TINH HÀ RỰC RỠ, MAY MẮN THAY

Chuỗi ngày sống tại thâm cung vừa xa hoa lại thật hiu quạnh, Thiếu Thương có cảm giác tới con ngươi cũng chuyển động chậm hẳn, ngôn từ hành xử tăng thêm mấy phần tao nhã, dù chỉ là ngẩn người nhìn đồng hồ nước thì vẫn có thể chống cằm đẹp phô eo thon, ánh mắt u sầu tựa bức tranh thủy mặc vẽ hình mỹ nữ, nét đậm nhạt hài hòa.


Nhưng dẫu nàng nói chuyện chậm đến đâu, ánh mắt mơ màng thế nào, ngẩn ngơ mất hồn ra sao, thì chẳng thể nào ngăn được dòng suy nghĩ xấu trong đầu nàng tuôn trào mãnh liệt, và nó luôn ở đó.


Vì những năm qua Hoàng hậu thường xuyên mệt mỏi, cộng thêm thời gian này quốc sự khá yên ổn, Hoàng đế bèn tổ chức sinh nhật thật long trọng cho Hoàng hậu. Hoàng hậu từ chối mấy lần nhưng Hoàng đế đều bỏ ngoài tai, vậy là hôm ấy, Hoàng hậu mặc chính trang định đến Thượng Thư đài khuyên can.


Thiếu Thương thấy không ổn, chặn trước cửa điện hỏi Hoàng hậu tính khuyên can thế nào.


Hoàng hậu nói: “Có câu trên phải vững dưới mới yên. Nếu bệ hạ đã chủ trương tiết kiệm thì không nên vì chuyện hay người cá nhân mà trở thành công dã tràng. Thân ở ngôi vị chí tôn, dù chỉ là một suy nghĩ nhỏ bé nhưng cũng liên quan đến hàng ngàn hàng vạn dân chúng, tới khi ấy cống phẩm tiến cung nhiều không đếm xuể, không biết trong đó đã bòn rút bao nhiêu mồ hôi nước mắt của bách tính…”


“Khoan đã khoan đã ạ.” Thiếu Thương vội cắt đoạn lý luận của Hoàng hậu, đùa, “Bẩm nương nương, thiếp cảm thấy các đại nhân triều thần rất khó khăn, hoặc là người cùng khổ tóc đã bạc trắng mới được bệ hạ xem trọng, hoặc kinh qua núi thây biển máu kiếm được một nửa chức quan, chúng ta không nên giành miếng cơm của bọn họ.”


Hoàng hậu lườm nàng, khóe môi nhoẻn cong: “Bổn cung nói có gì không ổn?”


Thiếu Thương ra vẻ nịnh thần: “Nương nương, đầu tiên nương nương là thê tử của bệ hạ rồi sau đó mới là hạ thần, có thể lơi lơi những nguyên tắc đạo lý lớn ấy, nhưng khuyên không cần tổ chức to cũng đúng. Bẩm nương nương, thiếp có một đề nghị. Nếu nương nương gặp bệ hạ thì cứ nói ‘từ cổ chí kim vợ chồng vốn một thể, chẳng lý nào trượng phu  trấu nuốt rau còn thê tử lại hưởng sơn hào hải vị, bệ hạ cứ tổ chức tiệc sinh thần thật lớn cho mình trước đi, rồi sau đó tính đến sinh thần của thần thiếp cũng chưa muộn’. Nương nương còn phải nói, rõ ràng bệ hạ kham khổ như vậy, mà nương nương lại đón sinh thần giống Tây Vương Mẫu ở Côn Lôn, trong lòng cũng đau đớn vô ngần. Thế là bệ hạ sẽ quan tâm nương nương, không để nương nương đau lòng. Nếu không ngại nương nương hãy nói những câu như xót bệ hạ tiết kiệm khổ hạnh chẳng hạn, giọng phải dịu dàng vào, đáng thương vào, và nhớ chớ nhìn thẳng bệ hạ, kẻo lại giống can gián bất chấp phạm thượng…”


“Ngươi còn nhỏ tuổi, nói năng kiểu gì đấy hả!” Mặt ngọc của Hoàng hậu ửng hồng.


Thiếu Thương thở dài: “Nương nương à, nếu thiếp có dung mạo được bằng nương nương thì đâu ra nỗi này, có khi chẳng cần nói Lăng đại nhân cũng tự động nghe thiếp, nào như bây giờ bị nhốt trong cung không được ra ngoài nửa bước. Bản thân nương nương đang ở bảo sơn mà không biết đấy thôi!”


Hoàng hậu bản tính thận trọng, Hoàng đế cũng không phải là người có thể dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng có người phụ nữ nào không thích nghe khen mình xinh đẹp, dù bà có đoan trang kiềm chế đến đâu thì lúc này cũng cây trâm vàng cũng rung lên vì vui vẻ.


“… Ai bảo ngươi không chịu mềm mỏng!” Bà tủm tỉm vờ mắng, “Nhượng bộ chút là được.”


Thiếu Thương không muốn nói tới chuyện của mình và Lăng Bất Nghi, thế là thở dài: “Nương nương, thiếp ngu dốt, không cần nhắc đến đâu. Hôm nay thiếp trông cậy cả vào nương nương, hy vọng nương nương sớm ngày mê đảo bệ hạ, để bệ hạ lên tiếng cho thiếp về nhà, ai còn sợ họ Lăng gì đó nữa, khi ấy đúng là còn việc thiện nào hơn! Nương nương, thiếp nhờ cả vào nương nương!”


“Bổn cung không giúp được ngươi chuyện này! Tử Thịnh cũng lớn lên trong cung bổn cung, đáng nhẽ bổn cung phải giúp nó chứ!” Hoàng hậu đảo mắt, sóng nước long lanh vẻ tinh nghịch, như trở lại thuở vô ưu vô lo.


Thiếu Thương nhìn theo bóng lưng Hoàng hậu rời khỏi phòng, khẽ hô lên: “Nương nương nhớ phải dịu dàng đó nha, phải đau lòng xót xa vào, còn phải chóng mặt nữa, tốt nhất là ngã vào người bệ hạ…”


Hoàng hậu loạng choạng, ngoái đầu trợn mắt với Thiếu Thương, nhưng trên mặt không kiềm được nụ cười.


Địch ảo đi theo nín cười đến đau cả bụng, nghĩ, dù Trình nương tử không thích ở trong cung, nhưng với Hoàng hậu, có một tiểu nữ nương tịch nghịch hoạt bát lắm trò như thế bầu bạn thì còn gì tốt hơn.


Hoàng hậu thế này thế kia với Hoàng đế, dù Thiếu Thương không rõ có sử dụng tuyệt chiêu ‘ngất xỉu’ hay không, nhưng quả nhiên Hoàng đế đã bỏ ý định tổ chức tiệc sinh thần long trọng, thậm chí long nhan vô cùng phấn khởi, mấy ngày liền đều nghỉ ở Trường Thu cung, cuối cùng phải là Hoàng hậu đẩy Hoàng đế đến chỗ Việt Phi. Thiếu Thương thắc mắc khó hiểu, Hoàng hậu nói: “Việt Phi và bệ hạ là thanh mai trúc mã, nàng ta muốn dỗ bệ hạ vui sẽ dễ hơn ta trăm ngàn lần, nhưng nàng ta chưa bao giờ làm. Thiếu Thương à, bọn ta đã như vậy nhiều năm rồi, thế cũng tốt.”


Thiếu Thương nửa hiểu nửa không.


Ngày tháng vội vã trôi qua, cuối cùng cũng đến sinh nhật của Hoàng hậu, cung nữ hoạn quan vẩy nước quét dọn, giăng đèn kết hoa khắp mọi nơi; Hoàng đế mở kho hoàng cung ban thưởng, các hoàng tử công chúa bắt tay chuẩn bị quà mừng theo thông lệ, đến cả Lạc Tế Thông cũng về cung hỗ trợ chúc mừng. Ngũ công chúa lâu ngày không gặp là nổi bật nhất, dẫn theo mười mấy con gái của quan lại hay chơi cùng vào cung, nói là muốn hiến vũ cho Hoàng hậu.


“Thân thể da tóc hay thái ấp quyền thế của con gái đều do song thân ban tặng. Dẫu có được món quà đáng quý đến đâu thì cũng là mượn thế của phụ hoàng mẫu hậu.” Mụn trên mặt Ngũ công chúa đã bớt đi rất nhiều, từ tinh đẩu đầy trời biến thành bánh nướng hạt mè của ông chủ keo kiệt, làm nhẹ đi vẻ ngạo mạn cau mày quắc mắt, mỗi khi cười còn trông rất ngọt ngào.


“Điệu múa này được con gái mời chuyên gia ở phường múa biên soạn riêng cho sinh nhật của mẫu hậu, con gái còn tập luyện trong phủ rất lâu, tới ngày hiến vũ, dù có chỗ sơ suất cũng mong mẫu hậu coi như không thấy, cứ ủng hộ là được ạ.”


Hoàng hậu mỉm cười khen không ngớt lời. Tuy đứa con gái này ích kỷ kiêu ngạo, thường khiến bà thất vọng, nhưng bây giờ bà cũng như bao người mẹ hiền trên khắp thế gian, ngóng trông con cái trưởng thành hiểu chuyện.


“Được được được, mẫu hậu nhận lòng hiếu thảo của con, con hiểu được đạo lý tình cảm hơn ngàn vàng là mẫu hậu rất mừng… Nhưng, sao mẫu hậu nghe nói con chiếm hơn mười ngàn mẫu ruộng ở quận Hoằng Nông làm trang viên riêng? Có thật không?”


Thiếu Thương nghe cuộc nói chuyện của mẫu từ nữ hiếu mà ngáp dài, nhưng vừa nghe đến đây là lập tức tỉnh táo, nghĩ bụng làm công chúa sướng quá đi, nàng đúng là xúi quẩy, nếu ngày trước đầu thai thành công chúa, để xem có tên nào dám nhốt nàng trong cung học phép tắc không!


Ngũ công chúa cứng mặt, sau đó lại nũng nịu nói: “Ây da mẫu hậu, chỉ là mấy mẩu đất hoang thôi, vừa cứng vừa khô toàn đá là đá, có bỏ đi cũng không ai thèm. Con lấy về cho người khai thông kênh mương khai khẩn đất hoang, lại cho lưu dân trồng trọt, vừa sản xuất ngũ cốc vừa động viên dân sinh, kể ra phụ hoàng còn nên khen thưởng con nữa kìa!”


Hoàng hậu hết cách, chỉ biết thở dài.


Ngũ công chúa trông thấy Thái tử phi ngồi bên cạnh, cười nói: “Mẫu hậu đừng nói con nữa, thời gian trước Thái tử phi cũng lấy rất nhiều đất đai mà, ừm, ít cũng phải bảy tám ngàn mẫu, sao mẫu hậu không nói nàng!”


Ánh mắt hâm mộ của Thiếu Thương lập tức chuyển hướng sang Thái tử phi, trong đầu nghĩ Thái tử phi đúng là người không thể trông mặt bắt hình dong, bình thường nhỏ nhẹ đoan trang, người ta nói nàng một câu mà nàng đã đỏ mắt hai ngày, ai dè tay cũng vươn dài ghê, thật không ngờ đấy.


Thái tử phi tủi thân đáp: “Mẫu hậu không biết đấy thôi, bình thường Thái tử điện hạ hành sự hay cần người đều dùng tới tiền, tốn kém lắm, nếu không có vàng bạc để chi thì rất khó khăn…”


“Nói lung tung!” Ngũ công chúa bực mình, “Phụ hoàng cho Thái tử ca ca biết bao thực ấp khoáng sản, nói núi vàng núi bạc cũng không ngoa, làm gì có chuyện không đủ tiêu, rõ ràng là Thái tử nghe môn khách can gián, không cho cô đụng vào tiền bạc của Đông Cung nên cô mới có ý định…”


“Được rồi!” Hoàng hậu vỗ bàn, sầm mặt nói, “Thái tử phi là trữ phi, Thái tử có nhiều chuyện cần dùng tiền thì nàng cũng có nhiều việc cần dùng tiền, con là muội muội, sao có thể nói năng như thế với trưởng tẩu?”


Ngũ công chúa bất bình cắn môi, Thái tử phi thấy vậy, vội cúi người cảm tạ Hoàng hậu đã thông cảm, đoạn nói: “Dù con có ít ruộng đất song vẫn đăng ký nhân khẩu ruộng nương vào địa bạ ở nha phủ, không thiếu một phần. Nhưng Ngũ muội lại khác, rõ ràng đã có rất nhiều thực ấp mà vẫn lấy thêm nhiều ruộng đất, kết quả chỉ đăng ký ở chỗ quan phủ hai mươi nhân khẩu…”


Thiếu Thương hít sâu một hơi, theo trình độ canh tác hiện nay, làm gì có chuyện hai mươi người canh tác hết hơn mười ngàn mẫu đất! Rõ ràng Ngũ công chúa trốn thuế! Thiếu Thương nhanh chóng nhìn sang Thái tử phi, nghĩ bụng vị tiểu tẩu tử này đúng là không biết giữ mặt mũi, Hoàng hậu đã lên tiếng bênh vực, đáng lí nàng ta bước xuống cười trừ cho qua mới phải.


Huống hồ dù Ngũ công chúa có sai thì Thái tử phi cũng chỉ nên nói riêng với Hoàng hậu, chứ không phải nói ra trước mặt mình và Địch ảo, hay thậm chí là các cung nữ. Chị em dâu hai người không kém tuổi tác là bao, bây giờ Thái tử phi vẫn chưa leo lên phượng vị mà đã hà khắc với em chồng như thế, thử hỏi đế hậu có thể trông chờ nàng ta chăm lo cho những người em chồng khác được không.


Đúng là quá ngu ngốc!


Nụ cười của Hoàng hậu tắt lịm, không mặn không nhạt nói: “À, thế hả, để đấy bổn cung cho người đi kiểm tra. Được rồi, hôm nay đến đây thôi, bổn cung mệt rồi, các ngươi lui xuống đi.”


Thái tử phi còn định nói thêm nhưng Địch ảo đã sai cung nữ mở cửa tiễn khách, Ngũ công chúa hằn học trừng mắt nhìn Thái tử phi, giận dữ rảo bước rời đi.


Thiếu Thương lại thấy thương Hoàng hậu, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, người ta một dâu một con gái, nàng là cọng hành nào.


Hoàng hậu nắm tay vịn ngồi tựa vào ghế một lúc lâu mới nói: “Thiếu Thương, ngươi nói đi, ruộng đất của Ngũ công chúa có đúng là đất hoang không.”


Thiếu Thương đang định cười xòa hai tiếng, nhưng nhìn sắc mặt cô quạnh của Hoàng hậu, nàng trầm ngâm, đoạn thấp giọng đáp: “Thiếp ngu muội song vẫn biết Hoằng Nông giàu có từ xưa, dân số đông đúc, còn là một trong những châu quận được Hoàng đế thu phục sớm nhất. Theo lý mà nói, có lẽ nơi đó nên giống Thanh Châu năm ngoái, sau khi diệt sạch thổ phỉ thì bắt tay khai hoang trồng trọt, đâu ra nhiều đất hoang vô chủ.”


Hoàng hậu nói: “Đúng vậy. Nhưng Thái tử phi lại không huỵch toạc hẳn chuyện này, chỉ nói chuyện nhân số, chứng tỏ lai lịch những mẫu ruộng của nó cũng không sạch sẽ gì, Thiếu Thương, ngươi nói đi…”


Thiếu Thương lo lắng, cảm thấy sắp dẫm phải chủ đề cấm, chỉ có thể giả vờ đắc ý: “Trong nhà thiếp, từ trang viên cho đến cửa hàng, tiền gì cũng là do mẫu thân quản lý, Tam thúc của thiếp, đến một đồng ngũ thù cũng phải giao vào tay thẩm thẩm, ngay tới Lăng đại nhân cũng ít nhiều chịu cho thiếp…”


Phát hiện ánh mắt hứng thú của Hoàng hậu, nàng lúng túng cười giả lả, đoạn quay lại đề tài: “Hơn nữa mai sau bản thân thiếp có thể làm ra tiền. Thiếp cho rằng, Thái tử phi cần phải suy ngẫm lại vì sao Thái tử điện hạ không muốn giao phó tiền bạc?”


Cơm công chúa ăn là thuộc nhà mẹ mình, làm sai thì đánh một trận là xong; còn cơm Thái tử phi ăn là của chồng, hoặc cứ như nàng vô dục vô cầu, dự định mai sau sẽ sáng tạo con đường phát tài, hoặc ngoan ngoãn lấy lòng Thái tử mới là thượng sách.


Hoàng hậu thở dài, câu này đã chạm vào tâm khảm của bà, nhưng bà không tiện kể lể những cái sai của Thái tử phi trước mặt Thiếu Thương, đành nói: “… Thường nghe Tiêu phu nhân học rộng biết nhiều, cần cù tiết kiệm. Mấy tháng qua, ta thấy phẩm hạnh của ngươi cũng rất giống mẫu thân mình, như thế rất tốt.”


Thiếu Thương nhận ra nỗi khổ qua câu nói của bà, thật ra Hoàng hậu cũng rất cần kiệm, song những người con của bà lại thật sự quá đáng; giờ nàng bỗng hiếu kỳ không biết hoàng tử công chúa phía Việt Phi sẽ ra sao.


Chẳng bao lâu sau Hoàng hậu đã cho nàng cơ hội ấy, sai nàng đưa một bức thư hàm lụa trắng đến chỗ Việt Phi.


Vì hiện tại bổn triều không có Thái hậu, nên Việt Phi ở ngay Vĩnh Lạc cung rộng rãi yên tĩnh.


Tới địa bàn phe đối địch, Thiếu Thương cười tươi rất đáng yêu, mũm mĩm tròn xoe như em bé bánh bao chibi, ngay tới đại cung nữ trực điện rất săm soi về ‘vị hôn thê của Thập Nhất lang’ mà cũng bị nụ cười của Thiếu Thương làm cho mềm lòng.


Một đại cung nữ khác lo lắng: “Bây giờ nương nương đang… Chi bằng để Trình nương tử đợi một lúc?”


Đại cung nữ trước đó nói: “Đừng có quyết định thay nương nương, đợi hồi âm của bên trong đi.”


Đúng lúc này có một tiểu cung nữ hấp tấp chạy từ trong ra, hổn hển nói: “Nương nương cho gọi Trình nương tử.” Nghe thế, đại cung nữ trước đó đắc ý nhìn đại cung nữ kia, hừ một tiếng.
Thiếu Thương cố gắng cúi đầu, kiên quyết không dính líu đến họ.


Để hai tiểu cung nữ đến từ Trường Thu cung ở lại cửa điện, Thiếu Thương đi vào theo cung nữ dẫn đường, băng qua hai hành lang rẽ vào nội điện, từ xa đã nghe thấy giọng của Việt Phi ở bên trong.


“… Đầu óc có vấn đề hay sao mà mơ tưởng Thập Nhất lang! Suy nghĩ thì thôi, đằng này còn dám làm khó nương tử của người ta! Sao hả, hôm nay vào cung con cứng đầu cứng cổ như thế là vì thấy ấm ức đúng không! Ta hỏi con con có cái gì, có dung mạo hay có tài năng, dựa vào đâu mà người ta phải nhìn con? Rồi con có thể cho hắn cái gì, tiền tài quyền thế, hay sự cả tin của quân phụ? Ba thứ này Tử Thịnh có thiếu không, thậm chí còn nhiều hơn cả con!”


Ngay lập tức Thiếu Thương biết Việt Phi đang nói chuyện với ai, nàng lúng túng dừng chân trước cửa, không dám bước vào. Tiếc là cung nữ đã bẩm báo, nàng đành cúi đầu tiến vào. Vừa tiến vào phòng, phát hiện ngoài Tam công chúa cúi thấp đầu quỳ trên sàn ra thì còn có cả Nhị công chúa, hơn nữa hai người trông còn lúng túng hơn cả mình.


Người duy nhất trong phòng không xấu hổ chính là Việt Phi, bà ngoắc tay với Thiếu Thương ra hiệu nàng ngồi xuống, tiếp tục mắng con gái: “… Nếu con quá rảnh thì học Nhị tỷ soạn khúc ca múa đi, gọi thêm đám học trò thổi phồng nịnh nọt, coi như thêm thể diện cho phụ hoàng con, chứng tỏ chúng ta cũng là gia đình một bụng thi thư, không phải chỉ biết múa gươm múa kiếm, cũng tỏ lòng hiếu thảo, con nói đi… Ngươi đến đây làm gì?”


Câu cuối là hỏi Thiếu Thương, nàng đang say sưa lắng nghe thì chấn động vì bị điểm danh, vội bẩm báo mục đích rồi hai tay dâng lên quyển trục lụa trắng. Việt Phi mở ra nhìn, bật cười nói: “Hiến vũ? Chắc chắn lại là đám môn khách của nó hiến kế đây mà, cũng phải, quà mừng vừa độc đáo vừa tiết kiệm, coi như không uổng công nuôi đám môn khách.”


Bà cuộn quyển trục lại, nói với Thiếu Thương: “Ngươi đã gặp những tiểu nữ nương hiến vũ kia chưa?”


Thiếu Thương đáp: “Chỉ gặp thoáng một lần ạ.”


“Dáng vẻ thế nào?” Việt Phi chẳng hề sợ hãi, “Không lẽ tiểu Ngũ định dâng người đẹp cho phụ hoàng của nó?”


“Mẫu phi!” Nhị công chúa gần như hét toáng lên.


“Không phải không phải không phải! Tuyệt đối không có chuyện này ạ! Nương nương minh giám!” Thiếu Thương khoát tay lia lịa, trán lấm tấm mồ hôi.


“Cho dù muốn dâng người đẹp, chẳng lẽ Ngũ muội lại chọn đúng sinh thần của Hoàng hậu nương nương?” Có người mẹ ruột như vậy, Nhị công chúa có máu nghệ thuật tới đâu cũng phải nổi gân xanh, Thiếu Thương thoáng thông cảm.


“Đúng vậy đúng vậy! Hơn nữa thiếp cũng đã gặp các a tỷ đó rồi, người nào người nấy không khác gì ki hốt rác bện từ dây leo gãy, dù có một hai chiếc gọn gàng, thì cũng chỉ là sự khác biệt giữa ki hốt rác sứt và ki hốt rác bình thường thôi!” Tuy nàng cũng không thích Ngũ công chúa nhưng nói gì cũng là con cái của Hoàng hậu, phải giúp.


Nhưng câu cuối lại càng khiến Việt Phi cười to, “Ki hốt rác? Ha ha, ngươi đúng là đứa buồn cười. Được rồi, ngươi về nói với Hoàng hậu là ta đồng ý. Sẽ để các nàng đến khu viện cánh đông bên này, ta sẽ ‘chăm sóc’ bọn nó thật tốt.”


Lúc bấy giờ Thiếu Thương mới hiểu, hóa ra Hoàng hậu muốn gửi nhờ những cô gái Ngũ công chúa dẫn vào ở chỗ Việt Phi.


“… Nhưng ta nghe nói Tiểu Ngũ thiếu tiền hả, lại lấy đất ở bên ngoài, có chuyện này không?” Việt Phi đổi lời, dọa Thiếu Thương sợ tới nỗi á khẩu không trả lời được, sắc mặt vàng vọt.


Việt Phi nhìn vẻ mặt nàng, cười nói: “Nhìn ngươi thế này thì xem ra Hoàng hậu cũng đã biết. Ầy, nuôi môn khách tiêu tiền đã đành, nuôi hiệp khách lại càng tốn tiền, mà hiệp khách tuấn tú thì còn tốn bạo… Được rồi, Tiểu Nhị con đừng ho nữa, ta không nói là được chứ gì. Trình thị, ngươi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi