TÌNH ĐỊCH LUÔN TRÊU TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gió rất to, thổi vào mặt giống như một con dao khiến cho con người có chút đau nhức khó chịu. Hạ Tri Điểu nghe tiếng gió giống như tiếng rít, cảm nhận được sự nóng rát khi mái tóc bị gió thổi ngược đánh vào gương mặt mình, không chịu được nhắm chặt hai mắt lại.
Tàu lượn chở đầy hành khách uốn lượn trên đường ray quanh co, từng vòng từng vòng, huyết mạch tuôn trào mà gào thét, muốn phóng thích ra khỏi người.
Nhưng trong chớp mắt, tàu lượn liền từ từ ngừng lại, sau đó tất cả đai an toàn đồng loạt mở ra, Tùy Chí Thanh cùng Hạ Tri Điểu cũng đứng dậy, đi về hướng chỗ ngăn tủ, cầm lấy túi đồ của riêng mình.
Nhưng mà trái tim của Hạ Tri Điểu vẫn không ngừng nhảy lên.
Ngay lúc Hạ Tri Điểu muốn hỏi Tùy Chí Thanh có nghe được mình đã nói cái gì trước đó hay không thì thấy trên gương mặt của Tùy Chí Thanh nở nụ cười, xoay người mở bản đồ, bản thân liền hiểu được cũng không cần hỏi.
Chắc chắn là không nghe thấy.
Có một chút thất lạc. Nhưng chỉ trong chớp mắt Hạ Tri Điểu lập tức thay đổi thành nụ cười trên gương mặt: "A Thanh, mình muốn ăn mực nướng!"
"Được, đi thôi." Cất tấm bản đồ, Tùy Chí Thanh thở ra một làn khói trắng, quay đầu nhìn quanh bốn phía một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một quán ăn vặt cách đó không xa. Sau đó Tùy Chí Thanh nhanh chân đi về phía bên kia.
Nhưng mà mới đi được vài bước, Tùy Chí Thanh lập tức cảm giác không được bình thường.
Bởi vì Tùy Chí Thanh không nghe thấy tiếng bước chân. Vì vậy liền dừng chân, xoay người nhìn lại.
Nhìn thấy Hạ Tri Điểu ở phía sau, mặc quần áo căng phồng như một cái bánh bao đang đứng yên một chỗ, hai tay chắp ở sau lưng, khẽ cau mày, sắc mặt không được tốt.
"Cậu khó chịu ở đâu sao?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Không phải." Hạ Tri Điểu lắc đầu.
"Vậy tại sao lại không đi? Không phải cậu muốn ăn mực nướng sao?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Cậu nhìn hai người kia một chút đi." Hạ Tri Điểu trong khi nói chuyện, đưa tay phải nhỏ nhắn mềm mại lên chỉ chỉ cách đó không xa, có hai cô gái trẻ đang tay trong tay nhau.
"A?" Tùy Chí Thanh có chút không hiểu rõ.
"Hai người kia nắm tay nhau mà chúng ta lại xa lạ như vậy, rõ ràng thời gian chúng ta quen biết nhau so với họ còn lâu hơn..." Hạ Tri Điểu chỉ chỉ xong, lại đem hai tay chắp ở sau lưng.
Nghe vậy, Tùy Chí Thanh nhìn qua hướng bên kia, cho đến khi hai cô gái trẻ kia đã đi xa, mới dở khóc dở cười lắc đầu, sau đó hướng Hạ Tri Điểu vươn tay ra: "Vậy thì cậu qua đây, để mình dắt cậu đi."
Nghe được câu này, lông mày đang nhíu chặt của Hạ Tri Điểu lúc này mới từng chút giãn ra, đồng thời cười cong cong hai mắt, ánh mắt trời trong trẻo lạnh lùng cũng không che nổi ánh sáng rực rỡ trong mắt Hạ Tri Điểu.
Hạ Tri Điểu vào lúc này tựa như là một thiếu nữ.
Chẳng qua là lúc Hạ Tri Điểu đang định chạy đến thì có một vài nhân viên trong công viên đang đóng vai các nhân vật cùng một đám con nít đột nhiên đi ngang qua, cả một đoàn người.
Vì vậy Hạ Tri Điểu ở giữa khe hở của đoàn người ra hiệu cho Tùy Chí Thanh chờ một chút, Tùy Chí Thanh thì giơ tay lên, ra hiệu Ok với Hạ Tri Điểu.
Nhìn thấy nụ cười của Hạ Tri Điểu, Tùy Chí Thanh cảm giác phảng phất giống như quay trở về thời điểm cao trung, không nhịn được cũng vui vẻ theo.
Một lát sau, Hạ Tri Điểu liền chạy bước nhỏ đến, nhẹ nhàng kéo lại cánh tay của Tùy Chí Thanh, ngước mặt lên cười nói: "Mình muốn ăn hai phần lớn mực nướng."
"Không thành vấn đề, cậu muốn ăn mười phần cũng được." Tùy Chí Thanh trong khi nói chuyện, khóe môi cũng giương lên trên một chút.
"Mười phần nhiều lắm mình ăn không hết." Hạ Tri Điểu vui vẻ nghiêng đầu qua một bên.
Tùy Chí Thanh nhìn dáng vẻ của Hạ Tri Điểu cũng không giống giấu được nụ cười, sau đó nói với nhân viên bán hàng ở chỗ quầy đồ nướng: "Hai phần mực nướng."
"Muốn lấy phần cay hay là..."
"Lấy phần cay, cay nhiều một chút!" Hạ Tri Điểu cắt ngang lời nhân viên bán hàng.
"Cậu chịu nổi không?" Tùy Chí Thanh hỏi Hạ Tri Điểu.
"Cậu đừng xem thường mình, hơn nữa trước kia chúng ta không phải sẽ cho rất nhiều bột tiêu cay hay sao? Mình rất muốn tìm lại cái cảm giác của năm đó." Hạ Tri Điểu nhìn thấy mỡ từ mực nướng chảy ra làm vang lên tiếng xèo xèo khi nướng, vươn ra đầu lưỡi phấn nộn liếm khóe môi một cái.
"Chỉ là mùi vị đã không giống với năm đó..." Tùy Chí Thanh nói.
"Không, cậu ở bên cạnh mình, đó chính là cảm giác mà mình muốn tìm." Nhưng mà Hạ Tri Điểu lại cắt ngang lời của Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh nghe xong, nghiêng đầu nhìn Hạ Tri Điểu nửa ngày, không có trả lời, nhưng mà ở trong lòng âm thầm vui vẻ lên.
Sau một lát mực nướng xong, hai người cầm lấy phần của mình cắn một cái, nhai rồi nuốt xuống, đều không hẹn mà cùng nhăn đầu lông mày. Sau đó ho khan không ngừng, đầu đầy mồ hôi chạy về hướng cửa hàng bán đồ uống ở bên cạnh.
Mỗi người uống hết nửa chai nước, Tùy Chí Thanh vặn chặt nắp cái bình nước đang lắc lư, nhìn về phía Hạ Tri Điểu, sau đó hai người chẳng hiểu vì sao nở nụ cười.
Ăn xong mực nướng, hai người lại đi xếp hàng chơi đu quay 360 độ ở bên kia.
Người bên kia vẫn rất đông, một đoàn người trùng trùng điệp điệp khiến cho người khác thoạt nhìn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Tay Tùy Chí Thanh vịn trên lan can hành lang chờ, một lúc thì nhìn thời gian, một lúc thì nhìn đoàn người. Sau đó trong lúc chờ đợi, không để ý quay đầu một cái thì phát hiện Hạ Tri ĐIểu đang giơ điện thoại di động chụp mình.
Vì vậy Tùy Chí Thanh kinh ngạc một chút, liền nghiêng người qua lấy điện thoại trong tay Hạ Tri Điểu nhìn.
Khá lắm, thật nhiều bóng người cao vút, hơn nữa thoạt nhìn thật kỳ quái. Đại khái là bởi vì tất cả bọn họ đều đứng yên, mà mình lại đang chuyển động.
Vì vậy Tùy Chí Thanh dở khóc dở cười, đưa tay muốn đoạt lấy điện thoại: "Xóa xóa xóa..."
"Mình không xóa!" Thế nhưng Hạ Tri Điểu lại cúi đầu xuống, tỏ vẻ muốn cắn Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh thấy thế, vội vàng buông tay ra. Đưa tay gãi đầu một cái, nghĩ nghĩ, sau đó Tùy Chí Thanh cũng lấy ra điện thoại di động của mình, nhắm ngay Hạ Tri Điểu: "Mình cũng muốn chụp hình cậu."
Hạ Tri Điểu thấy thế, trong nháy mắt xoay người đi. Thật ra mình chỉ muốn tìm một tấm hình của Tùy Chí Thanh để lưu lại. Chỉ một tấm hình thôi cũng được.
Thế nhưng trong vòng tròn bạn bè của Tùy Chí Thanh, một tấm hình cũng không có.
Nhưng mà đúng vào lúc này, bờ vai của Hạ Tri Điểu bị ai đó vỗ vỗ.
Tay cầm điện thoại, Hạ Tri Điểu quay đầu lại, chỉ thấy Tùy Chí Thanh cầm điện thoại di động giơ lên cao lắc lắc, sau đó nói: "Có muốn chụp ảnh chung hay không?"
"Chụp... chụp ảnh chung sao?" Hạ Tri Điểu hỏi.
"Đúng." Tùy Chí Thanh gật đầu.
"Muốn." Hạ Tri Điểu nhếch miệng cười.
Chơi hơn nửa ngày, hai người mới ra khỏi công viên. Lúc đi ra, Tùy Chí Thanh quay đầu nhìn một chút cổng lớn của công viên trò chơi, đột nhiên phát hiện, bản thân mình trước đây đi đến đây mấy lần nhưng cũng không bằng một lần này.
Bởi vì ở bên trong công viên trò chơi tiêu hao quá nhiều thể lực, cho nên bữa cơm trưa hai người đều không có kén chọn, đi tìm một nhà hàng gần đó, vào bên trong ngồi ăn.
Sau khi ăn như lang thôn hổ yết, hai người liền đi đến nơi gọi là nhà ma 'Ma Vực'.


Cũng còn may là chỗ này mặc dù đông người nhưng còn chưa đến mức đông khủng bố như chỗ công viên trò chơi kia.
Đưa vé điện tử cho nhân viên quét xong, Tùy Chí Thanh và Hạ Tri Điểu cùng nhau xếp hàng ở đằng kia.
"Thật đáng sợ a!"
"Đúng vậy! Muốn bị hù chết luôn!"
......
Một lát sau, ở phía trước có sáu người đi ra, đồng thời đều thấp giọng thảo luận mức độ kinh khủng ở bên trong.
"Tri Điểu, một chút nữa cậu sẽ không bị dọa khóc chứ?" Tùy Chí Thanh xoay người vỗ vỗ bờ vai Hạ Tri Điểu.
"Cậu mới bị dọa khóc. Mình cái gì mà chưa thấy qua." Hạ Tri Điểu trừng Tùy Chí Thanh một chút.
"Vậy thì tốt, để mình xem thử cậu can đảm cỡ nào, có phải giống như cậu lớn tiếng như vậy không." Tùy Chí Thanh khoanh tay nói. "Đợi lát nữa cậu sợ hãi cũng đừng có kéo mình."
"Cậu vẫn là xem thường mình có đúng không?" Hạ Tri Điểu nhéo cánh tay của Tùy Chí Thanh một cái. "Mình tuyệt đối sẽ không kéo cậu."
"Ân, đây là cậu nói nha..." Tùy Chí Thanh tránh né, cười không ngừng.
Sau đó nhân viên công tác đưa cho hai người một cái đèn pin cầm tay, rồi để cho hai người cùng hai cặp đôi khác đi vào nhà ma.
Vừa mới vén rèm lên, một loại không khí sợ hãi lập tức ập vào người, toàn thân Hạ Tri Điểu từ trên xuống dưới không tự chủ được run lên một cái.
Một màu đen kịt nhưng ở những góc phòng lại phát ra những ánh đèn kỳ quái, còn những đạo cụ trang trí lại vô cùng chân thật, đầu lâu gì đó, các loại tạo hình người mất tay hay mất đầu, hơn nữa còn có những cái đầu bị chặt được vẽ vô cùng dữ tợn.
Hạ Tri Điểu nhìn thấy xong chân liền có chút mềm nhũn, vươn tay ra muốn kéo Tùy Chí Thanh, nhưng nhớ lại những lời bản thân đã nói trước đó, liền từ từ rút lại cánh tay vừa duỗi ra.
"A!"
"A a a! ! !"
Vào lúc này, hai nữ sinh ở phía trước đột nhiên phát ra tiếng gào thét. Cứ như vậy ở trong căn phòng đen như mực này càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Có đôi khi chính là như vậy, nếu như tất cả mọi người không hoảng sợ, bản thân mình cũng sẽ không cảm thấy hoảng sợ, thế nhưng nếu có người hoảng sợ, bản thân mình cũng sẽ hoảng sợ theo.
Hạ Tri Điểu đứng ở đằng kia, trong nháy mắt chân yếu đến nỗi bước đi không ổn định, hơn nữa còn đụng phải thứ gì đó, vì vậy cuối cùng ôm đầu ngồi xổm xuống phát ra tiếng thét điên cuồng mức độ decibel ở cấp cao thế giới.
Tiếp đó Hạ Tri Điểu cảm giác trên trán ngứa một chút, giống như có cái gì đó gãi gãi, vì vậy liền ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu một cái thì đột nhiên nhìn thấy một nữ quỷ mặc bộ đồ màu trắng, trên mặt còn đang chảy máu...
Hạ Tri Điểu kinh ngạc một chút, sau đó cả người liền quỳ trên đất. Nhưng vào lúc này, Tùy Chí Thanh cầm đèn pin ngồi xổm ở trước mặt Hạ Tri Điểu, vươn tay hướng về phía Hạ Tri Điểu: "Tri Điểu, cậu..."
Hạ Tri Điểu khẽ giật mình, sau đó khóc nức nở đưa tay để vào lòng bàn tay của Tùy Chí Thanh, tiếp đó đứng dậy, vừa đi vừa khóc.


Trên đường đi vẫn sẽ xuất hiện những thứ đáng sợ, nhưng ở bên người có bàn tay mà mình có thể nắm chặt, vì vậy Hạ Tri Điểu cũng không còn cảm thấy sợ như vừa nãy.
Cảm giác được tay của Hạ Tri Điểu thỉnh thoảng ở trên tay mình tăng thêm lực, Tùy Chí Thanh rũ mắt xuống nhìn tay của Hạ Tri Điểu, khóe môi nhẹ nhàng giương lên. Không thể không nói, Tùy Chí Thanh rất hưởng thụ cái loại cảm giác này, cụ thể cũng không thể nói rõ là loại cảm giác như thế nào, tóm lại mình rất hưởng thụ được Hạ Tri Điểu ỷ lại, cái cảm giác Hạ Tri Điểu cần mình.
"Đừng sợ, chúng ta lập tức có thể đi ra ngoài." Thấy Hạ Tri Điểu vẫn còn khóc thút thít, Tùy Chí Thanh vỗ vỗ bàn tay của Hạ Tri Điểu.
"Ân..." Hạ Tri Điểu gật đầu, nhìn chằm chằm mặt đất đi theo Tùy Chí Thanh, không hề chớp mắt.
"Đợi lát nữa đi ra ngoài mình mua đồ cho cậu ăn." Tùy Chí Thanh nói tiếp.
"Ân." Ngón tay Hạ Tri Điểu đang nắm lấy cánh tay của Tùy Chí Thanh lại chặt thêm một chút.
Rốt cục cũng đi ra khỏi nhà ma.
Sắc mặt của Hạ Tri Điểu đều đã tái nhợt. Kỳ thật mình sợ nhất những thứ giống như vậy. Chẳng qua là hôm nay khi nhìn thấy dáng vẻ của Tùy Chí Thanh khi nhắc đến nhà ma thì tràn đầy phấn khởi, cảm giác là cậu ấy rất muốn đi, cho nên mình mới đồng ý đi. Nếu đổi lại là người khác, mình còn lâu mới không chịu đi.
Từ trong túi xách lấy ra hai viên kẹo cao su, Hạ Tri Điểu đưa một cái cho Tùy Chí Thanh, còn bản thân mình thì lột ra một cái rồi bỏ vào trong miệng, từ từ nhai.
Sau đó đi được một đoạn, Tùy Chí Thanh ở bên cạnh liền thổi ra một cái bong bóng rất lớn. Sau khi Hạ Tri Điểu nghiêng đầu qua nhìn thấy thì nhíu mày lại, cũng muốn thổi một cái, nhưng mà cho dù làm thế nào cũng không được.
Kỳ thật từ nhỏ đến lớn mình chưa từng học qua cái này, cho nên mỗi lần nhìn thấy người khác thổi, đều vô cùng hâm mộ.
"Bây giờ cậu biết thổi chưa?" Cắn bể cái bong bóng rồi bỏ lại vào trong miệng, Tùy Chí Thanh mang theo nụ cười ôn nhu nhìn về phía Hạ Tri Điểu.
"Biết a." Hạ Tri Điểu nói.
"Thổi một cái xem?" Tùy Chí Thanh nói.
Nhưng mà Hạ Tri Điểu vẫn không làm được.
"Đồ ngốc." Tùy Chí Thanh nói xong rồi lại vô cùng tự nhiên thổi một cái bong bóng so với cái vừa nãy còn lớn hơn, đồng thời dùng ánh mắt liếc nhìn Hạ Tri Điểu.
Vì vậy Hạ Tri Điểu híp híp hai mắt, đột nhiên vươn tay ra, dễ như trở bàn tay phá nát cái bong bóng của Tùy Chí Thanh, làm cho mặt Tùy Chí Thanh lập tức bị dính kẹo cao su.
Sau đó Hạ Tri Điểu chạy về phía trước cười cười.
"Uy... Cậu..." Tùy Chí Thanh đứng ở đằng kia, bối rối một hồi lâu, cuối cùng dở khóc dở cười đem kẹo cao su dính trên mặt xuống, bọc bên trong cái khăn giấy rồi gói lại.
Lúc này Hạ Tri Điểu ở phía trước đại khái là chạy đã mệt, vì vậy dừng lại bước chân đi đến một cửa tiệm bán trà sữa, ngước đầu nhìn đồ ở bên trên.
Tùy Chí Thanh nhìn thấy bóng dáng của Hạ Tri Điểu, cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp. Hạ Tri Điểu chính là ánh sáng, trong bất tri bất giác chiếu sáng thế giới của mình. Cho nên Tùy Chí Thanh cảm giác nghe thấy được tiếng hồi sinh của cây cối, âm thanh xào xạc của cành lá.
Thời gian dù sao cũng trôi qua rất nhanh, trong bất tri bất giác, một buổi chiều cũng là quá khứ.
"Có vui vẻ không?" Buổi tối sau khi ăn xong, từ nhà hàng đi ra, Hạ Tri Điểu đưa tay kéo cánh tay của Tùy Chí Thanh, chậm rãi đi dạo trên đường. "Có phải là có một loại cảm giác trở về quá khứ, cảm giác giống như mười năm trước?"
"Đúng, rất vui vẻ." Tùy Chí Thanh gật đầu cười nói.
"Nếu vui vẻ vậy thì lớn tiếng kêu ra đi!" Hạ Tri Điểu nói. "Giống như chúng ta hồi đó vậy!"
"A?" Tùy Chí Thanh đưa tay vuốt vuốt đầu mũi. "Không tốt lắm đâu, đang ở trên đường lớn, để người khác nhìn thấy có phải giống như người điên hay không? Khi đó là do tuổi trẻ không hiểu chuyện."
"Như thế nào lại giống như bà cụ non vậy? Cậu quan tâm người khác nghĩ như thế à!" Hạ Tri Điểu đứng vững ở trước mặt Tùy Chí Thanh.
"Cái này... Mình..." Tùy Chí Thanh ho một tiếng, hai tay bỏ ở trong túi, từ đầu đến cuối đều cảm thấy không có cách nào khác.
"Mình hôm nay rất vui vẻ a!!!" Nhưng mà đúng vào lúc này Hạ Tri Điểu lại giang hai tay ra, ngửa đầu hướng về bầu trời la lên. Âm thanh của Hạ Tri Điểu rất yếu, không thể cao lên nổi, cho nên vừa lên cao một cái thì phát ra run rẩy.
"Giống như vậy đó..." Túi xách từ trên vai trượt xuống đến chỗ khuỷu tay, Hạ Tri Điểu nhẹ thở phì phò, vẫn giơ hai tay như cũ. "Thử một chút đi!"
Gót chân Tùy Chí Thanh chạm một chút trên mặt đất, chuẩn bị một lúc lâu, cuối cùng giống như là hạ một quyết tâm lớn lao, vươn tay ra, bờ môi khép lại. "Mình hôm nay thật là vui vẻ a!"
"Ngồi tàu lượn siêu tốc!  Ăn mực nướng! Mình rất vui vẻ a!!!" Hạ Tri Điểu lại một lần nữa la lên.
"Chụp rất nhiều hình! Vào ngôi nhà ma! Mình rất vui vẻ a!" Tùy Chí Thanh nắm chặt tay la lên, sau đó lại cúi đầu thấp xuống rồi lại nhìn xung quanh.
Quả nhiên có người nhìn hai người giống như là những tên ngốc.
"Mình rất thích Tùy Chí Thanh a!" Lần này Hạ Tri Điểu giơ hai tay lên.
Thế giới giống như là bị ai đó nhấn nút tạm dừng và mọi thứ trong khoảnh khắc đó đều đứng yên lại.
----------------------------
Ngày 18-05-2019
P/S: chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi