TÌNH EM GỬI GIÓ TRAO VỀ ANH

Tan làm sớm, Lâm Bối Na vừa xuống tầng trệt đã nhìn thấy Trác Phùng đợi ở đó. Anh ngồi vắt chéo chân đọc báo, ngồi hướng ngược sáng ráng chiều, ánh nắng vàng tỏa ra phía sau anh làm người nhìn mê đắm.

"Hôm nay sao lại tới đây giờ này?"

Trác Phùng khoanh hai tay trước ngực, nheo mắt nghiêng người ngắm cô, hôm nay cô mặc bộ vest nữ màu đen, khác hẳn mọi hôm màu mè trẻ trung.

"Gì đấy?" Lâm Bối Na vỗ người anh.

"Không có gì. Chỉ là hôm nay muốn ăn với em một bữa tối thôi. Đã lâu rồi chúng ta không hẹn hò."

Lâm Bối Na nghiêng đầu nhìn anh: "Còn sớm mà?"

"Không vội, cùng em tản bộ một chút." Trác Phùng đan các ngón tay mình vào tay cô, kéo cô đi.

Một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến người ta thấy mát mẻ hơn trong những ngày hè oi bức thế này.


LynCa cách trung tâm giải trí T&T không xa. Khi đi ngang qua đó, Lâm Bối Na nhìn thấy Đoàn Thiên và Lục Kiên, làm cô nhớ đến trước đây Lâm Bối Y có kể cho mình nghe vô số kỷ niệm giữa bọn họ. Qua đó cô nhìn thấy được quan hệ anh em của Bối Y và Đoàn Thiên rất tốt, và có lẽ Đoàn Thiên cũng là người tốt, nhưng rất tiếc lại sinh ra trong nhà họ Đoàn.

Ngay lúc đó Đoàn Thiên vừa gật đầu nói lời tạm biệt với Lục Kiên, anh ta đi vào trong. Lục Kiên quay đầu, vô tình nhìn thấy hai người, nhưng ánh mắt anh liền rời đi. Trác Phùng tưởng mình nhìn lộn, nhưng quả thật là Lục Kiên đã không đoái hoài tới.

"Anh thích những môn thể thao nào?" Lâm Bối Na bất thình lình lên tiếng.

Trác Phùng không cần suy nghĩ, trả lời ngay: "Bóng rổ, lặn, lướt sóng... Rất nhiều, không kể hết."

"Anh có hay chơi không?"

"Trước đây mỗi khi rảnh rỗi là anh chạy đến Đại học Z để chơi bóng rổ." Trác Phùng thành thật trả lời.

"Tại sao lại là Đại học Z?" cô thắc mắc.

"Vì đó là trường của anh học, được bảo mật thông tin rất kỹ, cũng không hề bị làm phiền."


Lâm Bối Na lẩm bẩm: "Em cũng học ở Z!"

Trác Phùng cảm thấy hứng thú: "Thật à? Tại sao anh chưa từng gặp em?"

Nhưng cô thì biết rõ đến anh.

Lâm Bối Na chu chu miệng lảng sang chuyện khác: "Em không biết bộ môn nào ngoài ném phi tiêu cả."

Phi tiêu? Trác Phùng nhíu mày, trò này Trác Nhiên rất giỏi, có phải cậu ta dạy em?

Giọng Lâm Bối Na lại tiếp tục vang lên: "Bối Y rất giỏi mấy loại bắn tỉa, bắn đâu trúng đó, em thấy hay nên bảo nó dạy cho mình."

Trác Phùng như bị một gậy đập sau gáy, là mình đang ghen vô cớ sao?

Đột nhiên Lâm Bối Na vỗ vỗ lưng anh, một tay chỉ lên bầu trời xanh: "Anh nhìn kìa."

Trác Phùng ngẩng lên.

Có ba chiếc máy bay màu đỏ bay lượn trên bầu trời xanh, nắng vàng, dưới sự điều khiển của phi công, theo đường bay lượn của máy bay, tạo ra những đám mây khói trắng đậm đặc, hình thành một trái tim, ở giữa là dòng chữ: "marry me?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi