TÌNH EM GỬI GIÓ TRAO VỀ ANH

Hứa Vũ quay lưng đi mà không nói gì khiến Lâm Bối Na muốn băm hắn ra cho kiến tha đi. Trác Phùng biết cô nóng giận, anh lên tiếng vỗ về: "Cậu ấy chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình, sẽ không nói cho chúng ta biết suy nghĩ và những hoài nghi của bọn họ. Em đừng trách cậu ấy, càng không cần phải nỗi giận với cậu ta, cứ trút hết lên người anh này, đừng xị mặt nữa, cười lên nào, mua~" anh đưa tay vén cộng tóc mái dài bị xòa ra sau vành tai cô.

Lâm Bối Na nhìn hành động dịu dàng cùng vẻ mặt vỗ về của anh, không khác gì đang dỗ một đứa con nít vòi kẹo, không nhịn được cô liền bật cười.

"Anh ta có thật là bạn tốt của anh không đấy? Tại sao lại khác nhau đến như vậy chứ?"

"Điều đó cần phải hỏi sao? Em có đốt đuốc đi khắp thế gian này tìm cũng không ra được người nào hoàn hảo như anh đâu."

Lâm Bối Na khẽ nhăn trán, vân vê cằm suy nghĩ: "Bây giờ em mới ngộ ra được một điều."

Trác Phùng đặt lòng bàn tay của cô vào tay mình, sau đó đan các ngón tay của mình vào tay cô, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

"Điều gì?"


"Anh ngoài sự thiếu chín chắn ra còn có cả ảo tưởng nữa."

Trác Phùng không vì thế mà cau có, nếu như trước đây thì chắc chắn là đã nhăn mặt, hống cổ mà đáp lại cô rồi. Anh quay qua đặt nụ hôn lên mặt cô, cười ha ha hai tiếng: "Ngoài ảo tưởng ra anh còn có lưu manh nữa đấy."

Lâm Bối Na đưa tay còn lại vỗ vào ngực anh, răng đe: "Anh có giỏi thì dở trò lưu manh với em xem, để coi anh có còn mạng để mà "lưu manh" nữa hay không?"

Trác Phùng lại cười: "Mạng thì đương nhiên anh không sợ mất, được chết trong tay em thì anh đây mãn nguyện. Nhưng...  điều anh sợ là..." anh kéo dài âm ra khiến cô nheo mắt.

"Sợ cái gì?"

"Sợ mất giống!" anh thẳng thừng nói mà không biết ngượng. Bộ dạng này quả là lưu manh muốn ăn đòn, biết rõ ý nghĩ của anh khi thốt ra câu này, cô dùng lực nắm chặt tay anh, trong lúc không hề đề phòng, các ngón tay đan vào nhau kia như sắp bị long ra khiến anh la lên một tiếng.


"Lâm Bối Na, em làm gì vậy?" anh rút tay ra mà suýt xoa.

Cô không hài lòng, liền nắm lấy tay anh vừa rút ra, càng bóp chặt hơn, anh giật ra nhưng cô không cho.

"Em thật tàn nhẫn, không biết "thương hoa tiếc ngọc" là gì cả."

Cô càng bóp mạnh hơn nữa, anh nghiến răng chịu đựng.

"Cô Lâm à, xin cô đại nhân đại lượng mà tha cho tôi đi, tôi còn cha già và em nhỏ, còn có cả một cô vợ xinh đẹp chưa cưới về, tôi rất lo lắng cho cuộc đời sau này của cô ấy đấy. Nếu không có tôi thì cô ấy sẽ đau lòng mà chết mất."

Lâm Bối Na một mực không buông, lạnh nhạt nói: "Không buông."

"Tại sao?" vừa cảm thấy khó hiểu vừa thấy cô vô lý.

"Mới gặp một chút chuyện, anh liền buông tay em ra không cần suy nghĩ, như vậy thì nhỡ sau này có chuyện, anh chính là bỏ rơi em, có đúng không?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi