểu sao bóng tối vẫn luôn bao phủ trong lòng cô, mãi không thể xua tan.
Hương Brandy đào dần chìm lắng, Ngụy Khinh Ngữ nghe ra được sự u tối trong lời nói của Quý Tiêu.
Nàng đã từng nghe Quý Tiêu nhắc về ‘vận mệnh’ vô số lần, giống như thứ hư vô mờ mịt này vẫn luôn làm cho cô ấy lo sợ.
Ngụy Khinh Ngữ nghĩ vậy, ngón tay dè dặt cẩn thận đan vào giữa các ngón tay của Quý Tiêu, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và nói: "Sẽ không, cô ấy nhất định có thể tìm được hung thủ đã sát hại người cô ấy yêu."
"Dù cho chúng ta không thể thoát khỏi sự liên quan của vận mệnh thì ý chí của con người chắc chắn sẽ luôn mạnh mẽ và rắn rỏi hơn thứ mơ hồ đó."
Mặc dù Ngụy Khinh Ngữ đã cố gắng hạ thấp giọng nói đi rất nhiều, nhưng Quý Tiêu vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng từ nàng.
Rõ ràng Ngụy Khinh Ngữ không biết gì cả, nhưng mỗi lần nàng đều có thể ở bên cạnh trao cho cô sự yên lòng.
Quý Tiêu trở tay nắm lấy tay Ngụy Khinh Ngữ, gật đầu: "Ừm, cậu nói không sai."
Có lẽ là mọi thứ thực sự đã ứng với câu nói kia của Ngụy Khinh Ngữ, khi Omega kia còn lại duy nhất một cơ hội cuối cùng để xâm nhập vào trí não của Alpha, cô đã một lần nữa đi đến được cái đêm mà Alpha của cô bị sát hại.
Lúc này cô ấy chủ động lái xe đến con đường mà Alpha của cô bị sát hại, cũng ngay giờ phút này lại một lần nữa cô bị thế giới này ngăn trở.


Ngay khi cô chỉ còn cách con phố mà Alpha gặp chuyện không may kia một giao lộ nữa thôi thì lại gặp tai nạn.
Máu tươi hòa với nước mưa cọ rửa cơ thể cô, cảm giác như muốn chìm vào hôn mê làm cô nhiều lần muốn khép mắt lại.
Nhưng Omega biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, cô không thể bỏ cuộc, vì vậy cô dốc hết toàn bộ sức lực chạy về hướng bên kia.
Mưa to tầm tã, nước mưa trút xuống như thác, đập mạnh trên mặt đất.
Cuối cùng Omega cũng thấy được hung thủ đang giơ súng lên, xuyên qua lớp màn mưa còn nhìn thấy được gương mặt của chính mình.
Cả hai Omega đồng thời xuất hiện trên màn ảnh, nháy mắt trong phòng chiếu phát ra tiếng kinh hô nhỏ, còn cả tiếng cảm thán đầy xót xa đã sớm đoán được từ trước.
Quý Tiêu lại chú ý đến bó hồng đỏ tươi mà Alpha kia giấu ở phía sau.
Dường như cô ý thức được điều gì, âm thầm nắm lấy tay Ngụy Khinh Ngữ.
Cơn mưa xé trời bắt đầu chảy ngược, đi theo viên đạn được b ắn ra là máu tươi chảy đầm đìa từ lồ ng ngực của Alpha.
Màn hình trắng xóa, ánh sáng k1ch thích nhãn quang của Omega, đồng thời cũng k1ch thích đôi mắt của khán giả, một giọng nữ vang lên với vẻ kích động.
"Bác sĩ Trần! Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!!"
Hóa ra vốn không phải cô muốn xâm nhập vào trí não của Alpha để báo thù cho cô ấy, mà người bị lẻn vào trí não vẫn luôn là chính cô.
Trong thời cuộc rối ren kia, cả Omega và Alpha đều là hai đặc công hàng đầu không cùng đảng phái, cả hai quen biết và yêu nhau trong một buổi vũ hội.

Ở thời điểm đó cả hai đều không biết thân phận thật sự của đối phương, họ đã cùng nhau trải qua những ngày tháng ngọt ngào xen lẫn hiểm nguy.
Sau này vì đại nghĩa của dân tộc, Omega tiếp nhận nhiệm vụ cuối cùng của mình, rồi lại phát hiện đối tượng mà bản thân muốn ám sát lại chính là người mình yêu.
Dưới màn mưa to, hai người cứ thế đối mặt nhau và rồi đánh mất nhau.
Súng bắn vào ngực, vốn chỉ muốn để lại một vết xước nhưng nào ngờ lại là máu chảy thành dòng.
Dù Alpha kia đã sớm nhận được tín hiệu nguy hiểm nhưng lại không mặc áo chống đạn mà bản thân thường ngày vẫn mặc khi làm nhiệm vụ, khẩu súng mang theo cũng không có đạn.
Từ đêm hôm trước, khi biết được thân phận của người cô yêu, cô đã sớm chuẩn bị tinh thần hy sinh thân mình.

Sau này Omega bị đồng bọn của Alpha trả thù, viên đạn xuyên qua ngực cô, sau khi được cấp cứu thì cô được cứu sống, nhưng lại lâm vào hôn mê, vẫn mãi không tỉnh.

Vì thế người bạn bác sĩ của cô đành phải sử dụng cuốn băng ghi hình cuối cùng mà Alpha để lại truyền vào đại não của Omega bằng sóng điện, rồi lại tiến hành thôi miên với ý muốn giúp cô tỉnh lại.
Trong phòng chiếu vang lên vài tiếng nức nở rất nhỏ, hai bàn tay đang đan vào nhau của Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ cũng không khỏi nắm chặt thêm vài phần.
Cuối cùng bộ phim dừng lại ở phân cảnh mặt trời đang dần ló dạng trong thế giới u tối, mà Omega kia cũng đã bình phục, lúc này cô đang ngồi một mình trên tòa nhà đổ nát sắp được xây dựng lại.
Còn có một đoạn thoại của Alpha.

"Sênh Giác thân ái, tôi để lại đoạn ghi âm này như lời tạm biệt gửi đến em.
Tôi quen biết em vì những mưu tính, không phải xuất phát từ thật tâm, sau đó vì nhiệm vụ của bản thân mà nhiều lần lợi dụng em, cũng không tính là thành công.

Tôi đã bị vứt bỏ từ khi mới sinh ra, được ba nuôi thu nhận, sau đó sống như bánh răng tuân theo sự chuyển động.

Nhưng em đã cho tôi biết được đạo nghĩa, hiểu rõ được lý lẽ, cảm nhận được tình cảm, tôi biết bản thân không thể tiếp tục phạm phải sai lầm, nhưng khi quay đầu nhìn lại thì tay đã nhuốm đầy máu tươi rồi.

Tôi biết duyên phận kiếp này với em đã cạn, chỉ mong em không ghét bỏ sự vô sỉ của tôi.

Nếu như có kiếp sau, tôi vẫn muốn được gặp lại em."
Không biết có phải do bản tuyệt bút cuối cùng này đã đánh mạnh vào tâm trí hay không, mãi đến khi Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ ngồi trong quán thịt nướng rồi mà cảm xúc vẫn chưa được phục hồi trở lại.
Trong tiếng nhạc sôi động, người phục vụ mang đồ uống lên cho hai người.
Quý Tiêu nhìn ly nước chanh thanh mát trước mặt, nói: "Nếu chúng ta có kiếp sau, mình nhất định sẽ không uống canh Mạnh Bà."
Ngụy Khinh Ngữ cũng nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, rồi nói: "Mình cũng vậy."
Nói xong nàng gắp lấy miếng thịt ba chỉ vô cùng hấp dẫn bên cạnh.
Nhưng Ngụy Khinh Ngữ chưa từng làm chuyện này, nàng không quen gắp thịt nên chỉ miễn cưỡng gắp nguyên miếng thịt dài lên, vừa đưa đến gần vỉ nướng lại lộp bộp rơi xuống.
Miếng thịt cứ thế rơi xuống một nửa vào bên trong vỉ nướng, một nửa còn lại nằm bên ngoài.

Tuy nhìn ngoài mặt không được gọn gàng, nhưng vẫn ngon mắt, có vài giọt mỡ b ắn ra ngoài, có vài lần suýt bắn lên tay Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngữ có hơi sợ nhưng vẫn muốn thử gắp lên lần nữa, kết quả nàng vẫn chưa kịp ra tay thì đã bị Quý Tiêu giành lấy cây kẹp gắp.
Quý Tiêu nhìn những giọt mỡ b ắn ra xung quanh, vô cùng đau lòng hỏi: "Có bị bắn trúng người không?"
Ngụy Khinh Ngữ xoa mu bàn tay trơn bóng của mình, có cảm giác hơi thất bại mà lắc đầu.
Mái tóc vàng vén ra sau tai, gương mặt bầu bĩnh trông có vẻ tủi thân.
Ngụy Khinh Ngữ là người kiêu hãnh như vậy, Quý Tiêu liền biết nàng đang hơi ủ rũ.
Nhưng vừa rồi là cô dẫn Ngụy Khinh Ngữ đến nơi này, vốn không nghĩ sẽ để nàng làm cho cô ăn.

Hiện tại lại càng không thể để nàng mạo hiểm bị mỡ bắn lên người để nướng thịt cho cô nữa.
Quý Tiêu vì để đánh tan tâm tư muốn thử lại lần nữa của Ngụy Khinh Ngữ nên đã đưa tay cầm luôn cả cây kéo bên cạnh, nói lời trấn an nàng: "Loại chuyện yêu cầu kỹ thuật này cứ để cho mình, hôm nay cậu là tài xế riêng của mình, chỉ cần phụ trách ngồi ăn là được rồi."
Nói xong, Quý Tiêu lại lưu loát gắp nửa miếng thịt kia vào trong, đặt lên vỉ nướng.
Miếng thịt béo mỏng vừa mới thả xuống lại vang lên tiếng xèo xèo một lần nữa, lần này không giống với lần vừa rồi của Ngụy Khinh Ngữ, dầu mỡ trở nên nhẹ dịu hơn rất nhiều.
Ngụy Khinh Ngữ được lời của Quý Tiêu trấn an, nàng cứ như vậy ngồi đối diện Quý Tiêu, nhìn cô uống nước một cách nhanh nhẹn, cảm giác dầu mỡ kia như con thú dữ vẫn luôn quan sát mọi người ăn uống.
Chẳng qua là ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong tích tắc đã khiến nàng hơi run sợ.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ cùng với ánh đèn bên trong quán như đang bao phủ lên trên mặt Quý Tiêu một tầng chuyên chú.

Chiếc kéo dài vừa rồi ở trong tay thiếu nữ cũng trở nên nhẹ nhàng theo từng động tác, mới vừa rồi vẫn là miếng thịt ba chỉ dài mà đảo mắt đã thành từng miếng thịt nho nhỏ thơm ngon nóng hổi.
Động tác của Quý Tiêu rất thuần thục, thuần thục đến mức làm cho Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy có chút xa lạ.
Bởi vì từ trước đến giờ bản thân nàng đều có người ở cạnh chăm lo nên sẽ không phải làm những chuyện như thế này, vậy thì rõ ràng một người như Quý Tiêu cũng đã từng là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước.

Vậy tại sao cô ấy bỗng nhiên lại thuần thục chuyện này đến thế?
"Cậu có tin trên thế giới này có hai bông tuyết giống nhau không."
Tiếng nhạc trong quán thịt nướng vừa kết thúc, lời nói của Quý Tiêu trong đêm tiệc ở Lễ Tạ Ơn đó lại bất chợt vang lên bên tai Ngụy Khinh Ngữ.
Đột nhiên Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy ý nghĩa mà Quý Tiêu muốn biểu đạt khi ấy không chỉ đơn thuần là hy vọng nàng đối đãi với cô ấy như một Quý Tiêu hoàn toàn mới, mà còn muốn biểu đạt với nàng một thông tin quan trọng nào đó.
Khói từ thịt nướng làm mờ đi tầm nhìn giữa hai người, Quý Tiêu không chú ý đến ánh mắt khác thường mà Ngụy Khinh Ngữ đang nhìn cô, suy nghĩ của cô vẫn còn đang phiêu đãng ở câu nói canh Mạnh Bà vừa rồi.
Có lẽ do cái kết kia quá mức buồn thảm, Quý Tiêu đột nhiên cảm giác tim mình đập rất nhanh, sợ hãi vô cớ cũng tự dưng xuất hiện.
Quý Tiêu sợ cô thật sự sẽ rời bỏ Ngụy Khinh Ngữ giống như trong cốt truyện, cô sợ khi trở về thế giới của mình sẽ quên mất trong sinh mệnh của cô đã từng có một Ngụy Khinh Ngữ.
Mọi sợ hãi của cô đều là vì luyến tiếc.
Nàng thiếu nữ cô chỉ mới quen biết chưa đến ba năm cứ thế đã chiếm cứ một phần quan trọng trong lòng cô, làm cho người ta lo được lo mất, ưu tư lo lắng.
Quý Tiêu lật miếng thịt ba chỉ, vờ như không có gì, thoải mái hỏi: "Nếu khi luân hồi mình vẫn quên mất cậu thì phải làm sao?"
Ngụy Khinh Ngữ bị vấn đề này của Quý Tiêu cắt ngang dòng suy nghĩ.
Nàng nhìn đôi mắt Quý Tiêu sau làn khói, dù cho làn khói trắng bay lên không ngừng cũng khó có thể che mờ đôi mắt hạnh sáng ngời của cô.
Miếng thịt nướng hơi cong mép, Ngụy Khinh Ngữ suy nghĩ một chút rồi mới khẽ nói: "Không phải chúng ta quên, mà chỉ là không nhớ đến thôi."
"Cho nên nếu kiếp sau cậu thật sự không nhớ được mình thì mình nhất định sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để cậu nhớ lại lần nữa."
Quý Tiêu nghe vậy cũng xuyên qua làn khói nhìn về phía Ngụy Khinh Ngữ đang ngồi ở phía đối diện.
Đôi mắt thanh lãnh của thiếu nữ tỏa sáng xanh biếc, giống như con thuyền lạc bến đã phiêu dạt giữa muôn vàn vì sao trong dải ngân hà để tìm được ngọn hải đăng của mình.

Khi Quý Tiêu nghe được những lời này, cô cảm thấy trong lòng chợt kiên định hơn rất nhiều.
Nhưng còn không chờ Quý Tiêu kịp nói điều gì, Ngụy Khinh Ngữ đã nhanh chóng bổ sung tiếp: "Sau đó mình sẽ đánh cậu một trận."
Giọng nói của nàng thiếu nữ mang theo chút chanh chua đanh đá hiếm thấy, giống như khi cho viên sủi bạc hà vào nước lạnh vậy.

Thậm chí Quý Tiêu còn có thể cảm nhận được cảm giác đau nhói râm ran truyền đến nơi đầu lưỡi.
Hương thơm của thịt ba chỉ nướng than dần tỏa ra, Quý Tiêu gắp miếng thịt đã nướng xong vào đ ĩa của Ngụy Khinh Ngữ, làm ra vẻ lấy lòng xin tha mà nói: "Không dám không dám, sau này có đánh chết mình cũng không dám quên cậu đâu."
"Vậy thì còn được." Ngụy Khinh Ngữ cũng cười cười, vui vẻ tiếp nhận tâm ý của Quý Tiêu.
Quán thịt nướng dần đến giờ cao điểm đón khách, âm nhạc và tiếng nói cười hòa vào nhau, vừa có chút cãi vã ồn ào vừa có chút thư thái.
Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ nói nói cười cười, gắp hết cá mực xếp đầy vào vỉ nướng của mình.
Ánh nắng ban trưa mang theo chút ấm áp chiếu vào cửa sổ chỗ hai người, cả hai người đều không không chú ý đến, trên con đường lát đá ngoài cửa sổ có một người đàn ông bị tật một chân đang đứng giữa dòng người, râu ria xồm xoàm nhìn thẳng về chỗ cửa sổ nơi Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ đang ngồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi