TÌNH ĐỊCH MUỐN SINH CON CHO TA


Bây giờ đang diễn cảnh ung thư giai đoạn cuối à? Không diễn là cả người ngứa ngáy khó chịu à?
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Hai người mặt đối mặt, đều há hốc miệng.
Sau đó, Chung Thanh liền nhìn thấy Liên Phi hơi loạng choạng, may mà được trợ lý đứng bên cạnh đỡ kịp, tiếp đó trưng ra vẻ mặt hoảng hốt nhìn anh như nhìn thấy quỷ, cứ như đang cố gắng nhẫn nhịn cái gì đó, lã chã chực khóc, vô cùng đáng thương.
Giám khảo Chung Thanh lập tức thầm đánh một điểm trong lòng: Không được, cảnh diễn si tình này quá lố, nhìn quá giả tạo!
Chung Thanh đứng dậy định lượn ra WC ói một chút, lại bị Dương Lâm ngăn: "Người đó là Liên Phi, đóng vai Tiêu Thánh, giữa hai người các cậu có rất nhiều cảnh diễn phải phối hợp cùng nhau, cậu ấy vừa xuống máy bay đã chạy tới đây, làm quen với nhau trước đi."
Chung Thanh khẽ thở dài, không tình nguyện xoay người lại.
Liên Phi đã bước tới gần anh, dáng vẻ giống như kiên cường lắm mới không khóc ra tiếng.
Chung Thanh cười cười không nói gì: Khóc cái lông gì? Nếu quan tâm nguyên chủ như vậy thì sao không thấy cậu tới thăm hỏi gì! Bây giờ đang diễn cảnh ung thư giai đoạn cuối à? Không diễn là cả người ngứa ngáy khó chịu à?
Dương Lâm bắt đầu giới thiệu: "Đây là Liên Phi, nam chính 《Sơn ngoại sơn》 của chúng ta, nói vậy là mọi người đều quen biết nhau cả rồi." Nói xong liền nhìn về phía Chung Thanh, "Tôi đã giới thiệu qua với mọi người về Chung Thanh rồi, không cần nói nhiều nữa.


Liên Phi, Chung Thanh đảm nhận vai Cơ Tú trong bộ phim của chúng ta, hôm nay mới ra quyết định, chắc hẳn là cậu không biết, Chung Thanh rất có tiềm năng, kĩ năng diễn xuất vô cùng có hồn, đối diễn trong phim trường nhất định có thể giúp cậu đẩy nhanh cảm xúc.

Được rồi, mọi người cứ làm quen với nhau đi nhé."
Nghe Dương Lâm nói xong, gương mặt vốn chẳng mấy hồng hào của Liên Phi lại càng thêm nhợt nhạt.
Ngoài sự khiếp sợ khi nghe được Chung Thanh nhận vai Cơ Tú, điều khó có thể khiến cậu ta chịu được lại chính là một điểm khác.
Lời nói vừa rồi của Dương Lâm nghe qua tưởng chừng như không có ý xấu, nhưng ở đây đều là người quen biết Liên Phi, đều biết rằng Liên Phi nhập vai tương đối chậm, đặc biệt là cảm xúc trong vai hơi yếu, nhưng nếu có người đối diễn tốt hoặc đạo diễn tốt thì kết quả thể hiện ra sẽ khá ổn.

Dù sao thì quá trình diễn xuất cũng chỉ đứng sau màn ảnh, thứ khán giả cần đến là thành quả cuối cùng, khuyết điểm đó của cậu ta cũng không bị coi là lỗi gì quá lớn, hơn nữa bản thân cậu ta cũng chỉ mới là một diễn viên trẻ 22 tuổi, còn rất nhiều cơ hội để tiến bộ.
Nhưng mấu chốt là những gì Dương Lâm nói về Chung Thanh trong câu nói ấy.
Phải biết rằng lúc trước khi quyết định để Liên Phi đảm nhận vai chính, Dương Lâm cùng lắm cũng chỉ nói một câu: "Tôi đặc biệt thích gương mặt của cậu, nó có được cảm giác thuần khiết mà tôi mong muốn, vai diễn của cậu tôi cũng đã từng xem qua rồi, không tệ lắm, chọn cậu đi."
Nhưng lúc này anh ta lại dùng những từ như "tiềm năng" "có hồn" để khen Chung Thanh trước mặt mọi người, thậm chí còn nói rằng anh có thể kéo cảm xúc nhân vật chính của cậu ta lên......
Liên Phi sao lại không biết kỹ năng diễn xuất của Chung Thanh ở cái trình gì, nếu anh ta đã muốn một diễn xuất có hồn như vậy thì cũng chẳng đến nỗi lăn lộn vất vả trong giới giải trí ban nhiêu năm vẫn không tìm được người này.
Nhưng từ trước tới giờ Dương Lâm ăn nói chính trực thẳng thắn, có một nói một, nếu anh ta đã nói như vậy trước mặt mọi người, tất nhiên không phải ẩn ý nâng đỡ.

Chẳng lẽ Chung Thanh tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài đã đả thông được sáu mạch nhâm đốc? Kỹ năng diễn xuất tăng lên bất ngờ?
Vậy cũng quá ảo diệu rồi?
Liên Phi u oán liếc sang Chung Thanh một cái, nhưng đối phương căn bản không để ý tới cậu ta, cậu ta nhớ lại người nọ trước đây trong đầu chỉ có duy nhất hình bóng của cậu ta, lúc này lại đối lập, chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân, tuỳ tiện đáp lại vài câu rồi ngồi xuống.
Những lời khách sáo cần nói đều đã nói hết, Chung Thanh liền đứng dậy vào WC.
Mới vặn vòi nước chưa được bao lâu, anh chợt nhìn thấy trong gương có một người đang đứng sau lưng anh.
Liên Phi cắn môi nhìn anh, vẫn không nhúc nhích đứng sau lưng anh, dường như đang chờ anh mở lời.
Chung Thanh cười lạnh một tiếng, giữa tiếng nước xối rào rào, anh chà kỹ bàn tay ban nãy đã nắm tay Liên Phi dưới sự giới thiệu của Dương Lâm.
Rửa xong liền đảo mắt qua muốn rời đi, Liên Phi lúc này mới luống cuống, giữa chặt lấy cánh tay anh: "Chung Thanh!"
"Có việc gì?"
"Anh......!Sao bây giờ anh lại thành như thế này?" Khoé miệng Liên Phi trùng xuống, nức nở nói, "Sau ngày hôm đó nhìn thấy anh ở đoàn phim Tuyệt Mật, em vẫn luôn tìm anh, em đã đến bệnh viện anh nằm sau khi bị tai nạn, nhưng mãi vẫn không hỏi được tin tức của anh! Anh, sao anh không tới tìm em......!Rõ ràng anh biết em vẫn luôn......"
"Vẫn luôn làm sao? Vẫn luôn chờ tôi tới tìm cậu?" Chung Thanh nhướn mày nhìn cậu ta, "Liên Phi, nếu cậu thực sự muốn tìm tôi thì có thể tới đoàn phim hỏi số điện thoại của tôi, hỏi Phó tổng thân yêu của cậu, cái người mà đưa tôi tới bệnh viện ấy, nhưng cậu đâu có làm thế, bây giờ lại đổ cho tôi, sống chết không cho tôi đi, để nói cho bọn họ biết hai ta yêu nhau quá à? Rồi sau nay hai người chúng ta nhất định sẽ lại dây dưa không rõ với nhau, cậu dám ư?"
Không chỉ không dám, mà trước khi anh nói câu ấy, Liên Phi đã nhanh chóng buông lỏng tay ra theo bản năng.
Chung Thanh nhếch môi.

Trong nguyên tác kể rằng, Chung Thanh và Liên Phi quen nhau trong một gameshow.
Hồi đó Liên Phi còn đang học đại học, trong kỳ nghỉ có quay một bộ phim thần tượng, trong đó cậu ta chỉ diễn một vai phụ nhỏ, bởi tính cách đáng yêu và ngoại hình đẹp nên được tham gia một chương trình tạp kỹ để tuyên truyền bộ phim mới với nhóm diễn viên chính.
Khi ấy cậu ta chưa có được đãi ngộ như hiện tai, bị ngó lơ trong suốt quá trình quay, chân bị thương trên đường chạy trốn truy đuổi trong trò chơi cũng chẳng được ai quan tâm tới.
Cùng tham gia chương trình hôm ấy với cậu ta còn có Chung Thanh chỉ lớn hơn cậu ta một tuổi, cũng đã dốc sức kiếm cơm trong giới giải trí năm năm nay.

Xuất thân của Chung Thanh không tốt, là con của gia đình đơn thân, khi anh ta mới 17 tuổi mẹ bị ung thư, vì để nhanh chóng kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, anh ta phải thôi học bắt đầu sa vào giới giải trí, bắt đầu với công việc dùng gương mặt làm người mẫu, sau đó được diễn vài vai diễn nhỏ, rồi lại ký hợp đồng với công ty, tuy không nổi tiếng nhưng cũng có thể gánh vác toàn bộ tiền thuốc men cần thiết để chữa bệnh cho mẹ.
Anh ta có tướng mạo xuất chúng, vẻ bề ngoài nổi bật, chỉ có điều kỹ năng diễn xuất không tốt cho lắm, nhưng cũng có không ít vai diễn, nhân vật bình hoa hay những vai diễn không yêu cầu cao về kỹ năng diễn vẫn tìm tới anh ta.
Trong tập gameshow kia có hai nhóm khách mời, đều tới tuyên truyền cho bộ phim mới, mà Chung Thanh chính là một diễn viên trong nhóm còn lại.
Lúc ấy mẹ anh ta vừa qua đời chưa được bao lâu, trạng thái tinh thần rất kém, trong chương trình hôm ấy căn bản chẳng thể nở nụ cười nổi, sau một vòng game thì bị loại, đang nhàm chán tản bộ trong rừng.
Chính ngay lúc ấy, anh ta trông thấy Liên Phi đang ngồi xổm trên mặt đất, tự ôm lấy bản thân mình muốn khóc mà không khóc được.
Lá thu rơi đầy trời, chàng thiếu niên cẩn thận liếc mắt qua rồi nhanh chóng quay đầu đi.
Chung Thanh yêu Liên Phi từ cái nhìn đầu tiên.
Hôm ấy Chung Thanh cõng Liên Phi đi một hồi lâu mới tìm được bác sĩ của tổ chương trình, cuối cùng khi nhìn thấy Liên Phi ôm lấy cánh tay anh ta vừa nói lời cảm ơn vừa nhìn trộm, chàng thiếu niên nọ chợt cảm thấy những phiền muộn, áp lực, u ám đang đu bám trên người mình đều đã tan biến hết.
Chung Thanh không có bạn bè, không còn người thân, anh ta chỉ có Liên Phi.
Sau đó anh ta thổ lộ tình cảm, hai người ở bên nhau, Chung Thanh dù làm gì cũng sẽ lấy Liên Phi làm trung tâm, không ngại vất vả vừa quay thâu đêm xong đã lập tức mua vé máy bay xách bữa sáng chạy tới bên cạnh Liên Phi, chỉ vì một câu nói vu vơ em muốn ăn sáng cùng anh của Liên Phi đang tham gia hoạt động ở nơi đất khách quê người.

Có một lần Liên Phi lấy cớ anh ta diễn cảnh hôn với nữ chính trong phim để cãi nhau, khi đó Chung Thanh thậm chí còn nói rằng chỉ cần cậu không thích, anh ta lập tức có thể rời khỏi giới giải trí.

đam mỹ hài
Chung Thanh, quả thực có thể vì Liên Phi mà tự mình từ bỏ tất cả.
Nhưng cuối cùng, trong thời điểm mà Chung Thanh cần nhất, Liên Phi lại lựa chọn dứt khoát từ bỏ anh ta.
......
Chung Thanh mỉm cười nhìn cánh tay run rẩy của Liên Phi đang dần buông xuống: "Đã lựa chọn thì phải thừa nhận hậu quả, cậu chọn quả táo rồi lại nhớ thường quả lê trong tay người khác, như vậy không ổn lắm đâu, đều là người trưởng thành rồi, sẽ không còn người nhân nhượng cậu không lý do nữa đâu, đặc biệt là người đã từng chết một lần."
"Chung Thanh, anh......!Có phải anh đang......!oán trách em không?"
"......"
Chung Thanh lười phải lãng phí miệng lưỡi với kẻ cho tới phút cuối vẫn không hiểu tiếng người này, nhấc chân bước ra ngoài, ai ngờ vừa mới tiến một bước thì bóng người phía sau lưng đã nhào lên, một tiếng nghẹn ngào thốt ra, em đã bị người ta ôm chặt lấy!
Trên mặt Liên Phi ướt đẫm một mảng: "Chung Thanh, anh đừng như vậy mà có được không? Như thế này không hề giống anh một chút nào, em sợ lắm......!Chung Thanh, anh đừng giận em mà, chúng ta từ từ tâm sự với nhau không được sao? Có rất nhiều chuyện thực ra không giống như anh nghĩ đâu......!Anh biết không? Nửa năm qua em luôn mơ thấy anh, em thực sự cho rằng anh......!Nếu em biết anh sẽ tỉnh lại......!Nếu như em......"
Chung Thanh nhấc chân lên thầm nhủ phải cho cậu ta một cái đạp, cửa nhà vệ sinh lúc này bỗng cạch một tiếng mở ra.
"......" Phó Sơn Hách nhìn hai người đang ôm chặt lấy nhau trước mặt mình, ánh mắt trầm xuống..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi