TÌNH ĐỊCH LUÔN TRÊU TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Cho nên?" Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú Hạ Tri Điểu.
Hạ Tri Điểu lắc đầu: "Thật sự là minh chứng cho câu nói kia ——  tôi có hàng ngàn hàng vạn người bạn, người mới nhất vĩnh viễn là người tốt nhất."
Nói xong Hạ Tri Điểu liền đi đến cầm lấy cái túi mà ông chủ đưa, cũng không quay đầu lại mà đi đến cửa hàng rau củ ở bên cạnh.
Phải, bản thân mình vẫn sẽ ghen. Nhưng mình đang tìm cách bình ổn lại cảm xúc, không thể đem sự tức giận trút lên người khác.
Tùy Chí Thanh đứng ở một bên nhìn bóng dáng Hạ Tri Điểu, tự giễu cười lắc đầu một cái.
Thật sao? Là như thế này? Chắc chắn? Ngược lại Tùy Chí Thanh hy vọng mình chính là như vậy, sẽ đơn giản biết bao nhiêu, sẽ vui vẻ biết bao nhiêu?
Sau khi mua đồ xong, ba người cùng nhau quay về.
Về đến nhà đã là mười giờ rưỡi.
Sau đó Hạ Tri Điểu cùng Anh Muội đi vào phòng bếp bắt đầu nấu bữa trưa.
Lúc Anh Muội vừa khẽ hát vừa chậm rãi bóc vỏ tỏi thì thấy Hạ Tri Điểu cầm lấy con dao, sau đó lấy ra một miếng tỏi ném lên trên cái thớt gỗ, ba ba ba mấy cái đem tất cả đều đập dập ra, sau đó vò một cái rồi chà xát ở giữa, lấy ra múi tỏi và gừng cùng đập dẹp, rồi lấy hành bỏ tất cả vào trong nồi, hoàn thành bước đầu tiên.
Động tác nhanh nhẹn lưu loát, cuộc đời của Anh Muội đột nhiên bị chấn động.
Bởi vì Tùy Chí Thanh bị thương, không thể ăn đồ ăn quá cay, cho nên hôm nay làm đồ ăn tương đối thanh đạm.
Canh sườn heo với bắp, gà chưng cách thủy với tỏi, khoai tây ớt xanh, còn có ngó sen xào.
Canh sườn vừa mới tắt lửa, nồi còn chưa mở nắp mà đã khiến cho cả phòng bếp tràn đầy một mùi thơm, miệng chảy nước miếng. Củ khoai tây sợi dài nhỏ được cắt đều bằng nhau, phảng phất trong suốt, ngó sen thì độ dày vừa phải.
Lúc đầu Anh Muội dự định ở trong phòng bếp triển khai quyền cước thể hiện tài năng, kết quả cuối cùng lại bị màn biểu diễn đao công xuất quỷ nhập thần của Hạ Tri Điểu làm cho cái cằm rất nhanh rớt xuống.
"Hạ tiểu thư, chị có phải là đầu bếp hay không?" Anh Muội hỏi xong, miệng vẫn còn đang há hốc.
"Không phải." Hạ Tri Điểu lắc đầu.
"Em thật là bội phục chị." Anh Muội ở bên cạnh không tự giác chắp hai tay lên, trong mắt cũng phát sáng lấp lánh.
Hạ Tri Điểu ngạc nhiên một chút, trả lời: "Tạm được."
"Em có thể bái chị Tri Điểu làm thầy không?" Anh Muội tiếp tục hỏi.
"Có thể."
"Tốt quá! A... Em..." Anh Muội đột nhiên lại lấy hai ngón chỉ chỉ vào nhau.
"Sao vậy?" Hạ Tri Điểu quay đầu lại nhìn Anh Muội.
"Bây giờ em muốn lấy một miếng sườn ăn thử một cái..." Anh Muội ngượng ngùng nói.
Hạ Tri Điểu ngạc nhiên một chút, gật gật đầu. Sau đó mở nắp nồi, gắp ra một miếng sườn để vào trong một cái chén nhỏ, đưa cho Anh Muội.
Xem ra cô bé này gặp ai cũng dễ dàng dính người?
Mà lúc này Tùy Chí Thanh đang ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách, nói chuyện cùng một nhà biên tập liên quan đến thời gian giao bản thảo.
Sau đó Tùy Chí Thanh lại mở ra tập tranh «Trường kiếm sơn hà» liên lạc một chút cùng nhà biên tập Trầm Châu.
Cái tập tranh này bên trong toàn bộ đều là những tác phẩm theo phong cách cổ xưa, bao gồm cả những tác phẩm nổi danh của cô, sở hữu một lượng fan trung thành, tất cả đều đỏ mắt trông đợi.
Tùy Chí Thanh đăng lên Weibo thời gian đặt sách, sau đó quay lại QQ tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Trầm Châu.
Càng gần đến ngày ra mắt, Trầm Châu sử dụng toàn bộ khí lực của mình động viên Tùy Chí Thanh ra mặt tổ chức một buổi ký tặng.
Biên tập nói bởi vì bây giờ là thời đại internet, không thể sống mãi trong quá khứ, những thứ nào có thể tận dụng được thì nên tận dụng. Dáng vẻ của Tùy Chí Thanh thanh tú như vậy, sửa soạn một chút, tuyệt đối có thể giành được một lượng lớn bình chọn.
Thậm chí Tùy Chí Thanh mặc quần áo gì vào buổi ký tặng đều đã suy nghĩ kỹ —— chính là trang phục tân thời triều đại nhà Hán.
Dù sao Tùy Chí Thanh thích phong cách cổ xưa, trang phục nhà Hán quả là sự lựa chọn chính xác.
Sau đó lại chụp hình đăng lên Weibo, rồi mua thêm mấy cái lượt tìm kiếm, đảm bảo nếu không hot thì không có thiên lý.
Nhưng mà Tùy Chí Thanh vẫn kiên quyết giữ thái độ từ chối như cũ. Có thể dùng tài năng để nuôi sống chính mình thì không cần phải bán mặt.
"Cứ quyết định như vậy đi, về sau có chuyện gì phát sinh thì cứ tìm em." Trò chuyện xong, Tùy Chí Thanh chuẩn bị tắt điện thoại.
Trầm Châu: "Đúng rồi, còn có một chuyện, đó chính là tập chí «Tinh mạn du» từ tháng sau muốn tăng thêm một chuyên mục là 'Lời bình Mạn Thất', chủ yếu chính là bình luận và chế giễu với các bài viết sắp phát hành, dự định để em và Phong Dực cùng nhau chủ trì, em thấy thế nào?"
"Trái tim không tốt bị em chế giễu sẽ chết đấy." Tùy Chí Thanh trả lời.
"Không sao, chúng ta đợi họ gửi bản thảo rồi mới xem xét có đồng ý tham gia 'Chế giễu Mạn Thất' hay không." Trầm Châu nói.
"Đặt cọc." Tùy Chí Thanh nói chuyện lời ít mà ý nhiều.
"Ok! Chờ mọi người thương lượng một chút! Bất quá em yên tâm, mọi người hợp tác với nhau lâu như vậy, sẽ không bạc đãi em!" Trầm Châu nhắn mấy cái biểu tượng qua rồi logout.
Tùy Chí Thanh cũng đặt điện thoại di động lên trên bàn trà.
Lúc trước không để ý, vừa bỏ điện thoại xuống, từng đợt mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra, bụng Tùy Chí Thanh liền bắt đầu kêu rột rột.
Thơm quá, làm món gì vậy? Tùy Chí Thanh thèm ăn đến nỗi vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên.
Đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí đi vài bước về hướng phòng bếp bên kia, kết quả vừa nghe thấy có tiếng bước chân truyền ra từ phòng bếp, lập tức ngồi xuống trở lại.
Một lát sau, chỉ thấy Anh Muội mang đồ ăn đi ra trước một bước.
"Keng keng keng! Đồ ăn của Hạ mỹ nữ làm mới ra lò đây!" Anh Muội bưng hai dĩa đồ ăn để lên, sau đó xoay người cực nhanh đi về phía phòng bếp.
Hạ mỹ nữ? Trong một khoảng thời gian ngắn đã xảy ra chuyện gì? Mặc dù Tùy Chí Thanh biết Anh Muội luôn dễ dàng làm quen với người khác nhưng cái này có phải là quá nhanh hay không?
Mới trôi qua có nửa ngày, ngay cả cách xưng hô với Hạ Tri Điểu cũng thay đổi.
Sau một lát, Hạ Tri Điểu cũng bưng một tô nhỏ xương sườn đi ra.
Anh Muội thấy thế, vội vàng ra đón, muốn bưng giúp Hạ Tri Điểu: "Hạ tỷ tỷ! Em đến đây, em đến đây! Loại này việc nặng nhọc này chị không cần làm!"
Tùy Chí Thanh ngồi ở đằng kia, lại kinh ngạc một lần nữa, không biết mình nên làm cái gì, có một loại cảm giác đang chu du bên ngoài vũ trụ.
"Không có chuyện gì." Hạ Tri Điểu cười lắc đầu.
"Được a, để em kéo ghế cho chị, mau ngồi xuống mau ngồi xuống!" Anh Muội liền chạy đến bên cạnh bàn ăn, kéo ra một cái ghế cho Hạ Tri Điểu ngồi.
"Cám ơn." Hạ Tri Điểu đặt tô canh xuống bàn, mỉm cười với Anh Muội..
"Đừng khách khí! Hắc hắc... Ai ở bên kia, cái người kia! Mau đến đây ăn cơm đi!" Sau đó Anh Muội xoay người, hướng Tùy Chí Thanh vẫy vẫy tay.
Cái người kia? Tùy Chí Thanh tỉnh mộng, sau đó đứng dậy đi đến bên bàn.
"Trước khi ăn cơm uống chén canh đi." Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh một chút, sau đó liền múc ra ba chén canh, đưa cho mỗi người một chén.
"Uh." Tùy Chí Thanh gật đầu.
Màu sắc trong chén canh đặc mà không đục, trên bề mặt trôi lơ lửng mấy miếng hành lá màu xanh, uống xong một ngụm, mùi vị tươi ngon làm cho con người cảm thấy nhẹ nhàng.
"Có phải là rất ngon hay không?!" Anh muội hỏi Tùy Chí Thanh.
"Uh..." Tùy Chí Thanh gật gật đầu, tay trái mất thăng bằng làm đổ ra chút canh, sau đó thì yên lặng lau khô.
"Oa, cái này ăn cũng ngon muốn khóc. Nào nào nào, nếm thử tay nghề của chị đi!" Anh Muội gặm một cái chân gà nhỏ, sau đó liền gắp một cái khác đưa đến bên miệng muốn đút Hạ Tri Điểu.
"Cám ơn." Hạ Tri Điểu nhìn Anh Muội, cúi người cắn xuống một cái, cười cười vỗ bờ vai Anh Muội. "Nếu thích thì ăn nhiều một chút."
Tùy Chí Thanh thấy thế, cũng không nói chuyện, chẳng qua là dùng tay trái cầm đũa đi gắp đồ ăn. Nhưng mà cho dù gắp thế nào cũng đều không có lưu loát, những thức ăn này tựa như là có chân, cứ chạy hết từ bên này qua bên kia, giống như là đang đùa giỡn với mình.
Nhưng mà Anh Muội cũng không quan tâm đến Tùy Chí Thanh, tràn đầy phấn khởi trò chuyện cùng Hạ Tri Điểu, còn nói một chút chuyện cười gì đó, Hạ Tri Điểu nghe xong, cười đến cong cả hàng mi.
Nói tóm lại, Hạ Tri Điểu thoạt nhìn rất vui vẻ, càng không ngừng gắp nhiều đồ ăn cho Anh Muội, trong chén đã xếp được thành một ngọn núi nhỏ.
Một bữa cơm cuối cùng cũng trôi qua, Anh Muội ăn đến nỗi không thể thở được nhưng còn Tùy Chí Thanh thì căn bản chẳng ăn được cái gì.
Một là do không được thuận tiện, hai là cảm giác giống như mình đang bị cưỡng ép ngồi giữa hai người, làm thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
Sau khi cơm nước xong, Anh Muội cùng Hạ Tri Điểu liền đem đồ ăn còn thừa để vào trong tủ lạnh rồi dọn dẹp một chút, sau đó mới đi ra khỏi bếp.
Mới vừa ra đến phòng khách, Tùy Chí Thanh liền nghe được Anh Muội hỏi: "A Thanh, em và Hạ tỷ tỷ cùng nhau đi dạo phố, chị có muốn đi chung hay không?"
"Chị không đi, không tiện, hai người cứ đi đi." Tùy Chí Thanh nói xong thì đứng dậy, quay về phòng của mình.
Hạ Tri Điểu đứng một chỗ, nhìn cửa phòng ngủ của Tùy Chí Thanh, sau đó vỗ vỗ vai Anh Muội: "Đi thôi, chị dẫn em đi ăn uống vui chơi."
Mấy phút sau, Tùy Chí Thanh nghe được tiếng cửa phòng khách đóng lại.
Cứ đi ngủ là được rồi. Nghĩ như vậy, Tùy Chí Thanh lập tức nằm xuống giường, ngẩn người nhìn miếng băng gạc trên tay mình.
Qua một hồi lâu, điện thoại rung lên. Tùy Chí Thanh vừa cầm lên nhìn, chỉ thấy Anh Muội trong nhóm group chat nhắn tin lên.
Anh Muội: "Ríu rít, ríu rít! Hạ tỷ tỷ - Người cùng phòng mới quả thật tốt đến mức không thể nói lên lời! Vừa xinh đẹp vừa ôn nhu, lại còn biết làm đồ ăn! Keng keng keng keng! Nhìn nè, đây là kẹo đường mà chị ấy mua cho em! Màu hồng phấn, siêu kute!"
Tùy Chí Thanh quyết định lựa chọn không nhìn.
Thế nhưng... hai giờ sau——
Anh Muội: "Cùng Hạ tỷ tỷ đi xem phim, bây giờ chuẩn bị đi gắp thú bông! Ha ha ha ha!"
Tùy Chí Thanh chậm rãi thở ra, tiếp tục không nhìn.
Lại qua nửa giờ.
Anh Muội: "Có thể nói hôm nay thật là một ngày siêu vui vẻ, vô cùng hài lòng, bổ sung tấm hình em và Hạ tỷ tỷ chụp chung với nhau! Mau xem, có phải chị ấy là một người rất có khí chất hay không?"
Trong tấm ảnh, Hạ Tri Điểu mang một đôi giày cao gót đứng bên cạnh hàng rào sông Hoàn Thành, dáng vẻ dịu dàng. Mà Anh Muội với vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn ôm một con búp bê đáng yêu đứng ở kế bên.
Không hiểu tại sao, trong đầu Tùy Chí Thanh đột nhiên hiện ra một nói như thế này. Một người phụ nữ có sự nghiệp thành công / Nuôi dưỡng một cô gái đánh mất tuổi thanh xuân.
Lại trôi qua nửa giờ.
Anh Muội: "Tụi em đang ngồi trong một nhà hàng Nhật Bản! Hạ tỷ tỷ đang ngồi ở đối diện nướng thịt cho em, còn cắt nhỏ giúp em, chị ấy làm sao có thể tốt như vậy! Cảm tạ trời đất!"
--------
Tốt, cậu chính là người tốt nhất.
Rốt cục Tùy Chí Thanh đứng dậy, mở ra group chat của bốn người, quyết định ẩn thông báo. Không hiểu sao cảm thấy hơi buồn phiền.
Lại qua một hồi lâu, Tùy Chí Thanh đột nhiên ngồi dậy.
Giữa trưa ăn chưa no, đã sớm đói bụng, bây giờ bụng càng kêu lớn hơn.
Tùy Chí Thanh suy nghĩ một chút, chuẩn bị gọi người giao đồ ăn. Nhưng mà lướt điện thoại nửa ngày, trong đầu Tùy Chí Thanh đều là đồ ăn mà Hạ Tri Điểu đã làm trưa nay.
Vì vậy Tùy Chí Thanh liền đi vào trong phòng bếp.
Quan hệ bây giờ của mình và Hạ Tri Điểu rất căng thẳng, không thích hợp để ăn đồ ăn mà cậu ấy làm... Nhưng mà... ăn thật ngon...
Nghĩ đi nghĩ lại, Tùy Chí Thanh đi rửa tay trái, ngay cả đèn cũng không thèm bật lên, liền mở tủ lạnh, vụng trộm lấy ra một miếng cánh gà, sau đó lấy mấy cái khác sắp xếp lại, tạo cảm giác giống như không ai có đụng vào, cứ cầm cái cánh gà lạnh như vậy mà bắt đầu gặm.
Thế nhưng vừa gặm không bao lâu, liền nghe thấy ở bên ngoài có tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân.
Tùy Chí Thanh khẽ giật mình, vội vàng chạy đến trốn ở phía sau cửa phòng bếp .
Ở một bên, Hạ Tri Điểu mới đi được vài bước, lập tức nghe được có tiếng động ở trong phòng bếp, tiếng động kia vừa vang lên lại yên lặng như cũ.
Vì vậy Hạ Tri Điểu một tay đặt ở trong túi, cùng Diệp Thiên ở bên cạnh cẩn thận từng li từng tí đi về phía phòng bếp. Ngay cả đèn cũng không mở, hơn nữa vừa nghe thấy tiếng liền yên lặng... Nếu không phải là chuột thì chính là ăn trộm.
Tùy Chí Thanh nín thở, Hạ Tri Điểu cũng nín thở.
Cuối cùng, khi Tùy Chí Thanh cảm giác được ở bên ngoài không có động tĩnh gì liền lặng lẽ từ phía sau cửa đi ra nhìn xem thử tình hình, muốn nhìn xem có phải Hạ Tri Điểu đã quay về phòng hay chưa, sau đó tìm cơ hội để đi ra ngoài.
Nhưng mà Tùy Chí Thanh vừa mới ló người ra thì ngay lập tức bị Hạ Tri Điểu nhắm hai mắt đang ngồi ngay tại cửa dùng dùi cui điện đâm thẳng vào người, còn la lớn: "Thiên Thiên! Báo cảnh sát!"
Trong nháy mắt khi cái cánh gà vừa rơi xuống đất, Tùy Chí Thanh liền cảm nhận sâu sắc được sự ác ý của thế giới này đối với mình.
-----------------------------
Ngày 01-02-2019

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi