TINH HÀ RỰC RỠ, MAY MẮN THAY

Nếu bề trên tối cao đã có kết luận về sự kiện không vui ngày hôm nay, các hoạn quan cường tráng lắm ngón trò lập tức chia nhau ra ‘khống chế’ Nhữ Dương vương phi và Thuần Vu thị, người trước bị áp lên kiệu, được đưa đến đạo quán Tam Tài ở ngoại thành (Nhữ Dương vương chen lời bày tỏ không cần phải đưa về nhà, ông sẽ thu dọn đồ đạc của vợ rồi gửi tới), người sau đơn giản hơn: bị trục xuất khỏi cung, xóa bỏ môn tịch cấm vào vấn an.


Làm xong chuyện lớn này, Thiếu Thương nhạy bén phát hiện mọi người trong điện, từ Hoàng đế cho tới Ngu Hầu đều thở phào nhẹ nhõm. Ngu Hầu còn văn vẻ lên tiếng: “Đâu phải không nể mặt họ hàng thân thiết, chỉ là thể diện của quân vương liên quan đến quốc thể.”


Nhữ Dương vương hớn hở đánh vào gáy ông: “Nói hay! Quả không uổng công đọc bao nhiêu sách từ nhỏ đến lớn. Đợt trước cô vừa được mấy vò rượu trái cây rừng, vị ngọt lại đậm, nay cô muốn uống với ngươi một bữa ra trò!”


Ngu Hầu là đại thần lớn tuổi có địa vị tối cao, vậy mà bị vỗ loạng choạng suýt ngã dúi xuống bậc thềm, chỉ biết lắc đầu cười khổ; sau đó được lão vương gia đang sung sướng kéo lui.


Việt Phi ngáp một cái: “Thiếp mệt rồi, cần phải về nghỉ trưa. Bệ hạ, nương nương, thiếp xin cáo lui…” Bà vừa nói vừa hành lễ với đế hậu, sau đó thướt tha rời khỏi điện.


“Ôi, nàng còn chưa dùng ngọ thiện mà, ngủ cái gì mà ngủ.” Hoàng đế đuổi theo bóng lưng của bà hô lên.


Việt Phi nói: “Thiếp không cần lên núi đánh hộ xuống ruộng cày bừa, từ sáng đến tối nhàn rỗi vô sự, muốn ăn lúc nào thì ăn.”


Hoàng đế bất đắc dĩ nhìn bà rời đi, đoạn kéo Hoàng hậu đi dùng bữa: “Mặc kệ nàng ta, chúng ta đi ăn nào, đi thôi.”
Hoàng hậu giữ nét mặt bình thản, đoan trang thấp giọng thưa vâng.


Nhìn thấy cảnh ấy, Thiếu Thương rất muốn tranh luận về quan điểm ‘Hoàng hậu không thể không có oai với phi tần’, ai dè lại bị Lăng Bất Nghi kéo rời khỏi đại điện. Tới nơi không người thì nàng mới nói: “Bệ hạ cũng thật là, nếu muốn trị cái bà bà, bà…” Nàng rất muốn bắt chước Vi Hương chủ gọi là ‘bà gái già’, nhưng không đủ can đảm, “Bà già đó, sao không ra tay từ đầu, hại Hoàng hậu bị hiếp đáp!”


“Em tưởng nói tước Nhữ Dương vương phi là tước được hả.” Lăng Bất Nghi nói.


“Chẳng lẽ còn không?” Lão bá mặc long bào đó là Hoàng đế mà, không phải sấm sét mưa móc đều là quân ân à.


Lăng Bất Nghi nhìn quanh, mỉm cười kéo nàng lại nơi vắng vẻ: “Nhữ Dương vương phi ngông nghênh như thế là ỷ vào hai điều, thứ nhất, ngày bé bệ hạ mất chỗ dựa, huynh đệ tỷ muội phải cậy nhờ nhà chú thím. Làm con cháu mười mấy năm, Nhữ Dương vương phi đã quá quen với việc sai quát gia đình bệ hạ. Em so sánh thử xem, từ nhỏ hai ấu đệ nhà em là A Trúc và Âu nhi đã chơi bời bên cạnh em, trong một sớm một chiều em có thể xem chúng là quân vương chúa thượng để cung kính được không?”


Thiếu Thương nghĩ đến hai đứa nhỏ nước mũi chảy thòng lòng ở nhà, bỗng phần nào hiểu được Nhữ Dương vương phi: “… Nhưng, cứ cho là lúc ấy không thích ứng kịp đi, nhưng bây giờ bệ hạ lên ngôi đã nhiều năm mà bà ta vẫn ngang ngược, bị trừng trị cũng chẳng oan.”


Lăng Bất Nghi gật đầu, thấy có vài hoạn quan từ xa định đi tới, chàng bèn vẫy tay cho lui: “Nói rất đúng, nhưng Nhữ Dương vương phi còn có điều thứ hai. Dù bà ta nóng tính hẹp hòi, song không phải là người hồ đồ lẩm cẩm. Năm xưa khi bệ hạ khởi nghĩa, tuy bà ta rất không muốn nhưng vẫn dốc sức tương trợ, vay tiền mượn người khắp nơi, còn triệu tập nữ quyến nhiều nhà đến khâu vá sửa bào phục, xoay sở xe quân, huống hồ còn mất đi hai người con, đâu phải không có công lao.”


Thiếu Thương thở dài: “Có công lao nhưng cũng không thể khoe mãi như vậy. Xét cho cùng vua tôi khác biệt, thời thế đổi thay, lão vương phi không thể coi cung điện là nhà mình được.”


“Thuần Vu thị chỉ là hạng tiểu nhân, không gây nên nổi sóng gió, không đáng nhắc tới. Nhưng lão vương phi thì khác, năm xưa bà ta còn có thể tiến cử quan lại đấy. Về sau bệ hạ mới dần dà lạnh nhạt với trưởng bối này, từ chối rất nhiều chuyện bà ấy cầu xin, cũng không trọng dụng người bà ta tiến cử, rồi sau đó lão vương gia và bà ta phân ra ở riêng, cuối cùng uy danh sụt giảm, nên bây giờ bà ta mới bám víu dây dưa chuyện cưới gả này.”


“Cái ‘sau đó’ là bắt đầu từ khi lệnh đường và lệnh tôn hủy hôn hả?” Thiếu Thương cẩn thận hỏi.


Lăng Bất Nghi cúi đầu mỉm cười, lông mày như núi xanh nhíu lại: “Không, là từ khi mẫu thân ‘đổ bệnh’.”


Thiếu Thương giật mình. Chủ nhiệm Tiêu đúng là có bản lĩnh, đoán chuyện gì cũng trúng đến tám chín phần, chẳng trách cha Trình có thể sống sót trong vòng loại cuộc thi loạn thế đầy hiểm nguy.


“Năm đó thế lực của bệ hạ chưa vững, chỉ chiếm được tòa đô thành này cùng vài thành quách xung quanh, lão vương phi là nữ quân lớn tuổi nhất của bệ hạ, lại còn là thúc mẫu có ơn nuôi nấng. Nhưng những năm qua bệ hạ đã chiêu hàng không ít người, có thôn xóm lân cận, có hàng tướng, còn có hào kiệt đại tộc nghe danh quy phục…”


“Vạn bá phụ và phụ thân em là nghe danh quy phục.” Thiếu Thương nói xen.


Lăng Bất Nghi cười: “Sao ta lại nghe nói những năm ấy thúc phụ Trình gia đi khắp nơi tìm minh chủ?” Cũng không mấy ai như hai người Vạn Trình, dẫn quân đội đi lùng sục khắp nơi hòng tìm chủ tốt.


Thiếu Thương khẽ một cái, cười mắng: “Không biết nhìn thấu thì đừng nói toạc chứ.”


Lăng Bất Nghi bật cười, bảo: “Được rồi, em thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ xem, chẳng hạn như Vạn Thái thú và lệnh tôn, trong thời loạn thế tìm kiếm minh chủ nhiều lần nhưng không được vừa ý, nếu biết bệ hạ ra lệnh thúc phụ bỏ thúc mẫu đã nuôi mình khôn lớn, nhưng lại không hiểu rõ nguyên do vì sao, vậy hỏi xem họ sẽ nghĩ thế nào.”


“Chuyện này… Có vẻ rất bạc bẽo.”


“Như nhà em còn đỡ, đa số những tướng lĩnh từng đầu hàng đều có thù máu với bệ hạ và các tướng lĩnh khác, không ít người có bộ khúc đông đảo tiền tài dồi dào, chẳng qua vì sợ hãi, rồi tin bệ hạ là người trung hậu sẵn lòng tha thứ nên họ mới chịu buông vũ khí, nhưng nếu có người kiếm chuyện khích bác thì sao, chuyện e khó nói.”


“Nhưng bây giờ…” Thiếu Thương bỗng nói, “Bệ hạ đã chiếm được ba phần tư thiên hạ, danh tiếng thế lực đã vượt trội hơn xưa, không cần cố kỵ nhưng điều ấy nữa.” Đây mới là nguyên nhân chính.


Lăng Bất Nghi do dự, đoạn nói: “Đúng là lão vương phi chèn ép Hoàng hậu quá.”


Thiếu Thương bĩu môi châm chọc: “Hèn gì lần trước Việt Phi nói lão vương phi thân thiết khắng khít với Thuần Vu phu nhân, e cũng là thật…”


“Ha ha, không hẳn đâu.” Lăng Bất Nghi nở nụ cười kỳ lạ, “Chỉ là một Huyện thừa nho nhỏ, mười mấy năm qua, thế lực trong huyện cũng rất nhiêu khê, huống hồ lão vương phi có thân phận cao quý, thiếu gì kẻ nịnh nọt bợ đỡ. Năm xưa khi bà ta và lão vương gia xích mích, đã có không ít người đứng ra giảng hòa, lão vương gia không thể bỏ bà ta nên mới đành tới ngoại thành tu hành. Nếu còn không che chở được ân nhân cứu mạng như Thuần Vu thị, chắc chắn những người đó sẽ cảm thấy đại thế đã qua.”


“Đại thế cái gì cơ.” Thiếu Thương hoang mang, “Không phải là hò hét sai khiến trong cung à, em thật không hiểu nổi vì sao lão vương phi lại ngang ngược như thế…”


“Đồ ngốc.” Lăng Bất Nghi xoa đầu cô gái đầy trìu mến, “Trong mắt em lão vương phi chỉ biết cao giọng, nhưng trong mắt những kẻ khác ấy lại là tiền tài vô số, quyền thế vô biên.”


Thiếu Thương nhìn Lăng Bất Nghi một hồi lâu, đoạn nói: “… Không phải Nhữ Dương vương ra ngoài thành tu hành là để trốn vợ già ngang tàng, mà là để phủi bỏ những liên quan.” Chẳng trách, một ông lớn không hèn yếu nào có chuyện sợ vợ bỏ nhà ra đi.


“Do đó nên những năm qua, bất kể lão vương phi có làm chuyện gì cũng không liên quan đến ông ấy. Bởi ông ấy luôn chủ trương bỏ vợ, chẳng qua vì đại cuộc nên mới nhẫn nhịn.” Trước mắt nàng hiện lên gương mặt vui vẻ nhiệt tình không ý xấu của lão vương gia.


“Cũng chưa lâm vào cảnh đường cùng, chỉ là…” Lăng Bất Nghi chắp hai tay sau lưng, đưa mắt nhìn mái cong cong ở Trường Thu cung cách đó không xa, áo chùng vạt thẳng màu trăng non bay lên trong gió, vô cùng anh tuấn, “Có vài người, dẫu bản thân không tham nhưng còn đó con cái, sau nữa là bộ khúc tâm phúc, nào có thể nhẫn tâm không chăm lo.”


“Em hiểu rồi.” Thiếu Thương gật đầu, “Bệ hạ muốn lão vương phi từ từ thoái ẩn, dù gì bà ấy cũng từng đỡ đần trong lúc khốn khó, lại còn là thúc mẫu ruột thịt, nếu không cần thiết thì bệ hạ cũng không đành lòng truy cứu, nào ngờ lão vương phi lại tự tìm đường chết. Hầy, Hoàng hậu không nhìn rõ điểm này nên mới chịu đựng bà già đó, đáng nhẽ nương nương phải giống Việt Phi nương nương mới phải…”


“Chính ta khuyên Hoàng hậu đừng nhúng tay vào chuyện của lão vương phi.” Lăng Bất Nghi bỗng nói.


Thiếu Thương há mồm.


Nhìn dáng vẻ ngờ nghệch của nàng, Lăng Bất Nghi mỉm cười: “Ta bảo Hoàng hậu nếu có gặp lão vương phi cứ tạm thời nhẫn nhịn, bệ hạ tai thính mắt sáng, tất sẽ không để nương nương chịu thiệt.”


“Vậy vậy vậy vì sao Việt Phi nương nương lại dám, dám dám…?” Thiếu Thương lắp bắp.


“Chuyện Hoàng hậu không thể nói nhưng Việt Phi có thể. Vì con cháu Việt gia chết nhiều hơn con trai của lão vương phi, cũng lập được chiến công nhiều hơn lão vương gia, bản thân Việt Phi từng mạo hiểm bao phen, sống chết đi theo bệ hạ. Ở trước mặt Việt Phi nương nương, lão vương phi đâu dám ôn lại chuyện cũ năm xưa?”


Ngực Thiếu Thương phập phồng, miệng lưỡi cứng ngắc, “… Tức nói ngược lại, Tuyên gia nhà ngoại của Hoàng hậu vừa không lập được chiến công, cũng không có nhiều con cháu chết vì bệ hạ?”


Lăng Bất Nghi đứng thẳng, nhìn xoáy vào nàng: “Nam đinh ở Tuyên gia rất ít, vài ngày nữa sẽ đến sinh thần của nương nương, tới lúc ấy em có thể gặp Tuyên Hầu, bào đệ của nương nương. Lần nào vào cung y cũng đem rất nhiều châu báu bảo vật, ta đoán cũng sẽ có phần của em.”


Thiếu Thương nhẩm tính, đoạn nói: “Vậy Tuyên Hầu cũng không phải người có tài.”


“Em nghĩ đi đâu thế.” Lăng Bất Nghi cười, “Không phải trước đây em nói với Lâu Nghiêu rất hùng hồn sao, ‘mắt thấy hoang vắng mới có thể thi triển quyền cước, nếu đã phồn hoa còn đi làm gì’, sao nào, giờ thấy Hoàng hậu yếu thế nên em giận hả?”


Thiếu Thương trợn mắt, hậm hực nhìn chàng: “Còn lâu nhé! Cần nhà ngoại nương nương lợi hại làm gì, để ngang hàng địa vị với bệ hạ hả? Nếu bệ hạ đã lập hoàng hậu ắt ngài tự có chủ trương, còn lâu em mới sợ! Hơn nữa, không phải, không phải còn có Lăng đại nhân chàng à…”


“Trừ câu cuối ra thì em nói cũng khí thế đấy.” Lăng Bất Nghi cười cười.


Thiếu Thương nghĩ ngợi, bất giác bật cười. Nàng cũng cảm thấy bản thân lúc nãy đúng là miệng hùm gan sứa.


Nàng định kéo Lăng Bất Nghi về Trường Thu cung dùng bữa với đế hậu, nhưng Lăng Bất Nghi lại nói muốn đi tìm các vị thủ lĩnh ở Vũ Lâm vệ bàn chuyện hộ vệ trong tiệc sinh thần của Hoàng hậu, sẽ đến tìm nàng sau. Hai người đành chia tay tại đây.


Quay về Trường Thu cung, Hoàng đế đã dùng bữa xong, đang uống rượu trái cây. Thiếu Thương vừa thấy mắt rồng đảo qua thì run bắn lên, lập tức cướp lời thưa, nói rằng Lăng Bất Nghi khăng khăng đòi đi chứ không phải nàng không hiền thục không giữ vị hôn phu lại ăn cơm. Nhưng Hoàng đế đã muốn mắng người còn thiếu gì lý do.


Hoàng đế nói: “Ngươi tưởng Tử Thịnh nhàn rỗi giống ngươi hả, suốt ngày ăn ăn uống uống vô ưu vô sầu, nhìn ngươi đi, hôm qua kê cao gối ngủ mặt đến nỗi mặt tròn ra rồi kia kìa. Nhưng còn Tử Thịnh? Từ khi vào thu là thấy gầy hẳn…”


Thiếu Thương cảm thấy rất oan, rất muốn nói ‘nếu ông quan tâm chàng như thế thì bớt việc cho chàng đi’, nhưng ngoài miệng chỉ biết cao giọng: “Bệ hạ anh minh! Thiếp cũng biết Lăng đại nhân vất vả nên đã chuẩn bị công thức nấu ăn tẩm bổ thu đông, đang định đưa cho Lăng đại nhân bồi dưỡng đây ạ! À, còn có phần của Hoàng hậu nữa, thiếp cũng chuẩn bị rồi.”


Hoàng đế hừ mấy tiếng: “Coi như nghe lọt tai.”


Hoàng hậu bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, ngươi lui xuống dùng bữa đi. Ngủ trưa dậy thì đến chỗ bổn cung.”


Thiếu Thương như được đại xá, chạy trốn y như bay. Trong điện, Địch ảo đã chuẩn bị cơm nước cho nàng, Thiếu Thương vừa ăn vừa mắng: “Bệ hạ vẫn chưa hài lòng về ta.”


Địch ảo lại cười nói: “Thật ra là bệ hạ thích cô nương đấy, nếu ghét cô nương thì bệ hạ đã không nói nhiều đến vậy.”
Thiếu Thương ảo não: “Địch ảo nè, mặt ta tròn thật hả? Thật ra hôm qua…” Nàng bỗng giật mình, dừng lời nói; sâu trong trái tim như bị một mũi kim mỏng đâm vào, không chảy máu nhưng lại rất đau.


Địch ảo luôn miệng an ủi tiểu cô nương không mập, trấn an rất nhiều khen rất nhiều, nhưng bất giác bầu không khí tiêu điều thấy rõ, bà cảm thấy lạ, bèn hỏi vì sao Thiếu Thương chỉ ăn mà không nói.


Thiếu Thương cười miễn cưỡng: “Không có gì. Chỉ là hôm nay xảy ra chuyện lớn quá, lúc nãy không cảm thấy gì, giờ mới thấy mệt.”


Địch ảo nghĩ thấy cũng phải, bèn bảo nàng ăn xong rồi đi nghỉ.


Dùng bữa xong, Thiếu Thương quay về cung thất của mình, ngồi tựa vào khung cửa, một lúc sau cảm thấy trong phòng quá ngột ngạt nên tính đi cắt mấy cành cúc trang trí trong phòng. Đi tới đình viện hóng mát, cung nữ biết Thiếu Thương được đế hậu sủng ái nên không ngăn cản.


Thiếu Thương đứng ở chỗ vắng người lá cành xum xuê, chậm rãi cắt vài cành hoa. Không biết đã bao lâu trôi qua, bỗng một âm thanh quen thuộc vang lên: “Thiếu Thương, sao em lại ở đây, làm ta tìm mãi.”


Nàng nhẹ nhàng xoay người, nhìn kỹ người đàn ông ngược sáng tiến tới, có vẻ chàng đã uống rượu, khuôn mặt tuấn tú của chàng xuất hiện ráng đỏ lay động.


“… Bình thường cứ vào lúc này là em sẽ ngủ trưa, sao hôm nay lại ra ngoài đi dạo thế.” Chàng trai dịu dàng mỉm cười, dù khi không có ai, dù rượu đang thấm người, phong thái của chàng vẫn có chừng mực, bước chân không nhanh cũng không chậm.


Lăng Bất Nghi đưa tay đặt lên vai nàng, cách xiêm y, Thiếu Thương cảm nhận được ngón tay thon dài cứng cáp của chàng, chỉ cần thoáng dùng sức là có thể bóp vụn xương bả vai của nàng.
Chàng dịu dàng nói: “Sao thế, không ngủ được hả.”


Thiếu Thương bình tĩnh gỡ tay chàng ra, chậm rãi đặt kéo đồng xuống: “Vì sao chàng không hỏi em đã nhắn tin gì cho Viên Thận.”


Lăng Bất Nghi không cử động, chỉ có đôi mắt nâu đen nhanh chóng co lại, nụ cười trên mặt đã tắt lịm.


Thiếu Thương thấy cả, cuối cùng cũng đã chắc chắn.


“… Hôm nay mọi người diễn vở kịch hay quá, đầu tiên là gọi Ngu Hầu và Nhữ Dương vương đến, lại có thể trùng hợp đến đúng lúc lão vương phi đang gây khó dễ với Hoàng hậu, thiên hạ này nào có chuyện trùng hợp tới vậy. Lão vương phi không thường xuyên vào cung, chưa nói tới việc từ khi bà ấy vào cung cho đến khi mọi người tìm đến, chỉ mất vỏn vẹn nửa canh giờ. Cứ cho là Ngu Hầu đang nghị sự với bệ hạ ở Thượng Thư đài đi, nhưng còn lão vương gia đang ở đạo quán Tam Tài ngoài thành thì sao, mấy năm qua ông ấy cũng chỉ vào cung trong ngày Nguyên đán.”


“Chắc chắn người sắp xếp chuyện này đã thấy hôm qua Thuần Vu phu nhân tức giận rời khỏi nhà em, sau đó bám theo bà ta, biết bà ta đến Nhữ Dương vương phủ tìm lão vương phi tố cáo, khi đó mới đoán hôm nay lão vương phi sẽ vào cung tìm em gây sự. Em cứ tưởng là do bệ hạ bố trí, như thế cũng không lạ, làm quân vương muốn thăm dò hành tung của bệ tôi là chuyện bình thường. Nhưng lúc nãy bệ hạ lại nói em ‘hôm qua kê cao gối ngủ suốt một ngày’, nếu bệ hạ thật sự thăm dò hành tung nhà em, vậy vì sao biết buổi chiều có Thuần Vu phu nhân đến thăm nhưng lại không biết buổi sáng em chơi ở Vạn phủ hai canh giờ?”


“Lăng đại nhân, là chàng đúng không, là chàng đã sắp đặt chuyện này. Chỉ khi có lời đồn bệ hạ mới sai người đến Trình gia thăm dò, còn chàng, chàng mới là người luôn để mắt giám sát, không bỏ sót bất cứ chuyện nào!” Thiếu Thương thở hổn hển, cố kìm nén không sờ vào chiếc kéo nọ – dẫu rằng có sờ được cũng sẽ vô dụng.


Lăng Bất Nghi nói: “… Bệ hạ thật sự có ý để lão vương phi an hưởng tuổi già.”


“Đó là sân khấu do chàng dàn dựng!” Thiếu Thương siết nắm đấm, rít lên, “Cũng chẳng sao, như Văn Tu quân nói, chàng chính là chó săn đắc lực của bệ hạ! Nhưng…”


“Đừng có chỉ trích ta bằng lời của thứ đàn bà ngu xuẩn kia.” Lăng Bất Nghi lạnh lùng, “Hoàng hậu nói không sai, em phải quản lại cái miệng của mình mới được.”


Thiếu Thương bị giọng điệu uy nghiêm băng giá dọa rụt về.


“Trên đời này có người muốn yên tiền mã hậu vì bệ hạ, như cha anh nàng hay Vạn bá phụ của nàng, không phải bọn họ đều đang dốc sức vì bệ hạ đấy ư. Ta là chó săn, văn võ toàn triều có ai không phải, có ai không muốn. Nếu thật sự thanh cao sao không bắt chước Nghiêm thần tiên, từ quan quy ẩn tự mình tiêu dao? Nam cung có điện bàn chính, Bắc cung có

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi