TÌNH ĐẦU QUỐC DÂN OMEGA LUÔN MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI


Một buổi trưa mùa thu an tĩnh, ánh mặt trời trên cao dịu dàng toả ra, như phủ một lớp màn bình lặng xuống nhân gian.
Lúc này xe qua lại trên đường cũng không nhiều, cả con đường lớn chỉ có một chiếc xe nhỏ đang chạy băng băng.
Nguỵ Khinh Ngữ nhìn cảnh phố xá sầm uất không ngừng biến mất sau lưng, lớp kính sáng ngời phản chiếu lên sườn mặt của Quý Tiêu đang ngồi bên kia.

Cô đang cúi đầu xem điện thoại, những tiếng vang lên trong khoang xe cho thấy Quý Tiêu đang nói chuyện với ai đó.
Nguỵ Khinh Ngữ lặng lẽ quan sát Quý Tiêu, trong đôi mắt đầy vẻ khó hiểu.

Rõ ràng sáng nay cô ta mất hứng nên đã cự tuyệt dì Ngô rồi, sao đến trưa lại đổi ý?
Nếu là do cô giận Quý Thanh Vân đối xử bất công với mình, thế nên cũng muốn đi cùng thì còn có thể hiểu.

Nhưng vì sao lúc nãy trèo tường Quý Tiêu lại muốn giúp nàng?
Rất nhiều nghi vấn quanh quẩn trong đầu Nguỵ Khinh Ngữ, nàng khẽ mím môi dưới, giả bộ bình thản nói: "Sao cô lại muốn đưa tôi đến buổi đấu giá?"
Bàn tay đang gõ phím nói chuyện với Kỳ Kỳ dừng lại, Quý Tiêu dường như cũng ấp ủ một chút cảm xúc, hỏi ngược lại: "Sao nào, chẳng lẽ cô không muốn đến buổi đấu giá à?"
Nguỵ Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu đảo khách thành chủ, bình tĩnh trả lời: "Tôi muốn đi."
"Vậy đúng rồi." Quý Tiêu ngẩng đầu làm ra vẻ ngạo mạo ta đây không sai, tiếp tục nói: "Ngốc đến mức không biết cả trèo tường, ai biết có gọi xe bảo người ta đi nhầm chỗ không.

Bổn tiểu thư có lòng hảo tâm, tiện tay đưa cô một đoạn thôi, không được à?"
Nguỵ Khinh Ngữ nghe vậy hơi hơi nhíu mày, nói: "Được, cảm ơn."
Quý Tiêu nghe vậy, liền chỉ vào màn che phía sau xe: "Nếu cô thật sự muốn cảm ơn tôi thì ra đằng sau thay đồng phục ra, sau đó chọn đại một bộ đồ mặc vào.

Mặc đồng phục đến buổi đấu giá trông mất mặt lắm."
Nguỵ Khinh Ngữ nhìn đồng phục trên người mình, đúng là kiểu quần áo này không phù hợp để mặc đến buổi đấu giá.

Vừa rồi nàng còn tính lát nữa đến trung tâm thương mại bên cạnh mua tạm một cái váy, nhưng lại lo lắng bản thân chỉ có chút tiền lẻ, không đủ để mua cái gì tử tế.
Lúc ấy, Ngụy Khinh Ngữ có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng nổi, người thay mình giải quyết vấn đề này lại là Quý Tiêu.
Nàng thiếu nữ trầm lặng phục tùng theo mệnh lệnh của Quý Tiêu đi ra phía sau, Quý Tiêu dựa vào ghế lén liếc nhìn Nguỵ Khinh Ngữ qua hình ảnh phản chiếu trên màn hình điện thoại, nhẹ nhõm thở phào một hơi vì đã thuận lợi qua ải.

Cô nhìn tài xế phía trước, dặn dò: "Lái vững một chút."
"Vâng thưa tiểu thư." Tài xế cung kính trả lời.

Ánh mặt trời dừng lại trên mặt hồ, gió nhẹ nhàng thổi, nhấc lên từng gợn sóng sắc kim nhạt, một bóng dáng chậm rãi đi qua phía Quý Tiêu.
Chỉ một lát sau, Nguỵ Khinh Ngữ đã bước trên đôi giày da gót thấp đi đến trước mặt Quý Tiêu: "Tôi thay xong rồi."
Quý Tiêu buồn chán bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn Nguỵ Khinh Ngữ, ánh mắt không khỏi trầm đi.
Nguỵ Khinh Ngữ trước mặt hơi ngẩng đầu, mái tóc dài đen nhánh tuỳ ý rơi xuống.

Đôi con người sắc xanh nhờ vào ánh quang sóng sánh phía sau mà toả sáng rực rỡ như đá quý.


Ánh nắng không chút sai lệch chiếu thẳng lên chiếc váy màu xanh lá của nàng thiếu nữ, phác hoạ lên từng đường cong trên thân thể mảnh mai xinh đẹp của nàng.
Bờ vai thả lỏng dưới lớp váy có phần rộng rãi, xương quai xanh tinh xảo nhô lên trên làn da tuyết trắng, ưu nhã mà không dung tục.
Ngụy Khinh Ngữ bình tĩnh đứng trước mặt Quý Tiêu, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ tự phụ và cao ngạo, đây có lẽ là khí chất được giáo dưỡng từ nhỏ đến lớn của nàng, giống như một viên minh châu rơi vào chốn phàm trần, chỉ thoáng chà lau một chút sẽ toả ra ánh quang bắt mắt.
Cô khẽ liếm môi dưới đang khô khốc, lại vô ý cuốn một chút hương bạc hà vào trong cổ họng.

Cảm giác mát lạnh ấy lay động tiếng lòng của Quý Tiêu, cô vốn tưởng cái câu thành ngữ "tú sắc khả xan" ấy là quá mức khoa trương, bây giờ lại thấy như vậy vẫn còn chưa đủ.

(*Tú sắc khả xan (秀色可餐): Ý chỉ vẻ đẹp khiến người ta chỉ cần nhìn thôi cũng đủ no bụng rồi.

Nói vui vui thì là "đẹp tới mức mài ra ăn được" ( ̄▽ ̄)
Chợt, người thiếu nữ trong tầm mắt hơi cúi đầu xuống.
Chỉ trong nháy mắt, tròng mắt xanh đậm xâm nhập thẳng vào tầm mắt Quý Tiêu.

Lạnh lùng, cao ngạo.

Đồng thời cũng rất sạch sẽ thuần khiết.

Quý Tiêu nghe rõ một tiếng ̶b̶̶ể̶ ̶b̶̶ó̶̶n̶̶g̶ nổ bùm bụp trong lồng ngực, trái tim cô đập nhanh như một con thỏ đang sợ hãi khi bị người thợ săn phát hiện, Quý Tiêu nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của thợ săn Nguỵ Khinh Ngữ.

Ánh mặt trời nhấp nháy sau những cột đèn vụt qua bên đường, chiếu vào sườn mặt người thiếu nữ.

Quý Tiêu mang trái tim nhảy bừng bừng cuồng loạn mà nói: "Quả nhiên là người đẹp vì lụa, cô mặt thế này cũng ra dáng phết đấy."
Dứt lời, Quý Tiêu vội vàng đứng dậy đi ra phía sau xe.
Nguỵ Khinh Ngữ nhìn vệt đỏ kéo dài từ vành tai xuống đến cổ Quý Tiêu, khoé môi hơi nâng lên.
Cái câu "khẩu thị tâm phi" mà người ta vẫn thường nói ấy, đặt vào cô Alpha(ke) này là minh hoạ rõ nhất rồi.
(*Khẩu thị tâm phi: Lời nói và suy nghĩ trong lòng trái ngược với nhau.

Hiểu nôm na là ngoài miệng nói không nhưng trong lòng thì nói có.

Thuần Việt hơn thì là: Đã nghiện còn ngại ( ̄▽ ̄)

Vài phút trước giờ bắt đầu tiến hành đấu giá, xe dừng lại trước toà cao ốc nơi tổ chức buổi đấu giá.
Quý Tiêu cầm theo tấm ảnh chụp vé mời mà cô bắt thư ký của Quý Thanh Vân chụp từ chỗ ông ta đến, bày tỏ rõ ràng rằng thân phận đại tiểu thư nhà họ Quý của mình, đưa cả Nguỵ Khinh Ngữ đi theo, thuận lợi vào trong.

Thằng khốn Quý Thanh Vân đang ngồi ở vị trí thứ ba trên dãy thứ ba bên trong, hai chỗ ngồi gần lối đi còn để trống.

Hắn đeo cà-vạt, để lộ cái đồng hồ mấy trăm vạn của mình, nhìn đã thấy rõ là cái loại khốn nạn bỉ ổi.
Quý Tiêu vốn không muốn ngồi cùng Quý Thanh Vân, nhưng nhớ ra lát nữa còn phải để ý tới Nguỵ Khinh Ngữ, không để nàng tranh giá với Trần Lâm Ký, vẫn nên đưa Nguỵ Khinh Ngữ cùng đến đó.


"Ba."
Một tiếng gọi trong trẻo lại ngọt ngào vang lên bên tai Quý Thanh Vân.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía tiếng gọi kia, gương mặt cùng nụ cười nham hiểm của Quý Tiêu đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.

Quý Thanh Vân hơi giật mình nhìn Quý Tiêu, nói: "Tiêu Tiêu? Sao con lại đến đây?"
"Ba cho Nguỵ Khinh Ngữ đến được còn con thì không sao?" Quý Tiêu nói rồi ra vẻ tuỳ tiện ngồi lại gần Quý Thanh Vân.
"Đương nhiên là được chứ." Quý Thanh Vân nói rồi bày ra vẻ tươi cười cưng chiều.

Cùng lúc đó, hắn chú ý đến Nguỵ Khinh Ngữ phía sau Quý Tiêu, lại nói: "Ờm… Nhưng mà chỗ Khinh Ngữ ngồi sợ là xem không rõ, có muốn sang chỗ chú ngồi không?"
Quý Tiêu nghe vậy vội nói: "Nàng ta có chỗ ngồi là được rồi, còn kén chọn cái gì."
Đối diện với vẻ gay gắt của Quý Tiêu, Quý Thanh Vân không giận chút nào, chỉ nói: "Vẫn nên chọn chỗ nào nhìn được chứ.

Nào, Khinh Ngữ đến chỗ chú ngồi đi.

Sắp bắt đầu rồi, căn biệt thự của nhà họ Nguỵ sẽ được mang lên bán đấu giá đầu tiên đấy."
Lời này bên ngoài là mời, thực tế lại là lời đe doạ.
Chỉ là lần này Nguỵ Khinh Ngữ có Trần Lâm Ký làm chỗ dựa, căn biệt thự nhà họ Nguỵ cũng không phải là mối uy hiếp nữa.
Nàng ngồi thẳng lưng trên vị trí ngay cạnh lối đi kia, nói: "Không cần đâu chú."
Giọng nói ấy nhẹ nhàng nhưng rất kiên định.
Ánh mắt Quý Thanh Vân hiện lên vài phần không vui.
Lặng im vài phút, Quý Thanh Vân hơi nghiêng người, nhỏ giọng nói với Quý Tiêu: "Tiêu Tiêu, con đừng đối xử như thế với Khinh Ngữ.

Tuy Khinh Ngữ là chị con, nhưng thân là Alpha con cũng nên nhường nhịn con bé chút.

Chẳng phải ba đã nói với con rồi sao, ba mẹ con bé mất rồi nên ba muốn đối xử với con bé giống như đối xử với con ấy."
Giọng nói mang theo hơi nóng của người đàn ông rơi vào tai Quý Tiêu, mang theo sự dính dớp khó nghe.

Quý Tiêu nghe mấy câu sặc mùi trà xanh của hắn, mặt đầy vẻ xem thường.

Mấy câu Quý Thanh Vân nói thì vô tư, nhưng câu nào cũng như đẩy Nguỵ Khinh Ngữ vào sự tra tấn biến thái của nguyên chủ.

Nguyên chủ được Quý Thanh Vân nuông chiều, từ nhỏ thiếu tình thương của mẹ, vốn đã có sự ỷ lại tuyệt đối với phần tình thương từ người cha là Quý Thanh Vân.


Hiện giờ lại nghe hắn nói muốn san sẻ tình yêu của mình cho con nhà người khác, với lòng chiếm hữu điên rồ của cô ta thì hẳn là không cho phép cái người muốn cướp lấy tình thương của cha mình được tồn tại.

Vì thế hắn càng bảo nguyên chủ phải rộng rãi cảm thông, nguyên chủ lại càng chống đối.
Mà thái độ của nguyên chủ đối với Ngụy Khinh Ngữ càng tệ, cộng thêm hoàn cảnh tứ cố vô thân của nàng thì sau này sẽ càng khiến Quý Thanh Vân dễ dàng giở trò dụ dỗ hơn.

Thật là tính toán rõ ràng từng chút một, vô liêm sỉ đến cực hạn.
Quý Tiêu đang âm thầm chửi rủa Quý Thanh Vân thì MC đã bước lên trên sàn đấu giá.

Sau khi người nọ giới thiệu đơn giản về quy tắc của hội đấu giá lần này, trên màn hình liền hiện lên hình ảnh ngôi biệt thự màu gạch đỏ của nhà họ Ngụy.

"Căn biệt thự gạch đỏ này, toạ lạc ở số 05 ngõ Duyên Lộ, là do một kiến trúc sư người Đức từ thế kỉ trước..."
Quý Tiêu càng nghe MC giới thiệu cụ thể thì lại càng cảm thán trước lịch sử lâu đời của căn nhà mà Nguỵ Khinh Ngữ từng ở.
Cô liếc nhìn Quý Thanh Vân đang rất tập trung ở bên cạnh, trong ánh mắt viết đầy những chữ: Rác rưởi như ông không xứng đâu.
"Giá khởi điểm là 8.390 vạn, tăng giá không dưới 20 vạn, bắt đầu đấu giá."
MC vừa dứt lời, một người phụ nữ ở hàng đầu đã giơ thẻ lên, ngay sau đó, một người đàn ông ở hàng thứ tư cũng giơ thẻ lên.

Giá căn nhà từ 8.390 vạn qua từng tấm thẻ bài trong tay mọi người giơ lên, biến thành 9.300 vạn.
Quý Tiêu nghe thấy cái giá này, nhìn người đàn ông nhất quyết phải giành được đang ngồi ở hàng trước, lại thoáng thấy Quý Thanh Vân bên cạnh giơ thẻ lên.
Hắn vừa giơ thẻ, đã bắt đầu bằng một con số khiến người khác kinh ngạc: "Một trăm triệu."
"Vị tiên sinh này trực tiếp nâng giá lên 100 triệu, 100 triệu không phải con số nhỏ đâu, xem ra Quý tiên sinh nhất định phải có được căn biệt thự của người bạn cũ rồi." MC không tiếc lời nịnh bợ, Quý Thanh Vân ngồi trong thính phòng cũng cho cô ta một cái gật đầu tán thành.
Tiếng nói chuyện trong hội trường đấu giá dần ít đi, sau đó rơi vào yên lặng, những người sôi nổi giơ tay vừa rồi đều đang cân nhắc.

Quý Thanh Vân nhất định phải có, lại là người trong vòng thượng lưu đỉnh cấp, vì một căn biệt thự mà đắc tội với hắn, rốt cuộc có đáng hay không?
Những người đấu giá đều đánh trống lùi trong lòng, Quý Tiêu thoáng nhìn thấy đôi bàn tay đặt trên đùi người bên cạnh hơi co lại.

Nguỵ Khinh Ngữ trước nay vẫn luôn bình tĩnh hiếm khi nào lại lộ ra vẻ thấp thỏm lo âu như vậy.
Đối với tất cả những điều mà Quý Tiêu biết là sắp xảy ra, trong mắt nàng thiếu nữ này đều là mông lung vô định.
Ngụy Khinh Ngữ không biết căn nhà của nàng liệu có rơi vào tay Quý Thanh Vân, càng không rõ Trần Lâm Ký kia có nuốt lời hay không.

Đúng lúc này, vài tiếng cảm thán vang lên phía sau thính phòng, ánh mắt MC trên sàn đấu giá cũng dần lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ở một góc gần cửa ra vào, có một người đàn ông mặc áo gió màu đen, đeo kính râm đen giơ tấm thẻ trong tay lên.
MC gần như không tin vào mắt mình, nhắc nhở nói: "Bởi vì Quý tiên sinh đã nâng giá lên tới 100 triệu, nên tiếp theo biên độ tăng giá sẽ là 200 vạn trở lên, vị tiên sinh này, ngài chắc chắn là muốn tăng giá chứ?"
Đôi găng tay da màu đen phản chiếu ánh sáng lành lạnh, tấm thẻ trong tay người đàn ông trước sau vẫn giữ nguyên, hắn không nói gì, chỉ bày tỏ là đã xác nhận.
Quý Tiêu nhìn từ xa, thoáng thấy vẻ mặt căng thẳng của Nguỵ Khinh Ngữ vào giờ phút này cũng đã thả lỏng đôi chút.
Nàng biết, người thần bí kia chính là Trần Lâm Ký.
MC thấy thế liền hít vào một hơi nhẹ, nói: "Vị tiên sinh này, ra giá 100 triệu 200 vạn."
Quý Thanh Vân thấy thế cũng không cam lòng yếu thế, vội giơ tấm thẻ trong tay lên.
MC: "Quý tiên sinh, 100 triệu 400 vạn."
Trần Lâm Ký cũng nhất quyết phải có được căn nhà này, vững vàng giơ thẻ lên.
MC: "100 triệu 600 vạn."
……………
Mọi người nghe thấy những con số thoát ra từ miệng MC đều không khỏi hít hà trầm trồ.
Giống như thần tiên đánh nhau trên trời, phàm nhân chỉ có thể đứng dưới đất mà nhìn lên thôi.

Mắt thấy giá đã sắp lên tới 200 triệu, Quý Tiêu vội vã đè cánh tay của Quý Thanh Vân lại, nói: "Ba, ba chi nhiều tiền như thế để mua một căn nhà rách làm gì?"
Quý Thanh Vân vừa rút tay từ trong tay Quý Tiêu ra, vừa nói: "Tiêu Tiêu, con không hiểu, đây là mua cho Khinh Ngữ."
"Con không hiểu thật đấy, ba, ba đối xử thiên vị với Nguỵ Khinh Ngữ quá rồi đấy! Ai mới là con gái ruột của ba hả?!" Quý Tiêu thấy Quý Thanh Vân đã quyết ý, ra vẻ tức giận hỏi ngược lại.
Quý Thanh Vân: "Đương nhiên là con rồi."
"Vậy tại sao lúc nào ba cũng đối tốt với Nguỵ Khinh Ngữ như thế?" Quý Tiêu chất vấn, nàng đã sớm chuẩn bị, thậm chí giọng còn nức nở cả lên, "Con bắt đầu ghét ba rồi.

Con ghét cái kiểu yêu thương ngoài miệng thì nói là công bằng nhưng bên trong ngay cả một chút công bằng cũng không có đấy lắm rồi!"
Vừa dứt lời, khoé mắt mới ban nãy còn khô khốc của Quý Tiêu đã bị cô mạnh mẽ ép cho mấy giọt nước mắt chảy ra.
Chất lỏng trong suốt kia đong đầy hốc mắt, nhuốm đỏ đuôi mắt, nhìn qua có cảm giác vô cùng tủi thân ấm ức.
Quý Thanh Vân nhìn vẻ mặt Quý Tiêu, cả người ngay lập tức ngẩn ra.

Một kẻ thương con gái hơn cả tính mạng như hắn giờ phút này lại nhìn thấy con gái cưng khóc tới đỏ cả mắt vì bị ba ba chia sẻ tình yêu thương cho người khác.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim sắt đá ngũ độc bất xâm thoáng chốc vỡ vụn.
Hắn vội vàng bỏ thẻ trong tay xuống, lấy tay lau nước mắt cho Quý Tiêu: "Ba xin lỗi Tiêu Tiêu, là ba sai, ba biết sai rồi, đừng ghét ba có được không?"
Quý Tiêu chịu đựng sự ghê tởm vì bị Quý Thanh Vân chạm vào, ra vẻ tức giận xoay người không để ý đến hắn để kéo dài thời gian.
Quý Thanh Vân không phụ sự kỳ vọng của Quý Tiêu, dẹp bỏ hết tất cả để dịu giọng dỗ dành cô, việc đấu giá đã bị hắn quăng lên chín tầng mây rồi.

"100 triệu 7.800 vạn lần thứ nhất! 100 triệu 7.800 vạn lần thứ hai..."
"100 triệu 7.800 vạn lần thứ ba!"
"Thành giao!"
Giọng nói đầy cuốn hút của MC vang lên trong tiếng xin lỗi của Quý Thanh Vân, Quý Tiêu lập tức dừng lại biểu hiện kệch cỡm của bản thân.
"Chúc mừng tiên sinh, ngài đã dùng 100 triệu 7.800 vạn tệ để mua được căn biệt thự này, xin mời đến khu công chứng ký tên sau khi buổi đấu giá kết thúc, chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý thủ tục chuyển giao cho ngài."
Quý Tiêu nghe MC nhắc nhở Trần Lâm Ký, cô biết sau đây sẽ là thời gian cho Nguỵ Khinh Ngữ có cơ hội gặp ông ta.

Cô giả bộ trong lòng vẫn còn giận, dứt khoát gạt bàn tay mà Quý Thanh Vân đang đặt trên tay mình đi, nói với Nguỵ Khinh Ngữ ở bên cạnh: "Cô, đi mau cho tôi bình nước về đây."
Nguỵ Khinh Ngữ nghe vậy không từ chối, trầm lặng cầm điện thoại đứng dậy đi về phía cửa.

Cửa phía sau mở ra rồi lại đóng vàng, giọng nói của người MC vang lên rồi lại biến mất.
Nguỵ Khinh Ngữ đứng dưới ánh đèn mờ ảo của máy bán hàng tự động, trong đầu toàn là đuôi mắt nhuốm đỏ của Quý Tiêu vừa nãy.
Hương Brandy đào kia toả ra bên vai nàng, như cánh hoa đào nhạt nhuốm đẫm rượu, trong kiên cường lại lộ ra vẻ yếu ớt.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Quý Tiêu, nơi mềm mại nhất trong lòng đột nhiên có cảm giác như bị móng tay cào qua.

Nỗi khổ sở âm ỉ kia xoay quanh trong lòng nàng, khiến nàng quên cả chuyện mình phải đi gặp chú Trần.
Cô nói cô ghét Quý Thanh Vân, ghét cái tình yêu ngoài mặt thì công bằng bên trong lại không của hắn.
Có phải nửa năm ác liệt tra tấn của cô ta với nàng cũng là vì điều đó mà ra không, bây giờ nàng cẩn thận suy nghĩ lại mới thấy...
"Nguỵ tiểu thư."
Lúc này, một giọng nói trầm thấp cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng thiếu nữ.
Trần Lâm Ký đi cùng với vệ sĩ theo sau, bước chân trầm ổn, chậm rãi tiến về phía Nguỵ Khinh Ngữ.
——————
Edit: Sa.
Beta: Hạ Yên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi