TÌNH ĐẦU QUỐC DÂN OMEGA LUÔN MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI


Chiếc xe Maybach đen bóng dừng lại trước cửa cục cảnh sát, bầu không khí mặt nề u ám khiến người ta có cảm giác như trời sắp nổi bão.
Ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cô gái đang đứng đợi ở cửa, Ngụy Khinh Ngữ nhìn một người phụ nữ mặc bộ vest váy ôm với vẻ mặt nghiêm túc, nàng khẽ cúi đầu: “Cô Từ.”
“Khinh Ngữ, sao con lại ra ngoài đợi cô chứ? Không thấy lạnh sao?” Người phụ nữ thấy gương mặt của Ngụy Khinh Ngữ lại càng trở nên ôn hòa.
Người phụ nữ này tên Từ Tuệ, cô ấy là vợ của Phùng Duyệt và là một trong những luật sư hàng đầu ở thành phố A và cả nước.
Ngụy Khinh Ngữ lắc đầu, “Chúng ta vừa đi vừa nói ạ.”
“Ừm.” Từ Tuệ gật đầu, theo sau là thư ký và vệ sĩ.
Tiếng giày của bốn người vang lên trong hành lang yên tĩnh, tiếng vang dội lại như một trận hành quân hàng nghìn người.
Càng đến gần phòng hòa giải, âm thanh bên trong vọng ra càng lớn, dường như đang diễn ra một cuộc đôi co nào đó trong cánh cửa viết số 201.
“Nhìn đi coi con của tôi bị đánh ra nông nỗi nào rồi nè! Răng của nó gãy hết rồi! Nó là Alpha! Về sau nó phải làm thế nào bây giờ?”
“Con trai tôi năm nay cuối cấp rồi! Ông nói đi, nếu việc đánh nhau khiến nó không thể khỏe lại dẫn đến ảnh hưởng đến thi cử tuyển sinh thì phải làm sao đây?”
“Tôi nói cho anh biết chuyện này sẽ không kết thúc ở đây đâu! Chúng tôi cần đền bù chi phí y tế và tổn thương về mặt tinh thần, còn nữa...”
“Và chúng tôi cũng đã mất thời gian để chăm sóc bọn trẻ!”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Từ Tuệ bước vào phòng họp, thoáng nhìn thấy vẻ mặt hỗn loạn nhưng lại rất đoàn kết của mấy vị phụ huynh gian manh này cũng như vẻ mặt bất lực của Phùng Duyệt và vị cảnh sát bên cạnh.
Ba tên côn đồ với cái vẻ cực kì ngông nghênh giờ lại được quấn băng gạc, thờ ơ ngồi trên ghế ở một bên phòng họp lớn, nghe ba mẹ chúng ỉ ôi đòi đền bù.

Là trung tâm của sự việc, Quý Tiêu đang ở trong một phòng khác cạnh bên cô ngồi yên ở đó với gương mặt cô không chút cảm xúc để cho Hách Tuệ xử lý vết thương, bên cạnh còn có Liễu Nguyệt đang làm công tác giáo dục tư tưởng.
“Trốn học là tội một, đánh nhau là tội thứ hai, thêm một tội nữa là không kiểm soát được pheromone của mình.

Quý Tiêu, cả năm ngoái em đã ngoan ngoãn không vi phạm cái gì, hôm nay đem ra làm bù hết đấy à?”
“Em đã mười bảy tuổi rồi, cũng không còn là trẻ con, chẳng bao lâu nữa em sẽ trở thành người lớn, em có biết lần này em đã gây ra bao nhiêu phiền toái không hả?”
“Em đang học năm cuối trung học đó, nếu những phụ huynh kia nhất quyết kiện nhà trường và buộc em phải chịu trách nhiệm thì em sẽ không thể nào tránh được việc bị dính lý lịch xấu.

Em cũng biết nhà trường có quy định không xóa đi những vi phạm trước đây của một học sinh.

Cho dù một năm có qua đi chăng nữa thì lỗi mà em phạm phải sẽ theo em cả đời!”

Mặc kệ việc Liễu Nguyệt vẫn đang nói hết nước hết cái bên cạnh, Quý Tiêu vẫn cứ bỏ ngoài tai ngồi trơ ra đó.


Trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn sót lại vài vết máu khô, cô chỉ im lặng cúi đầu, không có vẻ gì là muốn lau chúng đi.

Đôi mắt Quý Tiêu cụp xuống, mờ mịt trông như một con thú nguy hiểm có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Ánh đèn mờ nhạt trong phòng khiến bầu không khí vốn đã u ám lại càng trở nên tệ hơn.
Ngụy Khinh Ngữ đứng ở cửa nhìn bộ dạng này của Quý Tiêu, trong thâm tâm lẫn ánh mắt đều ẩn chứa sự đau khổ.
Nàng vẫn còn nhớ lúc mình tìm thấy Quý Tiêu trong con hẻm, cả cơ thể và gương mặt cô đều là vết trầy xước.

Mùi máu và mùi rượu mạnh quyện vào nhau bay lơ lửng trong không khí, trên nền tuyết bẩn thỉu tràn ngập sự nhơ nhuốc và suy đồi.
Và cả tiếng kêu cứu nữa.

“Cô Liễu Nguyệt.”
Ngay lúc Liễu Nguyệt đang chống hông bất lực vì bản thân cô đang hết lời dạy dỗ nhưng lại như nước đổ lá khoai với cô gái trước mặt, thì Ngụy Khinh Ngữ liền bước vào ngắt lời cô.
“Khinh Ngữ?” Nhìn thấy nàng, cơn tức giận của Liễu Nguyệt cũng tạm nguôi xuống, cô quay đầu nhìn Ngụy Khinh Ngữ, hỏi: “Luật sư đến rồi à?”
Ngụy Khinh Ngữ khẽ gật đầu: “Dạ, cô giáo Phùng bảo con mời cô qua bên đó nói chuyện một chút.”
“Được rồi.

Vậy con giúp em ấy bôi thuốc đi.” Liễu Nguyệt vừa nói vừa đặt miếng bông gòn dính máu vào tay Ngụy Khinh Ngữ, sau đó cầm túi xách đi về phía phòng bên cạnh.
Hách Tuệ thấy căn phòng trở về trạng thái yên tĩnh liền nói với Quý Tiêu: “Tính tình cô ấy là như vậy, lúc nóng giận sẽ có chút cáu kỉnh, em đừng để bụng.”
Quý Tiêu vẫn không trả lời, cô giương mắt nhìn về phía căn phòng ở bên cạnh.

Từ Liễu Nguyệt đến Hách Tuệ, rồi Phùng Duyệt và Từ Tuệ, bốn người này đều tham gia vào chính trị, kinh doanh, giáo dục và y học, bọn họ dường như có thể nhúng tay vào bất kỳ vấn đề nào liên quan đến cô ngày hôm nay.
Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang ngồi xổm trước mặt vươn tay chăm chú bôi thuốc cho mình, cổ họng đau rát phát ra tiếng nói khàn khàn: “Là cậu kêu bọn họ đến à?”
Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng gật đầu khi nghe những lời đó.
Tăm bông cẩn thận lau vết xước trên mu bàn tay của Quý Tiêu, sau khi bôi thuốc, Ngụy Khinh Ngữ nhân cơ hội một lần nữa rửa qua bằng cồn: “Lúc ấy tôi và cô Phùng đang ngồi ở quán cafe gần đó, vô tình nghe bạn học tới mua nước nói chuyện với nhau mới biết được chuyện này nên có thuận miệng nhờ cô ấy giúp một chút.

Còn cô Liễu Nguyệt là do chạm mặt ở cổng trường, người đi gọi cô Hách Tuệ cũng là cô ấy.”
Giọng nói bình tĩnh cùng vô tâm, như thể đang mô tả một chuyện nhỏ nhặt chẳng vướng bận gì đến nàng.
Nhưng ai cũng biết, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà có thể lo lắng chu toàn mọi việc quả thực không phải là chuyện dễ dàng gì.
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ ở bên cạnh, nhất thời chẳng biết nên đáp gì, chỉ lạnh lùng nói: “Cảm ơn.”

“Không cần.” Ngụy Khinh Ngữ lắc đầu, nàng nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo trên bàn tay Quý Tiêu, giọng nói tràn đầy vẻ lo lắng: “Đau không?”
Quý Tiêu nghe vậy, theo câu hỏi nhìn đến vết xước trên tay trái của mình.
Cô từng nghĩ rằng khả năng bình tĩnh tiếp nhận tình huống của Ngụy Khinh Ngữ rất ấn tượng, nhưng đến khi đối tượng chính của sự việc là bản thân cô thì Quý Tiêu mới nhận khả năng này thực sự lợi hại.
Trong nỗi cô đơn tột cùng, mọi sự đau đớn đều trở nên tầm thường.
Nếu việc bị chất cồn thấm vào vết thương trên mu bàn tay này mà gọi là đau đớn, thì lỗ hổng vẫn đang âm thầm rỉ máu trong trái tim cô phải gọi là cái gì đây?
“Từ trước tới nay cậu không phải là người không biết quý trọng bản thân như vậy.” Ngụy Khinh Ngữ lại nói.
Quý Tiêu biết Ngụy Khinh Ngữ đang muốn hỏi cô vì sao lại đánh nhau.
Từ lúc ngồi trên xe cảnh sát đến đồn, cô vẫn chưa nói một lời nào, Ngụy Khinh Ngữ cũng không biết cô vì nàng mà đánh nhau.
Quý Tiêu nhìn vết thương trên mu bàn tay vẫn đang lặng lẽ rỉ máu, cổ tay bất lực rũ xuống đầy vẻ suy sụp.

Cô không muốn nói sự thật với Ngụy Khinh Ngữ mà chỉ trả lời câu hỏi một cách hời hợt: “Tôi đã từng như vậy.”
Dù vậy đi nữa, Ngụy Khinh Ngữ cũng không dễ dàng bỏ qua như Quý Tiêu đã nghĩ, nàng hỏi tiếp: “Nhưng cậu không phải là người của trước đây nữa đúng không?”
Cô gái ngẩng mặt lên khi nói, ánh sáng phía trên đầu khiến đôi mắt xanh lục của nàng sáng trong như ngọc.
Trong ánh mắt tràn đầy sự chân thành và nghiêm túc.
Hóa ra nàng ấy vẫn còn nhớ những gì cô đã nói với nàng trong buổi tiệc mừng Lễ Tạ Ơn kia.
Trong lòng Quý Tiêu khẽ run lên, cô thấp giọng nói “Ừm” với Ngụy Khinh Ngữ, trong giọng nói cũng không nghe ra được ý vị rõ ràng.

[Editor: “Trời ơi bao đại nhân ơi, oan ức quá!” =))))]
“Ối giời ơi công lý ở đâu?! Con quỷ cái Ngụy Khinh Ngữ kia là ai chứ? Con nhà tôi chỉ nói có mấy câu về nó mà đã bị đánh tới mức này là thế nào???”
Khoảnh khắc Liễu Nguyệt mở cửa phòng bên cạnh, tiếng hết sắc bén của người đàn bà kia đã phá vỡ sự yên bình giữa hai người.
Gần như cùng lúc, Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy bàn tay của cô gái mà nàng đang nắm theo bản năng thoáng siết chặt lại.

Nàng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu, trong đôi mắt kia mới vừa rồi còn tràn ngập vẻ mệt mỏi suy sụp, vậy mà lúc này đây lại toát ra sự giận dữ cùng sát khí không dễ phát hiện.

Đáy lòng trống trải mấy ngày nay của Ngụy Khinh Ngữ bất chợt được một cảm giác ấm áp bao bọc lấy.
Dường như nàng đã hiểu được nguyên nhân Quý Tiêu đánh nhau với người khác.
Hách Tuệ trợn mắt tỏ vẻ chán ghét, lên giọng mắng: “Tính làm cái chợ ở đây hay gì?! Khinh Ngữ, em đừng để ý, loại người như bọn họ là người chỉ biết nói nhăng nói cuội, chuyện phi lý gì cũng có thể nói ra được.”

Ngụy Khinh Ngữ lãnh đạm gật đầu, sau đó lại cúi đầu tiếp tục giúp Quý Tiêu bôi thuốc, nhẹ giọng nhắc nhở cô gái trước mặt: “Lần sau đừng làm vậy nữa, tôi không sao mà.”
Giọng nói của Ngụy Khinh Ngữ hơi run rẩy, dường như đang chứa đựng sự đau lòng.
Chiếc đồng hồ bên cạnh đang chậm rãi kêu tích tắc, Quý Tiêu cúi đầu nhìn Ngụy Khinh Ngữ, cô đã ngầm hiểu ý của nàng nhưng vẫn im lặng không lên tiếng trả lời.
Cô nghĩ rằng dù có lần sau đi nữa, cho dù Ngụy Khinh Ngữ thật sự làm theo lời mà gã đàn ông đó nói, cái gì mà trở thành Tấn thiếu phu nhân thì cô vẫn sẽ làm như vậy.
Quả thực nghe có chút nực cười và bất lực.
Mấu chốt của việc mất kiểm soát, bạo lực và mất lý trí của cô dường như đều bắt nguồn từ Ngụy Khinh Ngữ, nhưng cũng chẳng sao, chẳng liên quan đến nàng.
Quý Tiêu giơ bàn tay đã băng bó còn lại lên, lần vào trong túi.
Quả nhiên, vẫn còn vài viên kẹo trong túi áo khoác, tính cách ban đầu của nguyên chủ vẫn ở hiện hữu trên người cô.
Cô cẩn thận xòe những viên kẹo được gói trong giấy bóng đầy màu sắc trong lòng bàn tay ra trước mặt Hách Tuệ và Ngụy Khinh Ngữ, nói một cách đơn giản: “Kẹo không?”
Đôi mắt màu vàng cam ngước lên từ mái tóc rối bù và lộn xộn của Quý Tiêu, cô nhìn thẳng vào Ngụy Khinh Ngữ với viền mắt hằn đỏ ngập tràn ánh nước.
Cơ thể cô đầy vết thương, nhìn cô như một con thú nhỏ chỉ vừa mới học cách sinh tồn trong cái thế giới đầy rẫy nguy hiểm và tai họa này, hành động của cô giống như đang chật vật để cố gắng lấy lòng những người xung quanh mình.
Mùi thuốc khử trùng gắt mũi vẫn còn đọng lại trong không gian, Hách Tuệ nhận lấy hai viên kẹo, tiếp tục băng bó vết thương trên trán Quý Tiêu.
Trong sự tĩnh lặng của đêm trăng, Ngụy Khinh Ngữ bỗng nhớ tới hồi ức rất lâu trước đây.

Khi đó nàng, Quý Tiêu và Hách Tuệ đã ở cùng nhau như thế này, Quý Tiêu cũng dùng một viên kẹo ngọt để gạt đi lời thành thật của bản thân.
Thực ra, nếu nghĩ kỹ lại cũng chẳng phải hồi ức xa xôi gì, nó chỉ mới xảy ra vào mùa thu năm ngoái mà thôi.
Cảm giác ấm áp trong phòng dần dần bốc hơi, Ngụy Khinh Ngữ cầm viên kẹo trong tay, nhưng lại giống như đã nắm được thứ gì đó rất quan trọng.
Nàng chợt nhận ra mọi thay đổi dường như đã bắt đầu một cách đột ngột từ năm trước.
Có lẽ khi đó nàng đang phải quay cuồng trong guồng quay cuộc sống nên chẳng hề hay biết người ấy đã thay đổi thật nhiều.
Đến khi nghĩ lại, cái ngày nàng rời khỏi nơi phòng giam tối tăm ấy, Quý Tiêu vẫn là Quý Tiêu, nhưng lại chẳng phải là “Quý Tiêu”.

Và nỗi ghen tị với hương xoài kia cũng nảy mầm vào mùa thu năm ngoái.

“Hôm nay tôi thật sự làm phiền các vị rồi.”
“Không có gì.”
“Nè, nhớ bồi thường cho đủ đấy!”
...
Bên cạnh vang lên tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân lẫn lộn.
Với sự tham gia của Từ Tuệ và sự trợ giúp của Phùng Duyệt và Liễu Nguyệt, mọi chuyện nhanh chóng chuyển từ hỗn loạn sang rõ ràng.

Sau khi đưa ra thỏa thuận bồi thường cho ba thằng oắt con bị Quý Tiêu đánh, cha mẹ bọn chúng đã lập tức thỏa hiệp và ký tên sau đó liền mang con mình rời đi.
Ngoại từ bà mẹ của tên tóc vàng kia.
Bà ta nghe được người đánh con mình đang ở phòng bên cạnh, khi cảnh sát và Liễu Nguyệt cùng những người khác thả lỏng cảnh giác, bà ta đã quay người đẩy mở cửa phòng nơi Quý Tiêu đang ngồi.


Ỷ vào việc mình là Alpha, bà ta hét ầm lên: “Hai con tiện nhân khốn kiếp này, hôm nay tao sẽ tạm cho qua chuyện này, nhưng sau này nếu chúng bây có thấy mặt con trai tao ở trường nên tránh xa nó ra! Nếu không thì coi chừng tao sẽ kiện lên nhà trường đó!”
Giọng nói vang lên, trước khi mọi người kịp phản ứng thì Quý Tiêu đã nổi giận.
Sức mạnh và tốc độ của Alpha cấp S đều vượt trội, mẹ của tên đầu vàng chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã có ai đó túm lấy cổ áo bà.
Mấy người xung quanh nhìn thấy, vội vàng can ngăn: “Quý Tiêu, bỏ ra đi!”
Nhưng Quý Tiêu từ lâu đã bập bùng lửa giận, mấy cái từ bẩn thỉu mà gắn lên người Ngụy Khinh Ngữ, cô làm sao nghe lọt tai được?
Nhìn thấy người đàn bàn đầu béo tai to sắp bị siết cổ áo đến không thở được, Ngụy Khinh Ngữ đã bước nhanh tới, nắm lấy tay Quý Tiêu.
“Được rồi, chúng ta đừng để ý đến họ làm gì.”
Bàn tay vừa mới được băng bó của Quý Tiêu lại bắt đầu chảy máu, thấm ướt sang cả bàn tay Ngụy Khinh Ngữ.
Tuy nhiên, nàng vẫn tiếp tục dùng đôi bàn tay dịu dàng của mình để tiếp thêm hơi ấm quý giá vào mùa đông đến trái tim Quý Tiêu, cùng với mùi bạc hà là thứ duy nhất có thể khiến Quý Tiêu bình tĩnh lại.
Được người mình thích coi trọng, được người mình thích bảo vệ, cảm giác tựa như bị vây hãm quá nửa thân người trong vũng bùn lầy, khiến cho trái tim vốn luôn bị áp lực của cô thoáng chốc thả lỏng.
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ bên cạnh, chớp mắt hai cái, chậm rãi buông tay ra.
Sau đó Ngụy Khinh Ngữ cùng Hách Tuệ lại đỡ cô về băng bó lại vết thương.
Lúc này, Liễu Nguyệt đang đứng ở một bên mỉm cười nhìn người đàn bàn đang sợ xanh mặt, nói: “Mẹ của Hoàng Minh, bà nên biết rằng kỳ trước Hoàng Minh đã phạm một lỗi khá nặng, nếu học kỳ này em ấy có thể ngoan ngoãn học hành chăm chỉ thì sẽ được xoá lỗi khỏi hồ sơ xét tuyển đại học.”
“Tuy nhiên, nếu phụ huynh vẫn muốn kiện cáo đến cùng với bên phía nhà trường thì trong trường hợp này, chắc chắn là cả hai bên đều sẽ bị phạt.

Thế nhưng vì trước đó Hoàng Minh đã vi phạm một lỗi nghiêm trọng, thế nên nếu cộng thêm cả lỗi lần này thì tôi sợ rằng em ấy sẽ bị đuổi học luôn.

Bà thực sự muốn làm đến cùng sao?”
Nói đến đây, sắc mặt của mẹ Hoàng Minh liền trở nên khó coi.
Sự kiêu căng vừa rồi của bà ta đã không còn nữa, bà ta vội vàng kéo con trai mình lại và nói: “Vậy… Vậy thì không cần đâu… Xin lỗi, cô Liễu, hôm nay làm phiền đến cô rồi.”
Liễu Nguyệt cảm thấy có chút buồn cười, nhưng trên mặt vẫn như cũ duy trì lễ phép, khẽ gật đầu: “Không có việc gì.”
Màn đêm tĩnh mịch điểm vài ngôi sao, hồ sơ tiếp theo của vụ việc kết thúc vào lúc ánh trăng đã sáng tỏa cả trời đêm.
Quý Tiêu đút tay trong túi áo cùng Ngụy Khinh Ngữ sóng vai nhau đi ra khỏi đồn cảnh sát, hai cái bóng trên mặt đấy dường như chạm vào nhau.
Liễu Nguyệt muốn ngăn cản Quý Tiêu cùng Ngụy Khinh Ngữ đang đi phía trước, lại bị Phùng Duyệt và Hách Tuệ bên cạnh chặn lại.
Hách Tuệ thâm ý nói với Liễu Nguyệt: “Tôi nghĩ sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, hai đứa nhỏ nhất định có chuyện muốn nói với nhau, tốt nhất chúng ta đừng quấy rầy chúng.”
–---------------
Editor: Mưng.
Beta: Hạ Yên.
- ---------------
Góc : Thật xin lỗi mọi người, tuần này chỉ có 02 chương thôi vì tui ốm nguyên tuần giờ mới sống lại được nên không kịp chạy deadline ( ・ั﹏・ั)
Thông cảm cho tui nha, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ (^∇^)ノ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi