TINH GIỚI

Giao phong với Bát Kỳ trong thức hải làm tinh thần Lâm Thiên hơi mệt, hôm nay hắn không lên lôi đài nữa nhưng cũng không rời khỏi bờ biển. Lâm Thiên cùng nhóm Chu Dao, Thạch Huyên Hiên, Tư Lâm xem người ta so đấu.

Buổi tối sáu giờ, so đấu một ngày kết thúc. Trong mười lôi chủ giữ lôi đài thì phe Lâm Thiên vững vàng chiếm ba cái là Hình Thiên, Cổ Vân, Huyền Minh. Bọn họ đều có tu vi Kim Đan sơ kỳ nên chiếm ba vị trí lôi chủ nằm trong dự đoán của Lâm Thiên, còn hắn thì vì lôi đài số sáu hắn không xin nghỉ nên vừa xuống lôi đài đã nhường lại vị trí lôi chủ lôi đài số sáu cho người khác. Lôi đài số tám thì Lâm Thiên đánh một trận đã xuống, không thể trở thành lôi chủ khi so đấu khi ngày thứ nhất chấm dứt.

So tài một ngày, phe Lâm Thiên chỉ có Thanh Huyền của Côn Luân bị thương nhẹ, thế lực khác cộng lại có hai mươi mốt người chết, con số khiến người rung động. Đây mới chỉ tính số người chết, nếu cộng thêm bị thương nặng thì phải tăng số lượng gấp đôi.

Đại tái thanh niên Võ Giả đệ nhất thế giới đã nghiêm trọng lệch khỏi hai chữ giao lưu khiến dân chúng nhận ra thực lực cá thể mạnh như vậy cũng thấy rõ sự thật là thế giới thay đổi rồi, hoàn toàn đổi thay. Nếu không muốn trở thành tảng đá kê chân người ta đi lên đạo cường giả thì phải biến mình mạnh lên. Thực lực đứng đầu, cường giả là vua, quan niệm này bắt đầu thấm vào lòng người.

Ăn cơm chiều xong Lâm Thiên ngồi trên bờ cát nhìn vầng trăng đỏ khuất sau núi.

– Thiên, đang nghĩ gì vậy?

Lâm Thiên không cần quay đầu lại cũng biết đằng sau là Chu Dao.

Lâm Thiên nghiêng đầu cười nói:

– Không có gì, đang ngắm mặt trời lặn.

Bờ cát mềm khá sạch sẽ, Chu Dao ngồi xuống cạnh Lâm Thiên, đầu tựa lên vai hắn.

Chu Dao thỏ thẻ:

– Chắc chắn Thiên có tâm sự, tại sao không nói với ta?

Lâm Thiên buông tiếng thở dài, đúng là vừa rồi hắn đang suy nghĩ chút chuyện. Về Bát Kỳ, về Thạch Huyên Hiên, về Chu Dao.

Lâm Thiên ôm Chu Dao, dịu dàng nói:

– Dao nhi, không phải ta có tâm sự mà là nàng mới đúng. Ta nói với Dao nhi rồi, ta nhất định sẽ trị hết bệnh cho nàng!

Lâm Thiên thường hay thấy u buồn trong mắt Chu Dao.

Người Chu Dao khẽ run:

– Thiên, Huyên Hiên muội muội nói cho ngươi biết?

Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:

– Đúng rồi, Huyên Hiên đã cho ta biết đối thoại đêm hôm đó của hai người. Dao nhi đừng trách Huyên Hiên, nha đầu ngốc, ta đã nói sẽ chữa lành cho nàng thì chắc chắn được, chẳng lẽ ta lừa nàng?

– Thiên, dù ta chỉ có thể sống hai tháng thì đời này đã đủ rồi.

Chu Dao nhỏ giọng nói:

– Mấy tháng nay ta sống vui vẻ còn hơn mười chín năm qua. Nếu ông trời muốn lấy mạng ta thì ta vẫn cảm ơn trời, vì ông trời cho ta biết Thiên. Ta sẽ không trách Huyên Hiên muội muội, nếu có ngày ta rời đi thì muội muội sẽ chăm sóc tốt cho Thiên thay ta.

Lâm Thiên cảm giác hốc mắt cay cay, Chu Dao thâm tình khiến hắn hổ thẹn, không kiềm được muốn nói tất cả cho nàng, bao gồm Tinh Giới tồn tại, Dương Thi, Dương Tuyết. Nhưng nơi này không phải chỗ tâm sự, hắn không chỉ một lần cảm giác có thần niệm quét qua, nếu nói chuyện rất có thể sẽ bị nghe trộm.

Lâm Thiên hét to hướng mặt biển mênh mông:

– Ông trời chết tiệt, nếu dám lấy mạng của nàng thì ta sẽ lật trời!

Ầm!

Sấm sét vang lên, mới rồi còn là trời chiều nhuộm đỏ chớp mắt mây đen dày đặc, mưa lớn đổ rào rào, dường như ông trời tức giận lời nói của Lâm Thiên.

Lâm Thiên cười nói:

– Chuyện đời vô thường, nhưng nếu có thực lực thì sẽ không bị chuyện đời vô thường ảnh hưởng.

Lâm Thiên lòng máy động, một kết giới nước hình thành bao phủ hắn và Chu Dao. Giọt mưa lớn đập vào kết giới nhưng không thể xuyên qua, trượt xuống bốn phía.

Chu Dao cảm thán rằng:

– Mưa lớn quá.

Chợt đầu Chu Dao đau nhói, nàng khẽ rên. Chu Dao cảm giác Lâm Thiên ôm nàng không ngừng kêu gọi nhưng nàng nghe không rõ hắn nói gì, các đoạn ngắn không ngừng nổi lên trong đầu.

Trước mặt người ngọc áo trắng như tuyết, một nam nhân bộ dáng điên cuồng, mưa thần bảy sắc rơi xuống nhưng không tăng thêm lãng mạn cho hai người.

– Nhược Hàm, Khương Phong ta có chỗ nào không xứng với nàng? Về tu vi thì ta là Thần Tướng hậu kỳ, xem như thuộc đỉnh cao trong người trẻ tuổi thần giới. Về gia thế, Khương gia ta và Chu gia của nàng cùng là một trong bốn đại gia tộc thần giới, có thể nói là môn đăng hộ đối!

– Ba ngàn năm trước nàng nói mình còn nhỏ, không muốn bàn chuyện tình cảm, được, ta chờ. Ba ngàn năm qua đi, tại sao nàng vẫn lạnh lùng với ta như vậy?

Người ngọc lạnh nhạt nói:

– Xin lỗi, ta không có cảm giác với ngươi.

Nam nhân kia càng điên cuồng, gã ngửa đầu rống to:

– A!

Tu vi Thần Tướng hậu kỳ thể hiện lực lượng khiến đất đai thần giới vô cùng cứng rắn rách ra vô số vết nứt, mưa thần bảy sắc bị chấn bắn ngược về. Tiếng gầm dừng lại, mưa thần bảy sắc đổ xuống càng gấp.

– Khương Phong ta tại đây thề với linh hồn, với thiên địa! Bất cứ lúc nào, người Chu Nhược Hàm thích sẽ là kẻ thù của Khương Phong ta, sẽ tru! Nếu không hồn phi phách tán, thân thể không tồn tại trong thiên địa! Ha ha ha ha ha ha!

Trong tiếng cười cuồng dã, nam nhân điên cuồng đi nhanh.

Nghe lời thề của Khương Phong, người ngọc nhẹ run rẩy:

– Cần gì như vậy? Cần gì... Chuyện tình cảm làm sao có thể miễn cưỡng? Phụ thân, nữ nhi muốn tùy hứng một lần. Phàm nhân hâm mộ thần tiên chúng ta, nhưng ta ghen tỵ sinh hoạt của phàm nhân. Ta chịu đủ cuộc sống cao cao tại thượng mỗi ngày rồi! Vạn năm một lần khi thần vũ bảy sắc có thể cho thần nhân lại chuyển thế luân hồi, ta muốn thử xem, cho dù là hồn phi phách tán thì ta cũng nhận!

Ánh sáng trắng chói lòa lóe lên vẫn rất bắt mắt trong mưa thần bảy sắc. Ánh sáng trắng vụt tắt, tại chỗ không còn người ngọc.

***

Cơ thể Chu Dao trở nên lạnh lẽo, Lâm Thiên không ngừng đưa giới lực vào người nàng, lay người nàng mong có thể đánh thức nàng.

Lâm Thiên sốt ruột hỏi:

– Tiểu Linh, Dao nhi bị gì vậy?

– Chủ nhân, linh hồn Chu Dao dao động quá kịch liệt, ngoài ra có Thiên Âm Thần mạch bộc phát khí lạnh. Có giới lực bảo vệ nên khí lạnh không thành vấn đề, dao động linh hồn rất có thể vì xúc động ký ức kiếp trước.

Tiểu Linh nói:

– Chủ nhân đừng lo, chắc rất nhanh Chu Dao sẽ bình tĩnh lại.

Làm sao Lâm Thiên không lo? Nhưng Lâm Thiên không có cách nào khác, hắn chỉ có thể ôm chặt người Chu Dao.

Chu Dao khẽ rên:

– Ưm!

Nghe vào tai Lâm Thiên còn dễ nghe hơn tiên nhạc.

Lâm Thiên hỏi dồn:

– Dao nhi, nàng thấy sao rồi?

Chu Dao lắc lắc đầu choáng váng:

– Thiên, ta mới bị sao vậy?

– Nàng đột phá đau đầu hôn mê bất tỉnh, xảy ra chuyện gì vậy?

Lâm Thiên hỏi:

Có phải trong đầu nàng thêm ký ức kỳ lạ nào không?

– Ủa? Sao Thiên biết?

Chu Dao nghi hoặc hỏi:

– Là thêm một đoạn ký ức.

Lâm Thiên gặn hỏi, Chu Dao kể tỉ mỉ thứ mình thấy được.

– Thiên, tại sao trong đầu ta bỗng nhiên có ký ức như vậy?

Liên tưởng mấy lần trước nằm mơ, Chu Dao có chút liên tưởng.

Kết giới nước có hiệu quả cách âm, Lâm Thiên chú ý kỹ, không thấy có ai đưa thần niệm xuyên qua kết giới nước, nên hắn không lo người khác nghe được lời Chu Dao nói.

Nghe Chu Dao kể xong, Lâm Thiên đã hoàn toàn tin tưởng nàng chính là nữ thần kia chuyển thế.

Lâm Thiên hỏi:

– Dao nhi, nếu có một ngày nàng phát hiện mình nữ thần chuyển thế thì có vui không?

Lâm Thiên cảm giác miệng cay đắng, hắn không muốn bỏ Chu Dao chút nào. Nhưng nếu linh hồn nữ thần kiếp trước thức tỉnh, thay thế linh hồn Chu Dao thì nàng đã không còn là nàng, bên nhau còn ý nghĩa gì nữa? Khi đó người ta có chịu tiếp tục bên hắn không?

Chu Dao ôm chặt cánh tay Lâm Thiên, nói:

– Nếu phải rời đi Thiên thì ta không vui chút nào, nếu có thể ở bên Thiên thì ta sẽ vui. Thiên, ta không muốn rời xa ngươi.

– Ta cũng không muốn.

Lâm Thiên hôn bờ môi đỏ, lòng càng khát vọng thực lực nhiều hơn. Khương Phong là tu vi Thần Tướng hậu kỳ. Tuy Lâm Thiên không biết Thần Tướng hậu kỳ là tu vi như thế nào, nhưng Khương Phong nói gã là đỉnh cao trong thế hệ trẻ Thần giới chứng minh Thần Tướng hậu kỳ siêu mạnh. Nếu Lâm Thiên và Chu Dao luôn bên nhau, tương lai Khương Phong biết nàng là chuyển thế của Chu Nhược Hàm, nếu Lâm Thiên không có thực lực thì trời biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Lời thề của Khương Phong khắc trong lòng Chu Nhược Hàm, giờ đây cũng in dấu trong tim Lâm Thiên.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, làm chuyện gì cũng đừng nóng lòng cầu thành, nâng cao thực lực không thể trong một sớm một chiều. Người Thần giới muốn hạ giới không dễ, có lẽ chờ khi chủ nhân đến Thần giới thì Khương Phong mới bắt đầu kiếm chuyện với Lâm Thiên.

Không ai hiểu biết Lâm Thiên bằng Tiểu Linh, Chu Dao kể xong đoạn ngắn trong đầu là Tiểu Linh biết ngay lòng Lâm Thiên nôn nóng.

Lâm Thiên nhẹ gật đầu, hơi bình tĩnh lại.

Lâm Thiên lặp đi lặp lại thầm nhủ:

– Có nghĩ xa cũng vô dụng, trước mắt có rất nhiều chuyện phải giải quyết.

Lâm Thiên bình tĩnh lại:

– Dao nhi, chúng ta vào đi, chắc nàng cũng mệt rồi.

Chu Dao gật đầu, đoạn hình ảnh mới xuất hiện trong đầu tiêu hao nhiều trí tuệ của nàng, làm đầu óc nàng hơi choáng váng.

Đêm khuya, Lâm Thiên mới nằm xuống giường không lâu thì một bóng đen lẳng lặng lẻn vào phòng hắn.

Lâm Thiên bật người đứng dậy nhìn bóng đen, lạnh lùng hỏi:

– Diệu Vân trai chủ, đêm hôm khuya khoắt không biết đến có chuyện gì?

Với tu vi của Lâm Thiên dù Diệu Vân trai chủ giấu tu vi lẻn vào nhưng từ khoảng cách khá xa hắn đã phát hiện ra ngay.

Diệu Vân trai chủ trực tiếp truyền âm:

– Lâm Thiên, ta đến chỉ vì một chuyện, vẫn là chuyện cũ. Thanh Ngưng là thánh nữ của Từ Hàng Tịnh Trai ta, về sau sẽ là trai chủ, hy vọng ngươi cách Thanh Ngưng xa một chút! Ta nghe ngươi gọi nàng là Huyên Hiên, ta hy vọng ngươi hãy sửa sang kêu Thanh Ngưng sư muội. Nếu ngươi cho rằng kêu như vậy là ta ăn bớt ngươi thì cứ gọi thẳng Thanh Ngưng cũng được.

Lâm Thiên nhíu mày nói:

– Diệu Vân trai chủ, vãn bối cho rằng con người sống trên đời có quyền theo đuổi hạnh phúc, Huyên Hiên nợ Từ Hàng Tịnh Trai sẽ có cách khác trả lại, Từ Hàng Tịnh Trai không có quyền lực cướp đi hạnh phúc của Huyên Hiên!

Diệu Vân trai chủ cười khẩy nói:

– A, hạnh phúc? Lâm Thiên, ngươi có Chu Dao rồi ngươi cảm thấy mình có tư cách cho Huyên Hiên hạnh phúc sao? Nam nhân toàn là kẻ lừa đảo!

Lâm Thiên sửng sốt:

– Nam nhân toàn là kẻ lừa đảo?

Xem ra Diệu Vân trai chủ không chỉ vì muốn Thạch Huyên Hiên làm trai chủ Từ Hàng Tịnh Trai mới ngăn cản Lâm Thiên và nàng bên nhau.

Lâm Thiên nói:

– Diệu Vân trai chủ, ta sẽ không bào chữa câu nói nam nhân toàn là lừa đảo, trên đời này có người lừa gạt tình cảm nhưng chắc chắn cũng có người thật lòng. Về tư cách thì ta nghĩ Diệu Vân trai chủ hãy đi hỏi Huyên Hiên xem nàng có hạnh phúc hay không, có vui vẻ không. Nếu Huyên Hiên trả lời là không thì Lâm Thiên nhất định sẽ đi thật xa!

– Hừ! Ta sẽ không đổi ý, sẽ không trơ mắt nhìn Huyên Hiên nhảy vào hố lửa! Cho dù Huyên Hiên tạm thời vui vẻ nhưng về sau thì sao? Nam nhân lăng nhăng không đáng tin!

Diệu Vân trai chủ nói xong lắc người biến mất trong phòng Lâm Thiên.

Lâm Thiên lẩm bẩm:

– Bà già cứng đầu!

Lâm Thiên đóng cửa sổ lại:

– Tiểu Linh, tìm tòi thử xem có tư liệu chuyện năm xưa của Diệu Vân trai chủ không? Ta xem bộ dạng của Diệu Vân trai chủ dường như từng bị đả kích.

Tiểu Linh nói:

– Vâng thưa chủ nhân!

Lát sau Tiểu Linh nói:

– Chủ nhân, rất xin lỗi, trên mạng không có tin tức về chuyện này của Diệu Vân trai chủ.

Lâm Thiên nói:

– Vậy thôi, có lẽ Huyên Hiên biết, ngày mai hỏi nàng cũng được.

Lâm Thiên nằm trên giường bình yên ngủ, hắn không lo Bát Kỳ sẽ đến hại mình vì Tiểu Linh từng giây từng phút theo dõi bốn phía, nếu có động tĩnh sẽ báo cho hắn ngay.

Một đêm bình yên, Lâm Thiên dậy thật sớm.

Bởi vì ngày đầu tiên quá hấp dẫn nên so đấu ngày thứ hai chưa bắt đầu ven biển đã đông nghẹt người. Trong một đêm khẩn cấp sửa chữa phần lớn tám lôi đài nhưng có vài chỗ vẫn chưa sửa xong, ví dụ cái lỗ to ngày hôm qua Lâm Thiên dùng khủng long bạo chúa đập xuống lôi đài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi