TÌNH ĐỊCH MUỐN SINH CON CHO TA


Chung Thanh chỉ mất vài giây đã biết được nguyên do Liên Phi xuất hiện ở nơi này.
Ban nãy trước khi anh mua vé xem phim, thực ra có lướt thấy một bộ phim Liên Phi tham diễn, lúc ấy anh không quan tâm lắm, trực tiếp lướt qua luôn.

Lại nghĩ sao mà trùng hợp thế, khó khăn lắm anh và Phó Sơn Hách mới có thời gian hẹn hò, cuối cùng lại chạm mặt Liên Phi trong cùng một rạp chiếu hình như đang đặt bao hết cả phòng mời người xem phim.
Điều khiến Chung Thanh không ngờ tới hơn đó chính là, Phó Sơn Hách nhìn thấy Liên Phi sẽ phản ứng lớn như vậy.
Ban đầu trong lòng anh hơi rầu rĩ, suy nghĩ một hồi, còn tưởng tình cảm của người nọ chưa dứt, vô thức muốn quay đầu lại liếc Liên Phi một cái, ai ngờ lập tức bị xoay đầu về, người nọ túm anh về bằng một lực kinh người, sắc mặt không đẹp đẽ chút nào, dường như đang rất tức giận: "Đừng nhìn cậu ta."
Chung Thanh sửng sốt.
Anh đang định nói gì đó, Liên Phi đã cố đuổi theo sau, tiến lên muốn bắt lấy cánh tay Phó Sơn Hách: "A Hách! Rốt cuộc hai người......!A!"
Gần như ngay lúc cậu ta chạm tay vào, Chung Thanh lập tức đập tay cậu ta ra.
Một cú đập đó không kiêng nể gì, suýt chút nữa hất bay Liên Phi, khiến cậu ta đau đớn rên một tiếng, thoáng nhìn xuống, tay đã đỏ ửng.
"Đừng có động tay động chân!" Chung Thanh trực tiếp che chắn trước mặt Phó Sơn Hách.
Liên Phi bị anh đập cho một cú như thể vừa mới hoàn hồn, rồi lại nhìn về phía anh, dáng vẻ đúng kiểu trời đã sập, hai mắt đỏ hoe, ngơ ngác nhìn vẻ mặt nghiêm túc bất thiện của Chung Thanh, cùng với Phó Sơn Hách đứng đằng sau, trong mắt chỉ có Chung Thanh.
Cho dù cậu ta có ngốc thì cũng nhìn ra được quan hệ hiện tại của hai người này.
Ban đầu Liên Phi còn nghĩ phải chăng hai người này vì giận lẫy mình cho nên mới cố ý làm ra những hành động giả dối trước mặt mình, nhưng ánh mắt không lừa được người.

Trước kia Phó Sơn Hách không kháng cứ mỗi khi ở cạnh mình, cậu ta liền cảm thấy Phó Sơn Hách thích mình, tuy thái độ của hắn luôn lạnh nhạt hờ hững nhưng ngoài cậu ta ra, đúng là không có nghệ sĩ nào trong giới giải trí có thể bám theo hắn mọi lúc mọi nơi như vậy, được tới gần hắn hay xưng hô với hắn như thế cũng không khiến sắc mặt hắn thay đổi.


Theo lời anh Dương nói về vấn đề thái độ, cậu ta cho rằng đây có lẽ là bởi tính cách của Phó Sơn Hách vốn như thế.
Nhưng ngay lúc này, Phó Sơn Hách lại dùng một ánh mắt mà cậu ta chưa từng bắt gặp để nhìn Chung Thanh, nhìn người đàn ông đã từng rất thích cậu ta.
Ánh mắt đó là gì chứ? Hơi hoảng loạn, lại hơi kinh ngạc vui vẻ, còn rất rất mê luyến mà Liên Phi không thể tin được.
Sao có thể?! Bọn họ......!Rốt cuộc là từ khi nào mà......
Trong lúc đầu óc vẫn đang nghĩ loạn, Chung Thanh đã đi tới trước mặt cậu ta, Phó Sơn Hách đứng đằng sau theo bản năng muốn cản anh lại, anh lập tức nhỏ giọng an ủi hắn, lúc này hắn mới không tình nguyện buông lỏng tay.
Chung Thanh nhìn Liên Phi bắt đầu rơi nước mắt, xác nhận xung quanh vắng vẻ không có người rồi mới yên tâm nói: "Cậu, tự lau nước mắt của mình đi, còn nữa, đừng dùng ánh mắt này nhìn người khác nữa, chính cậu chắc cũng hiểu, người đứng ở đây, không ai nợ cậu thứ gì cả.

Bình thường cậu làm bộ làm tịch cũng thôi đi, nhưng cũng đừng lừa mình dối người như vậy."
Anh còn chưa nói xong thì Liên Phi đã khóc to hơn, nhớ tới Chung Thanh đã từng đối xử vô cùng tốt với mình, cậu ta rất tủi thân: "Chung Thanh, lời anh nói là có ý gì? Bây giờ anh không thích em nữa thì thôi, hà tất phải nói những lời khó nghe như vậy, đúng! Là em đã rời bỏ anh trước, nhưng trong tình huống ấy em còn có thể làm như thế nào nữa?! Anh quay về cũng không tới tìm em, anh không biết hoàn cảnh của em......" Liên Phi nghẹn ngào, vương tay ra nắm lấy tay Chung Thanh nhưng cuối cùng nắm phải không khí, bởi vì Chung Thanh đã bị Phó Sơn Hách kéo đi rồi.
Chung Thanh thấy phiền nhất là dáng vẻ bạch liên hoa của Liên Phi, rõ ràng bản thân mình có lỗi trước nhưng lại sống chết không chịu nhận là mình sai, anh vốn định trực tiếp bước tới dạy cậu ta làm người, nhưng Phó Sơn Hách căn bản lại không hề muốn anh nói nhiều thêm một câu với Liên Phi, kéo người đi luôn.
Chung Thanh cũng không nói nhiều nữa, anh biết, người như Liên Phi sau khi sinh ra được che chở bao bọc mà lớn lên, từ lúc bắt đầu bước chân vào giới giải trí tới giờ cũng gặp được nhiều quý nhân, trước khi xuyên vào thân thể Chung Thanh này, sự nghiệp và các mối quan hệ của anh cũng đều xem như trôi chảy.

Bản thân Liên Phi cũng là nam chính bị tác giả của bộ tiểu thuyết cẩu huyết này bỏ hố, trước khi anh tỉnh lại cậu ta vẫn hưởng bàn tay vàng từ cốt truyện, mọi chuyện đều gặp dữ hoá lành, bình thường luôn được người người yêu thích, sống như vậy lâu rồi thì cảm thấy bản thân mình là trung tâm giữa muôn người, dù ý thức được có một số việc mình không đúng nhưng cũng không muốn thừa nhận là mình đã sai.
Cho dù người khác có nói với cậu ta thế nào đi chăng nữa thì cũng vô ích, chắc có lẽ tới một ngày nào đó chính bản thân cậu ta gặp phải một vài đòn hiểm từ xã hội thì mới ngoan ngoãn được.
Khi rời đi, Phó Sơn Hách quay đầu lại lạnh lùng liếc Liên Phi một cái, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm.

Liên Phi vốn đang định đuổi theo trực tiếp bị doạ cho sững sờ.
Cậu ta cảm thấy nếu mình đuổi theo, Phó Sơn Hách chắc chắn sẽ ra tay với mình.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Chung Thanh lập tức thoát khỏi lồng nguc Phó Sơn Hách, có chút buồn cười nhìn biểu cảm khó ở của Phó Sơn Hách: "Ây Phó tổng à, nói đi nói đi, ban nãy anh nghĩ cái gì đấy?"
Đã gọi cho tài xế, Phó Sơn Hách nắm tay anh ra bên ngoài đứng chờ, không nói năng gì.
Chung Thanh lại không buông tha hắn: "Lẽ nào anh cảm thấy em vẫn còn ý gì với Liên Phi đó chứ?"
Tuy rằng đối phương che giấu cực tốt nhưng Chung Thanh vẫn nhìn thấy một tia ác ý chợt loé lên trong mắt hắn.
Chung Thanh hơi giật mình, sau đó phì một tiếng, không nhịn được vừa ôm hắn vừa cười không ngớt: "Anh nói xem sao anh buồn cười thế cơ chứ a ha ha ha......"
Phó Sơn Hách nhíu mày nhìn anh, dường như rất không vui, nhưng vẫn đỡ tay giữ người lại tránh bị trượt xuống.
Chung Thanh vừa cười vừa nói: "Phó Sơn Hách, anh nghe cho kỹ đây, hôm nay em phải chính thức nói cho anh biết, em thực sự không thích Liên Phi đến vậy! Trước kia......!Quên đi, em cũng không biết nên nói với anh như thế nào, anh cứ coi như em bị cậu ta bỏ bùa mê thuốc lú đi! Anh nói xem anh ăn giấm của cậu ta làm gì chứ! Rất không đáng!"
Phó Sơn Hách nhìn anh cười một hồi lâu, sau đó mới buồn bực nói: "Anh không có."
"Được rồi, anh nói không có thì là không có."
Qua một lát, hắn lại hỏi: "Điều em vừa nói, là thật chứ?"
Chung Thanh vội nín cười, ngước mắt nhìn hắn, trong lòng run run, chợt câu lấy cằm hắn ra vẻ: "Thật mà! Em nói anh nghe này, Liên Phi đến cả 1% đáng yêu của anh cũng không có! Em thích Phó tổng như thế này cơ!"
Vành tai của Phó Sơn Hách lập tức đỏ bừng, Chùng Thanh nhìn mà trong lòng ngứa ngáy, dùng sức kéo người đến góc tường, ngẩng đầu lên hôn khẽ vành tai hắn.
Phó Sơn Hách mặc cho anh làm xằng làm bậy, để anh hôn hôn cho sướng xong thì đáp trả, ra sức gặm gặm môi anh, thấy loáng thoáng xe đã tới đành tiếc nuối buông tay ra, bỗng vuốt ve hai cái lên mông anh.
Chung Thanh trợn hai mắt: "......"

Tuy rằng giữa chừng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng buổi đầu tiên hẹn hò này của hai người vẫn coi như ngọt ngào viên mãn.
Kết thúc đêm quay đầu tiên sau khi về đoàn phim, Chung Thanh đang ở trong khách sạn, anh vừa mới tắm xong thì nhận được cuộc gọi video từ Phó Sơn Hách.
Khi nhìn thấy, anh lập tức nghĩ tới hôm nay người nọ nói rằng cũng muốn gọi video mỗi ngày với anh, trong lòng bỗng trở nên vô cùng nhảy nhót, nhanh chóng ấn nhận, rồi đặt điện thoại lên bàn.
Lúc này đã gần rạng sáng, Phó Sơn Hách mặc áo ngủ ngồi trên giường, có lẽ là do ánh đèn khiến người đàn ông trong màn hình bình thường vốn hờ hững lạnh lùng giờ đây trông dịu dàng hơn rất nhiều.
Đôi mắt đen nháy dưới hàng mi dài vẫn nhìn anh chằm chằm.
Chung Thanh ghé người vào bàn nở nụ cười với hắn.
Đây là lần đầu tiên hai người trò chuyện qua video, Phó Sơn Hách có vẻ hơi thấp thỏm, xụ mặt nói: "Sao còn chưa ngủ?"
Chung Thanh chải lại mái tốc vẫn chưa khô, da anh rất trắng, sau khi tắm xong sẽ hơi hồng hồng, anh căn bản không biết rằng động tác lười biếng lau tóc của mình gợi cảm như thế nào trong mắt đối phương, anh nói: "Em vừa mới tắm xong......!Mà nếu em đi ngủ thì gọi video với anh sao được?"
Phó Sơn Hách nhìn anh chằm chằm một hồi lâu, nhíu mày: "Em muốn ngủ thì có thể cúp máy."
Chung Thanh cố ý hừ một tiếng: "Không đâu nhé, em muốn gọi video với anh!"
Hơi thở của Phó Sơn Hách khựng lại, ánh mắt nhìn về phía anh bỗng hơi thay đổi, trầm mặc một hồi lâu rồi bỗng khàn giọng: "Thanh Thanh......"
Cánh tay Chung Thanh trượt một cái, suýt chút nữa thì ngã khỏi bàn, anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông trong điện thoại.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc Phó Sơn Hách sẽ bất chợt gọi mình như vậy.
Có chút thân mật, còn có chút cưng chiều......
Ngược lại, Phó Sơn Hách không hề cảm thấy xấu hổ, nhìn dáng vẻ hơi ngượng ngùng của Chung Thanh, lại nhìn chằm chằm anh thấp giọng gọi Thanh Thanh một lần nữa.

Giọng Phó Sơn Hách vốn dĩ rất dễ nghe, mang theo từ tính của người đàn ông trưởng thành, lúc này lại gọi nhũ danh của anh bằng giọng điệu cực kỳ dịu dàng, chậc......!trái tim Chung Thanh sắp nhũn ra đến nơi rồi.
"Thanh Thanh?"
Chung Thanh không dám nhìn hắn, mắt đánh sang hướng khách khẽ "ừm", cảm giác trên mặt nóng ơi là nóng.

Cứ như vậy gọi video gần nửa tiếng đồng hồ, hai người đã trò chuyện với nhau những gì, Chung Thanh cũng không nhớ rõ nữa, anh chỉ cảm thấy Phó Sơn Hách thật đẹp, giọng nói rất dễ nghe, trong phòng cũng quá nóng, anh không ngừng cầm điều khiển từ xa điều chỉnh nhiệt độ điều hoà.
Phó Sơn Hách biết sáng mai anh còn cảnh quay, sau khi nói chúc ngủ ngon với Chung Thanh thì tắt video.
Đêm đó, Chung Thanh ngủ vô cùng ngọt ngào, hôm sau trong mỗi khoảng thời gian nghỉ giữa những cảnh quay, anh đều nghĩ tới Phó Sơn Hách, không kiềm chế nổi nụ cười.
Giang Tiếu vừa quay xong đã chạy tới tìm anh, ngồi chờ cơm vui vẻ kể cho anh nghe chuyện cười ngày hôm qua Trần Duyệt Bạch bị Kiều Vũ đập chết đứ đừ: "Anh không biết đâu, ăn dưa sướng cực kỳ, chẳng biết fans của Trần Duyệt Bạch có phải thuỷ quân hay không, còn định kéo Kiều Vũ chết chung, muốn chết chung cơ đấy......!Cuối cùng có người mò ra được Kiều Vũ là phú nhị đại, bố người ta là người giàu nhất ở thành phố H......!còn cần dùng đến thủ đoạn quy tắc ngầm với Phó tổng á? Cười chết em mất......"
Cô thấy Chung Thanh vẫn luôn cười theo mình, còn tưởng rằng mình kể chuyện thú vị quá, lập tức tự tin với tài ăn nói của mình.
Nhưng Kha Viễn ăn cơm cùng với bọn họ trong nhà ăn của đoàn phim đã nhìn ra, chợt thấp giọng hỏi anh: "Có phải cậu yêu rồi đúng không?"
Chung Thanh đang ăn thịt kho tàu thì bị sặc, ho khan một lúc, vội vàng uống vài ngụm nước để mình bình tĩnh lại.

Kha Viễn lập tức bắn cho anh một ánh mắt vi diệu như thể "Anh hiểu anh hiểu mà" "Không sao đâu không sao đâu", sau đó ghé lại gần khẽ trêu đùa: "Lại nói, thực ra yêu đương cũng rất bình thường mà, có điều cậu phải chú ý thực hiện các biện pháp an toàn, phải đối xử tốt với con gái nhà người ta, tuyệt đối đừng biến mình thành cặn bã đấy!"
Không dưng bị người ta đoán trúng, Chung Thanh đã từng là "trai đểu": "......"
Buổi trưa ăn cơm xong, Chung Thanh đang tập trung nhớ lại lời kịch bỗng nhìn thấy Triệu Tiểu Tây ôm một đống trái cây và đồ uống qua đây, lấy danh nghĩa của Chung Thanh để chia đồ cho các diễn viên khác và nhân viên công tác, cuối cùng còn một phần độc nhất gồm nho tươi, sầu riêng đã cắt, sung và đồ ăn vặt cố tình bọc trong một cái túi nhỏ màu hồng phấn đưa cho Chung Thanh.
Đây đều là trái cây và đồ ăn vặt bình thường Chung Thanh thích ăn.
Chung Thanh nhíu mày: "Tiểu Tây, ngoại trừ một lần hôm nọ ra thì anh có bảo cậu mua thêm lần nào nữa đâu......!Còn có đống trái cây này nữa, rốt cuộc là ai mua thế hả, đóng gói loè loẹt như vậy? Trông như kiểu vừa tốn tiền vừa không ăn được."
Triệu Tiểu Tây đang gặm một quả lê, khụ một tiếng, ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh, rồi tới gần thì thầm với anh: "Là Phó tổng sai người đưa tới, ờm......!Còn gói đồ loè loẹt này thì......!ngài ấy bảo để riêng cho anh Thanh đấy."
Chung Thanh: "......"
Chung Thanh bắt đầu nghiêm túc nhìn gói trái cây màu hồng phấn một cách chăm chú, cuối cùng cũng nhả ra được một câu đứng đắn: "Thực ra cũng không tính là loè loẹt......!trông vừa đẹp vừa dễ nhìn, cậu nhìn cái nếp gấp của giấy bọc này đi, rồi hoa văn, còn cả cái cách thắt nơ con bướm này nữa, tất cả đều cho thấy đây chính xác là người rất tinh tế, rất có thẩm mỹ."
Triệu Tiểu Tây: "???".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi