TINH HÀ RỰC RỠ, MAY MẮN THAY

Khi ấy Thiếu Thương và Viên Thận đang kiểm tra hiện trường án mạng. Nàng quan sát mặt tường Lương Thượng tựa lưng lúc chết thật lâu, lạ lẫm nói: “Nếu chết chỉ bởi một dao thì vì sao trên tường không dính máu? Nghe nói máu trên thi thể nhiều lắm mà.” Vì sao trên tường không có vết bắn tung tóe.


Viên Thận nói: “Ta từng xem thi thể, hung khí là một con dao găm, chỉ cắm đến ngực chứ không xuyên qua cơ thể, vì vậy sau lưng cữu phụ không chảy máu.”


Thiếu Thương hừ một tiếng: “Nghe như do gã đàn ông mạnh mẽ gây ta nhỉ.”


“Hoặc cũng có thể là cô gái giỏi dùng sức.” Viên Thận phản đối.


Thiếu Thương liếc chàng ta, lại hỏi: “Ngoài vết đâm trí mạng ra, trên người lệnh cữu phụ còn có vết thương nào khác không?”


Viên Thận cau mày: “Không nhắc tới vết thương cũ thì trên cổ tay của cữu phụ có vết cào khá mới. Nhưng vào sáng xảy ra vụ án, cữu phụ và cữu mẫu từng có tranh chấp, cữu phụ định đánh cữu mẫu thì bị hai vũ tỳ giữ chặt tay... Nên ngỗ tác không thể nhận định hung thủ có từng giữ cổ tay của cữu phụ không.”


Thiếu Thương cẩn thận: “Cái gì nhỉ... Ngỗ tác có mổ bụng lệnh cữu phụ xem không...”


Viên Thận không vui, phất tay áo nói: “Cớ gì Thiếu Thương quân nói lời này. Người đã chết cần được kính trọng, mời ngỗ tác nghiệm thi đã là hành động bất đắc dĩ, giờ còn muốn mổ bụng? Không phải đi ngược với luân thường đạo lý ư. Nói cho cùng cữu phụ cũng là con trưởng dòng chính của ngoại tổ phụ, nếu hài cốt không toàn vẹn, cả Lương gia còn mặt mũi nào!”


Thiếu Thương lập tức giơ tay xin tha: “Được rồi được rồi, là ta nói sai. Không mổ không mổ! Chỉ là ta muốn biết hôm đó lệnh cữu phụ đã ăn những gì thôi.” Ngỗ tác ở thời đại này chắc chỉ tính thời gian tử vong thôi nhỉ.


Viên Thận không giận, trầm ngâm nói: “... Có vẻ ngay từ đầu cô đã nhận định người giết cữu phụ ta là người khác, cữu mẫu và Ấu Đồng vô tội.”


“Đúng.” Thiếu Thương gật đầu, “Hôm qua khi vừa tới đây là ta đã nghĩ như vậy.”


“Vì sao?” Viên Thận không hiểu.


“Thứ nhất, lệnh cữu phụ trúng dao chính diện, dù sau lưng không thấm máu nhưng là chính diện cơ mà, vết thương lớn như thế, không lý nào kẻ ra tay ở chính diện lại không dính máu. Nhưng xiêm y và áo khoác Ấu Đồng mặc hôm ấy lại không có máu. Ta cũng đã cho người thẩm vấn các nô tỳ còn lại, không phát hiện Ấu Đồng có hành vi giấu giếm hoặc đốt bỏ tẩy rửa y phục dính máu.”


Viên Thận cười bảo: “Thiếu Thương quân thật có cao kiến. Được rồi, vậy còn điểm thứ hai?”


Thiếu Thương nói: “Thứ hai, vì Lăng đại nhân đã nói với ta là ít nhiều chàng vẫn hiểu Khúc phu nhân và Khúc gia, chắc chắn không phải bọn họ gây nên án mạng này. Chàng thông minh hơn ta, ta tin tưởng chàng tất luôn đúng.”


Viên Thận nổi giận, đi tới đứng bên cửa sổ, đoạn xoay người châm chọc: “Nếu hắn ta cái gì cũng đúng thì cô còn đến đây làm chi? Ngoan ngoãn ở nhà đợi hắn kết án là xong!”


Thiếu Thương không giận, cười bảo: “Vì hướng đi của ta và chàng khác nhau. Ta cho rằng nên truy tìm dấu vết, bắt hung thủ, trả lại sự trong sạch cho Thái tử điện hạ và Khúc phu nhân.”


“Nhưng Lăng Bất Nghi không nghĩ như vậy.” Trong mắt Viên Thận lóe lên vẻ dí dỏm.


“Không những chàng không nghĩ như vậy, mà e rằng cả Viên công tử cũng không nghĩ như thế. Hai người muốn ngừng hoàn toàn chuyện này.” Thiếu Thương bình tĩnh nói, “Bằng không với trí thông minh mình, Viên công tử cũng đã chẳng đến đây ngồi xem.”


Tròng mắt Viên Thận lấp láy, một lúc sau mỉm cười nói: “Thiếu Thương quân, sau chuyện này sẽ còn biến đổi liên tục, thâm sâu khó lường. Chỉ cần điều tra một chút cũng đã dính dáng rất sâu, nhưng bớt đi một bước lại dễ tay trắng quay về. Thật ra, có thể như Lăng Bất Nghi mới là điều nên.”


Thiếu Thương không quan tâm, “Lăng đại nhân tất nhiên đúng, các ngươi ai cũng đúng, nhưng ta cũng không sai, ta chỉ muốn biết rốt cuộc Lương Thượng chết như thế nào mà thôi... Mỗi người mệnh ai nấy làm.”


Viên Thận nghiêng đầu suy nghĩ, cười nói: “Cũng đúng... Mà có vẻ dạo này tính khí của Thiếu Thương tốt hẳn lên nhỉ, nếu là ngày trước, nói chưa tới ba câu lại gây gổ với tại hạ.”


Thiếu Thương nghĩ ngợi: “Ừ, có lẽ do ta đã gặp được người rất rất tốt với ta.”


Vẻ mặt Viên Thận bỗng trở nên lạnh lùng.


“... Ngày trước ta chưa bao giờ nghĩ sẽ cưới một người như Lăng đại nhân, thời gian bọn ta tranh chấp còn nhiều hơn những lúc hòa thuận.” Thiếu Thương nhìn bức tường phía bắc, bên ngoài ba cửa sổ hình tròn xếp hình chữ Phẩm là nước hồ lạnh lẽo trong veo, dập dềnh sóng nước, “Nhưng giờ nghĩ lại, nếu ta đi một vòng trên cõi đời này, không gặp được chàng mới lại như mất mát.”


“Nên Viên công tử, ta và Lăng đại nhân sẽ còn gây gổ nữa, không phải vì anh thì cũng vì điều khác. Nhưng e rằng bọn ta sẽ không chia tay nhau vì điều đó... Cho nên anh cứ đi xem mắt đi.”


Miệng Viên Thận đắng chát: “Vậy mà cô còn để ta đi cùng cô đến đây?”


“Vì ta chưa thấy thi thể của lệnh cữu phụ mà? Kiểu gì cũng phải tìm người hỏi rõ. Hơn nữa anh cũng sẽ không nán lại đây lâu.”


“Không nán lại đây lâu là sao?” Viên Thận nghi ngờ.


Thiếu Thương xoay người lại, cười nói: “Anh chờ đi, ta đoán có lẽ sắp rồi... Ấy, đến rồi kìa...”


Một hầu già nom có vẻ là quản sự Lương phủ chạy vội vào nhà, hành lễ với hai người Viên Trình rồi nói: “Viên công tử, các lão đại nhân ở nhà trước đang tranh cãi gay gắt, Châu mục đại nhân mời ngài đến trấn an khuyên nhủ.”


Viên Thận nhìn Thiếu Thương, Thiếu Thương cười rất vô tội. Chàng ta trợn mắt nhìn trời nửa ngày, rồi lại cảm thấy bản thân thật vô vị, thế là lắc đầu, thả tay áo xuống rồi theo người hầu nọ đi ra ngoài.


Lương Khưu Phi hí hửng đi vào theo quản sự Lương phi, xun xoe nói: “Tiểu nữ quân, nữ quân muốn giúp gì cứ việc sai ty chức! Họ Viên thật không nhờ vả được gì, đáng nhẽ vừa rồi nữ quân không nên mời y đi tra án cùng!”


“Ngươi mơ đi nhá! Chứ không phải vì thiếu chúa công nhà ngươi hả!” Thiếu Thương chế giễu, “Hôm qua ta đã muốn đi xem thi thể của Lương Thượng, nhưng thiếu chúa công nhà ngươi nói, hễ chàng còn thở thì ta đừng hòng đi! Đúng là nực cười, số thi thể ta từng thấy ít lắm chắc!”


Lương Khưu Phi lập tức giải thích: “Không thể nói vậy được, thấy đồng thây ở chiến trường khác với việc kiểm tra kỹ lưỡng một thi thể.”


“Ta có tự tay kiểm tra thi thể đâu, để ngỗ tác làm còn ta chỉ đứng nhìn!”


“Nghiệm thi cần trút bỏ quần áo, Lương Thượng là nam giới tuổi tráng niên, nếu để nữ quân nhìn cái đó, chớ nói là thiếu chúa công, ty chức cũng thà bị mù còn hơn!”


“Nói nhảm ít thôi! Nếu hôm qua ta kiểm tra thi thể thì đã phát hiện miếng ngọc thiền trong miệng Lương Thượng rồi. Cũng vì đám đàn ông cổ hủ các ngươi mới suýt làm trễ đại sự! Ngươi cút ra ngoài cho ta, tự một mình ta là đủ!”


Trong phòng loáng thoáng vọng ra tiếng tranh chấp, Viên Thận dừng bước ngoái đầu, như nghe được giọng nói lanh lảnh của người con gái.


Quản sự Lương phủ ngoái nhìn, cười nói: “Trình tiểu nương tử đúng là xinh xắn lanh lợi.”


Viên Thận ừ khẽ, sau đó sải bước rời đi.
Bắt đầu từ thuở thiếu thời, chàng đã tính toán kỹ càng về việc chọn vợ, gia thế, môn đệ, danh tiếng, lương bổng của cha anh, các thế lực phe phái có dính dáng đến thông gia, ngoài ra còn có tính cách, tài năng, dung mạo... Chàng đều suy tính cả. Cưới nhầm vợ gây nên họa ba đời, vì thế chàng rất cẩn thận.


Bây giờ chàng đã hai mươi mốt tuổi, không thể trì hoãn hôn sự được nữa, vậy là dựa theo yêu cầu của mình, chàng đã chọn người vợ ‘thích hợp’ theo từng bước một giống như hoạch định một chiến lược chính trị.


Dịu dàng cởi mở, đoan trang thấu đáo, tài mạo song toàn... Chàng chọn lui chọn tới, trì hoãn hết lần này đến lần khác, vậy mà chẳng tìm được người khiến mình hài lòng. Ban đầu bản thân chàng cũng không hiểu lý do tại sao, nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ là do bọn họ không giống Trình Thiếu Thương.


Nhưng thế thì sao? Một nước sai, sai luôn ván cờ. Có vài câu Khúc Linh Quân nói đúng, cuộc sống vẫn phải sống tiếp.
Nho nhỏ động tay thon, lách cách khung cửi động; Sông Hán trong lại nông, xa cách thời bao thuở?*


(*Trích từ bài Điều điều Khiên Ngưu tinh – ngũ ngôn cổ thi khuyết danh đời Hán, bản dịch của Điệp Luyến Hoa.)
Xa cách thời bao thuở, xa cách thời bao thuở... Thì vẫn phải sống tiếp.


...


Thiếu Thương tỉ mẩn kiểm tra trong phòng một lượt, đẩy giá sách, sờ bàn ghế, thậm chí ló đầu ra khung cửa, toàn bộ không có điểm nào lạ thường. Sau đó nàng rời khỏi gian phòng, đứng từ xa nhìn ngó.


Thực ra căn nhà này không chỉ có một gian, ở gian Lương Thượng bị sát hại có một buồng bên, ba gian được kết nối theo cấu trúc ‘hình đường thẳng’. Gian chính giữa là phòng lớn nhất và sáng nhất, gian phía đông có hai bếp nhỏ, nơi gia chủ có thể nấu rượu nóng khi cần, còn gian phía tây là phòng tiện ích cỡ vừa xếp chồng những đồ vật cũ như dây kéo, thang hoặc bàn, được phủ bằng vải thô dày.


Căn bếp nhỏ rất sạch sẽ, trong bếp còn sót củi, ắt hẳn đã có người sử dụng trong vài ngày qua. Nhưng phòng tiện ích lại bám nhiều lớp bụi dày mỏng khác nhau, một số đồ dùng có vẻ được sử dụng thường xuyên, vải thô có dấu vết nhấc lên, thậm chí có cả vết chân lộn xộn dưới mặt đất.


Thiếu Thương vẫn chưa từ bỏ, trở lại gian phòng hiện trường, nàng lại di chuyển gần hết mọi thứ xem có con đường bí mật nào đó đột nhiên xuất hiện không, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Thế là nàng lại cầm lấy con dao găm nhỏ bằng ngọc, dùng chuôi gõ vào bốn bức tường, lắng nghe xem có âm thanh rỗng không, song vẫn không có kết quả. Tường bốn phía đều là tường gỗ đặc ruột, có lẫn độ dày mỏng khác nhau nhưng nhìn chung tiếng vang tạo ra đều như nhau.


Thiếu Thương ảo não. Nàng không tin Lương Thượng bỗng dưng lăn đùng ra chết, nhưng nếu không có người thứ ba đi vào căn nhà này, vậy Lương Thượng đã chết như thế nào!


Lương Khưu Phi thấy nàng mệt lả thì đắc ý lại gần nói: “Nếu tiểu nữ quân mệt, chi bằng nghỉ ngơi đi. Theo ty chức thấy, hay tiểu nữ quân cứ về cung rồi đợi, đợi thiếu chúa công đem tin tốt về, đỡ hơn đi lui đi tới ở đây, nơi lớn có chừng này mà tiểu nữ quân vẫn chưa tìm đủ hả.”


Thiếu Thương đang mệt mỏi, nhưng nghe thế thì tức quá hóa giận, đẩy người đuổi ra ngoài, quát ra lệnh Lương Khưu Phi và các thị vệ phải đứng bên ngoài, cấm tiệt đi vào làm phiền nàng.


Thở hổn hển đuổi người đi xong, chợt Thiếu Thương giật thót – nơi lớn có chừng này?


Nàng có một suy nghĩ.


Đầu tiên Thiếu Thương ra ngoài nhà, đi từ ĐSng tây, đo tổng chiều dài của ba gian từ bên ngoài theo từng bước, sau đó đo chiều dài trong nhà của ba gian riêng biệt. Sợ có sai sót nên nàng còn đo đếm ba lần, sau đó lấy giá trị trung bình, quả nhiên:


Tổng chiều dài trung bình bên ngoài của ba gian là 95 bước, bếp nhỏ 13 bước, phòng tiện ích 22 bước, thư phòng 44 bước, độ chênh lệch là 16 bước. Sau khi loại bỏ độ dày của bốn bức tường, coi như có rộng hơn thì cũng bị hụt đi một đoạn dài năm sáu bước.


Không gian ấy đã biến đi đâu?


Phòng bếp nhỏ nhỏ hẹp, thường xuyên có người ra vào, có nước có lửa, cho nên... Thiếu Thương nhìn căn phòng tiện ích đen kịt kia. Sau khi bước vào, nàng phát hiện trong phòng thực sự rất âm u, bên ngoài là nắng chói chang, nhưng ở đây chỉ có ô cửa sổ nhỏ treo cao ở bức tường phía nam là lọt nắng.


Thiếu Thương đi về phía bức tường phía đông, chính là bức tường ngăn cách với thư phòng. Nàng đánh lửa thắp lên, cẩn thận quan sát kỹ bức tường. Cũng như gian phòng nơi Lương Thượng bị giết, những bức tường ở đây đều được làm bằng gỗ, chia thành từng ô vuông với chiều dài mỗi cạnh chừng một thước, có gần chục ô vuông như vậy trên một bức tường, đây là mô hình kiến ​​trúc rất phổ biến ngày trước, có thể nâng đỡ bức tường mà không bị biến dạng.


Thiếu Thương cúi đầu, giơ ngọn lửa quan sát mặt đất cạnh bức tường, bởi vì sau vụ án mạng, để khiêng thi thể Lương Thượng ra ngoài, người hầu đã vội vàng tới đây lấy cáng tre và những đồ vật khác nên dấu chân trên mặt đất lộn xộn. Nhưng Thiếu Thương để ý có hai dấu chân khá đặc biệt, bởi vì chúng chỉ có một nửa, ngón chân hướng vào tường, chỉ cách tường một bước.


Vì sao lại có dấu chân kiểu này? Nếu để lại nửa dấu chân khi chạy nhanh thì không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng mũi chân hướng vào tường, lẽ nào một chân đã vào trong tường? Thiếu Thương ngẫm nghĩ, đoạn bật cười – đây là tư thế có kẻ đã đẩy tường bằng hai tay, dồn lực dùng sức.


Thế là nàng đặt mồi lửa xuống đất, thử xem bản thân có đẩy được không, nếu không được thì gọi Lương Khưu Phi lắm lời vào. Dùng hết sức từ thời bú sữa mẹ để đẩy, Thiếu Thương đang tính gọi người vào giúp, nào ngờ dưới tay động đậy, mặt tường bị nàng đẩy vào trong, vừa vặn hai ô vuông.


Nàng ngạc nhiên, cầm mồi lửa chầm chậm bước vào rồi nhìn bốn phía, lập tức sáng tỏ.


Thảo nào lúc nàng gõ vách gỗ ở thư phòng lại không phát hiện điểm khác thường, bởi vì về cơ bản mật thất này là một tường kép giữa hai gian, giống như một chiếc bánh hình vuông bị cắt bỏ một bên. Chiều dài của nó bằng ba gian khác, nhưng chiều rộng chỉ tầm ba bốn bước.


Ánh sáng và bóng tối trên mồi lửa bập bùng méo mó, hơn nữa không có vẻ kéo dài, ắt hẳn mật thất này có vài lỗ thông hơi. Âm thanh bên ngoài rất rõ ràng, nhưng có vẻ từ bên ngoài không thể nghe được âm thanh trong này. Thiếu Thương vừa thử đá đổ thứ gì đó, song thị vệ và gia đinh bên ngoài lại không chú ý.


Thiếu Thương nghe thấy Lương Khưu Phi đang sai nô tỳ chuẩn bị cơm trưa, ngoài ra phải có thêm một bầu nước quả, tốt nhất là vị thạch lựu. Thiếu Thương mỉm cười, nghĩ gã lắm mồm này cũng kỹ tính đấy, biết mình thích ăn thạch lựu nữa, nhưng đang là mùa đông đi đâu tìm thạch lựu?


Thiếu Thương ngoái đầu nhìn nơi mình vừa đi vào, cánh cửa nhỏ hướng vào trong có hai tay nắm làm bằng sắt mỹ nghệ, có lẽ khi người bên trong muốn ra ngoài thì có thể kéo tay cầm này.


Nàng cầm mồi lửa soi bức tường đối diện mật thất, nhanh chóng phát hiện ra hai tay nắm làm bằng sắt, nàng định kéo thử, nhưng nghĩ ngợi thế nào mà xoay người đẩy nó bằng vai và lưng, sau một hồi dùng sức, mặt tường mở ra, ánh sáng bất ngờ chiếu rọi vào mật thất.


Quả nhiên thời gian không phụ người có công, đây chính là thư phòng Lương Thượng bị sát hại!


Thiếu Thương như được ăn mười tám quả đào tiên, mọi mệt mỏi bay biến, cơ thể căng tràn sức sống cực kì khoái trá! Thảo nào nàng không tìm được đường ngầm mật thất ở thư phòng, vì cửa ngầm này chỉ có thể mở ra từ bên trong!


Nàng lấy làm đắc chí, đang định gọi Lương Khưu Phi đến thì bất chợt ở sau lưng truyền đến tiếng *cạch*, chẳng đợi nàng ngoái lui, một bàn tay lạnh lẽo đã kéo nàng vào mật thất, rồi sột soạt hai tiếng, hai cánh cửa ngầm ở mật thất khép lại.


***



Thực ra ta không tò mò Lương Thượng chết thế nào. Vì xét cho cùng,  kẻ có thể bày ra thiên la địa võng như vậy, bao gồm cả hành tung của Khúc Linh Quân, chắc chắn phải là người nhà họ Lương, và cũng không chỉ có một người.” Lăng Bất Nghi nói.


Lương Vô Kỵ sầm mặt, không nói câu nào.


“Hiện tại tình hình vẫn tạm thời chưa lớn, Đình Úy phủ có thể giữ lại vài phần thể diện cho Lương gia, nhưng tới lúc thiên tử nổi giận, bắt hết nô tỳ Lương gia thẩm vấn, lẽ nào không tra hỏi ra?”


Lương Vô Kỵ thở dài: “Ta biết, để người của Đình Úy phủ tra hỏi thì chẳng thà lão phu tự thẩm vấn. Nhưng có điều, một khi tra hỏi rầm rộ nhiều người như vậy, danh dự của Lương gia sẽ...”


“Không lẽ bây giờ Lương gia vẫn còn danh dự?” Lăng Bất Nghi mỉa mai, “Đánh động trong nhà còn hơn đến Đình Úy phủ chịu hình. Châu mục đại nhân, Lăng mỗ đã nói hết lời. Tóm lại, nội trong vòng hôm nay nếu Châu mục đại nhân không cho ta một câu trả lời, thì sáng mai thuộc hạ của Kỷ đại nhân sẽ đến bắt người.”


Lương Vô Kỵ nổi giận: “Nội trong hôm nay? Cậu sốt ruột quá rồi...”


“Càng kéo dài lâu càng có hại cho Thái tử điện hạ! Đợi mười ngày nửa tháng thì toàn bộ đô thành đều đã truyền tin đồn về Thái tử, tới lúc đó Châu mục đại nhân có tra ra chân tướng cũng vô dụng!”


Lương Vô Kỵ cùng đường, đập mạnh xuống bàn, nói to: “Được, ta sẽ bắt tất cả những kẻ khả nghi lại thẩm vấn, sẽ cho Tử Thịnh một câu trả lời

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi