TÌNH ĐẦU QUỐC DÂN OMEGA LUÔN MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI


Trong căn phòng ấm áp ngập tràn hương Brandy đào, hơi thở quen thuộc của Alpha gắt gao bao bọc lấy thân thể nàng thiếu nữ.

Ngụy Khinh Ngữ bị Quý Tiêu đè chặt lên cánh cửa, trái tim truyền đến từng nhịp đập kịch liệt khiến nàng trong phút chốc dường như quên mất việc hô hấp.

Quý Tiêu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cố gắng điều chỉnh hơi thở, tận lực đè nén cảm giác xao động trong lồng ngực: “Đáng ra cô không nên vào đây.”
Giọng nói của cô có chút khàn khàn, trong thanh âm còn mang theo vẻ run rẩy không cách nào kiểm soát.
Hơi thở nóng bỏng phả vào sườn mặt cùng vành tai Ngụy Khinh Ngữ, khiến nàng cảm thấy bị áp bách, trong lòng lại có cảm giác như đang bị ngọn lửa thiêu đốt.
Ngụy Khinh Ngữ có thể nghe bên tai truyền đến tiếng tim mình đập thình thịch của chính mình, bàn tay càng nắm chặt lấy hộp thuốc, nói: “Tôi không nghĩ tới…”
Hương bạc hà đầy dụ hoặc kia không ngừng men theo giọng nói của nàng tràn ra, trong nháy mắt từ mọi hướng thâm nhập vào trái tim của Quý Tiêu.
Hơi thở từ Omega trước mặt không ngừng trêu chọc tâm trí đang căng thẳng của Quý Tiêu, hô hấp ban nãy còn bình tĩnh lý trí lúc này đã trở nên nặng nề hơn.

Quý Tiêu nhìn con mồi đang gần ngay trong tầm tay, liều mạng giãy giụa với dục vọng đang dần lấn át, cuối cùng quyết định buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay Ngụy Khinh Ngữ ra: “Cô mau đi ra khỏi đây.”
Cảm giác trói buộc mất đi, Ngụy Khinh Ngữ theo bản năng định mở cửa trốn chạy, nhưng khi nhìn đến dáng vẻ của Quý Tiêu thì lại có chút chần chừ do dự.

Ánh đèn ấm áp dừng lại trên sườn mặt của Quý Tiêu, càng làm tăng thêm vẻ tái nhợt.

Mái tóc dài xõa ra, tung bay tán loạn, bộ dạng cực kì chật vật.

Sống lưng vốn luôn thẳng tắp lúc này đã gục xuống, trên cánh tay mảnh khảnh nổi lên vài sợi gân xanh.

Ngụy Khinh Ngữ nắm chặt then cửa, lo lắng lên tiếng: “Vậy còn cô thì phải làm thế nào…”
Nhưng không nghĩ tới lời còn chưa nói xong đã bị Quý Tiêu hung hăng cắt ngang: “Nói nhiều như vậy làm gì?! Để thuốc lại rồi đi ra ngoài ngay!”
Alpha trong kỳ phát nhiệt sẽ rất dễ bị kích động, pheromone cũng theo đó mà bị phóng thích ra một cách mất kiểm soát.
Dường như hương bạc hà kia đang càng khiến cô trở nên mẫn cảm, cho dù đã hết sức khống chế bản thân nhưng Quý Tiêu vẫn có thể cảm nhận được dưới làn tóc dài rối loạn kia, tuyến thể mỏng manh ở phía sau miếng dán ức chế vẫn đang không ngừng tiết ra mùi hương hấp dẫn chí mạng chỉ thuộc về một mình nàng.
Mình muốn em ấy.
Mình muốn chiếm hữu em ấy.
Muốn em hấp thụ tin tức tố của mình rồi trở thành Omega của riêng mình…
Quý Tiêu cố gắng lảng tránh không nhìn thẳng vào Ngụy Khinh Ngữ rồi gắng gượng đi vào bên trong.
Cô không thể để nàng ở lại, cho dù phải dùng thái độ lạnh nhạt ác liệt nhất cũng phải khiến nàng rời đi.
Bầu trời ban đêm bị bao phủ bởi những đám mây đen, dù chỉ một ánh trăng cũng không thể xuyên qua đó.
Hương Brandy đào trong phòng không ngừng tăng lên, dục vọng chồng chất dường như muốn nuốt chửng lấy Quý Tiêu.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn người đang ác miệng mắng mình, trong đôi mắt xanh ngọc đan xen đủ loại cảm xúc.

Nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ vì một câu nói của Quý Tiêu mà khó chịu như thế, cũng chưa từng cảm thấy cái then cửa lại có thể nặng như vậy.

Lý trí mách bảo nàng không nên ở lại nơi này, nhân lúc Quý Tiêu vẫn còn chưa mất kiểm soát thì phải mau chạy đi.
Nhưng cảm tính lại giữ chặt nàng lại, nhắc nhở nàng rằng nếu Quý Tiêu đã trở nên như vậy thì nên ở lại giúp đỡ đối phương.

Pheromone mất kiểm soát của Alpha tràn ngập trong khoang ngực Ngụy Khinh Ngữ, khiến nhịp tim của nàng đập càng lúc càng nhanh.
Nàng nhìn người kia quay lưng về phía mình, sau mấy phen đấu tranh nội tâm cuối cùng vẫn là hạ then cửa xuống.

“Phịch!”
Đột nhiên, có tiếng vật nặng đổ ngã ra đất.
Động tác nhấc chân rời đi của Ngụy Khinh Ngữ thoáng dừng lại.
Một giây trước khi Ngụy Khinh Ngữ rời đi, cơn đau dạ dày lại bất ngờ ập xuống cơ thể yếu ớt của Quý Tiêu.
Hai chân mềm nhũn vô lực khiến cô đứng loạng choạng một hồi rồi ngã quỳ một chân xuống đất.
Việc các dây thần kinh bị khuếch đại trong kỳ mẫn cảm khiến cơn đau bị truyền đi nhanh hơn, Quý Tiêu lúc này đã không còn phân biệt được cơn đau rốt cuộc là đến từ chỗ nào, chỉ cố gắng dùng chút sức lực yếu ớt còn lại để đứng lên.
Cảm giác cô độc và bất lực xâm chiếm trái tim Quý Tiêu.
Ngôi nhà này lớn như vậy, nhưng rốt cuộc cô lại chẳng có ai để dựa vào.
“Quý Tiêu!”
Lúc này, một thanh âm mờ mịt cùng hơi thở vừa quen thuộc vừa có chút lạnh lùng xa cách dừng lại trên cánh tay cô.

Trong ánh mắt mê man của Quý Tiêu tràn đầy kinh ngạc, cảm giác bất an trong lòng cũng dịu xuống đôi chút.
Rõ ràng vừa rồi cô nghe thấy tiếng bước chân, cứ ngỡ Ngụy Khinh Ngữ đã rời đi rồi, nhưng không ngờ lúc này lúc này nàng lại xuất hiện trước mặt cô.
Ánh đèn rực rỡ trong phòng chiếu thẳng vào cô gái nhỏ trong tầm mắt, váy dài màu trắng xếp chồng trên nền sàn màu nâu đất, mái tóc dài xoã trên vai còn thoang thoảng mùi bạc hà khiến người ta ngơ ngẩn đánh mất lý trí.
Nàng vẫn mang dáng vẻ bình đạm thường ngày, nhưng trong đôi mắt xanh ngọc lúc này lại đầy vẻ nôn nóng khẩn trương.
Quý Tiêu chậm rãi hít thở, hơi thở nặng nề nóng bỏng phả vào giữa hai người họ, là mờ đi tầm nhìn trước mắt cô.
“Cô sao vậy? Có phải dạ dày còn đau không?” Ngụy Khinh Ngữ vừa đỡ Quý Tiêu từ dưới đất đứng dậy vừa lo lắng hỏi.
Hơi ấm từ bàn tay của nàng thiếu nữ không ngừng truyền vào cơ thể Quý Tiêu, hương bạc hà mát lạnh không ngừng xoa dịu cảm giác khó chịu trên khắp cơ thể cô.
Quý Tiêu tham luyến hưởng thụ cảm giác này, nhưng vẫn phải đuổi nàng đi: “Không phải tôi kêu cô ra ngoài sao… Mau đi ra…”
“Nào, để tôi dìu cô lên giường trước đã.”
Dứt lời, Ngụy Khinh Ngữ vờ như không nghe thấy những lời mà Quý Tiêu nói, cố gắng chịu đựng sự công kích từ tin tức tố của Alpha đang cuộn trào trong cơ thể, đỡ lấy Quý Tiêu, dìu cô đi đến bên mép giường.
Quý Tiêu nhìn nàng thiếu nữ gần ngay trong gang tấc, ánh mắt mờ mịt khó hiểu: “Ngụy Khinh Ngữ, sao cô không chịu nghe lời thế hả…”
Đúng ra em nên là người muốn tôi trải qua nỗi đau đớn như em từng phải chịu mới phải chứ?
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, một lúc lâu sau Ngụy Khinh Ngữ mới lên tiếng trả lời: “Cũng không biết nữa, có lẽ là do không muốn nghe lời cậu chăng.”
Nghe vậy, Quý Tiêu lập tức nhíu mày: “Đây không phải lúc đùa giỡn.”
“Tôi không nói giỡn.”
Giọng nói của nàng trở nên kiên quyết và cứng rắn, trong ánh mắt bướng bỉnh cũng không còn sự thờ ơ nữa.
Khi nàng thuận theo lý trí để bước ra khỏi phòng thì trong thâm tâm lại tràn ngập rối rắm và hối hận.


Từ trước đến nay nàng vẫn luôn nghe theo lý trí để có thể đưa ra được những sự lựa chọn tốt nhất, nhưng đối với những chuyện liên quan đến Quý Tiêu thì nàng đã phản bội niềm tin của chính mình rất nhiều lần.
Ánh đèn ấm áp phủ kín căn phòng, Ngụy Khinh Ngữ cúi đầu nhìn cô gái yếu ớt trong lòng.

Mái tóc dài rối bời xõa tung trên tấm lưng gầy, từng sợi tóc ướt sũng bết dính trên trán trông vô cùng chật vật.

Chỉ nhìn qua một cái thôi nhưng Ngụy Khinh Ngữ lại có cảm giác tim mình như bị ai đâm một nhát.
Kẻ đó xắt từng miếng thịt trong lòng nàng, để chúng tuỳ ý rơi vãi trên mặt đất.
Hóa ra Alpha khi đến kỳ phát nhiệt sẽ như thế này.
Đổi lại, nếu cô là Omega thì sao?
Dường như trong trái tim của mình, cô ấy đã không còn là người ngoài nữa rồi.
Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Quý Tiêu thì nàng sẽ không thể thờ ơ lạnh nhạt được nữa.
“Khi tôi đến kỳ phát nhiệt cậu đều giúp đỡ tôi hết lần này tới lần khác, vậy tại sao không thể để tôi giúp đỡ lại cậu một lần?” Ngụy Khinh Ngữ cố gắng che giấu cảm xúc của bản thân, bình tĩnh nói.
“Nhưng cậu là Omega…” Quý Tiêu lặp lại cảnh cáo một lần nữa, vươn tay đẩy Ngụy Khinh Ngữ ra, “Tôi không sao cả… Không cần cậu giúp gì hết…”
Lời còn chưa nói hết, cơn đau dạ dày lại một lần nữa ập tới đánh úp Quý Tiêu.
Cơn đau bất ngờ khiến cô nắm chặt lấy bàn tay mà giây trước cô còn định buông ra.

—— Đôi tay duy nhất mà cô có thể dựa vào lúc này.
Sức lực của cô thiếu nữ có chút bất ngờ và mãnh liệt, nhưng Ngụy Khinh Ngữ lại cảm thấy chừng đó còn không bằng một phần mười sức lực thường ngày của Quý Tiêu.
Nàng nhìn người trước mặt suýt chút nữa đã ngã nhào ra đất, hai hàng lông mày nhíu lại: “Cậu còn nói mình không sao à?!”
Có lẽ là do quá lo lắng nên âm giọng Ngụy Khinh Ngữ có cao hơn thường ngày một chút.
Trong giọng nói cũng nghe ra vẻ dữ dằn.
Quý Tiêu nghe vậy không khỏi tim đập chân run, đuôi mắt nhiễm đỏ dưới ánh đèn hơi hơi rung động.
Người này… Rõ ràng ngày thường rất ương ngạnh cao ngạo, nhưng khi tủi thân lại khiến người ta không khỏi xót xa.
Ngụy Khinh Ngữ hơi mất tự nhiên chớp chớp đôi mắt, một bên đỡ Quý Tiêu dựa lên thành giường, một bên nhẹ giọng hỏi: “Thuốc ức chế để ở đâu?”
Thanh âm rơi xuống, trong phòng lập tức tĩnh lặng.
Quý Tiêu không muốn cho Ngụy Khinh Ngữ can thiệp sâu hơn nữa, nhưng cô biết với tình trạng hiện tại của bản thân thì cô cũng không thể tự tiêm thuốc ức chế được.

Cô nhìn người trước mặt, dưới ánh sáng dịu dàng, trông nàng đã không còn vẻ lạnh nhạt xa cách thường ngày.

Hương bạc hà thoang thoảng như đang thúc đẩy cô, giống như lúc trước Quý Tiêu mong Ngụy Khinh Ngữ tin tưởng mình thì bây giờ bản thân cô cũng lựa chọn tin tưởng nàng.

Cô cố hết sức nâng ngón tay chỉ vào ngăn tủ cách đó không xa: “Ngăn tủ… tầng thứ hai…”

“Được, chờ một chút.”
Nói xong Ngụy Khinh Ngữ nhanh chóng đi đến tủ lấy thuốc.
Đêm đã khuya, bóng cây nương theo ánh đèn đường đổ xuống bãi cỏ trong biệt thự.

Quý Tiêu có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi, có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà quyện trong gió đêm nhẹ nhàng thổi tới.

Mà nguồn cơn của hương thơm quyến rũ mê người đó lại đang ở ngay chính giữa tầm nhìn mờ ảo này.
Cô gái nhỏ không chút phòng bị đưa lưng về phía Quý Tiêu, váy ngủ màu trắng buông thõng trên người, những nếp uốn xếp chồng phức tạp càng làm tôn lên dáng vẻ mảnh mai của nàng.

Những sợi tóc đan vào nhau dưới ánh đèn, để lộ ra cần cổ trắng nõn của nàng thiếu nữ.

Bàn chân của Quý Tiêu chạm nhẹ trên mặt đất, đôi mắt hơi sưng đỏ của cô khẽ nheo lại.

Cả căn phòng được chiếu rọi bởi ánh đèn sáng rực, cô có thể nhìn thấy rõ miếng dán ức chế hơi ẩm ướt dưới mái tóc dài của Ngụy Khinh Ngữ.
Ngay khi Ngụy Khinh Ngữ vừa lấy được thuốc ức chế cho Alpha thì sau lưng đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp.
Một cái bóng thon dài mảnh khảnh đổ xuống trước mặt Ngụy Khinh Ngữ, hương Brandy đào cũng theo đó mà tràn xuống từ đỉnh đầu nàng.

Ngụy Khinh Ngữ hơi sửng sốt: “Quý Tiêu, sao cậu…”
Chỉ là, lời còn chưa có cơ hội nói hết thì một luồng hơi thở nóng bỏng đã phả vào vai nàng.

Quý Tiêu ở phía sau áp chế nàng trong vòng tay, tựa cằm lên hõm vai nàng: “Cậu có biết rằng mùi của bản thân cậu cũng là tội không?”
Giọng nói trầm khàn mang đặc vẻ chiếm hữu chỉ thuộc về Alpha quanh quẩn bên tai, trong lòng Ngụy Khinh Ngữ lập tức rung lên một hồi chuông cảnh báo.
Nàng cố gắng ép bản thân bình tĩnh để nhìn nửa khuôn mặt đang áp sát kế bên mình của Quý Tiêu, nói: “Quý Tiêu, cậu muốn làm gì!”
Nhưng với người đã hoàn toàn mất đi lý trí như Quý Tiêu thì làm sao có thể nghe ra được sự đe doạ trong lời nói của nàng.

Chỉ thấy Quý Tiêu hơi quay đầu, nhẹ nhàng dùng sống mũi cao thẳng đẩy ra mái tóc dài sau gáy của Ngụy Khinh Ngữ.

Hơi thở nóng rực phả lên tuyến thể mong manh mẫn cảm, hương Brandy đào giống như muốn dẫn dụ người ta say mê.

Từng luồng tin tức tố mùi bạc hà dần vượt khỏi sự khống chế của chủ nhân, điên cuồng muốn thoát khỏi miếng dán ức chế để tràn ra ngoài.

“Ưm… Quý Tiêu… Không thể...”
Ngụy Khinh Ngữ thấp giọng run rẩy gọi tên người phía sau, trái tim trong lồng ngực đang đập điên cuồng.
Nàng có thể cảm nhận được Quý Tiêu muốn làm gì với mình tiếp theo, nhưng đôi tay đang bị giam chặt kia dường như đã mất đi khả năng phản kháng, chậm chạp mãi không thể giơ lên.
Trái tim đập nhanh như thể muốn va chạm với lồng ngực, cảm giác căng thẳng cùng sợ hãi đan chéo trong lòng Ngụy Khinh Ngữ.
Thế nhưng mùi hương quen thuộc của Alpha ở phía sau lại khiến đáy lòng nàng nảy sinh cảm giác mong chờ.
Không biết từ khi nào nàng đã quen với mùi hương của Quý Tiêu, cùng với mùi Brandy đào mà nàng luôn ngửi thấy trong không khí.
Tấm lưng gầy của Ngụy Khinh Ngữ dán sát vào cơ thể Quý Tiêu, lớp vải mỏng manh căn bản không thể ngăn cản sự nóng bỏng ái muội, hương Brandy đào lại càng gắt gao bao vây thân thể nàng.
Nếu để hương vị này tạm thời lưu lại trên người nàng một thời gian thì cũng không phải là chuyện gì không chấp nhận được…
Một cơn đau dữ dội đột nhiên quét qua gáy Ngụy Khinh Ngữ.

Quý Tiêu cắn lấy miếng dán nhỏ dán trên tuyến thể của nàng, xé bỏ hàng phòng ngự cuối cùng của Omega trước mặt mình.
Những ngón tay của Ngụy Khinh Ngữ thoáng co lại, thuốc ức chế nàng nắm chặt trong tay cũng vô tình bị đẩy ra mấy giọt.

Chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống cổ tay, chạm lên những mạch máu nhỏ đang nhô lên, ngay lập tức đánh thức tia thanh tỉnh cuối cùng của nàng.

Nàng đang nghĩ cái gì vậy…
Ngay cả khi nàng bằng lòng tự nguyện, vậy Quý Tiêu thì sao?
Khi cô ấy tỉnh táo lại thì hai người biết phải đối mặt với nhau thế nào đây?
Hơi thở ấm nóng lại phả lên cổ Ngụy Khinh Ngữ, người kia dường như không đành lòng, khẽ hít một hơi, sau đó nhe răng nanh tham lam vuốt ve lãnh thổ sắp thuộc về mình.
Hương Brandy đào lại một lần nữa bao bọc lấy thân thể nàng thiếu nữ, dùng cảm xúc dịu dàng nhất an ủi Omega sắp bị đánh dấu tạm thời này.
Vào khoảnh khắc tuyến thể yếu ớt truyền đến cảm giác đau nhói khi bị răng nanh cắn vào, Ngụy Khinh Ngữ cuối cùng cũng tích góp đủ sức lực, nàng dùng hết sức giơ bàn tay vốn đang vô lực của mình lên, cắm ngay cây kim lên cổ của cô gái mảnh khảnh phía sau lưng mình.
Chất lỏng màu trắng ngà được đẩy chậm rãi vào trong tuyến thể của Alpha đang mất kiểm soát này, khiến cho dòng máu vốn đang hưng phấn chạy khắp toàn thân trở nên bình tĩnh lại.
Nội tâm khô nóng bị áp chế lại, Quý Tiêu nâng tầm mắt tan rã mờ mịt nhìn cô gái nhỏ mang lại cảm giác an toàn cho mình, sau đó đổ gục trên người nàng.
Ánh đèn chói loá, bước chân yếu ớt vô lực.
Với sự giúp đỡ của Ngụy Khinh Ngữ, Quý Tiêu rốt cuộc cũng đã quay lại giường, cô vô thức ngã vào chăn gối mềm mại, tựa như đang lạc vào những đám mây.
Hương bạc hà nồng đậm giống như thủ vệ trung thành nhất tại lãnh địa đám mây của Quý Tiêu, tuần tra xung quanh bảo vệ lấy cô.
Ngay sau đó, cảm giác mát lạnh rơi xuống, xoa dịu thần kinh vẫn đang căng thẳng của cô.
Sự hoảng loạn lắng xuống, màn đêm trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu.
Ngụy Khinh Ngữ lẳng lặng ngồi bên mép giường Quý Tiêu, nhưng ánh mắt lại liếc qua chiếc tủ nhỏ ở bên kia.
Thuốc ức chế vội vàng mở ra bị vứt vương vãi trên mặt đất, những món đồ trang trí bị xô ngã nằm la liệt trên mặt tủ.
Miếng dán ức chế nhỏ màu trắng đặc biệt bắt mắt nằm trên sàn nhà màu nâu đất, bên trên bề mặt ẩm ướt còn in một dấu răng rất rõ ràng.
Hương Brandy còn vương lại trong không khí không khỏi gợi lên từng đoạn hồi ức của Ngụy Khinh Ngữ.
Cảnh tượng vừa mới xảy ra điên cuồng hiện hữu trong tâm trí nàng, gương mặt vốn luôn bình tĩnh nay lại hơi hơi nóng lên.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu đang ngủ say, trái tim thật vất vả mới có thể bình ổn lại bắt đầu đập loạn lên.
Thấy đồng hồ treo trên tường đã chỉ tới số “1”, Ngụy Khinh Ngữ cố gắng kìm nén cảm giác nhói lên trong lòng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Ngụy Khinh Ngữ…”
Ngay lúc Ngụy Khinh Ngữ chuẩn bị đứng dậy, trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng nói nỉ non của người thiếu nữ.
“Thật xin lỗi…” Quý Tiêu hai mắt vẫn nhắm nghiền, sau khi gọi tên Ngụy Khinh Ngữ thì liền nói ra ba chữ này.
Trong giọng nói yếu ớt mang theo vẻ áy náy, như thể cô ấy đang thực sự xin lỗi vì sự mất khống chế vừa rồi.
Ngụy Khinh Ngữ nghe xong liền giật mình, trước đây nàng chưa từng nghe được ba chữ này từ miệng Quý Tiêu.
Còn chưa kịp tiêu hoá hết mấy lời kia thì một giây sau, bàn tay đang buông thõng bên người đột nhiên bị một lực kéo lại.
Dường như Quý Tiêu nhận ra người mang cho mình cảm giác an toàn sắp rời đi, vì vậy cô theo bản năng giơ tay lên, nắm chặt lấy bàn tay của Ngụy Khinh Ngữ.
“Đừng đi…”
Hàng mi của Quý Tiêu theo giọng nói khẽ run lên, cô cố gắng mở mắt dù cảm giác khó chịu từ kỳ phát nhiệt vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Đôi đồng tử rưng rưng phản chiếu ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ, như muốn đem Ngụy Khinh Ngữ nhấn chìm vào vùng biển sâu thẳm được dệt riêng cho nàng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi