TÌNH EM GỬI GIÓ TRAO VỀ ANH

Trác Nhiên đứng dựa lưng vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, khi Trác Phùng đi vào, anh ở phía sau lên tiếng: "Nếu Lâm Bối Na của sáu năm về trước, cô ấy có thể bỏ qua chuyện ân oán. Nhưng hiện tại, cô ấy là đang suy nghĩ điều gì, anh phải biết rõ."

Trác Phùng dừng chân, quay lại nhìn Trác Nhiên, nở nụ cười ẩn nhẩn.

"Em có thể hiểu rất rõ Lâm Bối Na của sáu năm trước, nhưng bây giờ, người hiểu cô ấy nhất chính là anh." cho nên không cần cậu em trai như Trác Nhiên xen vào.

Trác Nhiên tiến đến gần, nói: "Con người sống trên đời phải nhìn chuẩn hiện tại và tương lai."

"..."

"Đúng, anh hiểu Bối Na, anh biết cô ấy là người tốt, không tự tư tự lợi. Nhưng biết bấy nhiêu thì đã sao? Thù giết cha, dễ quên như vậy ư? Trác Phùng, anh nên nhớ, anh không nỡ đưa ba mình ra ánh sáng của pháp luật thì cô ấy cũng thương ba mình hơn cả tính mạng."

Sắc mặt Trác Phùng thay đổi, lạnh nhạt nói: "Chỉ cần cô ấy vẫn chịu ở cạnh, mọi chuyện cô ấy làm và muốn làm, đều có thể dung túng."


Trác Nhiên lắc đầu, cười lạnh: "Dung túng? Anh dung túng việc làm sai trái của cô ấy là tốt hay là hại cô ấy đây?"

"Chuyện này không cần em phải nhọc nhằn lo nghĩ." sau đó Trác Phùng tiến đến nắm lấy cổ áo Trác Nhiên, cảnh cáo: "Cút cô ấy ra xa một chút."

Trác Nhiên cười: "Nếu em nói không thì sao?"

"Ngày mai anh sẽ đưa cô ấy về thông báo chuyện kết hôn, dù sao cũng trở thành chị dâu của em, không tránh cũng không được."

Trác Phùng quay đi, Trác Nhiên không phục, ở phía sau nói vọng tới: "Thời đại 4.0 rồi chứ không phải thời Vua Chúa, không phải anh muốn là được. Chẳng qua anh chỉ là con trai của Trung tướng mà thôi, đừng nghĩ mình là Hoàng Đế hay Thái tử mà dung túng, mà ra lệnh. Kết hôn thì mặc kệ anh, em không tránh đấy, thì sao nào, hả, hả?"

...

Tối hôm đó Lâm Bối Na không hề chợp mắt, cô giữ nguyên một tư thế nằm trên giường, khí lạnh của máy điều hòa từ từ truyền đến.


Cô nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ gặp tên hung thủ đó, sẽ đối diện với hắn, cô rất muốn biết phản ứng của hắn sẽ ra sao. Nhưng không rõ bản thân lại đang lo lắng điều gì, chỉ thấy có một dự cảm chẳng lành khi mà trái tim cứ nơm nớp hồi hộp một chuyện gì đó sắp xảy ra.

Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cô giật mình gần như ngưng thở.

Cô ngồi dậy để mở cửa, đầu quay cuồng khó chịu.

Nhìn thấy Lâm Bối Y gương mặt tươi tắn, cô thở phào nhẹ nhõm.

"Về muộn thế?"

"Ừm, em phải tăng ca."

Lâm Bối Y ngồi xuống giường, đoán được có điều muốn nói, Bối Na dò hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Là... Cũng có... Lục Kiên muốn cưới rồi."

Lâm Bối Na nghe xong liền bật cười: "Chuyện này thì có gì đâu, em đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Bà cô già ơi, em đã ba mươi rồi đó, sắp lão hóa rồi, không cưới kẻo người ta đổi ý bây giờ."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi