TINH GIỚI

Người Lâm Thiên khẽ run. Hắn biết mình mặt mũi giống phụ thân, mỗi khi soi gương là hắn không kiềm được nhớ lại quá khứ. Tuy hiện tại chuyện đã qua hơn mười năm nhưng lòng Lâm Thiên vẫn đau nhói, nên lúc bình thường trừ phi bất đắc dĩ không thì hắn chẳng soi gương.

Lâm Thiên hít sâu, hỏi:

– Tiền bối muốn giữ ta lại?

Lão nhân áo xanh lắc đầu, trong mắt tràn đầy tưởng nhớ:

– Không, làm sai chuyện thì phải trả giá. Ngươi báo thù cho phụ thân, không sai. Hơn nữa thực lực của ta e rằng không chống đỡ được mấy chiêu trong tay ngươi.

Lão nhân áo xanh thốt ra khiến các tử đệ Lâm gia xung quanh sợ hết hồn. Thái thượng trưởng lão vô địch trong mắt bọn họ lại nói thẳng là không chống đỡ được mấy chiêu trong tay Lâm Thiên. Trong phút chốc bầu trời như sụp xuống.

Thanh niên chạy đi gọi lão nhân áo xanh liếc Lâm Thiên, do dự hỏi lão nhân:

– Thái thượng trưởng lão, cái đó... Người đang nói đùa sao?

Trong giọng điệu tràn ngập nỗi kinh sợ, thanh niên không ngờ Lâm Thiên nhỏ tuổi hơn gã thế mà tu vi mạnh hơn thái thượng trưởng lão, người gã vô cùng tôn sùng trong Lâm gia.

Lâm Thiên cười cười, hắn ngạc nhiên là lão nhân áo xanh không định tấn công, nhưng tu vi tinh thần hiện tại khiến hắn không lộ ngạc nhiên ngoài nét mặt.

Lão nhân áo xanh liếc thanh niên, nhíu mày nói:

– Hậu kỳ nhân giai, năm ngoái khi ta thấy ngươi thì cũng là thực lực này. Ngày thường bớt tranh cường háo thắng đi, tu vi hiện tại của ngươi không có gì hay để vênh váo. Sau nửa năm nếu ngươi không đến tu vi địa giai thì ra sau núi tư quá một năm!

Lời thốt ra, mặt thanh niên đỏ lừ nhưng gã không dám tranh cãi với lão nhân áo xanh, vội gật đầu lia. Thanh niên thầm hận mình tại sao không núp ra đằng sau cùng. Nửa năm đột phá đến địa giai, chuyện này không dễ gì, nhưng vì năm sau không bị nhốt sau núi tư quá, dù phải dùng hết cách thì thanh niên quyết tâm sẽ đột phá được!

Lão nhân áo xanh nhắc sau núi có các hang đá chuyên môn dành cho người bế quan tu luyện. Trong hang đá không có thứ gì, ở đó một năm, người tiềm tâm võ học như lão nhân áo xanh còn chịu được, thanh niên bình thường thì sao chịu nổi?

Như Lâm Thiên, tưởng tượng bế quan một năm cắt đứt liên lạc với bên ngoài là da đầu tê dại.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Không biết lão tứ sao rồi, cuộc sống người rừng trên đảo hoang chắc hưởng thụ lắm. Thêm vào thực lực của hắn cộng với công pháp không tệ, sau một năm chắc sẽ đến đại viên mãn thiên giai.

– Ngươi tên Lâm Thiên đúng không? Ta nhìn phụ thân của ngươi lớn lên, tu vi hắn có toàn là ta dạy. Thiên phú của Phong nhi không tệ, lúc cỡ tuổi như ngươi thì đã là đại giai, nhưng so với ngươi vẫn kém xa. Hắn đã sinh được một nhi tử tốt.

Lão nhân áo xanh cảm thán rằng:

– Ngày xưa ta không phản đối hắn ở cùng mẫu thân ngươi nhưng cũng không ủng hộ. Nghĩ lại nếu lúc đó ủng hộ hắn thì bây giờ đã không như vậy. Lâm Thiên, ta biết ngươi không có chút tình cảm với Lâm gia nhưng dù gì trong người chảy dòng máu Lâm gia, nên khi Lâm gia gặp nạn hy vọng ngươi giúp đỡ một chút. Nhớ năm xưa Lâm gia có một, hai chục cao thủ thiên giai, cũng không thiếu cao thủ đại viên mãn thiên giai, bây giờ thì...

Lâm Thiên lặng im, nói thật là kêu hắn ra tay giúp Lâm gia thì hơi khó chịu.

Lão nhân áo xanh tiếp tục bảo:

– Lâm Thiên, lệnh bài tộc trưởng Lâm gia ở trong tay ngươi đúng không? Ta cảm thấy trừ ngươi ra không ai có thể đảm nhiệm chức tộc trưởng Lâm gia.

Lâm Thiên đút tay vào túi, khi lấy ra đã cầm lệnh bài tộc trưởng Lâm gia lúc trước đào từ trong đất ra.

Lâm Thiên nói:

– Đúng là lệnh bài ở chỗ của ta, nhưng vị trí tộc trưởng Lâm gia thì xin lỗi, ta không nhận được.

Lâm Thiên đẩy nhẹ, khối lệnh bài chậm rãi bay hướng lão nhân áo xanh.

Lão nhân áo xanh vươn tay bắt lấy lệnh bài:

– Lâm Thiên, tuy phụ thân của ngươi rời khỏi gia tộc nhưng hắn vẫn có tình cảm với Lâm gia đúng không? Chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn Lâm gia từ nay tan tác sao?

Nam nhân trung niên lúc trước lên tiếng bỗng bực tức chen lời:

– Phụ thân, cầu hắn làm gì? Hắn là hung thủ giết gia chủ và bốn vị trưởng lão!

Thì ra nam nhân trung niên là nhi tử của lão nhân áo xanh.

– Ngươi câm miệng cho ta!

Lão nhân áo xanh hừ lạnh một tiếng:

– Ta biết hết mưu đồ trong bụng ngươi. Muốn làm gia chủ Lâm gia nhưng ngươi tự xem lại năng lực của mình đã đủ chưa? Ngươi thua xa Lâm Chấn! Lâm Chấn dẫn dắt gia tộc suy bại rất nhiều, đổi thành ngươi sợ là không được vài năm đã tiêu đời!

Bị phụ thân mình quát mắng làm mặt nam nhân trung niên lúc đỏ lúc trắng, nhưng tự hỏi lòng gã biết mình không có năng lực lãnh đạo tốt cả một gia tộc. Trong đầu Lâm Thiên đang đấu tranh tư tưởng, giúp hoặc không là cả một vấn đề.

Phụ thân có tình cảm với Lâm gia, Lâm Thiên biết điều đó. Nhưng khi đó phụ thân không biết mình sẽ chết trong tay đệ đệ, gia chủ Lâm gia.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân cứ làm theo ý mình được rồi, trong lòng chủ nhân nghĩ gì thì làm thế nấy.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Làm theo ý mình?

Lâm Thiên mở miệng nói:

– Tiền bối, xin lỗi. Có lẽ phụ thân của ta quan tâm Lâm gia, dù giây phút trước khi chết cũng vậy, nhưng ta không thể quên phụ thân chết vào tay đệ đệ ruột. Gia tộc máu lạnh như Lâm gia không đáng ta ra sức vì nó!

Lâm Thiên xoay người rời đi.

Nam nhân trung niên dứt khoát rút kiếm:

– Đứng lại! Lâm gia là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?

Mũi kiếm lóe tia sáng lạnh chỉ thẳng đầu Lâm Thiên.

Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:

– Hừ!

Khí thế đại viên mãn thiên giai bộc phát, tiếng hừ tuy nhẹ nhưng như búa tạ gõ vào lòng mọi người. Trừ lão nhân áo xanh ra những người khác mặt tái nhợt. Nhất là nam nhân trung niên bị Lâm Thiên quan tâm đặc biệt.

Keng!

Bảo kiếm trong tay nam nhân trung niên rơi xuống đá xanh lót đường, khóe môi chảy lũ tơ máu biểu minh gã bị nội thương vì tiếng hừ của Lâm Thiên.

Lâm Thiên lạnh lùng nói:

– Tiền bối, nghĩ tình tiền bối có lẽ từng đối xử không tệ với phụ thân của ta nên tha cho hắn lần này, nhưng tuyệt đối không có lần sau. Ta không thích người khác dùng kiếm chĩa vào đầu ta!

Lão nhân áo xanh nhìn tử đệ Lâm gia bốn phía, thở dài. Trong lòng bọn họ không có tình cảm gì với Lâm Thiên, dù hắn làm tộc trưởng thì người bên dưới không hợp tác, sớm muộn gì Lâm gia cũng tiêu.

– Lâm Thiên, nếu có rảnh hãy về gia tộc chơi. Ngươi có huyết mạch Lâm gia, đây là thứ không thể thay đổi.

Lâm Thiên ngừng lại một chút rồi đi thẳng tới trước. Tử đệ Lâm gia chặn trước mặt Lâm Thiên bị hắn liếc mắt một cái đều không kiềm được tránh ra một con đường.

Giọng Lâm Thiên từ xa vọng lại:

– Nếu Lâm gia không có nguy hiểm diệt tộc thì đừng đến quấy rầy ta!

Lão nhân áo xanh lộ vẻ mặt mừng rỡ. Có bảo đảm của Lâm Thiên thì khả năng Lâm gia hoàn toàn diệt vong sẽ thấp rất nhiều.

– Đại viên mãn thiên giai, thật là thiên phú đáng sợ.

Bản thân lão nhân áo xanh không đến đại viên mãn thiên giai nhưng ánh mắt sắc bén, Lâm Thiên mới chỉ bùng nổ khí thế nhưng đủ để lão xác định tu vi.

Rời khỏi thôn Lâm gia, Lâm Thiên thở dài bất đắc dĩ nói:

– Bi kịch quá, khi đến có xe ngồi, giờ chẳng lẽ đi bộ sao?

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, Long Hạo Hải cách nơi này không xa.

Lâm Thiên cảm giác khoảng cách chừng năm trăm thước. Vì thực lực Lâm Thiên tăng lên nên cự ly Tiểu Linh dò xét đã đến năm ngàn thước, nên mới phát hiện hắn cách Long Hạo Hải ba ngàn thước.

Lâm Thiên lẩm bẩm:

– Tiểu tử này đi theo ta, nhưng thôi lần này bỏ qua cho ngươi.

Lâm Thiên móc di động ra bấm số điện thoại của Long Hạo Hải, mở miệng hỏi:

– Long Hạo Hải, đang ở đâu vậy?

Long Hạo Hải biết Lâm Thiên không thích người ta theo dõi nên nói xạo:

– A? Lão đại, ta ở thành phố Hải Thiên, có gì sai bảo sao?

Lâm Thiên cười mắng:

– Ngươi thật là, tưởng ta không biết ngươi đi theo ta sao? Mau lại đây, muốn ta đi bộ về sao? Thôn Lâm gia giấu sâu như vậy không có xe nào đi qua.

Đầu dây bên kia Long Hạo Hải cười nói:

– Sao lão đại biết ta đi theo? Ta cách lão đại cỡ ba, bốn ngàn thước xa. Trên máy bay thì lão đại ở khoang hạng nhất, ta ở khoang thuyền bình thường.

Lâm Thiên lầm bầm:

– Mau đến đây!

Lâm Thiên cúp máy đi, ngắm mặt trời lặn.

Bốn, năm phút sau một chiếc xe hơi màu đen đậu bên cạnh Lâm Thiên. Long Hạo Hải mở cửa, bước xuống xe.

Long Hạo Hải ấp úng nói:

– Cái đó... Lão đại, ta không cố ý muốn đi theo.

Lâm Thiên tặc lưỡi:

– Rồi rồi, lần này không trách ngươi.

Hai người vào trong xe, rất nhanh máy xe nổ.

Lâm Thiên lạnh nhạt hỏi:

– Biết ta mới giết người đúng không?

Long Hạo Hải vừa lái xe vừa gật đầu nói:

– Biết, lão đại thật lợi hại, không chút do dự xuống tay giết gia trưởng và trưởng lão Lâm gia.

Lâm Thiên hỏi:

– Chắc ngươi báo lên trên rồi? Phản ứng thế nào?

Long Hạo Hải cười khổ nói:

– Đây không phải lần đầu tiên lão đại giết người, cấp trên sớm nói miễn lão đại không lạm sát vô tội thì mặc kệ. Gia trưởng Lâm gia và bốn trưởng lão không xem như vô tội gì, tay bọn họ dính nhiều máu tươi. Nhưng thân phận của họ không thấp, miễn không làm quá đáng thì quốc gia không xen vào. Lão đại cũng biết các đại thế gia không ai gia sản trong sạch, không dựa vào thủ đoạn trong bóng tối thì không lớn mạnh được.

Lâm Thiên gật gù:

– Muốn sống trong bầy sói thì không thể làm dê.

Long Hạo Hải cười nói:

– Ha ha ha! Lão đại nói đúng. Các đại thế gia không nhân từ gì, quá hiền cũng khó sống, ở trong nước không đánh lại thế gia khác. Nếu tất cả thế lực trong nước ta không có chút thủ đoạn thì thế lực nước khác sẽ kiêu ngạo trong lãnh thổ nước mình.

Mười giờ tối, Lâm Thiên và Long Hạo Hải trở lại Thành Đô. Long Hạo Hải đã đặt trước khách sạn năm sao.

Đi vào khách sạn, Lâm Thiên cười nói:

– Ngươi được đãi ngộ không tệ, đi một chuyến toàn ở trong khách sạn năm sao.

Long Hạo Hải cười cười:

– Chúng ta trả giá cho đất nước thì nên hưởng thụ đãi ngộ như thế, đúng không?

Lâm Thiên gật gù:

– Cũng đúng.

Lâm Thiên biết rõ chức trách của Long tổ, bình thường làm nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, sơ sẩy một cái liền mất mạng. Như Long Hạo Hải phụ trách nhiệm vụ liên lạc với Lâm Thiên đã khá là nhẹ nhàng.

Hai người chưa ăn cơm nên ở trong đại sảnh dùng cơm. Tuy đã mười giờ tối nhưng vẫn có nhiều người ăn cơm muộn như Lâm Thiên, Long Hạo Hải.

Bàn bên cạnh nhóm Lâm Thiên, một thanh niên mặc hoa phục nhỏ giọng nói:

– Lý huynh thấy tin tức Từ Hàng Tịnh Trai thả ra như thế nào?

Một thanh niên áo trắng thản nhiên nói, ánh mắt tiếc nuối:

– Còn sao nữa? Đây là thông lệ rồi, ngày xưa Côn Luân, Thục Sơn cũng vậy. Bọn họ có chìa khóa hình ngôi sao nhưng không thể không cho thế lực khác không được chút cháo gì, làm vậy chỉ vì bình ổn tiếng la từ thế lực khác. Ước chừng lần này có nhiều thanh niên cao thủ tụ tập đến Từ Hàng Tịnh Trai, đáng tiếc chỉ có mười danh ngạch, với thực lực như ngươi và ta không có hy vọng vào mười hạng đầu.

– Lý huynh, chỉ người dưới ba mươi tuổi mới có thể tham gia tranh giành. Thực lực của huynh và ta đến trung kỳ địa giai, không đến mức hoàn toàn không hy vọng.

Thanh niên áo trắng lộ ánh mắt say mê:

– Ta từng may mắn gặp Thạch Huyên Hiên một mặt, vẻ đẹp đó không thuộc về thế gian.

Thanh niên áo trắng cười khổ tiếp tục bảo:

– Tuy lần này ta gặp nàng nhưng không có can đảm tiến lên nói chuyện, lần này đi Từ Hàng Tịnh Trai nhất định phải thổ lộ một lần, dù cuối cùng bị từ chối nhưng ít ra đã nói rồi.

Lâm Thiên giật mình:

– Từ Hàng Tịnh Trai?

Khuôn mặt Thạch Huyên Hiên thoáng hiện trong đầu Lâm Thiên.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Không biết bây giờ nàng sao rồi.

Bất giác tim Lâm Thiên đập nhanh.

Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, Từ Hàng Tịnh Trai có chuyện gì vậy?

– Chủ nhân, lúc Côn Luân, Thục Sơn mới được chìa khóa hình ngôi sao, vì giảm bớt thế lực khác bất mãn nên cho cao thủ trẻ tuổi của các thế lực tham gia so tài, vào mười hàng đầu sẽ được tu luyện nửa năm trong phạm vi chìa khóa hình ngôi sao ảnh hưởng. Chủ nhân nên biết tác dụng của chìa khóa hình ngôi sao có hạn, nó thu nạp thiên địa nguyên khí đủ cho mười cao thủ thế hệ trẻ cùng tu luyện. Vì tu luyện trong phạm vi chìa khóa hình ngôi sao có tác dụng thì tốc độ sẽ mau hơn bình thường gấp mấy chục lần, trong nửa năm bằng hai, ba mươi năm không dùng chìa khóa hình ngôi sao tu luyện nên có sức hấp dẫn rất lớn. Từ Hàng Tịnh Trai lần này cũng giống như lúc trước Côn Luân, Thục Sơn thả tin tức ra, cao thủ dưới ba mươi tuổi đến từ các đại thế lực kéo đến Từ Hàng Tịnh Trai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi