TINH GIỚI

Thạch Huyên Hiên khẽ nói:

– Tề sư huynh, có lẽ Lâm Thiên không nói về các người.

Thạch Huyên Hiên không lên tiếng còn đỡ, nàng nói chuyện, đặc biệt nói thay cho Lâm Thiên làm Tề Tần rực cháy lửa giận.

Tề Tần chỉ tay vào mũi Lâm Thiên:

– Họ Lâm, đừng tưởng rằng ngươi làm tổ trưởng gì đó thì ghê gớm lắm. Trong lớp thanh niên ta mới mạnh nhất, nếu không phải bọn họ sợ ta dự thi thì không đến lượt ngươi làm tổ trưởng. Vân sư đệ, ta cảm thấy ngươi càng có tư cách làm tổ trưởng!

Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh. Từ chín tuổi hắn đã lang thang, không biết bao nhiêu lần bị người chỉ vào mũi mắng. Từ giây phút có được Tinh Giới thì trong lòng Lâm Thiên đã lập một lời thề, đời này kiếp này nếu ai còn dám chỉ vào mũi hắn đe nẹt là hắn sẽ khiến người đó trả giá nặng nề. Đây xem như vết sẹo trong lòng Lâm Thiên, Tề Tần không biết tốt xấu đụng mạnh vào sẹo của hắn.

– Xem biểu tình của ngươi chẳng lẽ muốn đánh với ta? Cho ngươi biết, họ Lâm, trừ phi bây giờ ngươi là cao thủ Nguyên Anh kỳ tuyệt đỉnh nếu không muốn thắng ta là nằm mơ!

Tề Tần cười khẩy nói:

– Vị cô nương này chắc cũng là nữ nhân của ngươi? Ngươi lăng nhăng thật, có nữ nhân xinh đẹp vậy còn dám trêu chọc Thanh Ngưng sư muội! Vị cô nương này, ta khuyên cô nương hãy cách người như Lâm Thiên thật xa, nếu không đến lúc đó có hối hận cũng muộn!

Thạch Huyên Hiên lo lắng liếc Lâm Thiên:

– Tề sư huynh, đủ rồi!

Thạch Huyên Hiên truyền âm cho Lâm Thiên:

– Thiên, đừng so đo với hắn làm gì!

Thạch Huyên Hiên biết Lâm Thiên có tu vi Kim Đan trung kỳ nhưng Kim Đan đại viên mãn và Kim Đan trung kỳ chênh lệch rất lớn.

Lâm Thiên đột nhiên đứng lên:

– Tới đây, ta chờ ngươi trên mặt biển.

Lâm Thiên bay lên trời hướng tới bờ biển. Đạt đến Kim Đan kỳ là Lâm Thiên có thể bay cao trong thời gian ngắn, bay khoảng cách dài thì không được. Nếu có pháp bảo bảy thì tu vi Lâm Thiên có thể dựa vào pháp bảo bay thời gian dài.

Chu Dao kinh kêu:

– Tiểu Lâm Tử!

Nhưng chớp mắt Lâm Thiên đã đi thật xa.

Tề Tần hừ lạnh một tiếng:

– Thứ không biết sống chết!

Lòng máy động, trước mặt Tề Tần xuất hiện một cây kiếm nhỏ màu vàng. Kiếm nhỏ đón gió biển to, thoáng chốc thành cự kiếm dài gần hai thước, rộng chừng một thước. Tề Tần nhẹ nhảy lên đáp xuống kiếm vàng, thúc giục kiếm vàng nhanh đuổi theo Lâm Thiên đi đằng trước.

Thạch Huyên Hiên sốt ruột nói:

– Nguy rồi, Tề Tần là tu vi đại viên mãn thiên giai lại có pháp bảo. Nghe nói pháp bảo kia là bảo khí hạ phẩm, cứng rắn không gì phá nổi, lực công kích lớn kinh người!

Thạch Huyên Hiên muốn đuổi theo xem chừng nhưng với tu vi thiên giai trung kỳ sao đuổi kịp Lâm Thiên, Tề Tần bay nhanh trên trời?

Chu Dao nói:

– Sao Tiểu Lâm Tử xúc động như vậy? Không đúng, Tiểu Lâm Tử không phải loại người dễ xúc động, chắc hắn không sao đâu.

Chu Dao vừa an ủi Thạch Huyên Hiên cũng là an ủi chính mình. Thạch Huyên Hiên nghe Chu Dao nói thì yên tâm một chút nhưng không hoàn toàn thả lỏng, vì nàng hiểu rõ chênh lệch giữa Kim Đan trung kỳ và Kim Đan đại viên mãn nhiều hơn Chu Dao. Nếu Lâm Thiên có pháp bảo mạnh, Tề Tần tay không thì thắng thua là năm mươi năm mươi. Nhưng hiện tại Tề Tần cầm pháp bảo, Lâm Thiên thì tay không.

Kim Đan trung kỳ tay không đấu với cao thủ Kim Đan đại viên mãn có pháp bảo, kết cuộc không có gì bất ngờ. Trừ phi Kim Đan trung kỳ liều chết tự bạo Kim Đan thì có thể kéo đối phương đồng quy vu tận.

Cổ Vân nhìn hướng Lâm Thiên, Tề Tần khuất xa, mắt lóe tia sáng. Nhưng Cổ Vân không đuổi theo.

– Kim Đan trung kỳ, Kim Đan đại viên mãn, hai tên ăn may đó, Cổ Vân ta mới xứng đáng là người mạnh nhất lớp thanh niên!

Cổ Vân biết Tề Tần dựa vào lực lượng tiên đan nhanh chóng nâng cao thực lực, biết mấy tháng trước dường như Lâm Thiên là người bình thường. Cổ Vân thiên phú hơn người, thuở nhỏ vất vả khổ cực tu luyện, cộng thêm là nhi tử Cổ Kiếm Phong chưởng môn Thục Sơn, có thể tu luyện bên cạnh chìa khóa hình ngôi sao mà phái Thục Sơn nắm giữ, nhưng hiện tại mới chỉ là tu vi Kim Đan sơ kỳ. Cổ Vân rất bất bình việc Tề Tần, Lâm Thiên mạnh hơn gã.

– Hy vọng các ngươi đồng quy vu tận, đến lúc đó ta sẽ dẫn dắt người khác giành được quán quân đại tái thanh niên thế giới Võ Giả giao lưu đợt một lần này. Vinh dự, mỹ nhân nên thuộc về Cổ Vân ta!

Cổ Vân liếc Thạch Huyên Hiên, mắt lóe tia sáng dục vọng. Cổ Vân xoay người trở về biệt thự nơi mình cư ngụ.

Cổ Vân rời đi, Thạch Huyên Hiên, Chu Dao đứng lên nhanh chóng chạy hướng biển cả.

Lâm Thiên bay ra trăm dặm mới cảm giác hết hơi, hắn nhanh chóng đáp xuống mặt biển. Mỗi tế bài trên người Lâm Thiên nhanh chóng hấp thu năng lượng trong không khí bổ sung tiêu hao vừa rồi bay.

Tề Tần đạp phi kiếm bay cách trước mặt Lâm Thiên mười thước, lơ lửng trên mặt biển bảy, tám thước.

Tề Tần trên cao nhiều xuống cười to bảo:

– Ha ha ha! Lâm Thiên, là ngươi tự tìm đường chết. Không, ta sẽ không giết chết ngươi, ta sẽ từ từ hành hạ ngươi! Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên là nữ nhân ta vừa mắt, ngươi dám chen vào thì nên biết sẽ có kết cuộc này!

Nhẫn giả Nhật Bản gần biển đang trên thuyền đánh cả. Khoảng mười nhẫn giả Nhật Bản vẻ mặt kinh hoàng. Lâm Thiên, Tề Tần bay qua đầu bọn họ, không che đậy hành động của mình. Tề Tần bộc phát toàn bộ khí thế Kim Đan đại viên mãn, đè ép nhẫn giả Nhật Bản nghẹt thở.

Một nhẫn giả Nhật Bản hoảng sợ kinh kêu:

– Bát Cát, đằng trước là Lâm Thiên, người phía sau là Tề Tần của Thục Sơn. Bọn họ có thể tự bay, đó là tồn tại từ chiến sĩ thiên thần trở lên!

Thực lực nhẫn giả Nhật Bản phân chia gồm hạ nhẫn, trung nhẫn, thượng nhẫn, đặc nhẫn, thần nhẫn, chiến sĩ thiên thần, thần ân giả. Thực lực mạnh nhất là Xà Yêu Bát Kỳ, được người Nhật Bản tôn là đại thần Bát Kỳ. Thực lực chiến sĩ thiên thần tương đương tu chân giả Kim Đan kỳ, trong Nhật Bản đã khá hiếm hoi. Nhẫn giả bình thường suốt đời cũng không có duyên thấy một cao thủ đẳng cấp chiến sĩ thiên thần.

– Tổ chức đã xác định thực lực Tề Tần ngang bằng thần ân giả của đại đế quốc Nhật Bản chúng ta!

Một nhẫn giả khác trầm giọng nói:

– Xem bộ dạng của bọn họ dường như hơi mâu thuẫn với nhau, tốt nhất là lát nữa đánh thành đồng quy vu tận.

– Ôi, đồng quy vu tận càng tốt!

Trong thời gian ngắn Lâm Thiên đã bổ sung đầy đủ năng lượng bị tiêu hao. Công nhận tốc độ bổ sung của Lâm Thiên kinh người, nếu không phải hắn mới rồi luôn bay với tốc độ nhanh nhất, tiêu hao quá nhiều năng lượng mà bay chậm thì có thể kiên trì mãi, phá vỡ định luật cao thủ Kim Đan kỳ không dùng pháp bảo thì không thể bay lâu.

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

– Tề Tần, nói thật là ta tiếc cho ngươi, người đầy thực lực nhưng tu vi tâm cảnh thấp như vậy không xứng với tu vi này!

Giờ Lâm Thiên đã hiểu tại sao lão chủ nhân của Tiểu Linh không một hơi tăng nhiều lực lượng cho hắn, nếu không có tu vi tâm cảnh chống đỡ lực lượng thì sẽ xảy ra vấn đề lớn. Làm kẻ tự phụ kiêu ngạo như Tề Tần không phải loại người Lâm Thiên muốn.

– Ta không hiểu tại sao người như ngươi có thể trở thành trưởng lão Thục Sơn? Kiếm Đế tiền bối cả đời anh minh đã bị phá hoại trên tay ngươi.

– Cường giả làm vua, ta là cường giả nên tự nhiên có tư cách chiếm hữu nữ nhân như Thạch Huyên Hiên. Đừng nói tâm cảnh gì đó, toàn lời vớ vẩn. Miễn có lực lượng cường đại thì tùy ý thích, nếu bây giờ ta có tu vi vượt qua Nguyên Anh kỳ là toàn thế giới sẽ thần phục dưới chân ta. Tâm cảnh? Đó là cái cớ của kẻ yếu thực lực tăng chậm!

Tề Tần cười khẩy nói:

– Lâm Thiên, ngươi miễn cưỡng cũng xem như cường giả trong lớp thanh niên, nhưng đáng tiếc ngươi đắc tội ta. Ta sẽ khiến ngươi mất đi lực lượng này, để ngươi lại trở về làm con kiến nhỏ yếu, cho ngươi từ tu tâm!

Lâm Thiên lắc đầu nói:

– Nếu ngươi đứng ở đỉnh cao nhất thế giới thì đương nhiên có tư cách nói muốn làm gì thì làm. Đáng tiếc ngươi không phải, vĩnh viễn cũng không có khả năng!

– Phi! Cho ngươi biết, trong vòng một năm ta có nắm chắc năm mươi phần trăm đột phá đến Nguyên Anh kỳ, trong vòng hai năm nhất định sẽ đột phá Kim Đan. Mặc kệ thế nào ngày lôi chủ sau hai năm ta sẽ đứng trên đỉnh cao nhất thế giới này, khi đó Thạch Huyên Hiên cũng trở thành nữ nhân của ta!

Tề Tần nói một hồi tự say mê.

Lâm Thiên cười trào phúng:

– Ếch ngồi đáy giếng, không biết trời rộng bao nhiêu.

Lâm Thiên nói:

– Đến đây, cho ta xem ngươi học diệu pháp Thục Sơn được mấy phần.

Lâm Thiên cách không đấm mạnh vào Tề Tần.

Nắm đấm của Lâm Thiên tất nhiên không thể trúng vào cằm Tề Tần cách xa mười thước, nhưng quyền kình mãnh liệt ập hướng gã. Nước biển bị quyền kình thổi dạt sang hai bên.

– Tài mọn!

Tề Tần lòng máy động, kiếm vàng dưới chân biến ra muôn vàn bóng sáng dễ dàng cản lại quyền kình của Lâm Thiên.

– Lâm Thiên, ta tội nghiệp cho ngươi, tuy có tu vi Kim Đan trung kỳ nhưng khi dùng chỉ là chiêu Võ Giả bình thường. Dù tu vi Kim Đan trung kỳ khiến chiêu đó mạnh gấp vô số lần thì ao? Chiêu Võ Giả làm sao có thể phát huy hết thực lực cường đại của tu chân giả? Hơn nữa ngươi không có phi kiếm gì, tu chân giả không có phi kiếm thì ngươi nói xem có đáng thương không?

Lâm Thiên nửa đường ra giang hồ, tu luyện đến nay chưa tới nửa năm, chỉ mới tăng lên Kim Đan kỳ. Sau lưng Lâm Thiên không có cao nhân gì chuẩn bị pháp bảo cho hắn, nên một nghèo hai trắng. Vũ khí tốt duy nhất là cây dao găm cướp được của cái tên Kim Đan kỳ bị hắn giết trong thế giới thể tu.

– Chủ nhân, chiêu công kích Võ Giả không phải không mạnh, võ tu giả cường đại thực lực thậm chí mạnh hơn tu chân giả tu vi cùng đẳng cấp vài phần. Nhưng võ tu giả thực lực như vậy hiểu biết, lợi dụng quy tắc thiên địa, chủ nhân mãi mãi không thể sánh bằng được.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Pháp của tu chân giả chỉ là cách lợi dụng thiên địa năng lượng tốt hon chút chứ không phải cách duy nhất.

Lâm Thiên thầm gật gù, Tiểu Linh đi theo lão chủ nhân thấy rộng biết nhiều nên nói gì cũng có lý.

Tề Tần có tâm tình mèo vờn chuột:

– Lâm Thiên, xem chiêu đi!

Tề Tần cho rằng Lâm Thiên chỉ là Kim Đan trung kỳ, có phi kiếm đẳng cấp bảo khí còn hoàn toàn không có sức chống cự lại gã. Tề Tần rất hưởng thụ loại tâm tính cao cao tại thượng này.

Tề Tần cười lớn thầm nhủ:

– Giãy dụa đi, ngươi giãy dụa càng dữ thì ta chơi càng vui vẻ.

Ánh sáng vàng chói lòa hiện ra trước mắt Lâm Thiên, kiếm vàng của Tề Tần biến ra mấy trăm kim kiếm công kích hắn, bóng kiếm đầy trời làm người hoa mắt. Đổi lại cao thủ Kim Đan trung kỳ khác thấy cảnh này lòng sẽ luống cuống nhưng vẻ mặt Lâm Thiên tuy nặng nề lại không hoảng loạn. Cũng nhờ Lâm Thiên đến thần thức Nguyên Anh kỳ, tu vi Kim Đan đại viên mãn của Tề Tần vận dụng huyễn kiếm không thể nào mê hoặc Lâm Thiên có thần thức Nguyên Anh kỳ.

Keng!

Tiếng kim loại va mạnh vang vọng trong thiên địa. Kiếm vàng của Tề Tần định chém vào cánh tay thì trong tay phải của hắn ánh sáng cầm dao găm màu bạch kim. Dao găm nhanh như tia chớp che trước cánh tay trái Lâm Thiên, tiếng kim loại va chạm là vì dao găm bạch kim và kiếm vàng của Tề Tần đụng chạm phát ra.

Trên mặt biển dậy sóng dữ, dư kình Lâm Thiên và Tề Tần chiến đấu lan đến mặt biển gây ra sóng gió.

Một kích kia khiến mặt Lâm Thiên trắng bệch, có thể thu kiếm vàng vào người chứng minh gã đã luyện hóa nó. Luyện hóa kiếm vàng thì không thiếu được giai đoạn hòa thần thức vào trong, một kích vừa rồi Tề Tần sơ sẩy chưa dốc hết sức. Tề Tần không ngờ Lâm Thiên có vũ khí độ cứng ngang ngửa kiếm vàng của gã nên một kích vừa rồi làm thần thức Tề Tần hơi chấn động, thần thức bị tổn hại, liên lụy gã bị thương nhẹ.

Lâm Thiên thì hoàn hảo không tổn hao gì, hắn cố ý vô tình dù tu vi yếu hơn Tề Tần nhiều lại không bị thương. Dao găm bạch kiếm Lâm Thiên cầm trong tay chỉ thủng cái lỗ nhỏ cỡ mũi kim, độ cứng tốt vượt qua tưởng tượng của Lâm Thiên.

Tuy Lâm Thiên chiếm ưu thế một chút nhưng lòng hắn chìm xuống, trong tình huống này mà chỉ làm Tề Tần bị thương chút xíu, tu vi Kim Đan đại viên mãn quả nhiên mạnh hơn Kim Đan trung kỳ rất nhiều.

Tề Tần sắc mặt âm trầm cao giọng cuồng cười:

– Tốt, rất tốt, ha ha ha ha ha ha! Ngươi lại khiến ta bị thương, rất giỏi!

Thanh âm như sấm sét chấn nước biển bên dưới dao động.

– Ta không biết tại sao ngươi phát hiện được chân thân huyễn kiếm của ta, nhưng nếu ngươi nghĩ như vậy là có thể chiến thắng ta thì quá ngây thơ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi