TÌNH ĐỊCH LUÔN TRÊU TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian mãi mãi luôn luôn trôi qua rất nhanh, chưa kịp phát hiện thì đã đến đêm khuya. Cơn mưa ở bên ngoài cửa sổ tựa hồ cũng đã tạnh, tất cả mọi thứ ở bên ngoài đều yên tĩnh trở lại, chỉ là trên mặt đất đã trở nên ướt đẫm, tựa như hai người ở bên trong phòng kia.
Kéo chăn mền qua che lại cả hai người, Tùy Chí Thanh đem Hạ Tri Điểu ôm vào trong ngực, ở trên trán Hạ Tri Điểu đặt xuống một nụ hôn, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Hạ Tri Điểu. Trên cơ thể của hai người đều ướt đẫm mồ hôi, giờ phút này ôm nhau cùng một chỗ, có chút thở hổn hển.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng hơi thở của hai người mới từng chút trở nên bình ổn trở lại.
"Vừa rồi, biểu hiện của mình như thế nào?" Trong chốc lát Tùy Chí Thanh hỏi.
Nghe được câu hỏi này, Hạ Tri Điểu trong nháy mắt liền đem chăn kéo lên cao một chút, che đầu của mình lại, gương mặt nóng hổi, giống như là đang lắc đầu, lại giống như là đang gật đầu.
"Ân?" Tùy Chí Thanh thoáng kéo chăn xuống một chút, nhìn Hạ Tri Điểu.
"A, cậu đừng nhìn mình!" Hạ Tri Điểu lại một lần nữa kéo chăn cao lên, không dám nhìn thẳng Tùy Chí Thanh. Vị trí bí ẩn nhất không chỉ bị nhìn thấy hết, mà còn bị... Tuy nói là tình nhân nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, vẫn là xấu hổ đến nỗi muốn đập đầu đi cho xong,
"Mình... làm không đúng?" Tùy Chí Thanh hỏi thử.
"Không phải!" Hạ Tri Điểu tiếp tục đem mặt chôn ở bên trong chăn, lắc đầu.
"Vậy chính là đúng rồi?" Tùy Chí Thanh lại hỏi.
"Đi ra!" Hạ Tri Điểu đè xuống vai của Tùy Chí Thanh, sức lực êm ái đẩy ra ngoài.
"Vậy rốt cuộc... Là cảm giác gì, nếu như không đúng, mình lại tiếp tục tìm hiểu, tiếp tục học tập..." Tùy Chí Thanh nói tiếp. Quả thật mình xem không được nhiều lắm, trước mắt chỉ mới xem một chút kỹ xảo, hơn nữa cũng không có nhiều chữ, lập tức liền xem hết.
"Đúng vậy, chính là cảm giác rất thoải mái..." Hạ Tri Điểu nói nói, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
"Thật sao?" Tùy Chí Thanh tiếp tục hỏi.
"Thật..." Hạ Tri Điểu nhẹ nhàng gật đầu.
"Vậy thì tốt rồi..." Tùy Chí Thanh thở dài, hai mắt có chút khép kín. "Cùng mình dự đoán cũng không kém quá xa..."
"Cái gì cũng không kém quá xa a?" Hạ Tri Điểu cảm nhận được hô hấp của Tùy Chí Thanh, hỏi thử.
"Trên mạng đều nói, thời điểm người con gái có cảm giác, sẽ chảy rất nhiều... Cậu vừa rồi..." Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú Hạ Tri Điểu, ánh mắt trở nên mập mờ hơn. "Mình đều nuốt không hết."
Nghe đến chỗ này, Hạ Tri Điểu nghĩ đến mới vừa rồi Tùy Chí Thanh cố ý làm ra mấy cái âm thanh kia, gương mặt lập tức lại đỏ lên, sau đó liền che kín miệng của Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh kéo xuống tay của Hạ Tri Điểu, nằm ở chỗ ấy cười cười, sau đó cầm lấy tay của Hạ Tri Điểu, đặt vào trong lòng bàn tay mình nhẹ nhàng xoa xoa.
Một lát sau, Tùy Chí Thanh liền phát giác hai mắt của Hạ Tri Điểu sáng lấp lánh nhìn mình, sau đó nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Hạ Tri Điểu nói: "Mình cũng muốn nếm thử..."
"Cái gì?"
"Cậu... Chỗ đó." Hạ Tri Điểu nói xong, vươn tay đặt ở bên hông Tùy Chí Thanh, yên lặng nhìn chăm chú Tùy Chí Thanh.
"Mình..." Tùy Chí Thanh nghe đến đây, liền hiểu rõ ý của Hạ Tri Điểu là gì.
"Chuyện cậu vừa mới làm, mình cũng muốn làm lại đối với cậu y nguyên như vậy, có thể chứ?" Hạ Tri Điểu ngồi dậy, lại cúi xuống lần nữa, tay nhỏ ở một bên không thành thật tìm kiếm vào bên trong, hai mắt thì nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Tùy Chí Thanh. "Chẳng lẽ... cậu muốn cự tuyệt mình?"
Lúc này quần áo trên người Tùy Chí Thanh đã rơi xuống hơn một nữa cùng sợi tóc ở trên trán đều đã thấm ướt. Ngoài ra lúc đầu cơ thể đặc biệt yếu ớt, hôm nay còn đi cả một ngày, sau đó mới vừa rồi lại tiêu hao chút thể lực, cho nên bộ dáng hiện tại của Tùy Chí Thanh thoạt nhìn cực kỳ giống như một con cừu non mặc cho người khác chém giết.
"Tri Điểu..." Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú Hạ Tri Điểu, nhẹ giọng gọi tên của Hạ Tri Điểu, trong cổ họng nhẹ nhàng chuyển động. Cái gì mà cự tuyệt hay không cự tuyệt. Chẳng qua là hôm nay mình cũng có chút mệt mỏi, dù sao mới vừa xuất viện không bao lâu, tiếp đó hôm nay còn đi qua không ít nơi.
"Cậu đối với mình làm chuyện đó, mình cũng muốn đối với cậu làm chuyện đó..." Hạ Tri Điểu nắm lấy đầu vai của Tùy Chí Thanh.
"Có thể chứ? Đem bản thân của cậu giao cho mình..." Sau đó Hạ Tri Điểu lại hỏi.
Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú Hạ Tri Điểu hồi lâu: "Chỉ cần cậu đừng ghét bỏ trạng thái hiện tại của mình không phải là tốt nhất, có chút cấn người, lại có chút... Không phải đẹp như thế..."
Một câu nói bình thường lại tựa như ma quỷ.
Nghe đến đây, Hạ Tri Điểu đột nhiên nằm ở trên người Tùy Chí Thanh phì cười một cái, tiếp đó dùng ngón tay đùa giỡn cái cằm nhọn của Tùy Chí Thanh: "Tùy Chí Thanh, cậu đang suy nghĩ cái gì đấy?"


"Không có gì..." Tùy Chí Thanh lắc đầu, nhìn qua một bên, sau đó lại nghiêng đầu cười cười. "Mình cũng không có thứ gì có thể cho cậu, chính xác... Chỉ có thể đem bản thân mình cho cậu, cậu không chê, vậy thì tốt rồi..."
Không hiểu sao, Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh, bỗng nhiên có chút muốn khóc. Sau đó Hạ Tri Điểu chỉnh đầu của Tùy Chí Thanh ngay ngắn lại, để cậu ấy nhìn thẳng chính mình.
"Tri Điểu..." Tùy Chí Thanh kéo tay của Hạ Tri Điểu qua, hôn lên ngón tay của Hạ Tri Điểu, sau đó chậm rãi giương mắt nhìn chăm chú Hạ Tri Điểu. "Ván cược lớn nhất trong cuộc đời của mình, liền đặt vào cuộc đời của hai chúng ta. Mặc kệ kết quả như thế nào, nói tóm lại, hiện tại mình rất là vui vẻ. Điểu Nhi, cậu có biết không... Một mình mình, căn bản không có cách nào khác đế sống tốt, mình cần cậu... linh hồn cần, cơ thể cũng cần..."
Hạ Tri Điểu nghe vậy, khẽ cắn môi nhìn chăm chú Tùy Chí Thanh trong chốc lát, rồi hôn lên môi của Tùy Chí Thanh, sau đó nụ hôn kia lại hướng một đường xuống phía dưới cổ. Tùy Chí Thanh ngửa đầu lên, nuốt xuống một cái, vươn tay, tìm kiếm rồi nắm lấy bàn tay của Hạ Tri Điểu, mười ngón đan xen nhau.
"A Thanh..." Lúc mười ngón tương khấu, Hạ Tri Điểu lại nhẹ giọng gọi Tùy Chí Thanh một cái.
"Ân?" Tùy Chí Thanh hơi mở hai mắt ra, thở hổn hển.
"Ngồi dậy..." Hạ Tri Điểu duỗi ra một cánh tay, để ở phía dưới cổ Tùy Chí Thanh, nâng nửa người Tùy Chí Thanh lên. Lần đầu tiên Hạ Tri Điểu phát hiện, Tùy Chí Thanh quá nhẹ, thật là hết sức nhẹ, bản thân mình cũng không dám dùng lực quá mạnh.
Tùy Chí Thanh nhìn chăm chú Hạ Tri Điểu, khuỷu tay chống đỡ ở trên giường, sau khi ngồi dậy, y phục lại rơi xuống phía dưới một chút. Xương sường của Tùy Chí Thanh cũng hiện ra rõ ràng như vậy, phảng phất như lúc nào cũng có thể bẻ gãy.
"Mình giúp cậu cởi ra..." Hạ Tri Điểu vươn tay, nắm lấy quần áo của Tùy Chí Thanh, vừa kéo xuống vừa đem nụ hôn nóng rực để lên môi của Tùy Chí Thanh. Sau đó Hạ Tri Điểu lại vững vàng đem cơ thể của Tùy Chí Thanh ôm vào trong ngực một cái, lòng bàn tay để ra sau lưng Tùy Chí Thanh, ở bên trên vuốt ve.
"Đồ ngốc..." Hạ Tri Điểu sờ vào từng đoạn xương trên cột sống của Tùy Chí Thanh, đột nhiên nhẹ giọng mắng một câu.
"Ân?" Tùy Chí Thanh nghiêng đầu, duỗi ra một cái tay, để đến sau đầu của Hạ Tri Điểu, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
"Sau khi trở về mình làm cho cậu một thực đơn dinh dưỡng." Hạ Tri Điểu hít hít cái mũi, siết chặt Tùy Chí Thanh thêm một chút. "Không cho phép kén ăn, đều phải ăn, mỗi bữa đều phải ăn hết sạch sẽ cho mình, một hạt cơm cũng không được thừa!"
"Được..." Tùy Chí Thanh gật gật đầu, ngừng một chút, lại ở bên tai Hạ Tri Điểu nhẹ giọng hỏi. "Hù dọa cậu rồi?"
Hạ Tri Điểu lắc đầu, sau đó giơ bàn tay lên, ở trong lòng bàn tay lau đi giọt nước mắt đang rơi ra từ trong khóe mắt.
"Nếu như... Nếu như cậu sợ hãi, vậy chúng ta về sau lại..." Tùy Chí Thanh nhẹ nhàng kéo chăn lại, che đậy đến trước ngực.
Chỉ một thoáng Hạ Tri Điểu đè lại tay của Tùy Chí Thanh, một lần nữa đẩy ngã cậu ấy xuống giường, sau đó cúi người, vuốt ve gương mặt của Tùy Chí Thanh, điên cuồng mà hôn lên đôi môi xinh đẹp của Tùy Chí Thanh, cạy mở môi của Tùy Chí Thanh, run rẩy mút lấy môi của Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh không chịu được có chút ngẩng đầu lên, trái tim gấp rút nhảy lên hùa theo sự quấy nhiễu của Hạ Tri Điểu. Đợi cho đến khi tách ra, chỗ khóe môi của hai người kéo ra một sợi chỉ bạc, trong mắt sương mù mông lung.
"Tri... Tri Điểu..."
"Muốn không?" Sợi tóc rủ xuống chỗ khóe môi, Hạ Tri Điểu vươn tay, từng chút hướng xuống phía dưới tìm kiếm, khám phá.
Tùy Chí Thanh hơi nhắm hai mắt rồi lại mở ra nhìn Hạ Tri Điểu, trong lồng ngực run rẩy. Tùy Chí Thanh chỉ cảm thấy toàn thân mình đều trở nên kỳ quái. Còn không đợi mình trả lời.
"Muốn không?" Hạ Tri Điểu vừa vuốt ve cái nơi đã dần dần ẩm ướt vừa ở bên khóe môi Tùy Chí Thanh khẽ hôn lên một cái, ở bên tai Tùy Chí Thanh hỏi.
"Muốn..." Giọng nói của Tùy Chí Thanh có chút phát run.
Chợt Hạ Tri Điểu quỳ gối xuống giữa hai chân Tùy Chí Thanh. Từ góc độ này nhìn lại, vô cùng xấu hổ... Tùy Chí Thanh vươn tay, muốn ấn xuống cái nút ngọn đèn của căn phòng, nhưng mà Hạ Tri Điểu cũng đã đem đầu vùi xuống dưới.
Ngay lúc cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của Hạ Tri Điểu trêu chọc khiêu khích đi vào, cơ thể Tùy Chí Thanh liền run lên, đèn ở trong phòng không kịp tắt ngược lại không cẩn thận còn làm điện thoại di động rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng bịch.
"A Thanh, nơi này hiệu quả cách âm rất tốt, đừng chịu đựng, cậu có thể kêu ra..." Hạ Tri Điểu nhẹ giọng nói.
Nhưng mà cổ họng của Tùy Chí Thanh chuyển động lên xuống, lại đưa nắm đấm chặn ở bên môi, lông mày nhíu chặt nhẹ nhàng cắn một cái, khiến cho hô hấp trở nên khó khăn hơn.
Qua một hồi lâu sau Hạ Tri Điểu mới ngồi dậy, đưa mắt nhìn Tùy Chí Thanh chỉ trong chốc lát, lại một lần nữa hôn lên môi của Tùy Chí Thanh, sau đó lại đưa tay dò xét xuống phía dưới, khuấy động một chút hồ xuân thủy.
Tùy Chí Thanh vươn ra một cái tay nắm chặt bờ vai Hạ Tri Điểu, càng ngày càng cảm giác bản thân mình sắp không thể thở nổi, không chịu được liền rời khỏi nụ hôn nóng bỏng của Hạ Tri Điểu, sau đó cả người Tùy Chí Thanh run rẩy một trận, chỉ cảm thấy sự sung sướng kỳ diệu trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân, đại não giống như là thiếu dưỡng khí, Tùy Chí Thanh không chịu nổi ngẩng đầu lên, đôi môi hé mở, sau đó kịch liệt thở hổn hển.
"A Thanh, mới vừa rồi cậu có phải... cái gì rồi hay không?" Hạ Tri Điểu nhẹ nhàng nói, sau đó đem thân thể đã mềm nhũn của Tùy Chí Thanh ôm vào trong ngực mình, để đầu của Tùy Chí Thanh sát ở bên cổ của mình
Tùy Chí Thanh nằm ở trong lồng ngực của Hạ Tri Điểu, vẫn thở phì phì như cũ, bị Hạ Tri Điểu nói như vậy, hai lỗ tai liền trở nên nóng lên, nuốt xuống một cái, sau đó đem đầu vùi xuống dưới: "Cậu làm sao lại như vậy..."
"Mình, trời sinh a!" Hạ Tri Điểu trả lời. Nói đùa sao, bản thân mình đã lặng lẽ xem hết bao nhiêu là hình ảnh rồi? Hơn nữa mỗi lần YY đối tượng đều chỉ có một người, chính là Tùy Chí Thanh.
"Cậu có mệt hay không?" Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu nửa ngày, sau khi hô hấp bình thường trở lại liền hỏi. "Tóc đều ướt cả rồi..."
"Không mệt, chỉ cần cậu thoải mái." Hạ Tri Điểu lắc đầu.
Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu trong chốc lát, sau đó nhếch lên khóe môi cười cười, lại chống người ngồi dậy, ở trên môi Hạ Tri Điểu hạ xuống một nụ hôn: "Ngốc."
"Mình thật không mệt..." Hạ Tri Điểu nói xong, lại tiếp tục hỏi. "Vậy cậu có cảm thấy thoải mái hay không?"
"Ân." Tùy Chí Thanh gật gật đầu.
"Vậy... vậy thì tốt, mình đi tìm cho cậu một bộ đồ ngủ khác, cậu đi tắm rửa đi..." Hạ Tri Điểu nói xong liền mặc lại áo ngủ, buộc lại dây thắt lưng, chuẩn bị đi về hướng cái hành lý ở bên kia.
"Được." Tùy Chí Thanh gật đầu.
Nhưng mà ngay khi Hạ Tri Điểu vừa đứng dậy, Tùy Chí Thanh lại vươn tay, bắt lấy vạt áo của Hạ Tri Điểu. Vì vậy trong nháy mắt, áo ngủ liền mở rộng ra.
Hạ Tri Điểu còn chưa kịp quay đầu lại thì một cái tay đã quấn quanh lấy dây lưng trên áo ngủ, siết chặt lấy hông của mình.
"A Thanh..."
"Mình suy nghĩ lại một chút, không bằng, chúng ta lại một lần nữa đi..." Tùy Chí Thanh từ phía sau ôm lấy Hạ Tri Điểu, ở bên người Hạ Tri Điểu nhẹ giọng nói.
------------------------------------
Ngày 07-09-2019
P/S: lần đầu tiên mà Thanh tỷ thật là không biết tiết chế gì cả. Edit xong đêm nay khỏi ngủ luôn ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi