TINH HÀ RỰC RỠ, MAY MẮN THAY

Bốn năm ngày sau, cuối cùng Tiêu phu nhân đã khỏi bệnh, vừa khỏe mạnh là lập tức theo dẫn con gái đến Lâu gia làm khách như đã hứa, nhân tiện cũng để nữ quyến nhà họ gặp Thiếu Thương một lần, nhất là tông phụ hiện tại của Lâu thị, Lâu đại phu nhân – đâu thể có chuyện Lâu Nghiêu một ngày chạy đến Trình gia ba dạo, bị chuốc say rồi còn đem cả thuốc thang lẫn đại phu trong phủ đến, mà người nhà họ Lâu lại chưa biết Thiếu Thương tròn méo ra sao.


Diện tích của Lâu phủ không lớn hơn Trình phủ là bao, song chỉ cách cung thành một con ngõ, nhân số trong phủ đông không kém Doãn gia. Nhưng Lâu Đại phu nhân trị gia nghiêm hơn hẳn mẫu thân của Doãn Hủ Nga. Trên đường đi, Thiếu Thương thấy thị tỳ gia nhan qua lại như cửi, cúi đầu cung kính, vậy nhưng không nghe nửa câu rì rầm nào. Đến lúc chính thức bái kiến, nàng cứ tưởng sẽ gặp một chủ mẫu ghê gớm nghiêm túc gầy gộc, nhưng gặp mặt rồi mới thấy Lâu Đại phu nhân mặt như trăng tròn, hiền hậu tốt bụng, trông giống dì quản lý ký túc xá tốt tính.


Lâu Đại phu nhân kéo tay Thiếu Thương cẩn thận quan sát, trong mắt lộ ra cảm xúc khó nói, đoạn ngoái đầu cười nói với Lâu Nhị phu nhân: “Đệ muội, muội chọn con dâu chuẩn đấy!”


Lâu Nhị phu nhân lấy làm đắc ý: “Đương nhiên rồi! Muội cũng vừa gặp đã ưng, toàn thể dâu con nhà ta cũng không sánh bằng! Nhất là còn hiếu thảo dịu dàng, có lòng chăm lo cho A Nghiêu, còn gì tốt hơn nữa!”


Đại thiếu phu nhân ngồi bên cạnh Lâu Đại phu nhân che tay áo cười, vẻ mặt cung kính, Lâu Đại phu nhân cười bảo: “Cả muội và A Nghiêu đều thích thì ta yên tâm.”


Lâu Nhị phu nhân vui vẻ nói: “Nghĩa là tẩu đồng ý?”


Vừa dứt lời, Tiêu phu nhân và Thiếu Thương ngồi bên cạnh cùng nhíu mày nhìn nhau. Nhưng xem chừng Lâu gia lại khá mảy may, Lâu Đại phu nhân cười nói: “Nếu ta không chịu đồng ý thì có lẽ A Nghiêu sẽ không quan tâm đến ta nữa mất. Ngày mai ta sẽ tìm vu sĩ xem bói ngày lành để ấn định!”


Tiêu phu nhân nào chịu lép vế, cũng cười bảo: “Chuyện này không việc gì phải vội, cứ từ từ thôi. Đại nhân nhà ta và phụ thân A Nghiêu đều là người trọng lời hứa, tháng trước đã trao đổi tín vật rồi. Trước khi rời Duyễn Châu, ta nghe nói có không ít người ở quận Đông và quận Sơn Dương chúc mừng hai nhà Lâu Trình. Bây giờ ấn định hay không thì cũng chỉ cho có thôi.”


Nghe câu này, sắc mặt Lâu Đại phu nhân bỗng thay đổi, Lâu Đại thiếu phu nhân lại không hiểu vì sao nét mặt của quân cô nhà mình lại khác thường.


Lâu Nhị phu nhân vẫn cười hồn nhiên: “Ta biết rồi, miếng ngọc giác mà phụ thân A Nghiêu dùng để đặt lễ còn là của hồi môn hồi ta mới thành thân cơ mà, nay tặng cho Thiếu Thương đúng là quá tuyệt!”


Lâu Đại phu nhân mỉm cười: “Nhị đệ đã đeo miếng ngọc ấy bên mình nhiều năm, nay lại tặng Trình gia làm tín vật, cẩn thận ta mách với vợ lão Nhị, nói muội bên nặng bên nhẹ.”


Lâ Nhị phu nhân vội nói: “Tẩu tẩu đừng nói mà, là ta nhiều lời…” Dáng vẻ cuống quít ấy cứ hệt như sợ con dâu nhà mình bất mãn.
Lâu Đại phu nhân cười cười, vỗ vai đệ muội trấn an: “Được rồi, cuống làm gì. Ta với vợ lão Đại có bao giờ nói lời xích mích như thế đâu. Muội chớ cuống, đừng cuống nữa.” Giọng điệu y như dỗ dành một đứa trẻ.


Lúc này Lâu Nhị phu nhân mới yên tâm.


Tiêu phu nhân chau mày.


Hồi còn ở ngoài bà cũng thường dùng thuật “ân oai cùng thi” để lôi kéo người, không ngờ hôm nay lại được thấy cảnh như thế tại Lâu gia. Bà vừa yên tâm mẫu thân của Lâu Nghiêu thẳng tính dễ nắm, lại lo Lâu Đại phu nhân khó đối phó.


Huống hồ, trong thính đường này, ngoại trừ thị tỳ thì chỉ có năm người các bà ăn uống chuyện trò, tương lai nếu vợ của Lâu Nhị công tử không vui vì chuyện này, chẳng phải sẽ dây dưa đến trên đầu mẹ con mình ư. Trong lòng bà không vui, nhưng không thể vì chuyện này mà giũ áo bỏ đi, chuyện bé xé ra to. Bà định nói gì đó đáp lời, nhưng bà lại hay thiếu kiên nhẫn trong chuyện đấu võ mồm ẩn thương chứa đao, vậy là đành khép miệng im lặng.


Lúc này, bỗng Thiếu Thương lên tiếng: “Bá mẫu chớ lo, cháu xin đánh cược với bá mẫu, nhất định Nhị thiếu phu nhân sẽ không so đo miếng ngọc ấy.”


Lâu Nhị phu nhân ngớ ra, hồ nghi nói: “Thiếu Thương, cháu nói thật hả?”


Lâu Đại phu nhân ngạc nhiên nhìn sang.


Thiếu Thương vờ cười thật tươi: “A Nghiêu đã từng nói với cháu, Nhị công tử đang du hành ở Giao Đông thì quen Nhị thiếu phu nhân, là con gái rượu của lão làng địa phương. Lúc ấy Nhị công tử đi xa, tuy có thư tay của Lâu bá phụ cho phép cưới, nhưng trên người lại không có thứ đáng quý, bèn tự tay mài một tấm gương bạc đưa lễ, ngụ ý ‘lòng này như gương sáng, ắt sống đến bạc đầu’. Cháu nghĩ rằng trong lòng Nhị thiếu phu nhân, mọi miếng ngọc trên đời này cộng lại cũng thua xa tấm gương ấy.”


Lâu Nhị phu nhân vừa mừng vừa sợ: “… Cháu nói đúng, nói đúng lắm! Ta cũng suýt quên mất chuyện này.”


Lâu Đại thiếu phu nhân ra chiều hâm mộ, song sợ bị quân cô thấy nên vội đứng dậy, gọi thị tỳ thêm nước quả và điểm tâm.


Thiếu Thương cười cúi đầu, thừa lời, mấy tháng sớm chiều ở chung với Lâu Nghiêu không lẽ chỉ toàn yêu đương, đâu ra nhiều lý tưởng cuộc đời sao sáng trăng tròn mà nói, dĩ nhiên phải tra rõ quan hệ cá nhân hay thậm chí là từng ngọn cây cọng cỏ ở Lâu gia rồi!


Tiêu phu nhân rất hài lòng trước màn đánh trả nhẹ nhàng nhưng rất cứng cáp của con gái. Bà lại thầm tính: Nói cách khác, hôn sự của con thứ Lâu Nhị phu nhân vượt ra ngoài kiểm soát của tông phụ Lâu thị, do Lâu Tề tự quyết định.


Lâu Đại phu nhân cũng mỉm cười, không có vẻ không vui, sau đó lại sai thị tỳ gọi Lâu Nghiêu đang ở bên ngoài vào.


Lâu Nghiêu vẫn đang đứng chờ ở trong đình ngoài hiên, vừa nghe gọi là vui sướng bước vào phòng, suýt quên cởi cả hài.


Lâu Đại phu nhân nhìn cháu trai luống cuống chỉnh tư thế quỳ, bèn nói: “A Nghiêu, cháu tìm được nàng dâu lợi hại lắm, vừa nãy…” Song bà còn chưa nói hết câu, thiếu niên đã trưng ra vẻ si mê: “Đúng thế, Đại bá mẫu quả đúng là rất rất tinh mắt. Thiếu Thương thông minh cực kỳ, vừa thông minh lại giỏi giang, gì cũng biết hết! Phụ thân cũng khen muội ấy nhiều lần lắm!”


Lâu Đại phu nhân cứng mặt.


Thiếu Thương giả vờ không vui, nhỏ nhẹ nói: “A Nghiêu, sao huynh lại làm thế, Đại phu nhân còn chưa nói hết mà. Huynh mà còn như vậy nữa, lát về ta sẽ mách với huynh trưởng trong nhà, để huynh ấy bắt huynh đọc sách viết chữ! Đại bá mẫu, người nói tiếp đi, đừng để ý đến A Nghiêu…” Nói rồi lại quay đầu cười bảo, “Bá mẫu, người đừng trách A Nghiêu nhé, bình thường huynh ấy lễ phép lắm. Chỉ là do huynh ấy không xem Đại bá mẫu là người ngoài đó mà!”


Lâu Nhị phu nhân vui ra mặt, nói: “Cháu nói chí phải, A Nghiêu chúng ta rất hiểu phép tắc, chỉ là con cháu nhà mình không cẩn trọng với trưởng bối như bên ngoài thôi.”


Lâu Nghiêu gãi đầu cười ngốc. Hắn cảm thấy dù vị hôn thê đang trách mình thì cũng thật dịu dàng đáng yêu, đơn thuần xuất phát từ sự quan tâm.


Thiếu Thương cười rất tươi, nhưng trong lòng lại xem thường Lâu Đại phu nhân – xì, còn không bằng chủ nhiệm Tiêu nữa, chí ít người ta có đao thật thương thật hợp lại tạo nên thành quả thật, hễ chèn ép ai là có thể chèn ép gấp mười lần, còn người trước mắt đây chỉ biết đâm thọc phụ họa!


Lâu Đại phu nhân thoáng im lặng, sau đó cười bảo: “Cũng chẳng có gì to tát. A Nghiêu, cháu mau gọi Đại bá phụ về đi, đính hôn không phải là chuyện nhỏ, còn rất nhiều chuyện cần ông ấy lo liệu.”


Hai mắt Lâu Nghiêu sáng lên, bật cười nhìn vợ chưa cưới rồi chắp tay, nhanh chóng lui ra ngoài.


Trò chuyện không được bao câu thì Lâu Đại phu nhân đã để dâu trưởng dẫn Thiếu Thương đến chái phòng, chị em dâu bà muốn bàn bạc nghi lễ hôn sự với Tiêu phu nhân. Thiếu Thương chầm chậm đứng dậy, tư thế chuẩn thục nữ thanh thoát (nhờ Tang thị đã huấn luyện cấp tốc), Lâu Nhị phu nhân nhìn rất hài lòng, cười tới nỗi không khép miệng được.


Đi qua hơn nửa hành lang, tiến vào cửa trượt, thấy trong chái phòng đông đảo nữ quyến, có người ăn vận như thiếu phụ, cũng có người trang điểm khuê các – là những tiểu nữ nương hoặc con dâu hoặc con gái của Lâu gia. Con cháu ở hai phòng Lâu gia khá đồng đều, bốn nam bốn nữ, đích thứ chia nửa, nhỏ nhất chính là Lâu Nghiêu phòng nhì và Lâu Ly phòng lớn.


Thiếu Thương bái kiến từng người một theo sự giới thiệu của Lâu Đại thiếu phu nhân, phong thái đứng đắn, lời lẽ khiêm tốn, khi đến lượt người cuối cùng là Lâu Ly, nàng ta trợn trừng mắt với Thiếu Thương cả buổi, tức giận quay phắt đầu đi, không chịu làm lễ với Thiếu Thương. Lâu Đại thiếu phu nhân lúng túng, cười gượng cho qua rồi mời Thiếu Thương ngồi xuống, mọi người cùng hàn huyên tán gẫu.


Chúng nữ ngồi đây nói chuyện rất ôn tồn, dù trong lòng có tâm sự cũng tuyệt đối không để lộ ra, cô một câu tôi một câu, người trêu đùa người tán gẫu, nhìn chung rất hài hòa. Thiếu Thương để ý tới một thiếu phụ ngồi đầu tiên bên phía tay phải, mặt nhỏ dài, nét mặt đoan trang, chính là dâu thứ của Lâu gia, dâu trưởng của phòng nhì, cũng là nhân vật chính trong câu chuyện chiếc gương bạc ban nãy.


Vừa rồi khi Thiếu Thương nhìn nàng ấy còn thầm thấy lạ. Nghĩ bụng vị thiếu phụ trang trọng này phải là con dâu của Lâu Đại phu nhân mới đúng, còn trưởng tẩu sắc mặt dịu dàng thậm chí có phần rụt rè này lẽ ra nên ở phòng của Lâu Nhị phu nhân mới phải.


Lâu Ly nín nhịn cả buổi, khi nghe thấy các nữ quyến khen Thiếu Thương xinh đẹp trầm tính lần thứ 18 thì không kìm được nữa, chua chát nói: “Ta thật sự không ngờ đấy, hôm ấy ở Vạn gia, Trình nương tử hung dữ với nhóm Vương Linh a tỷ là thế kia mà, thế mà giờ lại vờ chững chạc cái gì.”


“A Ly!” Lâu Đại thiếu phu nhân hô lên, hai mắt trợn lớn.


Chúng nữ trong phòng người thấp giọng trách Lâu Ly khép miệng, người im lặng ngồi xem.


“Đúng thế, ta cũng không ngờ đấy.” Thiếu Thương chẳng buồn lật mí mắt, so đo với một đứa trẻ làm gì.


Lâu Ly thấy Thiếu Thương không có phản ứng, nói tiếp: “Ngươi có thể được gả vào nhà bọn ta ấy là may mắn bằng trời. Nếu không phải Chiêu Quân a tỷ lấy người khác thì làm gì đến lượt ngươi? Ngươi chắc không biết nhỉ, mẫu thân ta thích Chiêu Quân a tỷ lắm…”


“A Ly! Muội còn nói thêm câu nào nữa, ta sẽ bảo bá mẫu phạt muội!” Bào tỷ của Lâu Nghiêu tức giận, vờ đứng lên.


Lâu Ly cũng quát lớn: “Đường tỷ, sao tỷ có thể giúp nó mà mắng muội!” Vì nàng ta nhỏ tuổi nhất nên bình thường rất được các anh chị nhường nhịn, nhất là vị đường tỷ sắp xuất giá đây, bình thường cưng chiều nàng ta vô cùng.


Thiếu Thương mỉm cười, ra hiệu bằng mắt với người đó là không sao, đoạn ngoái đầu nói: “Vừa nãy A Ly nói gì, mẫu thân muội rất thích Hà Chiêu Quân? Thế thì ta khó hiểu quá. Thất công tử, tức huynh ruột của muội chỉ lớn hơn A Nghiêu hai tuổi, lớn hơn Hà Chiêu Quân ba tuổi, thế vì sao hồi đầu không để hai người họ đính thân?”


Vừa dứt câu, thiếu phụ mặc khúc cư màu đỏ nhạt ngồi bên trái đỏ bừng mặt, những người còn lại có vẻ mặt khác nhau. Còn người ban nãy lại sáng mắt lên, có vẻ cũng không ghét một đệ muội mồm miệng sắc sảo.


Lâu Ly bị chặn họng tức gần chết, đoạn hét lớn: “Đó, đó là vì… vì…” Nàng còn nhỏ nào biết nguyên nhân trong đó, từ khi nàng ta hiểu chuyện thì Hà Chiêu Quân đã đính hôn với tiểu đường huynh rồi, “Vì thẩm thẩm thích Chiêu Quân a tỷ hơn!”


“Ồ, thế hả? Thì – ra – là – như – vậy.” Thiếu Thương kéo dài âm tiết, dáng vẻ như được thụ giáo, cười mà lại như không.


Lâu Ly đỏ mặt tía tai, chính nàng ta cũng thấy thua thiệt khi nói ra câu đấy. Đừng nói là trong nội bộ Lâu gia, thậm chí ở bên ngoài cũng không ít người biết Nhị phu nhân Lâu gia bất mãn cô con gái độc nhất ngang tàng phách lối của Hà tướng quân thế nào. Nhưng như đã nói, có mẹ chồng nhà ai thích nàng dâu suốt ngày hò hét con trai mình, hở tí lại cậy thế bắt nạt chồng chưa cưới không.


“Được rồi!” Lâu Đại thiếu phu nhân vỗ bàn quát, “A Ly muội câm miệng lại! Mau xin lỗi Thiếu Thương đi!”


“Còn lâu!” Mặt Lâu Ly đỏ phừng, hét lớn, “Tẩu không biết đấy thôi, Trình Thiếu Thương này tính cách đáng ghét cực, Vương Linh a tỷ cũng nói với muội….”


“Mấy đứa đang nói gì đấy?!” Theo tiếng quát, Lâu Đại phu nhân dẫn theo đông đảo thị tỳ sải bước vào chái phòng, đi theo sau là Lâu Nhị phu nhân và Tiêu phu nhân.


Ánh mắt nghiêm nghị của Lâu Đại phu nhân quét qua từng người một, khi đến con út Lâu Ly thì dừng lại. Các cô gái thấy bà nổi giận, lập tức cúi người quỳ gối, Lâu Đại thiếu phu nhân ngập ngừng không dám nói thêm.


Chỉ có Lâu Nhị thiếu phu nhân khoan thai đứng dậy, nói: “Đại bá mẫu đến thật đúng lúc, A Ly đang nhắc tới chuyện Trình nương tử và Linh nương tử Vương gia có tranh chấp ngày trước, lúc nãy A Ly còn bảo Thiếu Thương tính tình đáng ghét.”


Lần này cả Tiêu phu nhân lẫn Lâu Nhị phu nhân đều sầm mặt, Lâu Đại phu nhân tinh mắt, thấy Tiêu phu nhân mấp máy cánh môi thì lập tức đi tới, *bốp* một tiếng, giang tay tát con gái một phát.


Lâu Ly ôm mặt, khó tin nói: “Mẫu thân, mẫu thân… lại…?” Dù mẫu thân là người nghiêm túc, song rất nuông chiều đứa con gái hiếm muộn là mình, bây giờ lại đánh mình ngay trước mắt bao nhiêu người! Nàng ta càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt lập tức trào dâng.


Lâu Đại phu nhân rất dứt khoát, trầm giọng nói: “A Nghiêu và Thiếu Thương đã đính hôn, hôm nay là lần đầu tiên con bé đến nhà, mà con lại làm nhục Thiếu Thương vậy hả! Sau này con còn mặt mũi nào gặp đường huynh của mình nữa, uổng công A Nghiêu thân với con là thế!”


Nghe mẫu thân nói rất quả quyết, loáng thoáng mấy phần sấm rền gió cuốn, lúc này Lâu Ly mới thấy sợ, nàng ta không dám ho he song trong lòng vẫn không phục, chỉ biết hậm hực nhìn Thiếu Thương.


Ai ai cũng nhìn ra là Lâu Ly không phục.


Lâu Nhị thiếu phu nhân cười một tiếng, chầm chậm bước lên, cúi người nói: “Mong Tiêu phu nhân thứ lỗi, mong phu nhân không vì A Ly, thương lệnh ái rồi không gả muội ấy đến. Hơn nữa, sớm muộn gì A Ly cũng xuất giá, sau này lệnh ái ít gặp muội ấy là được.”


Câu này quả to gan lộ liễu, sắc mặt Lâu Đại phu nhân vẫn như thường, Lâu Đại thiếu phu nhân vội la lên: “A Diên, sao muội lại nói vậy! A Ly còn nhỏ, nói năng không biết dè chừng, cũng chỉ là…”


“Đừng bảo tẩu định nói ‘A Ly cũng chỉ vô tâm nên thất lễ’ nhé?” Lâu Nhị thiếu phu nhân mỉa mai.


Lâu Đại thiếu phu nhân cứng họng, mặt đỏ lên.


Lâu Nhị thiếu phu nhân cười lạnh, nói: “Đại bá mẫu thứ lỗi. Vừa rồi A Ly còn nói với Trình nương tử là bá mẫu thích Chiêu Quân muội muội như thế nào. Cháu biết bá mẫu thương yêu vãn bối, nhưng không ngờ bá mẫu lại thích Chiêu Quân muội muội đến vậy. Nếu sớm biết thì đã không để A Nghiêu cướp công, chi bằng hai năm trước để Thất đệ lấy Chiêu Quân luôn cho rồi.”


Thất thiếu phu nhân quỳ phía sau nhăn nhó mặt mày, run lên vì tức giận. Lâu Nhị phu nhân cực kỳ lúng túng, Tiêu phu nhân lạnh mặt, đi tới nhìn thẳng vào Lâu Đại phu nhân, muốn đòi một lời giải thích cho ra nhẽ.


Lâu Đại phu nhân nén giận: “Nói gì thế hả! A Ly, xem ra ba tháng nay nhốt con vẫn chưa đủ, vẫn nói năng hàm hồ, phạt con tiếp tục úp mặt vào tường!”


Lâu Ly nức nở muốn lên tiếng, nhưng đã bị bốn thị tỳ kéo ra ngoài.


Lâu Đại phu nhân xoay người, xin lỗi Tiêu phu nhân và Thiếu Thương, liên tục hứa rằng sẽ dạy dỗ Lâu Ly thật tốt.


Nhân lúc trưởng bối đang nói chuyện, Lâu Nhị thiếu phu nhân bỗng huých vào Thiếu Thương, vui vẻ nói: “Ta không thích gọi tẩu tẩu đệ muội gì đó, về sau ta gọi muội là Thiếu Thương có được không?”


Thiếu Thương quay lại nhìn, bốn mắt chạm nhau, dẫu mới là lần đầu gặp gỡ, nhưng người thông minh không cần nói nhiều cũng hiểu nhau. Nàng cười đáp: “Được chứ. Thế ta cũng gọi tỷ là Diên a tỷ nhé.”


Lâu Nhị thiếu phu nhân cười nắm tay Thiếu Thương lắc lư. Không rõ từ lúc nào, vợ của hai anh con thứ ở phòng nhì cũng đã xáp đến, im lặng đứng cạnh hai nàng, vừa hay tạo nên thế bốn phía hô ứng.


Lâu Đại phu nhân nhìn cảnh ấy, lại nhìn dâu trưởng nhỏ nhẹ nhà mình, trong lòng thấy bực bội.


***


T


rên xe ngựa quay về phủ, Tiêu phu nhân cho người hầu lui ra, chỉ có hai mẹ con ngồi trong buồng xe, bà nghiêm mặt hỏi: “Con đã biết những chuyện rắc rối này của Lâu gia từ trước, vậy mà vẫn vui vẻ đồng ý hôn sự?”


“Có gì rắc rối đâu. Có phải đại thánh đại hiền nào cũng hợp mắt người ta đâu.” Cha con anh em trong triều đình còn ngầm đấu đá kia kìa.


“Con nói gì thế hả?!” Tiêu phu nhân thở dốc.


Thiếu Thương nghiêm mặt:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi