TÌNH ĐỊCH LUÔN TRÊU TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Dưới ánh đèn trong buổi đêm của quảng đường, Tùy Chí Thanh đứng ngược chiều ánh sáng, thoạt nhìn giống như bộ dáng của năm đó.
Có nhiều thứ không thể nghĩ đến, bởi vì vừa nghĩ đến thì sẽ càng cảm thấy ủy khuất. Hạ Tri Điểu nhịn không được, bĩu môi một cái, quay đầu đi, ánh mắt nhìn về nơi khác.
"Cho cậu ôm một cái, nếu cậu còn không chịu ôm mình. Vậy thì... giống như là qua hết thôn này thì sẽ không còn nhà trọ nữa a, nào, đến trong lồng ngực chắc chắn của mình, để cho mình cưng chiều cậu..." Tùy Chí Thanh thấy Hạ Tri Điểu vẫn còn tức giận, vì vậy mở rộng hai cánh tay, hắng giọng một cái: "Ba, hai..."
Hạ Tri Điểu để hai tay ở phía sau, nhìn Tùy Chí Thanh, nhưng mà đột nhiên lại có một loại cảm giác không biết nên làm sao bây giờ.
Cuối cùng Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh một cái, bước nhanh về phía trước: "Ngực của cậu nhìn còn không đầy đặn bằng mình! Mình tin cậu còn không bằng đi tin trời xanh với tin mặt đất!"
"Cái lời nói kia sao lại tuyệt tình như vậy, tốt xấu gì mình cũng là B a!" Tùy Chí Thanh đuổi theo về phía trước.
"Mình là D! B của cậu tính là cái gì? Đi qua một bên đứng hóng mát đi!" Hạ Tri Điểu nghiêng đầu nói.
"Thật sao?! Vậy để mình xem một chút!" Tùy Chí Thanh đuổi kịp Hạ Tri Điểu, làm bộ vươn tay đến trước ngực Hạ Tri Điểu.
"Đi ra, cậu là loại người gì vậy..." Hạ Tri Điểu quýnh lên, lập tức bắt lấy cánh tay của Tùy Chí Thanh rồi đẩy ra.
Đúng lúc này, Tùy Chí Thanh lại đột nhiên nắm lấy cánh tay của Hạ Tri Điểu, kéo Hạ Tri Điểu về phía mình.
Dưới chân bị kéo đến lui về sau mấy bước, Hạ Tri Điểu vẫn như cũ không có nhìn Tùy Chí Thanh mà đem đầu nhìn sang một bên. Không muốn để Tùy Chí Thanh nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình.
"Nếu như cậu thật sự vẫn chưa hết giận, vậy thì cứ đánh mình một trận đi." Tùy Chí Thanh nói xong, đưa mặt mình về phía Hạ Tri Điểu.
Nhưng vào lúc này, Hạ Tri Điểu đột nhiên xoay người lại, tựa đầu vào trong ngực Tùy Chí Thanh, tay cũng ôm chặt eo của Tùy Chí Thanh.
Nghe thấy tiếng nức nở dần dần lớn hơn, Tùy Chí Thanh há to miệng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó đưa tay đến sau gáy Hạ Tri Điểu, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
"Mình... rất nhớ cậu." Hạ Tri Điểu nghẹn ngào.
"Mình cũng vậy." Tùy Chí Thanh tiếp tục vỗ bờ vai của Hạ Tri Điểu.
"Mau lau một chút đi, nếu không lát nữa lại bị mọi người vây lấy xem..." Cảm giác được tiếng nức nở của Hạ Tri Điểu nhỏ dần, Tùy Chí Thanh thoáng nắm chặt bả vai Hạ Tri Điểu đẩy ra sau một chút rồi lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng lau dưới mí mắt Hạ Tri Điểu.
"Mình đi đây... Khóc thành Kungfu Panda rồi." Xếp lại khăn tay, Tùy Chí Thanh thuận miệng nói một câu.
Hạ Tri Điểu nghe xong, cười ra được bong bóng nước mũi.
Lát sau đi thêm một lúc nữa, Tùy Chí Thanh giơ tay lên che miệng, nhẹ nhàng ngáp một cái. Thần kinh căng thẳng cả một ngày, hiện tại được buông lỏng cho nên liền cảm thấy buồn ngủ.
Hạ Tri Điểu nhạy cảm phát hiện được, hỏi: "Mệt mỏi sao?"
"Có một chút, dù sao cả buổi tối hôm qua không có ngủ." Tùy Chí Thanh nói.
"Vậy trước tiên để mình cho xe đưa cậu về, sức khoẻ vẫn quan trọng hơn, phải nghỉ ngơi thật tốt." Hạ Tri Điểu nói.
"Không sao, không cần thiết, cũng không xa, mình có thể tự đón xe về." Tùy Chí Thanh nói theo thói quen.
Những năm gần đây, nói như thế nào nhỉ, bước chân vào xã hội đã lâu, tiếp xúc với đủ loại người, rất nhiều khi có những lời nói liền trở thành câu trả lời nhanh gọn giống nhau, giữa người đến người đi đều có thể nói ra mà không cần phải suy nghĩ. Bởi vì những điều đó làm cho người khác khi nhìn vào sẽ không nghĩ mình là người 'không hiểu chuyện', sẽ không gây phiền phức cho người khác cũng không để cho người khác cảm thấy áy náy.
"... Không cần thì không cần." Hạ Tri Điểu nghe thấy những lời nói đầy khách khí kia, kiềm chế cảm xúc, quay người muốn đi.
Tùy Chí Thanh kinh ngạc một chút mới hồi phục lại tinh thần. Cái loại trả lời nhanh gọn kia nếu như tồn tại giữa hai người thân thiết thì sẽ chỉ càng tăng thêm cảm giác xa cách.
Vì vậy Tùy Chí Thanh vội vàng kéo Hạ Tri Điểu lại: "Uy, chở mình về đi!"
Nghe được câu nói này, cuối cùng Hạ Tri Điểu mới nở nụ cười.
Một lát sau, hai người ngồi vào trong xe.
Tài xế lái xe chạy trên đường, hai người đều chỉ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ của riêng mình.
Cũng không biết ai là người bắt đầu ai là người kết thúc câu chuyện. Bỗng nhiên một lần nữa tất cả lại trở nên yên tĩnh.
Có một loại cảm giác khiến bản thân không biết nên làm thế nào, không biết bấm cái nút nào để mở ra chủ đề tiếp theo, cũng không biết có thể thuận lợi mở ra hay không, không biết sau khi mở ra còn có thể trò chuyện vui vẻ giống như lúc trước hay không.
Rõ ràng Hạ Tri Điểu cảm thấy bản thân có thật nhiều thật nhiều lời nói muốn cùng Tùy Chí Thanh, nhưng lúc này đột nhiên lại không biết nên nói gì.
Đồng thời Hạ Tri Điểu lại không nhịn được mà suy nghĩ, đợi lát nữa đến nơi, Tùy Chí Thanh sẽ làm thế nào, có kêu mình ở lại không? Chính mình cũng không muốn một người quay lại khách sạn.
Nghĩ đi nghĩ lại, hai người đều không cẩn thận mà ngủ quên mất.
"Là chỗ này phải không?" Qua một hồi lâu, tài xế hỏi. Đây là lần đầu tiên lái xe đến đây, trước đây chưa từng đi đến chỗ này.
"Đúng vậy." Tùy Chí Thanh xoa xoa con mắt, sau đó nhìn về phía Hạ Tri Điểu cũng vừa mới tỉnh lại, tự hỏi nên nói như thế nào.
Vốn dĩ bản thân mình muốn giữ Hạ Tri Điểu ở lại nhưng mà bây giờ lại... Cuối cùng Tùy Chí Thanh vẫn mở miệng hỏi: "Tối nay cậu muốn quay về hay là ở chỗ mình?"
"Mình sao cũng được." Hạ Tri Điểu kinh ngạc một chút, có chút vui vẻ, nhếch miệng.
"Bất quá ở chỗ của mình, giường rất cứng, cậu biết..." Tùy Chí Thanh nói.
"Trước đó mình đã biết rồi..." Hạ Tri Điểu bóp bóp bả vai của mình, kỳ thật mình đã ngủ trên giường Tùy Chí Thanh một đêm. Chính là cái đêm mà Tùy Chí Thanh đã uống say.
"Còn nữa, phòng của mình không có máy sưởi, đối với cậu mà nói có thể rất lạnh..." Tùy Chí Thanh nói tiếp.
Hạ Tri Điểu sau đó thả tay xuống: "Vậy thì ở phòng mình đi. Haizz, nhưng mà phòng mình là giường đơn... Được rồi, không có máy sưởi thì không có máy sưởi, không chết người được đâu... Đi."
"Được, vậy..." Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu. "Xuống xe đi lên lầu?"
Rốt cục nghe được điều mình muốn, trong lòng Hạ Tri Điểu không khỏi cảm thấy vui sướng, lập tức mở cửa xe đi ra.
Sau đó hai người một trước một sau mà đi lên lầu. Nghe thấy tiếng bước chân của Tùy Chí Thanh vang ở sau lưng mình, trong lòng Hạ Tri Điểu đột nhiên nổi lên ngũ vị tạp trần.
Hạ Tri Điểu cảm thấy bản thân mình giống người bị bệnh thần kinh.
Mở cửa, nhìn thấy cái phòng khách nhỏ đơn giản kia, Hạ Tri Điểu thoáng ngừng bước chân.
Nói chung có một loại cảm giác đã về nhà... Mặc dù nơi này mọi thứ đều vô cùng đơn sơ.
"Cái kia... Mình đi rót nước cho cậu." Đi vào, đóng cửa lại, đem chìa khoá đặt trên tủ giày, thay giày xong Tùy Chí Thanh liền nói rồi chuẩn bị đi vào bên trong.
"Mình... mang cái gì đây?" Hạ Tri Điểu hỏi.
Tùy Chí Thanh nghe xong, dừng lại: "Chờ một chút, mình tìm cho cậu."
Vì vậy Tùy Chí Thanh lại đi đến tủ giày, mở tủ ra bắt đầu tìm kiếm.
Hạ Tri Điểu nhìn phòng khách, rồi lại nhìn cái người ngồi ở bên cạnh mình đang tìm kiếm giày, đưa tay xoa xoa cái mũi.
Cuối cùng Tùy Chí Thanh tìm được một đôi dép lê, sau đó đưa cho Hạ Tri Điểu: "Mình mới dùng có một lần, cậu yên tâm, mình không có bị bệnh phù chân."
Hạ Tri Điểu sau khi nghe xong, gật đầu, rồi thay giày.
Kết quả, thay xong mới phát hiện, đôi dép này thật rộng.
Tùy Chí Thanh tiếp đó lại đi rót ly nước rồi để vào trong tay Hạ Tri Điểu: "Làm ấm tay đi."
"Được." Hạ Tri Điểu cảm thấy đầu choáng váng cầm lấy ly nước kia.
Cả hai người đều trầm mặc, một lát sau, Tùy Chí Thanh cười nói: "Vậy, mình đi tắm trước hay là cậu đi tắm trước."
"Cậu đi tắm trước đi, mình có chuyện phải xử lý một chút." Hạ Tri Điểu trả lời.
"Được." Tùy Chí Thanh gật gật đầu, sau đó đi lấy quần áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Hạ Tri Điểu thì ngồi trên ghế sôpha trong phòng khách, để ly nước trong tay xuống, sau đó vuốt mái tóc, tiếp đó mở ra một app trò chuyện liên lạc cùng một người thư ký.
Một bên kia, Tùy Chí Thanh ở trong phòng tắm, gội đầu tắm rửa xong rồi lại sấy khô tóc, chăm sóc da đơn giản một chút, ngẩn người nhìn chính mình ở trong gương.
Bản thân mình có cảm giác dường như Hạ Tri Điểu đang khóc, mặc dù bên ngoài miễn cưỡng vui cười. Giờ phút này Tùy Chí Thanh thật cảm thấy muốn cuốn xéo đi.
Lúc đi ra ngoài, chỉ thấy Hạ Tri Điểu ngồi ở trên ghế sôpha, một tay cầm ly nước nhẹ nhàng lắc, một tay cầm điện thoại di động để ở bên tai, dùng giọng nói vô cùng thành thục lại chuyên nghiệp nói: "Cái con dê Jerry kia muốn gài bẫy chúng ta, anh theo dõi hắn kỹ một chút, đừng để hắn có cơ hội. Cố gắng đóng tốt vai trò 'người quấy rồi' lại quan sát xem hắn có phản ứng gì. Nếu chuyện này xử lý tốt thì không thiếu phần của anh."
Lão luyện, khéo léo đưa đẩy, như một Hồ Ly, so với bộ dáng khi đối diện với mình có thể nói là hoàn toàn khác biệt.
Tùy Chí Thanh đến cùng không biết rõ Hạ Tri Điểu đang làm gì nhưng mà Tùy Chí Thanh lại biết rõ, kỳ thật Hạ Tri Điểu đã sớm không còn là Hạ Tri Điểu của lúc trước, đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc đầu nghĩ rằng chỉ muốn đi qua một bên để lấy đồ nhưng không cẩn thận lại gây ra tiếng động.
Vì vậy Hạ Tri Điểu khẽ giật mình, nhanh chóng nói thêm vài câu xong rồi cúp điện thoại, xoay người nở nụ cười đơn thuần, mềm mại như cũ, ánh mắt thì thuần khiết: "Cậu tắm xong rồi?"
"Đúng vậy." Tùy Chí Thanh cầm cái túi, kinh ngạc một chút rồi gật đầu.
"Mình cũng đi tắm, nhưng mà... mình không có đồ ngủ..." Hạ Tri Điểu nói.
"Mình tìm cho cậu." Tùy Chí Thanh nói xong xoay người đi vào trong phòng ngủ của mình, bật đèn lên, mở tủ quần áo ra bắt đầu tìm kiếm, thỉnh thoảng lại thu tay về sờ vành tai một cái, nhìn chỗ này xem chỗ kia.
Hạ Tri Điểu đứng ở một bên, nhìn gò má quen thuộc cùng mái tóc dài buông xuống ở phía sau lưng, hai tay bận rộn không ngừng, tay Hạ Tri Điểu ở phía trước chuyển động cũng không biết nên làm cái gì.
Một lát sau, Tùy Chí Thanh lấy ra một bộ quần áo, bên trên là áo ngủ cùng với một cái quần.
Thoạt nhìn khá vừa vặn nhưng thật ra nó cũng hơi lớn.
Hạ Tri Điểu lấy quần áo ướm thử trên người mình. "Vì sao mà giày và quần áo của cậu đến lớn như vậy?"
"Bởi vì mình cao a, cậu cho rằng mình là cậu sao?" Tùy Chí Thanh nói.
"Cậu có ý gì?!" Hạ Tri Điểu cầm quần áo, kéo lê đôi dép đi đến trước mặt Tùy Chí Thanh. "Thay đổi cách nói để chê mình thấp?"
"Mình không hề nói cậu thấp, thật không có!" Tùy Chí Thanh cười nói. "Cậu sẽ còn cao nữa, dù sao cậu cũng muốn làm siêu mẫu mà."
"Chính cậu đã nói như vậy, còn nói là mình nghĩ nhiều? Từ nhỏ đến lớn chỉ biết khi dễ mình." Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh, cầm lấy bộ quần áo rộng kia rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Đi vào trong phòng tắm, Hạ Tri Điểu tẩy trang, nhìn thấy bản thân mình vô cùng tiều tụy ở trong gương, chỉ cảm thấy trong đầu choáng váng, căng ra, giống như là thiếu dưỡng khí.
Nếu sớm biết vậy, sẽ không tự làm khó mình, năm ấy cứ hỏi thẳng Tùy Chí Thanh cho rõ ràng mọi chuyện là được rồi, có thể xóa bỏ hết mọi hiểu lầm.
Còn có lớp trang điểm của mình, quả nhiên là biến thành gấu trúc.
Tùy Chí Thanh nhìn theo bóng lưng của Hạ Tri Điểu, xoay người nằm dài trên giường, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện, vừa nghĩ đến liền cảm thấy có chút sợ.
Nếu như Hạ Tri Điểu không quyết định thuê chỗ này, vậy thì giữa mình và Hạ Tri Điểu chỉ sợ là không có chuyện tiếp sau đó.
Sau đó bởi vì có chút buồn ngủ, sợ bản thân ngủ quên mất, vì vậy Tùy Chí Thanh liền ấn mở Q Group.
Mọi người ở bên trong Q Group ngày hôm nay cũng náo nhiệt như cũ.
Ngân Hân: "...Vì sao mà mình lại không tìm được một dì biết nấu cơm?"
36D: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, ngươi cũng không chịu nhìn một chút cái thông báo thuê người của ngươi viết cái gì! Làm sao có ai dám làm? Vừa nhìn vào thì có cảm giác là lừa đảo!"
Ngân Hân: "Không khoa học, hay là mình nhờ người bạn đang làm trên Tấn Giang viết dùm, chắc là có thể thu hút người khác. [đốt thuốc. jpg] "
Anh Muội: "A...chị nên phận biệt rõ giữa thế giới ảo và thế giới thật đi!"
Ngân Hân: "Chị đã tăng giá đến mười lăm ngàn còn không có người đến, với cái giá này mà còn không được, dưa hấu trắng cũng không thèm.[đốt thuốc. jpg] "
Thấy vậy Tùy Chí Thanh liền gia nhập group chat: "Hiện tại tiền lương để thuê một người nấu ăn ở Dương Thành cũng chỉ có hơn vài ngàn, cậu nâng lên đến hơn tám ngàn, nhìn vào mình chỉ cảm thấy cậu là một tên biến thái, đang dụ dỗ người khác."
Ngân Hân: "Tên biến thái là cậu, mình là người. [đốt thuốc. jpg] "
Tùy Chí Thanh: "[hiện tại tính tình của mình tốt hơn rất nhiều, nếu không cậu lập tức đi nhập viện rồi. jpg]
Anh Muội: "Vô Ngôn, tâm tình của chị thay đổi rồi?"
"Sao lại nói vậy?" Tùy Chí Thanh nhìn thấy tin nhắn của Anh Muội liền hỏi.
"Bởi vì thời điểm trước đó em đến tìm chị, mặt của chị siêu thối a! Hơn nữa lúc trò chuyện trên internet thì giống như là đang bốc hỏa..." Anh Muội đăng lên một tấm hình mèo con ủy khuất.
Tùy Chí Thanh kinh ngạc một chút: "Thật ngại quá, trước đó có một số việc tương đối nghĩ không thông."
Anh Muội: "Được rồi được rồi, không sao á! Đúng rồi, bộ phim «Thương ca» mọi người đã xem chưa?! Nam thần của em - Hứa Tử Lăng đóng vai chính! Gần đây độ hot của anh ấy tăng rất cao a! A a a a a a a anh ấy rất là đẹp trai! Mày kiếm mắt sáng như dao gọt! [chuột chũi thét lên. jpg] "
Tùy Chí Thanh & Ngân Hân: "..."
Anh Muội: "Nói thật nha, phim này hiệu ứng cũng không tệ, quần áo phối màu nhìn cũng rất đẹp mắt, phong cảnh quay cũng rất tuyệt. Dù sao cũng là thể loại phim huyền nhuyễn. Em cảm thấy đối với những bức tranh mà chúng ta vẽ mà nói nhìn một chút cũng không tệ, có khả năng kích thích linh cảm. Được rồi không nói nữa, em đi xem phim đây!"
Anh Muội gào thét xong lập tức biến mất.
Sau đó Tùy Chí Thanh xoa xoa đầu, liền lấy ra máy tính bảng, tìm thấy được bộ phim truyền hình kia, ấn mở tập một.
Một lát sau, Hạ Tri Điểu tắm rửa xong thì đi ra ngoài, nhìn thấy Tùy Chí Thanh nửa nằm tùy ý ở trên giường xem máy tính bảng.
Đóng cửa lại, đi đến bên giường, Hạ Tri Điểu kéo cổ áo, hỏi: "Xem cái gì vậy?"
Cái áo ngủ này vừa dài vừa lớn, nhất là cái ống quần, bước đi liền muốn đạp lên.
"Ân... Gần đây mới ra một bộ phim, gọi là «Thương ca», mọi người ở bên trong Weibo đều khen ngợi, nghe nói nội dung cũng không tệ, mình còn nghe nói nam chính sau khi đóng phim này xong liền trở nên rất hot, cho nên mình cũng muốn xem thử." Tùy Chí Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tri Điểu.
"A... Xem hay không?" Hạ Tri Điểu tự hỏi làm thế nào mới có thể tiến vào thế giới của Tùy Chí Thanh.
"Mình cảm thấy cũng được, mặc dù chưa xem được bao lâu." Tùy Chí Thanh trả lời.
"Mình... cũng muốn xem." Hạ Tri Điểu nói. Cũng không hẳn là vậy, kỳ thật mình đối với mấy cái phim truyền hình này đều không có hứng thú gì.
"Được, vậy... Cậu lên đây đi, đến ngồi bên cạnh mình, chúng ta cùng nhau xem." Tùy Chí Thanh nói.
"Uh!" Hạ Tri Điểu gật đầu xong, đầu tóc vẫn còn ướt, cởi giày bò lên trên giường.
Kết quả lúc bò lên cơ thể không ổn định, cả người Hạ Tri Điểu ngã về phía trước, đầu đập vào máy tính bảng của Tùy Chí Thanh, đau quá.
Tùy Chí Thanh thấy Hạ Tri Điểu chau mày, vì vậy đem máy tính bảng ném qua bên cạnh, dừng lại một chút, cuối cùng vươn tay ra, ở trên trán Hạ Tri Điểu vuốt vuốt: "Mau hết đau..."
Nghe được câu nói này, là lúc nhỏ những người già ở dưới quê hay nói, Hạ Tri Điểu liền không nhịn được cười khúc khích: "Cảm giác hình như là trở lại khi còn bé."
Tùy Chí Thanh cũng nở nụ cười: "Ha ha ha, vậy sao, có muốn mình thổi một chút hay không?"
"Ân..." Hạ Tri Điểu đùa giỡn ngón tay, cuối cùng nhếch môi gật đầu. "Muốn."
Vì vậy Tùy Chí Thanh đẩy sợi tóc thấm ướt trên trán, liền nhẹ nhàng thổi thổi.
Quả nhiên trước đó bởi vì chia xa quá lâu lại cộng thêm các loại hiểu lầm, quá mong chờ, cho nên mới cảm thấy làm gì cũng đều có kỳ lạ.
Nhưng mà ngay khi tay Tùy Chí Thanh xoa xoa trên trán mình, lúc Tùy Chí Thanh cúi người qua thổi cho mình, khoảng cách gần như vậy để cho mình có thể ngửi được mùi hương trên người Tùy Chí Thanh. Cơ thể Hạ Tri Điểu rụt lại đồng thời trái tim nhỏ bé trong lồng ngực kia đột nhiên lại bắt đầu nhảy lên.
Mình thật sự có thể đơn thuần đem Tùy Chí Thanh xem như bằng hữu hay sao? Hạ Tri Điểu nhịn không được hỏi chính mình như vậy.
"Được, tốt rồi!" Cuối cùng né ra, vò đầu chính mình.
"Thực sự tốt rồi?" Tùy Chí Thanh cầm lấy máy tính bảng ở một bên, lại cúi người qua, rút ngắn khoảng cách nhìn Hạ Tri Điểu.
Khoảng cách gần như vậy, Tùy Chí Thanh có thể trông thấy rõ ràng từng cái lông mi vểnh lên của Hạ Tri Điểu.
"Thực sự tốt..." Mặt Hạ Tri Điểu nóng lên, ôm lấy chăn mền ở một bên.
"Như vậy... Cậu có muốn xem phim cùng mình hay không?" Tùy Chí Thanh thăm dò hỏi.
"Muốn!" Hạ Tri Điểu nói xong, liền lập tức đến ngồi ở bên cạnh Tùy Chí Thanh.
Vì vậy Tùy Chí Thanh một lần nữa cầm lấy máy tính bảng: "Vừa rồi mình xem được hơn mười phút, cậu có muốn xem lại không?"
"Không sao, không cần phải quay lại." Hạ Tri Điểu trả lời. Dù sao mình đại khái cũng là người sẽ không chủ động xem những thứ này. Bởi vì làm gì có thời gian.
"Vậy mình mở tiếp chỗ mình đang xem nha." Tùy Chí Thanh nói.
"Được." Hạ Tri Điểu trả lời.
Một lần nữa ấn mở khóa, chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một đám người đang ra sức đánh nhau, máu tươi bắn tung tóe, lần lượt từng người bị mất cánh tay mất cái chân, sau đó có một người đàn ông mặc quần áo màu trắng cầm lấy một thanh kiếm từ trên trời hạ xuống, thong dong đáp xuống ở giữa, một vòng ánh sắng trắng xanh hiện ra tỏa khắp bốn phía.
Giờ này khắc này, Tùy Chí Thanh ngồi ở bên cạnh mình. Bản thân mình mơ hồ có thể cảm nhận được trên hơi ấm trên người Tùy Chí Thanh, còn có thể ngửi được mùi thơm ngát của sữa tắm lưu lại trên người Tùy Chí Thanh. Hạ Tri Điểu cảm thấy rất an tâm.
Chẳng qua là muốn đến gần Tùy Chí Thanh một chút, lại hình như có chút làm không được. Cảm giác thân thể giống như là đang bị cái gì đó trói buộc.
"Đây là nhân vật như thế nào?" Hạ Tri Điểu hỏi.
"Đây là nam chính, hình như là Kiếm Thánh gì đó. Vẻ ngoài rất đẹp trai, đúng không?" Tùy Chí Thanh quay đầu nhìn Hạ Tri Điểu.
"Cũng tạm được thôi." Hạ Tri Điểu nói.
"Cũng không tệ, mày kiếm mắt sáng, góc cạnh rõ ràng, hình như có rất nhiều cô gái thích anh ta, nói khuôn mặt của anh ta nhìn rất là tinh xảo." Tùy Chí Thanh thuận miệng đáp.
"Cậu cũng thích?" Hạ Tri Điểu lại hỏi.
Tùy Chí Thanh nghe xong, cẩn thận suy nghĩ một chút, mình bình thường lúc vẽ tranh, gặp được nhân vật nam, hình như cơ bản đều là vẽ thành giống như vậy, vì vậy nói: "Dạng người này mình cảm thấy cũng không tệ lắm."
"Vậy nếu trong cuộc sống cậu gặp được một người như vậy, sau đó cùng người đó nói chuyện yêu nhau, có phải cậu sẽ rất vui vẻ?" Hạ Tri Điểu tiếp tục hỏi.
"Cái này không có khoa học." Tùy Chí Thanh nói.
Nghe đến đây, trong tim Hạ Tri Điểu đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không dễ chịu.
"Trong cuộc sống đâu có dễ dàng gặp được một người có dáng vẻ như vậy? Trên thực tế, đàn ông ở tuổi của tụi mình, nếu như không chịu vận động, đa số đều là bộ dạng đầu hói cộng thêm bụng bia." Tùy Chí Thanh nói đùa.
Cho nên nếu như có thể gặp được nam chính kia, chắc là rất vui vẻ? Hạ Tri Điểu nghĩ như vậy, ngồi cách xa Tùy Chí Thanh một chút.
"Không xem nữa?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Mình buồn ngủ." Nói xong ba chữ này, Hạ Tri Điểu liền nằm xuống ở bên cạnh.
Có gì đáng xem? Người đàn ông kia có đẹp bằng mình?
Còn gọi là cái gì mà đao tước tinh xảo, người đàn ông kia chỉ sợ không phải là người, mà chỉ là một bát mì nước!
----------------------------
Ngày 08-03-2019
Mừng ngày quốc tế phụ nữ. ?
Chúc mỗi người đều nhận được quà nhé.?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi