TÌNH ĐẦU QUỐC DÂN OMEGA LUÔN MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI


Dù đã vào cuối thu, lá cây tiêu huyền hai bên đường đều đã ngả màu vàng nhưng núi rừng nơi đây giữ cho mình một màu xanh tươi.
Chiếc Mercedes-Benz Vito màu đen chạy ngược dòng xe cộ từ trung tâm thành phố A hướng về vùng ngoại ô phía Tây.

Ánh sáng xuyên qua cửa kính xe đã được dán phim chống nhìn trộm, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể lờ mờ thấy được ở hàng ghế sau xe có một cô gái đang nằm bất tỉnh.
Vùng ngoại ô phía Tây có chút hoang sơ, có khá ít người và xe cộ qua lại, tài xế dưới sự chỉ đạo của Liễu Hổ đã lái xe với vận tốc hơn 70km/h.
Trần Lâm Ký đang ngồi ở hàng giữa của xe dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chuyến đi này của Trần Lâm Ký nhằm mục đích duy nhất là đem Quý Tiêu tới biệt thự ở ngoại ô của ông ta rồi giam lỏng cô tại đó.
Mặc dù trong toàn bộ chuyện này Quý Tiêu không dính dáng phần trách nhiệm nào, nhưng đáng trách ở chỗ cô lại là con gái của Quý Thanh Vân, là đứa con của kẻ thù đã hãm hại gia đình ân nhân của ông ta.
Những ngọn núi xanh tươi trước mặt ngày càng gần hơn, khi chiếc xe đi vào đường hầm, tầm nhìn dần tối đi.
Những ngọn đèn vàng rực rỡ lần lượt bật lên trong đường hầm khiến chiếc xe vốn không có tiếng nói chuyện lại càng trở nên yên tĩnh hơn.
Có lẽ vừa rồi trước mặt là ánh sáng của trời quang, mà khi vào đường hầm lại biến thành một mảng tăm tối, chân mày của Trần Lâm Ký lúc này cũng thả lỏng ra một chút.
Nhưng ông ta còn chưa kịp thư giãn thì xe đã phanh gấp, toàn thân Trần Lâm Ký theo quán tính mà đổ nhào về trước.
Trên mặt Trần Lâm Ký hiện lên vẻ không hài lòng, nhưng còn chưa kịp lên tiếng hỏi tài xế thì ông ta đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ từ đâu xuất hiện chắn ngang đường, buộc xe của ông ta phải dừng lại.
Xung quanh là một màu đen vô tận, và màu đỏ trong đặc biệt chói mắt dưới ánh đèn trong đường hầm.
Trần Lâm Ký nhìn vị khách không mời này, màu sắc chói mắt khiến ông ta không khỏi cau mày.
Liễu Hổ còn chưa kịp xuống xe để xem ai là người đang chặn đường thì cửa ca-bin của chiếc xe thể thao đã được mở ra.
Đầu tiên là một đôi boots Chelsea da mềm mại xuất hiện, sau đó Ngụy Khinh Ngữ bước ra đứng trước xe, trên người nàng còn mặc một chiếc áo khoác dáng dài.
Mái tóc dài của nàng được để xõa tự nhiên sau lưng, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra giữa khe hở của chiếc áo khoác.
Ánh sáng lưu chuyển theo từng đường vân trên chiếc áo khoác da, màu nâu thẫm không mang tính áp bức như màu đen tuyền nhưng vẫn đủ khiến người ta không dám thở mạnh khi nhìn vào nàng.
Không nói một lời, Ngụy Khinh Ngữ giơ tay vuốt lại mái tóc có chút rối bời của mình, đôi mắt sắc bén phía sau cánh tay đang chậm rãi vuốt tóc nhìn thẳng vào Trần Lâm Ký ở hàng ghế giữa xuyên qua lớp kính chắn gió.
Nàng không thể ngờ được rằng việc đầu tiên sau mình làm sau khi đạt được thắng lợi lại là đối chọi với người chú đã hết lòng nâng đỡ bản thân suốt thời gian qua.
Ngụy Khinh Ngữ càng không ngờ được rằng sau khi Trần Lâm Ký đọc được tài liệu tự thú của Quý Thanh Vân, ông ta lại cho người bắt cóc Quý Tiêu dưới danh nghĩa của nàng.
Trần Lâm Ký không cảm thấy điều mình làm là sai, ông ta bình tĩnh xuống xe, giọng nói trầm thấp có phần trách cứ: “Khinh Ngữ, con có biết là con đang làm gì không?”
Ngụy Khinh Ngữ không hề bị đe dọa chút nào, nàng bình tĩnh nhìn Trần Lâm Ký và hỏi: “Chú Trần, con nhớ rằng thỏa thuận của chúng ta chỉ là bắt cha của Quý Tiêu chứ không liên quan gì tới cô ấy.”
Ngụy Khinh Ngữ vừa nói đã trúng ngay trọng tâm, Trần Lâm Ký ra chiều khuyên nhủ: “Khinh Ngữ à, đây không phải là lúc con có thể tự mình đưa ra quyết định.

Nếu chúng ta không cùng nhau khống chế Quý Tiêu thì sợ là có một ngày nào đó mọi chuyện sẽ vượt qua tầm kiểm soát của con.

Suy cho cùng thì người con muốn xử lý chính là ba của nó, đạo lý máu mủ ruột rà này không lẽ con không hiểu?”
Ngụy Khinh Ngữ kiên quyết nói: “Cho dù có là máu mủ ruột rà thì chú cũng phải nhìn cho rõ điều đúng đắn chứ.


Con không nghĩ sau này Quý Tiêu sẽ trở thành người như chú nói.”
Trần Lâm Ký không khỏi thở dài, ông ta dùng giọng điệu nghiêm tóc nói: “Quý Thanh Vân đã khiến cả gia đình con nhà tan cửa nát, bây giờ con cũng khiến hắn phải nếm trải cảm giác đó.

Con cứ nói là không nghĩ đến sau này sẽ thế nào đi, Quý Thanh Vân lúc trước cũng nghĩ như vậy đấy, nếu lúc đó hắn biết sẽ có ngày bị con lật đổ như vậy thì có lẽ là ngay từ đầu hắn sẽ không thu nhận con rồi.”
“Hiện tại con đã làm gì với gia đình Quý Tiêu chứ? Chẳng lẽ con không nghĩ đến một ngày nào đó nó cũng sẽ làm vậy với con sao?”
Đối mặt với câu hỏi mang hàm ý không mấy thân thiện của Trần Lâm Ký, giọng điệu của Ngụy Khinh Ngữ vẫn rất kiên quyết: “Quý Tiêu sẽ không làm điều này.

Cô ấy ngay từ đầu đã luôn đứng về phía chúng ta.”
“Nhưng không có gì đảm bảo mấy năm nữa nó vẫn sẽ cùng chung chiến tuyến với con, người nhà họ Quý điều là những kẻ đạo đức giả, qua cầu rút ván.” Trần Lâm Ký vặn lại, “Quý Thanh Vân cũng đã từng đứng về phía ba con mà cuối cùng thì thế nào chứ, con quên hết rồi sao?”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Trần Lâm Ký, lắc đầu trấn an: “Chú Trần, chú không hiểu Quý Tiêu đâu.

Cô ấy không phải là Quý Thanh Vân, cô ấy sẽ không trở thành như vậy.”
Chỉ là, một khi Trần Lâm Ký đã nhất quyết không tin tưởng người nhà họ Quý thì cho dù có Ngụy Khinh Ngữ có đứng ra đảm bảo, ông ta vẫn không tin tưởng Quý Tiêu.
Một cơn gió mát thổi vào đường hầm, Trần Lâm Ký giơ tay lên vỗ nhẹ vai Ngụy Khinh Ngữ, chủ động nói: “Khinh Ngữ, chú làm điều này là vì muốn tốt cho con.

Nếu bây giờ con hiểu ra thì sau này con chắc chắn sẽ cảm ơn chú vì đã làm như vậy.”
“Chú biết quan hệ giữa con và Quý Tiêu là gì, nhưng ai mà không có sức sống của tuổi trẻ chứ? Khinh Ngữ, con vẫn phải tập trung vào chuyện quan trọng trước mắt, không được lơ là.

Sau này khi con nhìn thấy cái thế giới bao la rộng lớn kia, con sẽ quên đi thôi.

Sẽ có một Alpha phù hợp với con hơn, và Tấn Nam Phong là một trong số đó…”
Mặc dù biết mối quan hệ giữa Ngụy Khinh Ngữ và Quý Tiêu nhưng Trần Lâm Ký vẫn cố gắng hết sức để thúc đẩy nàng và Tấn Nam Phong đến với nhau.
Ông ta – một thuyền trưởng đẩy thuyền nhiệt tình của Tấn – Ngụy được hàng nghìn độc giả khen ngợi trong nguyên tác – giờ phút này lại trở thành con kỳ đà cản mũi lớn nhất trong cốt chuyện đã thay đổi này.
Đối với những người không nhận thức được tình huống thì trước sau vẫn luôn đi theo quỹ đạo mà cốt truyện đã vạch sẵn.
Nhưng lần này, khi Trần Lâm Ký chưa nói xong thì Ngụy Khinh Ngữ đã cương quyết ngắt lời ông ta.
“Con không thể quên được.”
Đôi mắt của nàng trước giờ chưa từng kiên định đến vậy, trong con ngươi xanh thẫm kia dường như đang âm thầm nổi lên một ngọn lửa.
Trần Lâm Ký đứng đối diện với Ngụy Khinh Ngữ, lại nghĩ đến hình ảnh mà ông nhìn thấy ở hành lang bệnh viện năm đó.
Khi ấy, Trần Lâm Ký rất có kỳ vọng vào Ngụy Khinh Ngữ, ông tin rằng với một ý chí vững vàng và nghị lực mạnh mẽ như vậy, nàng nhất định có thể giành lại được Mạn Thanh.

Thần cản đường thì giết thần, Phật ngăn trở thì giết Phật.
Chỉ là lần này hai người lại ở thế đối địch nhau.
Giọng điệu của Trần Lâm Ký trở nên trầm hơn hẳn, đường hầm yên tĩnh tràn ngập giọng nói đầy áp lực của một Alpha, giống như một con sư tử, ông ta gầm lên: “Khinh Ngữ, con là đang chống đối với chú có đúng không?”
Mặc dù bản thân là một Omega, nhưng Ngụy Khinh Ngữ lại không hề sợ hãi chút nào.
Không gì có thể hạ gục nàng nữa, nàng đứng thẳng người, không hề sợ hãi nhìn Trần Lâm Ký.
Ngay sau khi giọng nói của Trần Lâm Ký rơi xuống, Ngụy Khinh Ngữ đã trả lời bằng giọng nói bình tĩnh đến lạ thường: “Vâng.”
Nàng đã từng suýt mất đi Quý Tiêu.
Nàng thậm chí còn không thể nhớ được bản thân đã hao tổn tâm sức biết bao nhiêu ngày, mất ngủ biết bao nhiêu đêm vì chuyện này.
Lần này nàng sẽ kiên quyết không để người khác cướp mất Quý Tiêu khỏi nàng nữa.
Nhiệt độ trong đường hầm đột nhiên giảm xuống như thể sắp đóng băng, một người đàn ông mạnh mẽ như Liễu Hổ cảm còn cảm thấy tay chân mình lạnh buốt ngay cả khi chỉ đứng nhìn ở một bên.
Đúng lúc này, trong đường hầm vang lên một tiếng gầm vô cùng đinh tai, hai chiếc ô tô màu đen nhìn như giống hệt nhau đậu phía sau xe của Trần Lâm Ký.
Cửa hai chiếc xe đồng thời mở ra, các vệ sĩ của Trần Lâm Ký chỉnh tề bước xuống xe, trong khi đó Tạ Dũng cũng bước ra khỏi xe Porsche bên cạnh, anh ta mặc một chiếc áo sơ-mi không cài nút trên cùng, sau khi cởi áo khoác ngoài ra, trên ngực còn lộ ra một hình xăm đặc biệt ấn tượng.
Ngụy Khinh Ngữ có thể chặn xe của Trần Lâm Ký một cách thuận lợi như vậy là nhờ Tạ Dũng mở đường cho nàng từ phía sau và chủ động ngăn cản chiếc xe chở toán vệ sĩ của Trần Lâm Ký suốt chặng đường.
Lần này Liễu Hổ đứng bên cạnh không còn bình tĩnh nữa, anh ta quát lên: “Tạ Dũng, cậu còn tới làm loạn nữa à!”
“Cạch.”
Liễu Hổ còn chưa kịp mắng xong thì một cánh cửa khác đã mở ra.
Sau khi chỉnh trang xong, Tấn Nam Phong cài chiếc khuy cuối cùng trên cổ tay áo, bình tĩnh bước xuống như một quý ông: “Đừng trách Tạ Dũng, là tôi đưa anh ấy đến đây.”
Trần Lâm Ký ngạc nhiên khi nhìn thấy bóng dáng của Tấn Nam Phong, “Nam Phong, tại sao con có thể hùa theo Khinh Ngữ làm mấy chuyện hồ đồ như vậy chứ?”
Tấn Nam Phong đi tới đứng bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ, “Chú Trần, chúng con không làm loạn cái gì cả, chúng con chỉ muốn đến đón bạn của mình thôi.”
“Mấy tháng nay cô ấy vẫn luôn ngồi thảo luận về cuộc họp cổ đông cùng với con, có thể nói, nếu không có Quý Tiêu thì chúng ta đã không thể thuận lợi giành lại Mạn Thanh như thế này.

Cô ấy là con gái của chú Quý là sự thật không thể thay đổi, nhưng đồng thời Quý Tiêu cũng chính là bạn tốt của con và Ngụy Khinh Ngữ.”
Xuôi theo những gì Tấn Nam Phong nói, Ngụy Khinh Ngữ bình tĩnh lại, tiếp lời cậu: “Chim bay hết, cất cung tên, giết được thỏ, thịt chó săn*.

Chú Trần không phải Việt Vương Câu Tiễn*, con càng không phải.”
(*Câu gốc “飛鳥盡良弓藏, 狡兔死走狗烹”: Phiên âm Hán Việt là: “Phi điểu tận lương cung tàng, giảo thỏ tử tẩu cẩu phanh.”
*Việt Vương Câu Tiễn (chữ Hán: 越王勾踐; trị vì 496 TCN - 465 TCN) là vua nước Việt (ngày nay là Thượng Hải, bắc Chiết Giang và nam Giang Tô), sống ở cuối thời kỳ Xuân Thu trong lịch sẻ Trung Quốc là một trong “Ngũ Bá”.
Đây là một câu thành ngữ xuất xứ từ “Sử ký Việt thế gia” còn được nói là “Điểu tận cung tàng”, ý chỉ những người vong ân bội nghĩa.


Trong thành ngữ Việt Nam cũng có một số câu mang sắc thái tương tự như: “Qua cầu rút ván”, “Ăn cháo đá bát… Ở đây ý của Ngụy Khinh Ngữ là Trần Lâm Ký sẽ không phải kiểu người ra tay với người có công, mà bản thân nàng cũng như vậy.
Vì chú thích ra sẽ khá dài dòng nên nếu mọi người có hứng thú với tích về Việt Vương Câu Tiễn thì có thể tham khảo thêm trên Google nha )
Trần Lâm Ký nghe được lời này, lại nhìn sang Tấn Nam Phong và Ngụy Khinh Ngữ đang sóng vai đứng bên cạnh nhau, mỗi lần nghe Tấn Nam Phong gọi một tiếng “Khinh Ngữ” lại thấy cậu cùng nàng phối hợp rất ăn ý với nhau, sắc mặt liền dịu đi một chút.
Liễu Hổ đi theo Trần Lâm Ký mấy năm nay, đối với thái độ của ông ta cũng có chút hiểu biết.
Thấy sắc mặt Trần Lâm Ký rõ ràng đã khá hơn, anh ra mạnh dạn thay mặt Quý Tiêu vẫn đang hôn mê trong xe, dõng dạc nói: “Đúng vậy, ông chủ Trần.

Tuy tôi không giỏi ăn nói, nhưng thực sự là cô con gái của nhà họ Quý đã cứu Khinh Ngữ nhà chúng ta thoát khỏi tay Quý Thanh Vân.

Liễu Nguyệt cũng nói cho tôi biết, cô bé này ở trường cũng hết lần này đến lần khác bảo vệ tiểu thư, tôi có thể đảm bảo với ông Quý Tiêu là một người tử tế.”
“Còn có lần ở công viên nước, khi bị mấy tên côn đồ đuổi theo, Quý tiểu thư thật sự đã bảo vệ Ngụy tiểu thư, suýt chút nữa đã đánh nhau với tôi rồi.” Tạ Dũng cũng bổ sung thêm.
“Lão Trần, hôm nay chúng ta nên nâng ly chúc mừng cho Khinh Ngữ mới phải.

Để sống sót được đến giờ này cũng không phải dễ dàng gì, không phải là chuyện đáng mừng sao? Đâu cần phải làm cho phức tạp lên thế này.” Liễu Hổ vừa nói vừa lôi kéo cánh tay Trần Lâm Ký, anh ta muốn chuyện lớn sẽ hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.
Ở đây có năm người, ngoại trừ chính Trần Lâm Ký ra thì mọi người đều đang biện giải cho Quý Tiêu, Trần Lâm Ký trong lòng không khỏi có chút dao động.
Chẳng lẽ từ trước tới giờ ông luôn có quan điểm tiêu cực đối với Quý Tiêu chính là do cái nhìn thành kiến đối với Quý Thanh Vân sao?
Trong đường hầm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió thu thổi qua.
Im lặng hồi lâu, Trần Lâm Ký đặt tay vào trong túi, thỏa hiệp nói: “Được rồi, mấy người có thể mang Quý Tiêu đi.

Con bé đã bị Quý Thanh Vân đánh thuốc mê, lát nữa mới có thể tỉnh lại.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt đầy ẩn ý: “Cảm ơn chú Trần.”
“Nhưng mà…”
Ngay khi Ngụy Khinh Ngữ đang định đưa Quý Tiêu xuống xe thì Trần Lâm Ký lại lên tiếng.
“Chú yêu cầu con nên kiểm soát phạm vi hoạt động của Quý Tiêu và không được để nó rời khỏi đó, nếu không chú sẽ tự mình đến giám sát nó đấy.”
Nghe thấy điều kiện hà khắc của Trần Lâm Ký, Ngụy Khinh Ngữ thoáng mím chặt môi chuẩn bị mở miệng cãi lại.
Nhưng một giây trước khi Ngụy Khinh Ngữ kịp buông lời phản bác, Tấn Nam Phong đã ngăn nàng lại, nhỏ giọng nói vào tai nàng: “Bây giờ không phải là lúc tranh cãi chuyện này, chúng ta đem Quý Tiêu về trước rồi bàn chuyện lâu dài sau.”
Sau đó, cậu thay mặt Ngụy Khinh Ngữ trả lời: “Vâng, chúng con hiểu rồi, chú đừng lo lắng.”
Trần Lâm Ký nhìn tay Tấn Nam Phong đang nắm lấy cánh tay Ngụy Khinh Ngữ, gật đầu rồi ngồi vào xe.
Sau đó trong đường hầm yên tĩnh vang lên mấy tiếng đóng cửa, Quý Tiêu đang hôn mê không biết mình vừa trải qua chuyện vô cùng căng thẳng, cô dựa vào lồ ng ngực Ngụy Khinh Ngữ, được nàng ôm ra khỏi xe của Trần Lâm Ký.
Tấn Nam Phong nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ ôm Quý Tiêu có chút vất vả nên tỏ ý muốn giúp nàng bế cô lên.
Nhưng không ngờ, Ngụy Khinh Ngữ lại né người qua một bên, nàng nhẹ nhàng bế Quý Tiêu vào trong chiếc xe Porsche rộng rãi của mình.
Tiếng động cơ xe vang lên, chỉ một lát sau đường hầm tối tăm đã khôi phục vẻ tĩnh lặng thường ngày, ngay cả bầu không khí căng thẳng như muốn đánh trận ban nãy cũng đã tiêu tán sạch sẽ.
Vượt qua một đoạn đường tối đen, Tấn Nam Phong lái xe chở Ngụy Khinh Ngữ và Quý Tiêu từ từ rời khỏi đường hầm, sau đuôi xe là chiếc Porsche của Tạ Dũng đang theo sát.
Như thể phải trải qua biết bao khó khăn gian khổ mới có thể thấy được ánh bình minh quý giá ló rạng nơi chân trời.
Ngụy Khinh Ngữ không khỏi đau lòng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt thật gần của của Quý Tiêu đang nằm trên đùi mình.
“Hôm nay cậu có chút bốc đồng.” Tấn Nam Phong nhìn Ngụy Khinh Ngữ qua kính chiếu hậu, lên tiếng nhắc nhở nàng.

Ngụy Khinh Ngữ lại không nghĩ như vậy, “Tôi không bao giờ có thể bình tĩnh trước những chuyện liên quan đến cô ấy.”
Giọng nói nàng vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng lại ẩn chứa một chút sắc bén và lạnh lùng hơn trước.
Hiếm khi nàng không giữ được bình tĩnh như ngày hôm nay, ngay cả hương bạc hà mát lạnh cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch sau gáy của nàng.
*
Buổi chiều tối mùa thu vẫn mang chút hơi ấm còn sót lại của buổi trưa, sưởi ấm mặt đất.
Cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo vừa quen vừa lạ ập đến từ mọi phía, rõ ràng đang là mùa thu, nhưng Quý Tiêu lại cảm thấy cái lạnh lan tràn khắp cơ thể.
Như nhận ra điều gì đó, Quý Tiêu cố gắng tỉnh dậy từ cơn mơ màng.
Nhưng khi mở mắt ra, trước mắt cô lại là một mảng tối đen.
Với đôi mắt nhạy bén của một Alpha, Quý Tiêu nhanh chóng thích ứng được với bóng tối xung quanh, cô miễn cưỡng nhìn ra được một vài đồ nội thất trong căn phòng.
Quý Tiêu chợt nhận ra mình đã bị Ngụy Khinh Ngữ nhốt vào căn phòng tối trong tầng hầm biệt thự nhà cô, trái tim không khỏi quặn thắt lại.
Quả thật theo cốt truyện, điều đầu tiên Ngụy Khinh Ngữ nên làm khi trở lại tầng lớp thượng lưu là bắt giữ cô, giam cầm đứa con gái của kẻ thù vào trong chính căn phòng tối tăm mà trước nàng từng bị nhốt.
Nhưng rõ ràng nàng đối với mình không có ý định muốn trả thù mà…
Chẳng lẽ cốt truyện vẫn diễn ra đúng như vậy sao?
Là vì Ngụy Khinh Ngữ biết được việc cha mẹ nàng bị cha cô hại chết nên nàng mới lên kế hoạch để trả thù cô chăng?
Quý Tiêu chậm rãi ngồi dậy từ trên chiếc giường mềm mại, một loại cảm giác phức tạp cùng tuyệt vọng bao trùm trong lòng cô.
Ngụy Khinh Ngữ lúc này không chỉ đơn giản là nữ chính nữa, mà hiện tại nàng đã là người yêu của cô.
Khi Quý Tiên bắt đầu thích Ngụy Khinh Ngữ, cô từng nghĩ về việc nếu một ngày nào đó mình bị Ngụy Khinh Ngữ gi ết chết thì sẽ có cảm giác như thế nào.
Đó thật sự là một điều may mắn, thật sự là một cảm giác nhẹ nhõm, nhưng điều quan trọng hơn hết là nỗi buồn cứ mãi khiến trái tim cô ê ẩm.

Ngay lúc này, trong tầm mắt Quý Tiêu xuất hiện một khe sáng.

Sau đó khe sáng kia biến thành khung cửa hình chữ nhật, ở chính giữa cánh cửa ấy là một bóng hình mảnh mai.
Qúy Tiêu biết đó là Ngụy Khinh Ngữ.
Trong căn phòng tối tăm yên tĩnh, ngay cả tiếng đồng hồ cũng biến mất, bên tai Quý Tiêu chỉ tràn ngập tiếng tim đang đập liên hồi của chính cô.
Quý Tiêu không biết thần chết có đang đứng cạnh bên mình hay không, thậm chí cô còn cảm thấy sau gáy truyền đến một cơn ớn lạnh.
Sự bất an đan xen trong lòng Quý Tiêu khiến cô nhắm mặt lại khi nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ đang bước về phía mình.
Tuy nhiên, khi Quý Tiêu đang chuẩn bị đón nhận cái ôm của tử thần, mùi bạc hà mà cô cực kỳ quen thuộc lại lan tràn từ thân thể nàng thiếu nữ đến lòng bàn tay cô.
Quý Tiêu đột nhiên cảm giác được cơ thể mình như đang chìm xuống, sau đó, một lực đẩy làm cả người cô ngã về phía sau, khiến cô phải mở mắt ra nhìn.
Thứ đang chờ đợi Quý Tiêu không phải là lưỡi hái của Thần Chết hay là con dao mổ sẽ cắt đi tuyến thể của cô, mà là đôi mắt ửng đỏ có chút ái muội của người trong lòng.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn thẳng vào cô gái trước mặt, đôi mắt xanh trong veo như chứa cả một biển hồ.
Ngụy Khinh Ngữ duỗi tay mình ra kéo lấy áo của Quý Tiêu, giống như con rắn đã dụ dỗ Adam và Eva ăn trái táo trong vườn địa đàng.

Nàng chậm rãi phun ra một hơi thở nóng bỏng, sau đó thì thầm dụ dỗ bên tai Quý Tiêu.
“Quý Tiêu, đánh dấu tôi đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi