TÌNH EM GỬI GIÓ TRAO VỀ ANH

Lục Kiên đã xuất viện hơn một tuần rồi nhưng công việc đều giao hết cho Trác Phùng, hắn suốt ngày chạy đến chỗ Lâm Bối Y, đến nỗi bị cô cấm không cho đến nữa.

Hôm nay trời mát mẻ, gió thu thổi lành lạnh, Lâm Bối Y xong công việc từ sớm, ghé vào siêu thị mua chút đồ ăn rồi đem đến nhà Lục Kiên.

Nhìn thấy cô, hắn vui mừng, trong lòng lại rạo rực có ý đồ đen tối, nhìn bằng ánh mắt dâm tà khiến cô phải đề phòng.

Cô giơ túi đồ lên, lạnh nhạt nói: "Em mua chút đồ mang tới cho anh rồi phải về ngay."

"Không phải là tan làm rồi sao?"

"Anh biết rồi đó, em cơ bản là không có thời gian rảnh."

Lục Kiên thở dài, xụ mặt nói: "Chẳng lẽ ngay cả thời gian ăn một bữa cơm với anh cũng không có sao? Vậy thì em còn tới đây để làm gì, những thứ đó anh đâu có cần."


Lâm Bối Y cười thầm trong lòng: đúng rồi, bà đây chính là muốn hành hạ tinh thần anh, phải để em trên cơ anh, lấy lại uy quyền trước đây nữa chứ?

"Nếu anh đã nói không cần, vậy thì em đem về."

Lục Kiên khẩn trương kéo kẻ đang hờn dỗi kia lại, nói: "Em thật biết nghe lời đấy. Vậy anh bảo em vào trong cùng ăn tối, có nghe lời không?"

Lâm Bối Y trầm ngâm một lát, hờ hững nói: "Thôi được rồi, em sẽ xuống bếp làm một bữa thịnh soạn coi như là ăn tối cùng anh."

...

Trác Phùng cả ngày trời xử lý công việc thay Lục Kiên, đêm về lại không thể yên thân vì hình ảnh hôm đó Lâm Bối Na hôn mình, nó cứ lẩn quẩn trước mặt hắn, muốn xua đuổi cũng không được.

Trác Nguyên gõ cửa bước vào, nhìn thấy Trác Phùng đang nằm chán chường, hai mắt nhìn chòng chọc lên trần nhà. Mỗi lần hắn gặp chuyện gì không thể giải quyết đều có hành động như vậy, Trác Nguyên biết rõ nên nằm sấp xuống bên cạnh, một tay chống cằm, hỏi: "Anh, lại có chuyện gì à?"


Trác Phùng không hề nhúc nhích, chỉ hé răng hỏi: "A Nguyên, nếu một người phụ nữ đàng hoàng đứng đắn chủ động hôn một người đàn ông thì có vấn đề gì không?"

Trác Nguyên kinh ngạc, "Là cô gái nào hôn anh?"

Trác Phùng nhíu mày, liếc nhìn Trác Nguyên, "Không phải, anh chỉ hỏi vậy thôi."

"Cũng đúng, làm gì có cô gái nào lại to gan dám hôn anh."

"... " ==

"Nếu là hai người tự nguyện hôn nhau thì chỉ có thể kết luận là bọn họ yêu nhau. Còn nếu một người chủ động hôn, một người trong thế bị động và không hề có ý gì thì đương nhiên là người chủ động kia yêu rồi."

Trác Phùng trợn tròn mắt, tim đập loạn lên, không biết là do sợ hãi hay là cảm xúc gì khác, hắn hoàn toàn không biết. Chỉ biết khi ấy hắn chắc chắn là tự nguyện.

Trác Nguyên im lặng một lúc rồi cười cười: "Anh, anh bị ai hôn, nói lẹ, yên tâm, em sẽ không đi nói bậy ra đâu."

"Vậy là cô ta yêu mình?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi