TINH HÀ RỰC RỠ, MAY MẮN THAY

Với Thiếu Thương, tình huống nghiêm trọng nhất đáng sợ nhất của cả hai kiếp cộng lại có lẽ chỉ là đánh hội đồng trong phòng bi–a, chị đại ném cho nàng một chai bia hòng muốn nàng lập công trạng, từ đó khiến nàng nảy sinh suy nghĩ rút lui giang hồ. Vì nàng chợt phát hiện, tuy bản thân có thể lông bông lêu lổng nhưng không thích hợp với cảnh máu me đầm đìa.


Một tay Lăng Bất Nghi ôm chặt eo nàng, tay kia nắm lấy lan can dưới mái hiên của tòa tháp tầng năm, cả hai cứ vậy treo lơ lửng ngoài tháp, Thiếu Thương bất đắc dĩ ôm siết Lăng Bất Nghi. Sức gió trên đồi cao rất mạnh mà lực tay nàng lại có hạn, xém đã rơi mấy lần, may thay tay trái của Lăng Bất Nghi như vòng sắt kiên cố ấn nàng vào lồng ngực, không để nàng bị ngã.


Thiếu Thương nghe thấy tiếng bước chân rầm rập chạy xuống từ tầng sáu trong tháp, hai kẻ trong phòng thoáng chần chừ, quả nhiên nhanh chóng rời khỏi đó là chính xác mà, Thiếu Thương đang mừng thầm thì Lăng Bất Nghi chợt nói: “Ta sẽ trừ khử hai tên này, không được để ai biết chuyện hôm nay.”


Thiếu Thương sợ hãi, Lăng Bất Nghi của bây giờ khác hẳn mọi khi, vẻ mặt lạnh lẽo ghê rợn, như thể không phải nói về chuyện giết hai mạng người mà là làm thịt hai con chó. Nàng giật mình, nhưng chưa kịp nghĩ gì đã vội nói: “Không xong rồi không xong rồi, ngài nhìn đi, bên kia, có người tới!”


Lăng Bất Nghi nhìn theo ánh mắt nàng, thấy một đội ngũ mấy chục người mặc trang phục hộ vệ đang lặng lẽ lục soát lên núi, có vẻ muốn tới tiếp ứng hai gã trong phòng, may là bọn họ đu dưới mái hiên mặt sau  nên không bị bọn hộ vệ trông thấy. Lăng Bất Nghi cau mày, nhưng vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ ‘giết người diệt khẩu’.


Hai kẻ trong phòng đã đi xuống chân tháp, nói vài câu với toán hộ vệ tiếp ứng rồi lập tức cưỡi ngựa rời đi. Lăng Bất Nghi vẫn đu dưới mái hiên tầng năm, thấy chúng đã rời đi thì dồn lực vào tay phải trèo lên, ôm cô gái nhảy vào sương phòng tầng năm. Mái tóc Thiếu Thương bị gió thổi rối bời, chân nàng chỉ vừa chạm mặt đất là lập tức nhũn ra ngồi phịch xuống, tim đập mạnh như đánh trống, nàng lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh: sắc mặt bình tĩnh, nhịp tim bình thường, chỉ trừ vẻ mặt có phần nghiêm trọng.


“Chúng đi rồi?” Thiếu Thương ấn ngực, chặn lại con tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, “Chúng ta cũng đi nhanh thôi, không chừng bọn chúng sẽ quay về lục soát đấy.”


Lăng Bất Nghi nhìn nàng, hơi hé môi cười: “Sao cô chắc chắn như vậy?”


“Hai tên thổ phỉ này nhát gan, biết bản thân yếu sợ bị tổn thương nên mới bỏ chạy nhanh như thế, đợi an toàn rồi chắc chắn sẽ cho người quay lại điều tra!” Trong tivi đều chiếu vậy mà.


Lăng Bất Nghi nín cười, gật đầu nói: “Cô đi bộ đến đây à?”


Thiếu Thương chỉ ra ô cửa sổ phía đông: “Không không, tôi cưỡi ngựa đến, sau đó buộc ngựa trong cánh rừng đằng đông.”


Lăng Bất Nghi khẽ nhíu mày, nảy sinh nghi ngờ: “… Cô thông minh lắm, còn biết che giấu vật cưỡi không để kẻ khác phát hiện.”


“Không phải!” Thiếu Thương tức muốn hộc máu, “Tôi thấy trên sườn núi toàn đá sắc, sợ làm ngựa bị thương nên mới không cưỡi lên!”


Lăng Bất Nghi ngẩn ra như không ngờ tới lý do này.


“Trên có trời dưới có đất, tôi đúng là một đứa ngu xuẩn cực kỳ!” Thiếu Thương thở hồng hộc, lúc này nàng đã tính ra nhân quả trước sau rồi, “Khi tôi đến đây thì không có bóng người nào, thấy trời trong nắng ấm khoan khoái nên mới trèo lên nóc nhà ngủ gật. Hai kẻ kia chắc cũng tưởng trong tháp không có người nên mới vào đây bàn chuyện xấu. Ây da! Biết vậy tôi đã buộc ngựa ngay dưới tháp cho xong chuyện, bọn họ thấy có người đã chẳng vào!”


Lăng Bất Nghi không nhịn được cười phá lên: “Leo lên nóc ngủ gật, ừ, đúng là không ai lường được thật.”


Thiếu Thương xấu hổ: “Hồi nhỏ ai mà không như thế.”


Lăng Bất Nghi bật cười, cúi người nắm lấy hai tay lạnh toát của cô gái: “Hôm nay… cô đi cùng ta một đoạn nữa đi.”


Thiếu Thương nhìn vào đôi mắt chứa ý cười của chàng, con ngươi màu nâu đậm trong suốt như tinh tú, nhưng không hiểu sao lại khiến nàng lạnh gáy.


Bấy giờ nàng mới phát hiện hôm nay chàng mặc một cẩm bào xanh đậm thêu hoa văn màu bạc mờ mờ phản chiếu, chiếc áo choàng đáng lẽ khoác bên ngoài lại không thấy đâu. Trước khi đợi nàng kịp hoàn hồn, Lăng Bất Nghi đã bế bổng nàng lên lưng mình, vòng hai tay nàng qua cổ mình rồi nhanh chóng đi xuống tháp
Thiếu Thương định yêu cầu tự đi, nhưng thấy chàng lách mình di chuyển trên đồi nhanh như bay, nhanh hơn bản thân đi bộ nhiều, thế là ngoan ngoãn khép miệng. Nằm trên tấm lưng rộng của người đàn ông, chóp mũi quanh quẩn làn hơi trong lành như rừng tuyết. Để không bị ngã nên nàng ôm chặt cổ chàng, cách lớp áo mùa xuân mỏng dính, nàng gần như cảm nhận được cơ lưng rắn rỏi bên dưới, Thiếu Thương lúng túng không biết phải tự xử thế nào.


Đầu tiên cả hai tìm được con ngựa đốm của Thiếu Thương ở rừng cây phía đông, chú ngựa nhỏ ngốc nghếch không biết đã có chuyện gì, vẫn gục gặc cái đầu tỏ vẻ đáng yêu, Lăng Bất Nghi nhìn vòng hoa buồn cười trên đầu nó, khóe miệng cong lên, Thiếu Thương đỏ mặt giải thích ‘đây chỉ là sở thích nho nhỏ mà thôi’.


Rồi Lăng Bất Nghi dắt cả ngựa lẫn cô gái đi về phía nam, tìm được con tuấn mã cao to mà chàng đã buộc ở đó, áo choàng gấm màu xanh vắt trên dây cương đen nhánh, có vẻ chàng cũng chỉ bám theo hai kẻ kia giữa chừng.


Thiếu Thương cười nói: “Hóa ra ngài cũng buộc ngựa trong rừng, đúng là…” Nàng định nói ‘anh hùng có cùng suy nghĩ’, nhưng nghĩ tới việc kéo chỉ số thông minh của Lăng Bất Nghi xuống ngang trình độ của mình quả là sai lầm, thế là đổi lời, “Lăng đại nhân, chúng ta mau về thôi.”


Nào ngờ Lăng Bất Nghi lại lắc đầu, nói: “Lúc này đã quá giờ Dậu, chỉ cần hai gã kia xem ai lỡ buổi tiệc là có thể đoán được người ở trên tháp Nhạn Hồi hôm nay.” Im lặng một lúc, chàng nói, “Chúng ta đến nơi khác đi.”


Thiếu Thương đành theo chàng nhảy lên ngựa, xoay lưng với Nhạn Hồi lâu rời đi theo Lăng Bất Nghi, đi tới dưới một vách núi, có một cái cây nghiêng nghiêng mọc xéo ra từ vách đá.


“Lăng đại nhân, chúng ta đến đây làm gì?” Thiếu Thương nhìn bầu trời dần tối mà ở đây lại hoang vu, nàng bắt đầu bất an, thật ra vừa rồi nàng muốn tự cưỡi ngựa về, nhưng người đàn ông này giữ khư khư dây cương của con ngựa đốm, hại nàng không thể rời đi.


Lăng Bất Nghi cẩn thận buộc hai con ngựa vào bên núi đá, cõng cô gái lên lưng, từ tốn nói: “Hôm nay ta không ngờ lại gặp phải cô, càng không ngờ đã khiến cô gặp phải hai kẻ kia.”


Thiếu Thương nhận ra vẻ bất thiện qua giọng của chàng, bụng dạ hốt hoảng: “Lăng đại nhân, ngài biết hai người kia hả? Có phải chuyện quan trọng lắm không.”
Lăng Bất Nghi nói tiếp: “Vì ta muốn nhìn rõ hai tên kia nên mới theo dõi. Hiện tại ta vẫn chưa biết mặt mũi thật của chúng, nhưng không ngờ lại bị nhìn thấu ngược.”


“Sao có thể bị nhìn thấu được? Bọn chúng có nhìn thấy chúng ta đâu, chúng ta chỉ cần tìm lý do bỏ lỡ buổi tiệc là có thể lấp liếm được mà.” Giọng Thiếu Thương khản đặc.


Lăng Bất Nghi xoay lại, gương mặt tuấn tú âm trầm u ám: “Không, còn có cô, cô có thể tiết lộ ta ra ngoài.”


“Tôi, tôi không làm thế…” Giọng Thiếu Thương run rẩy, nàng chợt nhớ lại ban nãy Lăng Bất Nghi đã muốn giết hai kẻ trong phòng, e rằng bây giờ cũng có ý đồ đó với mình. Nàng thấy tình hình không ổn, lập tức chạy về phía con ngựa đốm, nhưng Lăng Bất Nghi đã giơ tay gỡ một hòn đá trên vách núi rồi thảy một cái, ném thẳng về phía trước, tạo nên một hố nhỏ sâu hoắm ngay trước bước chân Thiếu Thương. Chỉ cần Thiếu Thương đi nhanh thêm một bước thì mũi chân đã bị hòn đá kia đập trúng.


Lăng Bất Nghi lại để lộ vẻ mặt lạnh lùng xa lạ, đi về phía Thiếu Thương từng bước một.


Thiếu Thương lùi dần về phía sau, bỗng hét lớn: “Tôi nghe nói ngài được Hoàng hậu nuôi trong cung từ nhỏ, xưa nay lại rất thân thiết với Thái tử, có ai không biết ngài là người phe nào, đám người đó muốn đối phó Thái tử, chẳng lẽ không đề phòng ngài?”


Lăng Bất Nghi dừng bước, bình thản nói: “Cô nói không sai, có điều, không phải ta sợ bọn chúng biết ta phò tá Thái tử, mà chỉ là không muốn bỏ lỡ màn kịch hay của mấy ngày tới.”


Thiếu Thương sợ đến nỗi răng va vào nhau lập cập, nước mắt suýt trào ra, đã lùi sắp tới vách núi rồi: “Lăng đại nhân, đại ca, tôi sẽ không nói đâu mà, ngài phải tin tôi…”


“Sự tình quan trọng, chỉ một chút sơ sẩy là biết bao cái đầu lìa cổ, ta không thể bỏ qua cho cô chỉ vì tin tưởng được.” Trong lúc nói, Lăng Bất Nghi đã nắm lấy cánh tay của Thiếu Thương, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể xong hai bước giết người hủy thi.


Thiếu Thương lập tức nắm chặt tay áo chàng, nức nở giãi bày một cách nhanh chóng: “… Không, không phải, tôi không quen hai gã kia, không đúng, tôi còn không trông thấy mặt chúng kia mà, sao tôi có thể tiết lộ hành tung của ngài được, chẳng lẽ tôi phải đi khắp doanh la hét lên sao?! Hơn nữa căn cơ của Trình gia còn kém, không phải cường hào thế tộc mà cũng không phải trọng thần phò tá bệ hạ chinh phạt thiên hạ từ đầu, cái này, trữ vị gì đó, chúng tôi dây vào làm gì… Ngài có thể tin tưởng tôi thật mà…!”


Trời ơi đất hỡi, cuộc đời nàng sao lại thảm thế này, kiếp trước xui xẻo thì cũng chỉ xui xẻo vậy thôi, cuối cùng vẫn được sống bình yên, nhưng kiếp này lại bị cuốn vào âm mưu quốc gia, bỏ qua phiên bản xã hội nhảy thẳng đến phiên bản chính trị, ông trời ơi, có cần phải coi trọng nàng đến vậy không, thật ra tư chất của nàng chỉ miễn cưỡng đủ để làm Thập Tam muội hành tẩu trong trấn thôi mà!


Nghe tới đây, Lăng Bất Nghi  chầm chậm buông tay phải ra, lùi về sau vài bước, im lặng xoay người ngồi xuống tảng đá vuông bằng phẳng bóng loáng cạnh vách núi.


Thiếu Thương đã từng thấy bản lĩnh của Lăng Bất Nghi, biết có chạy trốn cũng vô dụng, chi bằng dùng hết sức năn nỉ cầu xin. Thấy có hy vọng, nàng lập tức vừa lăn vừa bò đến chỗ Lăng Bất Nghi, thút thít nói: “… Tiểu nữ và A Nghiêu kính trọng ngài, ngưỡng mộ ngài như vậy, sao có thể làm hỏng đại sự của ngài được…”


Còn chưa dứt câu thì đã nghe *bốp* một tiếng, bàn tay trái của Lăng Bất Nghi đã đập vỡ tảng đá vuông dưới người, Thiếu Thương lập tức sợ hãi, vội khép chặt miệng không dám ho he thêm.


Lăng Bất Nghi từ từ rút ra một miếng ngọc trang sức trong ngực, Thiếu Thương nhìn kỹ, là nửa miếng giác, chỗ vỡ còn sót một chữ “Nhược” (弱), nàng kinh hãi vội sờ vào bên hông, quả nhiên phát hiện thắt lưng trống trơn – đây là miếng ngọc giác cha Trình cho nàng, bên trên còn được ông đích thân khắc chữ “Niệu” (嫋).


“Một nửa kia đâu rồi?” Thiếu Thương ngơ ngác.


Lăng Bất Nghi nói: “Đã để hội kia nhặt được rồi.”


Thiếu Thương động não thật nhanh, lập tức hiểu ra.


Nhân lúc hỗn loạn Lăng Bất Nghi đã lấy miếng ngọc giác của nàng, bóp gãy một nửa, sau đó ném nửa có chữ “Nữ” (女) đi để hai tên trong phòng nhặt được, bản thân giữ nửa còn lại. Ở đô thành có rất nhiều cô gái có chữ ‘Nữ’ trong tên, chỉ dựa vào nửa miếng ngọc chưa chắc đã đoán được ra là ai, nhưng nếu có nửa miếng ngọc khác, chỉ cần khớp đường nứt thì có thể dò la ra mình.


Lăng Bất Nghi mỉm cười, “Ta cũng muốn tin tưởng cô, nhưng… Như vậy vẫn hay hơn.”


Lửa giận trong lòng Thiếu Thương bùng lên: “Ngài còn muốn khống chế tôi?!”


Vẻ mặt Lăng Bất Nghi nhạt đi: “Vậy ta đành giết cô thôi.”


“Đừng đừng đừng…” Thiếu Thương ỉu xìu, nhào đến chụp lấy tay áo chàng, khổ sở cầu khẩn, “Thôi thì ngài cứ khống chế tôi đi!”


Khóe miệng Lăng Bất Nghi nhếch lên độ cong khó thấy.


“Nói tóm lại, ta cấm cô tiết lộ chuyện ngày hôm nay với bất cứ ai, bao gồm song thân huynh đệ của cô, cả Lâu Nghiêu nữa. Nếu để ta phát hiện cô không giữ mồm thì ta sẽ ném miếng ngọc này ra ngoài, nhân tiện nhắc nhở những kẻ đó là Trình gia có con gái, nhũ danh Niệu Niệu.” Chàng nói.
Thiếu Thương tức giận, song lại tiu nghỉu đáp: “Ngài đã biết bọn chúng là ai mà còn đến nghe lén làm gì, lại gây ra náo động lớn như thế làm chi?!”


“Cô không đồng ý thì ta đành giết cô vậy.”


“Không không không! Tôi đồng ý, tôi đồng ý được chưa!” Thiếu Thương ôm chặt tay Lăng Bất Nghi, nàng biết mình rất không có cốt khí, nhưng sống sót mới là điều quan trọng nhất.


Xong thỏa thuận lần này, cả hai không một ai lên tiếng. Thiếu Thương mệt mỏi kiệt sức ngồi xuống bên kia tảng đá vuông, hai vai rã rời, đầu óc trống rỗng. Lúc lại mệt mỏi khi thì thư thái, vừa thất vọng vì thần tượng mà mình cho rằng có đạo đức tốt đã tan biến, lại bực bội vì mình bị kìm kẹp hoàn toàn. Thôi bỏ đi, về sau bớt gặp người này là được!


Lăng Bất Nghi nhìn vẻ mặt nàng, bỗng siết chặt miếng ngọc trong lòng bàn tay, nói: “Ta biết ngay mà, nếu cô thấy được bộ mặt thật của ta thì sẽ không thích ta nữa.”


Thiếu Thương ngoái đầu nhìn, dưới ánh nắng hoàng hông, mặt bên chàng đẹp xiết nhưng lại đượm buồn thương, ngập tràn vẻ ghét bỏ bản thân. Nàng bất giác mềm lòng, dịch đến gần Lăng Bất Nghi, nhẹ nhàng nói: “Không có không có, tôi không có không thích ngài.”


Ớ, trước đó nàng có thích anh ta à, thôi kệ, dỗ đã tính sau. Đồng thời cũng tự an ủi mình – người ta làm đại sự nên cần cẩn thận, về lý có thể tha thứ, huống hồ chỉ cần mình không lắm mồm thì sẽ không mất mát gì hết.


“Thế sao? Ta vừa thấy cô không vui, chẳng lẽ không phải đang thầm chửi ta?” Lăng Bất Nghi quay mặt sang, đường quai hàm hoàn mỹ không tì vết, “Ngày trước khi cô thấy ta oai phong đâu có như vậy.”


“Nào có?!” Tuy bị đoán trúng tim đen nhưng Thiếu Thương sao có thể thừa nhận, “Nếu không nhờ ngài thì tôi đã bị bọn thổ phỉ đem đi nấu ăn rồi, thê thảm cực kỳ, sau đó ngài lại nhiều lần giúp tôi, đủ thấy ngài là người nhân hậu. Ngay cả lúc nãy… lúc nãy… Nếu không nhờ có ngài, chắc chắn mấy kẻ trong phòng đã bắt được tôi, kiểu gì cũng sẽ bị diệt khẩu cho xem! Giờ nếu sinh hận ngài chỉ vì chút chuyện nhỏ đó thì đúng là vong ân bội nghĩa!”


Nàng càng nói càng hùng hồn, càng nghĩ càng cảm thấy không nên trách Lăng Bất Nghi, người ta chỉ dọa nàng tí thôi, uy hiếp nàng chút thôi, xém tí là lấy mạng nàng thôi… Dừng dừng, anh ta vẫn chưa làm gì cả!


Cuối cùng Lăng Bất Nghi cũng bật cười, nhưng sau đó ánh mắt tối đi, mặt sa sầm, chợt nói: “Ta thật sự muốn bỏ qua cho cô.”


Thiếu Thương thầm thở dài: Vậy ngài cứ coi như không thấy tôi đi.


“… Thời gian trước, Thái tử điện hạ bị mất ấn tín, kéo theo rất nhiều hệ lụy, chắc chắn do môn khách trong phủ Thái tử gây ra, cho nên ta đã giăng một cái bẫy, chỉ chờ đối phương nhảy vào. Ta đã lờ mờ đoán được là ai, song không rõ những mật thám ẩn mình trong phủ thái tử gồm bao nhiêu, chỉ hy vọng không bứt dây động rừng.” Lăng Bất Nghi chậm rãi nói.


Thiếu Thương vừa ngạc nhiên vừa sợ, gượng cười bảo: “Tôi nào biết mấy chuyện lớn này, đại nhân không cần phải nói với tôi đâu!”


Ánh mắt trong veo như nước của Lăng Bất Nghi quét đến: “Lúc nãy ta chỉ nghe được vài từ, không rõ tiếng lắm. Cô có nghe rõ tiếng của chúng không?”


Thiếu Thương cực kỳ thông minh, nhanh nhảu đáp: “Không không, tôi không nghe gì hết.”


Lăng Bất Nghi nhìn nàng một lúc lâu, đoạn nói: “Vậy thì thôi.”


Thiếu Thương còn đang khiếp đảm thì bỗng nghe Lăng Bất Nghi nói: “Trời sắp tối rồi, cô đã nghĩ xem chúng ta nên lấy lý do gì chưa?” Thiếu Thương lắc đầu, bày tỏ hoàn toàn nghe ngài phân phó.


Lăng Bất Nghi đưa tay nắm lấy cánh tay trái của cô gái, tay chàng dày rộng, ngón tay dài mạnh mẽ, còn cánh tay nàng vừa nhỏ vừa gầy, chỉ cần khép chặt năm ngón là nắm trọn.


Chàng nói: “Đợi lát nữa ta bẻ gãy tay cô, xé vài mảnh xiêm y cô treo lên vách đá rồi nói cô ham ngắm cảnh mà bất cẩn sẩy chân, ta đi ngang qua cứu cô… Yên tâm, ta chỉ bóp nhẹ làm nứt xương tay cô, sẽ nhanh chóng bình phục.”


Thiếu Thương ôm tay mình run bắn, tự nàng biết đây là ý kiến hay, nhưng nàng thật sự không dám để bị bóp!


Lăng Bất Nghi nhìn nàng một hồi, trên gương mặt xinh xắn của nàng vẫn còn lông tơ, trông vừa non nớt vừa đáng thương, lúc này dưới sự hoảng hốt, cánh môi tựa nụ hoa run lên bần bật, như một sợi lông vũ mỏng manh lướt qua trái tim chàng.


*Crộp* một tiếng, Thiếu Thương trợn trừng hai mắt, Lăng Bất Nghi dùng tay phải bẻ gãy tay trái – nàng đã từng thấy sức mạnh của cánh tay trái này, nó từng giơ thanh trường kích chói lóa như thái dương chém đứt cả người lẫn đao tên hãn phỉ nọ. Mà giờ đây, cánh tay ấy đã gãy chỉ vì chàng khoan dung.


“Được rồi, đổi thành cô đến cứu ta đi. Chúng ta biên lại từ đầu.” Mặt Lăng Bất Nghi tái nhợt, khẽ cười.


Nước mắt Thiếu Thương lập tức rơi xuống, như có thanh đao đâm thẳng vào con tim.


Nàng nhào đến bên chân Lăng Bất Nghi, khóc òa lên: “Tôi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi