TÌNH ĐẦU QUỐC DÂN OMEGA LUÔN MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI


Khán đài lúc này chỉ còn lưa thưa vài bóng người, phía xa xa là hàng rào phân cách sân bóng rổ và sân bóng chuyền, một trong một ngoài tựa như bị ngăn cách thành hai thế giới.

Ngụy Khinh Ngữ hơi nâng tầm mắt, nhìn cô gái phía trên đang ôm mình vào lòng với vẻ mặt không thể tin được.

Thế nhưng Quý Tiêu lại thể hiện ra một khuôn mặt bình tĩnh hiếm thấy, trong đôi mắt màu vàng cam tràn ngập kiên định tạo cảm giác an toàn cho người đang được bảo hộ trong lòng.
Hương Brany đào bay thoang thoảng trong gió, cái cô tiểu thư lúc nào cũng được chiều chuộng đến phát hư vậy mà giờ phút này lại bày ra dáng vẻ vô cùng đáng tin cậy.

Thình thịch…
Ngụy Khinh Ngữ ngơ ngác nhìn người trước mặt, nàng có thể nghe rõ tiếng tim đập nhanh như trống của mình.
“Này, các bạn không sao chứ?!” Vài tiếng bước chân gấp gáp truyền đến, mấy người của câu lạc bộ đang tập luyện cách đó không xa tức tốc chạy đến.
Quý Tiêu từ từ đứng thẳng dậy, đang định lắc đầu thì đột nhiên đưa tay chạm lên cổ.
Cơn đau bất thình lình ập đến vô cùng đau đớn như muốn xé nát dây thần kinh của cô, khiến Quý Tiêu không khỏi hít sâu một hơi.

Ngụy Khinh Ngữ nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Quý Tiêu.

Tầm mắt bị ánh sáng làm cho mờ ảo, nàng nhìn thấy một vệt màu đỏ rực len lỏi chảy qua kẽ tay người kia.

Cái thứ màu đỏ tươi kia uốn lượn trên cổ và ngón tay của Quý Tiêu như một sợi dây, nhuộm đỏ cả cổ áo trắng tinh khôi của cô.

Giống như hoa anh túc nở rộ trong một thế giới thuần khiết, thấm vào trái tim nàng thiếu nữ bằng hương vị chết người của mình.

"Máu…"
Một thành viên nữ của câu lạc bộ ở dưới khán đài đang thu thập những tấm thẻ rơi trên mặt đất, nhìn thấy liền hốt hoảng hô lên.
Vết máu đỏ tươi thấm đỏ trên góc thẻ bài sắc nhọn, không hề cảnh báo trước mọi người phải cẩn thận với những tấm thẻ này.

Cậu bạn gây ra chuyện sợ đến mức nắm chặt cánh tay của đội trưởng bên cạnh, Ngụy Khinh Ngữ càng nhìn càng cảm thấy kinh hãi.

Nàng kéo tay Quý Tiêu, người vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề này lại, trong đôi mắt thường ngày vẫn luôn bình tĩnh của nàng lúc này lại dấy lên một tia lo lắng.
Ngay sau gáy Quý Tiêu đột nhiên xuất hiện một vết rách đỏ tươi.
Rất gần với vị trí của tuyến thể, giống như chỉ cần một chút nữa thôi là sẽ cắt xẹt qua vị trí mỏng manh hơi nhô lên ấy.
"Học tỷ, thực sự rất xin lỗi, cậu ấy không phải cố ý.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy tham gia câu lạc bộ, trước đó cậu ấy làm rất tốt, không có trượt một lần nào, chỉ là không ngờ lại có gió nên bị chệch hướng, thật ra cũng không trách cậu ta được..." Thấy vậy, đội trưởng câu lạc bộ bài vội vàng giải thích với Quý Tiêu.
Ngụy Khinh Ngữ không đợi cậu ta giải thích xong đã quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: “Không thể trách sao? Bởi vì vừa rồi có gió thổi qua nên các ngươi liền lấy đó làm cái cớ để phủ nhận sai lầm của mình, để trốn tránh trách nhiệm sao?”
Ngụy Khinh Ngữ từ lâu đã quá quen với việc mọi người đùn đẩy trách nhiệm, trốn tránh trọng trách, nàng cho rằng chính mình từ lâu đã có thể lạnh nhạt, thờ ơ đối mặt với những chuyện như thế này.

Không biết có phải là màu đỏ của dòng máu tươi trước mặt đã kích thích đến đại não của nàng hay không, trong âm thanh chứa đựng sự kìm nén cơn tức giận đã sắp sửa không kiềm chế được mà thoát ra ngoài.
“Cậu là đội trưởng, nếu đã nhìn thấy ở đây có người thì không nên đến chỗ này tập luyện mới phải.

Tôi nhớ không lầm nhà trường cũng đã quy định chỗ các cậu được tập luyện là ở phía Tây Bắc của sân thể dục, đúng chứ?” Ngụy Khinh Ngữ lạnh lùng nhìn đội trưởng câu lạc bộ, hỏi ngược lại hắn.

Nàng khéo léo đáp trả người trong câu lạc bộ, dù lời nói vẫn giữ được sự bình tĩnh của mình nhưng lại rất khí phách khiến cho người nghe sợ hãi không thôi.

Mọi người trong câu lạc bộ bài không còn dám kiếm cớ để đùn đẩy trách nhiệm nữa, ngay cả người ngoài cuộc như Quý Tiêu cũng phải cảm thấy nể phục với hành động của Ngụy Khinh Ngữ.
"Đúng, là tụi em có lỗi.

Bọn em không nên vì muốn đẩy nhanh tiến trình mà luyện tập ở đây." Đội trưởng câu lạc bộ bài liên tục nhận lỗi với Ngụy Khinh Ngữ, “Em thật sự xin lỗi học tỷ, em bảo đảm lần sau bọn em sẽ không làm như vậy nữa.”
Ngụy Khinh Ngữ: "Người các cậu nên xin lỗi là cô ấy chứ không phải tôi."
(Má ghẻ Beta: Ôi con gái yêu Omegaphake của má lớn thật rồi, ngầu quá điiiiii ️)
Ánh chiều tà như muốn phác họa thêm dáng vẻ lạnh lùng và cao ngạo của Ngụy Khinh Ngữ.
Giọng nói của nàng thiếu nữ vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong lòng Quý Tiêu lại cảm thấy trái tim của mình đang dâng lên một dòng nước ấm áp.

Cách đây không lâu trong phòng lấy nước cũng đã xảy ra chuyện tương tự.

Chỉ là lần này, người được bênh vực lại là chính mình.

"Xin lỗi học tỷ, bọn em biết sai rồi, thật sự xin lỗi vì đã làm chị bị thương như vậy."
"Thực xin lỗi, bọn mình nhất định sẽ không có lần sau."
…..
Qúy Tiêu chưa bao giờ nhận được lời xin lỗi nào thành khẩn và khiêm tốn đến như vậy từ người khác nên đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô nhìn các thành viên câu lạc bộ bài trên mặt đầy vẻ hối lỗi, rồi lại nhìn đến sườn mặt vẫn lạnh lùng như băng sương của Ngụy Khinh Ngữ, Quý Tiêu lấy chút can đảm, cẩn thận kéo ngón tay của Ngụy Khinh Ngữ, khuyên nhủ nàng: "Được rồi.

Tôi cũng đã tha thứ cho họ rồi, cô cũng không cần phải hung dữ như vậy đâu, nha."
Ngụy Khinh Ngữ sững sờ trước sự tiếp xúc thân mật đột ngột này của Quý Tiêu
Nàng nhìn Quý Tiêu đứng bên cạnh, kích động vừa rồi khiến trái tim có chút hưng phấn mà đập nhanh hơn.
Làn gió lành lạnh lướt qua những ngón tay đang đan xen nhau, ở nơi Quý Tiêu đã chạm vào để lại cảm giác ngứa ran tê dại như có dòng điện chạy qua.
Hương Brandy đào dịu nhẹ cùng hương bạc hà thơm mát hòa lẫn vào nhau, quấn quýt vờn quanh ngón tay út mềm mại, tuy ngây dại nhưng lại mang đến một bầu không khí khác lạ.

Ngón tay của nàng thiếu nữ cảm thấy thật ấm áp, mang theo hương vị Brandy đào lưu lại ở trái tim của Ngụy Khinh Ngữ.

Đó rõ ràng là một loại rượu mạnh nồng nàn, nhưng lại mang theo sắc hương của quả đào chín mọng thơm lừng, nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc kích động của nàng.


Một cảm giác kỳ lạ đang quanh quẩn ở lồng ngực nàng, dù việc đó chỉ xảy ra trong chốc lát nhưng lại khiến cho Ngụy Khinh Ngữ không tìm thấy được từ ngữ nào phù hợp để hình dung thứ xúc cảm kỳ quái không tên này.
Cảm giác không thể nhìn thấu cảm xúc thật của mình một cách rõ ràng khiến nàng không khỏi nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong vài ngày qua.
Người từ trước đến này luôn đặc biệt hiểu rõ về cảm xúc của bản thân như Ngụy Khinh Ngữ đột nhiên cảm thấy chính mình như sắp toi rồi.

Quý Tiêu ngơ ngác nhìn Ngụy Khinh Ngữ, nghĩ rằng nàng ấy vẫn đang suy nghĩ về cách giải quyết vấn đề này, liền nói: "Thực sự không sao, cậu xem giờ tôi là người đang bị thương đây này, trước tiên cùng tôi đến phòng y tế có được không? Ui da, đau quá…”
Nói xong, Quý Tiêu lại kéo kéo ngón tay của Ngụy Khinh Ngữ.
Sự dao động nhẹ này khiến nàng thiếu nữ tỉnh táo lại.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu đang lấy tay che cổ, đành phải thu hồi tâm trạng rối bời, gật đầu nói: "Đi thôi."
Không biết có phải vì để thuận tiện cho việc sơ cứu hay không mà phòng y tế của trường lại rất gần sân thể thao.
Không mất đến vài phút, Ngụy Khinh Ngữ và Quý Tiêu đã đi tới cửa phòng y tế.
Mùi nước khử trùng thoang thoảng bay phảng phất ở tầng một của trạm y tế, biển báo phát sáng trước cửa phòng cấp cứu vẫn chưa được sửa chữa.
Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ bước vào gian phòng nơi họ từng gặp Hách Tuệ, chẳng qua lần trước là cô ấy đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu.
Còn lần này thì Hách Tuệ không biết đã đi đâu, trong phòng lúc này đã được thay thế bởi một vị bác sĩ hơi lớn tuổi.

Nhìn bà ấy cũng không phải dạng người dễ chọc ghẹo, sau khi kiểm tra qua vết thương của Quý Tiêu, bà ta lấy Povidone và bông y tế ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bạn học nhỏ, tôi bắt đầu bôi thuốc cho em đây.”
“Được.” Quý Tiêu gật đầu, trong lòng có chút bất an.
Povidone lành lạnh bôi lên vết thương dài hẹp, vết máu đã khô được lau đi từng chút một, đau đớn cũng theo đó mà biến mất.

Cô gái bàn tay đang nắm tóc đuôi ngựa không khỏi có chút siết chặt.
"A… Bác sĩ, có thể nhẹ nhàng hơn một chút không." Quý Tiêu cau mày, nhẹ nhàng nhắc nhở vị bác sĩ kia.

Dù sao nàng cũng không phải là Ngụy Khinh Ngữ, hơn nữa thân thể của nguyên chủ lại đặc biệt yếu ớt, chỉ cần một vết cắt nhỏ cũng có thể khiến cô đau đớn trong một thời gian dài.

Tuy nhiên vị bác sĩ này không giống như Hách Tuệ, mặc dù Quý Tiêu đã nói là mình bị đau nhưng động tác trên tay của bà ta cũng không có nhẹ nhàng đi chút nào, ngược lại còn giáo huấn Quý Tiêu một phen: “Biết đau mà còn bất cẩn như vậy, tôi thế này là đã nhẹ tay lắm rồi đấy.

Lần này coi như là bài học cho em, xem em lần sau này còn dám như vậy hay không.

Đây là tuyến thể, là nơi mỏng manh rất dễ bị tổn thương…"
Những lời giáo huấn thao thao bất tuyệt chui vào tai Quý Tiêu, vị bác sĩ lớn tuổi căn bản là đã không nghe lọt tai lời giải thích khi mới bước vào cửa của cô.

Quý Tiêu nghĩ rằng nếu người ngồi ở đây là nguyên chủ, cô ta hẳn sẽ quậy banh nóc cái phòng y tế này rồi bỏ đi, trước khi đi cô ta còn phải cho cái người đang càm ràm trước mặt này một cước thì mới hả dạ.

Nhưng cô thì không thể.

Cô chính là Quý Tiêu – một công dân tốt, chưa kể Ngụy Khinh Ngữ còn đang ở bên cạnh cô.
"Người đáng bị dạy dỗ không phải là cô ấy.

Cô ấy vì bảo vệ em nên mới bị thương."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong không gian nhỏ bé này.
Ngụy Khinh Ngữ mặt không đổi sắc nhìn vị bác sĩ lớn tuổi, lời nói của nàng vượt ngoài tưởng tượng của Quý Tiêu, cắt đứt những suy nghĩ lan man trong đầu cô.

“Bạn học nhỏ, em đang nói cái gì?” Vị bác sĩ dừng tay lại, trên mặt có chút khó chịu.
Đôi mắt đó nhìn thẳng vào Ngụy Khinh Ngữ, mang vài phần âm trầm.
Quý Tiêu liếc mắt nhìn, trong lòng không khỏi run lên.
Ngụy Khinh Ngữ không hề bị dọa sợ bởi ánh mắt sắc bén của bà ta, bình tĩnh nói: "Xin đừng dựa vào suy đoán của mình mà trách nhầm người khác, vừa rồi lúc ở trước cửa cô ấy đã nói do bảo vệ em lên mới bị thẻ bài cứa vào cổ."
Bà nhìn đôi tròng mắt lãnh đạm của Ngụy Khinh Ngữ, môi mím lại rồi quay mặt sang nhìn sau gáy Quý Tiêu, hạ giọng “Ừm” một tiếng.
Trong phòng khám đột nhiên im lặng, vị bác sĩ lớn tuổi hiểu rõ mọi chuyện liền dừng lại những lời trách cứ của mình.
Cửa sổ đối diện với Quý Tiêu tràn ngập ánh nắng ngoài trời chiếu vào, khiến trái tim Quý Tiêu trở nên ấm áp.
Cô len lén nhìn hình ảnh của Ngụy Khinh Ngữ phản chiếu trên tấm kính bóng loáng, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ý cười.
Như có một viên kẹo bạc hà đang lăn qua lăn lại trong tim cô, mang theo hương vị tươi mát nhưng cũng rất ngọt ngào.
Có phải Ngụy Khinh Ngữ vừa mới giải thích giúp mình không vậy ta?
Nàng ấy thật sự đã bênh vực mình đúng không ta?
Lời mà vị tiểu thư thỏ kia nói quả không sai.
Nếu mình thật lòng đối xử tốt với nàng, thì nàng ấy sẽ nhìn thấy được thôi.
Tuy là vết thương gần tuyến thể vẫn còn đau muốn chớt, nhưng Quý Tiêu lại cảm thấy tuyến thể của mình chưa bao giờ có cảm giác an toàn như vậy.
Miễn là mình tiếp tục đối xử tốt với nàng như thế, thì sẽ có thể bảo vệ được cái tuyến thể mỏng manh của mình đến cuối truyện rồi.

“Xong rồi đấy.” Giọng nói của vị bác sĩ có chút không kiên nhẫn, bà ta tùy tiện ném miếng bông gòn trong tay vào thùng rác.
Bà ta nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang đứng một bên, chỉ vào miếng gạc đã cắt trên đĩa nói: "Lau khô vết thương trước rồi lát nữa dùng băng y tế dán miếng gạc lên cho em ấy, sau đó bọn em có thể đi."
Vừa dứt lời, vị bác sĩ lớn tuổi bưng chén trà dưỡng nhan đặt trên bàn lên, không đợi Ngụy Khinh Ngữ đáp lời đã rời đi.
Nhìn bóng lưng bà rời đi, Quý Tiêu không khỏi cảm thán: "Bà ấy khó tính thật đấy, cũng không sợ chúng ta khiếu nại với nhà trường rồi bị trừ lương sao."
"Chỉ là cậy mình nhiều tuổi thôi." Ngụy Khinh Ngữ đi đến phía sau Quý Tiêu.
Lo lắng rằng vị bác sĩ già sẽ vì trả thù cá nhân mà không cho Quý Tiêu thuốc phù hợp nên nàng liền cẩn thận kiểm tra lại vết thương của Quý Tiêu.
Lớp i-ốt màu vàng nâu được phủ mỏng xung quanh miệng vết thương cùng với một vết thương dài bằng ngón tay cái lặng lẽ nằm trên cổ Quý Tiêu.
Nó thực sự quá gần với tuyến thể, nếu tấm thẻ đó mà quẹt thêm chút nữa thì tuyến thể của Quý Tiêu chắc chắn sẽ bị thương.

Hơi thở ấm áp bất ngờ phả xuống cổ Quý Tiêu, sau đó cô cảm thấy như có thứ mềm mại dán vào vết thương của mình.
Như thể một chiếc lá bạc hà được đắp xuống vết thương, hơi mát lại mang theo chút ấm áp, làm tiêu tan cơn đau do i-ốt gây ra cho vết thương một cách thần kỳ, khiến người ta cảm thấy dễ chịu lạ thường.
“Còn đau không?” Ngụy Khinh Ngữ bình tĩnh hỏi.
“Hết đau từ lâu rồi.” Quý Tiêu lắc đầu, giả vờ thoải mái.
Cô nhìn bóng Ngụy Khinh Ngữ trên mặt đất, tựa hồ có thể nhìn thấy nàng đang cau mày.
Mà từ tận đáy lòng cô cũng không muốn nàng vì cô mà cau mày.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn vết thương, tâm tình phức tạp nhắc nhở Quý Tiêu: "Mặc dù bác sĩ trách lầm cô, nhưng cô thật sự cần phải nhớ kỹ, lần sau đừng làm vậy nữa."
Quý Tiêu nghe xong liền trầm mặc.


Hành động bảo vệ Ngụy Khinh Ngữ trong lòng không phải là do đại não của cô quyết định mà là phản ứng tự nhiên của cơ thể cô khi nhận thấy nguy hiểm.
Cái phản ứng tự nhiên này quả là không muốn cô sống đây mà.

Nếu sau này lại gặp phải chuyện như thế này, liệu cô có còn làm như vậy không?
Nghĩ tới đây, Quý Tiêu hơi hơi ngẩng đầu nhìn hình ảnh thon gầy của nàng thiếu nữ phản chiếu trên cửa sổ.
Ánh mặt trời nhàn nhạt, nàng ấy cũng thực sự bình tĩnh.
Khóe mắt và đuôi lông mày của nàng thiếu nữ tràn đầy sự cứng cỏi, nhưng ở những nơi ánh sáng không chiếu tới lại chứa đựng cảm giác mong manh yếu ớt.

Quý Tiêu bất động thanh sắc rũ tầm mắt xuống.

Mặc dù cô không hiểu tại sao mình lại phản ứng như thế, nhưng cô nghĩ rằng nếu có lần sau thì cô vẫn sẽ làm như vậy.
Cô hoàn toàn không thể trơ mắt đứng nhìn, huống chi người đó còn là Ngụy Khinh Ngữ.
Tiếng chuông ngoài cửa sổ vang lên, học sinh trong khu giảng dạy chạy ùa ra ngoài sân thể dục để sinh hoạt, đem theo tiếng huyên náo ồn ào lọt vào phòng y tế vốn đang yên tĩnh.
Quý Tiêu sờ sờ túi, quả nhiên từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo, cố ý đánh trống lảng: “Ăn kẹo không?”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn viên kẹo nhỏ nằm lẳng lặng trong tay Quý Tiêu, liền hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
Nàng không thể nói rõ thái độ của mình đối với sự lựa chọn của Quý Tiêu, càng không có cách nào tiếp tục đòi hỏi ở cô ấy một câu trả lời chắc chắn.
Nàng chỉ lặng lẽ lấy viên kẹo từ tay Quý Tiêu, trong trái tim tăm tối cô quạnh của nàng thiếu nữ như có một bông hoa rực rỡ đang lặng lẽ nở rộ.
Nó giống như sắc màu duy nhất tồn tại trong thế giới hoang tàn, như một tia nắng ấm áp nhuộm nên một màu trời xanh tươi đẹp ở một vùng đất cằn cỗi ảm đạm.

"Hừ, còn có thể ăn kẹo cơ à, vậy xem ra vết thương cũng không nghiêm trọng lắm đâu nhỉ."
Hách Tuệ đút tay vào túi áo khoác blouse đứng ở trước cửa, nhìn thấy Quý Tiêu đang chia kẹo cho Ngụy Khinh Ngữ liền trêu ghẹo nói.

Quý Tiêu nhìn Hách Tuệ, cũng bắt chước giọng điệu của cô ấy: "Chà, hóa ra là cô vẫn còn ở khu y tế của trường cơ à?"
"Vừa rồi tôi đi khám cho bạn học khác, không có nhìn thấy em, cũng không biết em ở chỗ này, tôi làm xong việc liền chạy ngay tới đây.

Mà này, các em đã làm gì với trưởng khoa thế, tôi thấy mặt cô ấy trông rất khó coi."
"Thật sao?" Quý Tiêu nghe vậy vô cùng hài lòng, nhìn Ngụy Khinh Ngữ vẫn còn đang thờ ơ lạnh lùng như cũ, rồi giải thích: "Chỉ là bà ấy không phân rõ thực hư đã giảng đạo cho em, Ngụy Khinh Ngữ thấy vậy mới đứng ra giải thích thôi.”
Hách Tuệ nghe vậy bật cười, bày tỏ khâm phục giơ ngón tay cái lên với Ngụy Khinh Ngữ rồi nói: "Tôi đã nghe trưởng khoa kể.

Lần này em thực sự quá may mắn, chỉ là vết thương của em rất gần tuyến thể.

Nếu như cắt trúng thì để tôi xem liệu lúc đó em có còn có thể cười đùa như vậy được không."
"Không phải là không có chuyện gì rồi sao..." Quý Tiêu không muốn thảo luận về chuyện này nữa, cười cười nói.

Hách Tuệ hừ một tiếng, "Lần này coi như em may mắn."
Sau đó, cô liếc nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang đứng ở một bên, nói: "Bạn nhỏ Ngụy Khinh Ngữ, từ giờ trở đi em sẽ phải chịu trách nhiệm cho Quý Tiêu nhaa."
————————
Editor: Mưng.
Beta: TokkiBae..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi