TÌNH ĐỊCH NÓI XONG RỒI

Nhân việc sớm ngày mai trời chưa sáng đã phải quay. Hai người luyện qua kịch bản, sau đó đi ngủ sớm.


Bởi vì lo lắng sẽ phạm phải nguyên tắc chột dạ, Đặng Dĩ Manh tự nhiên sẽ không trốn tránh, vẫn ngủ với nữ thần tiểu tỷ tỷ.


Đồng hồ báo thức để ba giờ sáng, cô lại dậy sớm trước 40 phút, nhẹ nhàng lăn sang một bên.


Sau đó Khương Tự Uyển cũng tỉnh, hai người thay phiên nhau rửa mặt. 


Lúc Đại Uyển tập thể dục buổi sáng, Đặng Dĩ Manh vừa ngáp vừa thu dọn đồ vật, mới dọn xong, Tiếu quản lý đã gõ cửa.


Vì tránh để hắn vừa lái xe vừa ngủ gà ngủ gật, Đặng Dĩ Manh còn cố ý pha cho hắn một ly trà.


Tới phim trường, Trì Thịnh và Quách đạo đều đã có mặt.


"Khương lão sư, quay trước mấy cảnh rồi hãng ăn cơm sáng. Vất vả một chút." Quách đạo trấn an nàng.


Khương Tự Uyển chỉ mỉm cười, không nói gì, xách theo Đặng Dĩ Manh đi vào phòng thay quần áo đổi diễn phục.


Bởi vì tràng diễn là cảnh hai người đang ngủ, vậy nên cũng chỉ trang điểm nhẹ thôi, động tác của Kevin vô cùng thần tốc, không bao lâu đã trang điểm sơ qua cho hai người.


Quách Lâm giơ tay nhìn đồng hồ, vừa đẹp, 3 giờ 40 phút, cho dù có NG vài lần thì vẫn có thể xong trong sáng nay được.


Bắt đầu quay.


Thủy Dung ở trong lều chiên tĩnh dưỡng hai ngày, sau đó lại chuyển đến một khách trọ ở chỗ khác, lúc này chỉ còn một cái phòng đơn chính giữa nhà trọ là còn trống, tiểu sư muội và sư tỷ đứng ở giữa phòng, Ngu Trường Khanh nhét vào trong tay Thủy Dung một bầu rượu, cổ vũ nàng: "Rượu có thể làm tăng can đảm, Dung Nhi nếu sợ, vậy uống hai ngụm đi."


Thủy Dung rũ đầu không tiếp, sư tỷ thay nàng cầm lấy bầu rượu, vỗ vỗ vai nàng, thấp giọng trấn an, "Ta bên ngươi."


"Ừm." Thủy Dung rũ đầu, cắn môi dưới lẩm bẩm.


"Cắt!" Quách đạo ở bên kia lớn tiếng nói, "Thủy Dung, em lại đây một chút."


Đặng Dĩ Manh ngốc ngốc, ngay sau đó tỉnh táo lại, đúng là kêu cô rồi, không phải gọi sai.


Cô giương mắt nhìn sang Khương Tự Uyển, người đứng sau chỉ gật gật đầu với cô, "Mau đi."


Cô vội vàng xách theo làn váy, chạy tới bên người đạo diễn: "Quách đạo!"


"Em nói cho tôi biết, ở tình cảnh như thế này, vậy Thủy Dung sẽ có loại tâm trạng gì?" Quách đạo nhăn nhăn đôi lông mày rậm nhìn cô, tròng trắng trong mắt hắn còn có vài tia tơ máu, "Cẩn thận nghĩ nghĩ xem."


Đặng Dĩ Manh nghĩ nghĩ, gật đầu: "Sợ hãi. Nhưng lại có một chút, vừa mừng vừa sợ."


Tay phải của Quách đạo nắm lấy tay trái, cuộn thành nắm đấm, "Đúng vậy, sợ hãi. Nhưng biểu hiện lúc nãy của em, tôi hoàn toàn không thấy em sợ chỗ nào. Ai không biết còn tưởng em chuẩn bị ăn Tết đấy."


Có vài nhân viên công tác xung quanh đã phát ra tiếng cười thầm.


Mặt Đặng Dĩ Manh đỏ lên, "Em......."


Bởi vì có Khương Tự Uyển bên cạnh, cô đã quên mất sợ hãi.


Đại Uyển cũng không biết đây là trách nhiệm của nàng, ở bên kia nói: "Đạo diễn, lại quay lần nữa đi."


Quách Lâm nhìn nàng gật đầu, táo bạo đối với Đặng Dĩ Manh phất phất tay: "Đi thôi đi thôi, người trẻ tuổi phải dùng tâm, cơ hội này khó mới có được em không biết à? Không cần vì mấy lời khen lần trước, giờ đã chủ quan. Chủ quan cái gì? A? Một diễn viên tốt, tùy thời tùy chỗ phải đem bản thân đặt vào hoàn cảnh áp lực!"


Đặng Dĩ Manh ngoan đã thành thói, xưa nay người người đều khen cô, bị trước mặt một đống người nói tới như vậy, vẫn là lần đầu.


Cô há miệng thở dốc, lại không nói ra được lời nào. Gật gật đầu, xoay người trở về.


Khương Tự Uyển thấy hai mắt cô hàm chứa nước, chóp mũi và đáy mắt đều hồng hồng, giống như con thỏ mới bị bắt nạt, nhìn cô một cái, thần sắc không chút thay đổi, giơ tay oki cho đạo diễn bên kia một cái.


—— "Action!"


Ngu Trường Khanh: "Rượu có thể làm tăng can đảm, Dung Nhi nếu sợ, vậy uống hai ngụm đi."


Sư tỷ cầm lấy bầu rượu, trấn an nàng: "Ta bên ngươi."


Thủy Dung đứng đó giống như vì lạnh mà run lên lại run lên, tay nhỏ từ trong vạt áo cũng vươn ra ngoài, nắm góc áo của Hoàng Phủ Tuệ Tâm, giương đôi mắt đã hàm chứa nước, cắn môi dưới, "Ừm."


Ngu Trường Khanh: "Các ngươi nghỉ ngơi đi. Ta ra bên ngoài canh." Nói xong liền nhảy đi bằng đường cửa sổ.


Tức giận của Quách Lâm theo đó mà giảm xuống, đối với bên này rống một tiếng "OK."


Thư ký trường quay đánh dấu lại tràng diễn, vậy liền coi như cảnh này qua rồi.


Hoàng Phủ Tuệ Tâm đi theo hắn đóng cửa sổ, lại cài khóa. Trong phòng chỉ còn lại hai người là Thủy Dung và sư tỷ. Thủy Dung lúc này cũng không màng thể chất yếu ớt của bản thân, đoạt bầu rượu từ trong tay sư tỷ, mở nắp, ngưỡng cổ lên uống hai ngụm, lại bị sặc đến ho khan.


Bầu rượu vì thế liền bị sư tỷ đoạt đi rồi.


"Nằm xuống." Miệng lưỡi sư tỷ vô cùng nghiêm túc.


Nhưng Thủy Dung lại không nghe lời, bỗng nhiên bổ nhào vào lòng ngực sư tỷ.


Khúc Ưu bên kia nói thầm: "Này, không có cảnh này đúng không, em gái Manh tự thêm diễn cho mình?"


Quách Lâm nghe xong, sờ sờ cằm, không lên tiếng. Xem em ấy phát huy thế nào.


Nhưng Đặng Dĩ Manh cũng không phát huy gì cả, chỉ chôn trong lòng ngực Đại Uyển, run run rẩy rẩy bắt đầu rơi lệ.


Khương Tự Uyển để cô khóc một lát, giơ tay sờ sờ tóc cô, dùng thanh âm nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe được, hỏi: "Lấy việc công làm việc tư?"


Thân thể vật nhỏ trong lòng ngực nàng đột nhiên cứng đờ.


Đại Uyển vừa thay cô vuốt tóc, vừa tiếp tục nhẹ nhàng dỗ cô: "Dạy bảo em, vậy em học là được. Rời khỏi nơi này, em còn làm biên kịch."


Dây thần kinh quanh thân Đặng Dĩ Manh rốt cuộc thả lỏng. Không nghĩ tới Đại Uyển thế mà hiểu được ấm ức của cô. Khụt khịt hai cái liền dừng, nhẹ giọng nói: "Là em quá vô dụng."


Thật sự. Bị người ta nói vài câu đã chịu không được, nóng lòng muốn khóc lớn một trận.


Chỉ có thể nói là chưa hiểu việc đời, da mặt mỏng, tâm hồn pha lê quá mức yếu ớt.


Từ trong lòng sư tỷ đứng dậy, xoa xoa mặt, Thủy Dung kiến nghị nói: "Nghỉ ngơi thôi, sư tỷ."


Sư tỷ gật gật đầu. Giúp Thủy Dung tháo tóc.


Tóc dài giống như thác nước mà trút xuống. Thủy Dung quay lại, nhìn sư tỷ một cái.


Bên này, vị thư ký trường quay thực tập mà Khúc đạo mang đến bỗng nhiên ôm ngực kêu to một tiếng.


Khúc Ưu liếc ngang nàng một cái: "Làm sao?"


Vị thư ký trường quay nhỏ che miệng lại, "Quá đáng yêu!"


"Đáng yêu, suốt ngày không cái này quá đáng yêu, thì cái kia cũng quá đáng yêu."


"Vốn dĩ vậy mà." Thư ký trường quay nhỏ căn bản không để tâm đến lời lải nhải của Khúc đạo, chảy nước miếng cầm di động chụp mấy tấm ảnh.


Thủy Dung là người xấu, để sư tỷ thay mình tháo tóc, thuận theo nguyên tắc có qua có lại, liền bắt đầu giúp sư tỷ cởi áo. Ý tứ của sư tỷ rõ ràng muốn bản thân tự làm, chính là nàng làm sao để như vậy?


Hai cái móng vuốt nhỏ ở bên hông sư tỷ sờ tới sờ lui, miệng nhỏ giọng nói: "Sư tỷ gầy." Dừng một chút liền ngậm chặt miệng, khóc thút thít nói: "Đều là vì ta, khiến ngươi và sư huynh mệt như vậy....."


Một mặt khóc lóc kể lể, một mặt còn đỡ eo thon của sư tỷ sờ sờ.


Tóm lại là hai cái móng vuốt đó chiếm đủ tiện nghi rồi, mới giúp sư tỷ tháo đai lưng, cởi áo ngoài.


Sau đó hai người nằm xuống, mỗi người một cái gối.


Tiểu yêu tinh kia tất nhiên diễn chưa xong, nàng từ từ lại gần, lăn vào lòng ngực của sư tỷ, mềm mỏng làm nũng: "Sư tỷ, ta rất sợ hãi."


"Đừng sợ." Hoàng Phủ Tuệ Tâm vừa nói vừa phất tay áo, ánh nến trong phòng tắt lịm.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi