TINH HÀ RỰC RỠ, MAY MẮN THAY

Thiếu Thương có cảm giác cơ thể được đặt vào cối đá nặng nề to lớn, khi trục đứng và cối xay xoay tròn, bánh răng trên dưới kêu răng rắc nghiến vào nhau, như những chiếc răng sắc nhọn trong miệng con vật khổng lồ đang nhai rôm rốp xương nàng; rồi nàng lại cảm thấy bản thân như đang ở trong hố than, bị que xiên qua thiêu nướng gân cốt da thịt nhiều lần. Cứ thế cứ thế, nàng giãy giụa rất lâu trong chốn địa ngục vô biên, lâu đến mức tưởng chừng không có hồi kết thì nàng mới tỉnh lại.

Ngoài kia trời đen kịt, là vẫn đang trong đêm ấy hay nàng đã ngủ suốt một ngày một đêm?

Trong tri giác mờ mịt, nàng thấy A Trữ khóc nấc gọi tỳ nữ vào thay quần áo băng bó vết thương, đưa nước mớm thuốc; sau đó thính giác dần khôi phục, nàng nghe thấy bên ngoài cãi nhau om sòm, nam nữ già trẻ có quen tai có lạ lẫm… Rất nhiều âm thanh đan xen, ánh sáng từ đèn lồng và ngọn đuốc lay lắt, trong đó còn có cả tiếng lưỡi mác giao kích.

Thiếu Thương chợt rụt người lại, nàng rất sợ âm thanh này.

Từng khung cảnh đêm qua xẹt ngang tâm trí như đèn kéo quân, ngựa phi, kích vàng, ánh trăng trên sườn núi, mấy trăm tướng sĩ la hét như sấm, gió thổi bay cẩm bào đỏ thẫm trên người chàng, hoa văn Bệ Hãn màu vàng sẫm như sống dậy – chàng đương đầu với cơn gió lạnh chưa từng có, mạnh mẽ đoạn tuyệt, không bao giờ ngoái đầu lại nữa.

Ngón tay cảm thấy mềm mại, nàng cúi đầu nhìn, là áo khoác lông thú chàng trùm lên người mình, vừa rộng vừa dày, một nửa trải trên giường, một nửa rơi xuống sàn.

A Trữ thấy thế, lập tức kéo áo khoác toan cầm đi, nhưng ngón tay nàng đã chặt lớp áo như được hàn chặt, bà không dám kéo mạnh vì tay nàng đang bị vết thương, mười ngón tay thì hết tám ngón đã quấn vải băng bó.

Bên ngoài là tiếng quát chói tai của Tiêu phu nhân: “… Thỉnh Tam điện hạ tự trọng, dù điện hạ xuất thân cao quý nhưng tiểu nữ trong phòng vẫn đang ngủ, điện hạ không thể vào!” Sau đó là tiếng gào lớn của cha Trình, cũng có ý như Tiêu phu nhân.

Có lẽ Tam hoàng tử dẫn theo phủ binh vũ trang đầy đủ xông đến, nhưng không có ý chỉ nên vợ chồng Trình Thủy mới có thể ngăn cản.

Hai bên tranh chấp đôi câu, Tam hoàng tử có vẻ rất sốt ruột, theo tiếng kim qua va chạm, ủng da nặng nề bước đến hiên cửa, cánh cửa gỗ tinh xảo bị đẩy mạnh ra. Gió lạnh màn đêm lập tức ùa vào, phần phật xua tan mùi thuốc và máu tanh nồng trong phòng.

Tam hoàng tử mặc trang phục võ tướng, mặt hứng giá sương, tóc tai tán loạn, kim quan nằm lệch, ủng dính đầy bùn, có vẻ đã đi đường rất lâu. Hắn đứng giữa phòng ngủ, hậm hực trợn mắt nhìn thiếu nữ rũ tóc bên giường, bốn thị vệ xung quanh đã tuốt gươm khỏi vỏ, trông vô cùng khí thế.

Các tỳ nữ trong phòng sợ hãi co quắp trốn tránh, người nấp sau bình phong, người co ro trong góc, A Trữ run run cố chắn trước giường. Trong căn phòng, chỉ có Thiếu Thương ngồi yên bên giường, Liên Phòng và Xảo Quả cuộn người dưới chân nàng.

“… Chàng chết rồi à?” Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn hắn ta, đồng thời nghe thấy âm thanh khản nặng của mình.

Tam hoàng tử tiến lên một bước, hai mắt phừng lửa giận: “Ngươi còn mặt mũi mà hỏi sao! Uổng công hắn si tình với ngươi đến thế, vậy mà ngươi lại độc ác tố cáo hắn, ngươi là đồ tiện nhân bạc lòng ích kỷ!”

Thiếu Thương nghiêng đầu: “Ta từng đến ngọn núi ấy trong hội Đạp thanh một lần, vách núi bên dưới không cao, hơn nữa trên vách đá cũng mọc rất nhiều cây tùng ngoằn ngoèo. Lần trước ở vách đá núi Tiểu Nguyệt trơ trọi, chàng vẫn có thể bảo vệ ta bình yên vô sự, lần này…” Nhưng rồi nàng khẽ lắc đầu, “Cũng khó nói lắm, chàng đang bị thương, chưa hẳn đã nhanh nhẹn được như bình thường.”

Cơn giận trong lồng ngực Tam hoàng tử dâng trào, hận không thể bóp chết cô gái xảo trá bạc tình trước mắt.

Thiếu Thương ngẩng đầu lên, giọng đầy mệt mỏi: “Hôm nay Tam điện hạ xông vào Trình phủ hẳn không phải trách móc ta nhỉ. Chi bằng điện hạ nói chuyện quan trọng trước đi… Chàng còn sống không?”

Tam hoàng tử hít sâu một hơi: “Vẫn còn sống. Trần An quốc sai Hổ Bôn quân dùng dây thừng xuống vách kiểm tra, hắn ta rơi vào một hang động chật hẹp dưới đáy vực, không thấy cựa quậy.”

Thiếu Thương hiểu ý, hỏi: “Vì sao không kéo chàng lên rồi chữa trị.”

Tam hoàng tử mất kiên nhẫn gào lên: “Vì hang động gồ ghề, dễ vào nhưng khó ra, hơn nữa hắn đang bị thương nặng, không thể buộc thừng kéo lên, phải sai nhân lực đập vỡ hang động mới có thể từ từ kéo lên! Nhưng đêm qua hắn đã phạm trọng tội tày trời, giết cha, lạm quyền, giả chiếu chỉ… Kinh động đến mức hai đại doanh trấn giữ trọng binh đông tây xém rối loạn! Giờ trong triều đang rất chấn động, sáng sớm nay mười tám vị trọng thần cùng dâng tấu vạch tội, muốn xử hắn tội chết!”

Thiếu Thương ngạc nhiên nhìn Tam hoàng tử: “Tức là bây giờ chàng vẫn đang ở dưới đáy vực, không ai dám đưa chàng lên, phải không?”

Tam hoàng tử không kiềm nổi cơn giận, đi tới chụp lấy cánh tay cô gái nhấc lên, chửi to: “Đều tại tiện nhân nhà ngươi cả! Nếu ngươi không tố cáo hắn thì hắn đâu rơi vào kết cục này!”

Thiếu Thương tái mặt, cánh tay nàng bị bóp đau song giọng vẫn đều đều như thường: “Vậy Tam điện hạ hy vọng chàng có kết quả gì. Bỏ mạng chân trời, mai danh ẩn tích? Hay sau khi chuyện thành công thì nuốt gươm tự vẫn?”

Tam hoàng tử á khẩu.

“Từ khi biết Lăng Ích muốn chúc thọ ở biệt viện ngoại thành, ta cũng đã đoán được chàng muốn làm gì. Giết chết sinh phụ, tự ý điều động quân đội, chuyện đêm qua không tài nào có thể chu toàn, dù chàng được như nguyện nhưng rồi hậu quả sẽ ra sao.”

Thiếu Thương đón nhận ánh mắt của Tam hoàng tử, sau lưng bắt đầu đau rát.

“Hoặc chạy trốn, hoặc ở lại.” Nàng chầm chậm nói, “Nhưng thiên hạ này nơi nào cũng là đất của vương, chàng trốn được đến đâu đây? Lẽ nào phản bội vào Thục, hay đến Mạc Bắc đầu hàng dân tộc Địch? Không thì mai danh ẩn tích trong núi rừng phố thị, ngày ngày mong đợi bệ hạ băng hà, điện hạ thành tựu đại sự thì chàng mới có thể lộ diện?”

Ánh mắt cô gái thê lương lại trong suốt, Tam hoàng tử không dám đối mặt.

“Điện hạ hiểu tích cách của chàng hơn ta, chàng tuyệt đối không muốn trốn tránh tham sống sợ chết. Chàng thà chết còn hơn phải sống như vậy.”

Tam hoàng tử buông tay, thả nàng xuống giường, lùi ra sau hai bước.

“Vậy chỉ còn ở lại. Hoặc bó tay chịu trói, hoặc chỉ còn đường chết.” Thiếu Thương xoa cánh tay bị siết chặt, “Chàng sẽ không tự sát trước mặt ta.”

Tam hoàng tử bỗng quay phắt đầu lại, chế giễu: “Ngươi đúng là liệu sự như thần, việc gì cũng biết!”

Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn về: “Ta biết chứ, vì chàng không nỡ khiến ta rơi vào sợ hãi.”

Tam hoàng tử tức giận nghiêng đầu, không nói câu nào.

“Nếu bị hạ ngục luận tội, vậy có vài việc hắn làm càng ít càng tốt.”

Thiếu Thương kiệt sức, thở hổn hển, “Ta cố tình bảo Trần tướng quân của Hổ Bôn quân đi thông báo với bệ hạ, vốn nghĩ y và chúng ta có quan hệ tốt, sẽ niệm ba phần tình cảm. Nào ngờ… Vị tướng quân thanh giáp nọ là ai?”

“Hắn ta và Trần An Quốc danh tiếng ngang nhau, ba năm trước cứ tưởng phụ hoàng sẽ giao Vũ Lâm quân cho hắn, nào ngờ phụ hoàng lại giao cho Tử Thịnh! Ngươi không cần để ý chuyện này, mai sau ta sẽ trừng trị hắn!” Tam hoàng tử tức giận siết chặt tay, lại ngoái đầu trợn mắt nhìn nàng, “Ngươi chớ có nói rõ ràng như vậy, nếu hắn chết, ấy là do ngươi hại!”

Thiếu Thương nói nhỏ: “Nếu chàng chết ta sẽ đền mạng. Điện hạ hài lòng chưa?”

Tam hoàng tử im bặt, lại trợn mắt nhìn nàng.

Thiếu Thương nói: “Thực ra bảo tất cả là lỗi của ta cũng không đúng. Tối nay Tam điện hạ sốt ruột thế này, e là cũng áy náy đúng không. Thực ra có ba câu ta muốn hỏi điện hạ từ tối qua.”

Tam hoàng tử chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Ba câu gì.”

“Thứ nhất, nước trong ao lăng viên Đông Bách có lạnh không. Thứ hai, phong cảnh ở tháp Nhạn Hồi đẹp chứ. Thứ ba, các người cải trang nhiều năm như thế có mệt không?”

Tam hoàng tử biến sắc: “Ngươi biết cả rồi?”

Thiếu Thương vịn tay A Trữ, như một bà lão bảy tám mươi tuổi khó nhọc đứng dậy: “Nếu không ngại, chúng ta hãy vừa đi vừa nói. Thực ra Tam điện hạ không đến, ta cũng cần vào cung. Bây giờ xin điện hạ để thiếp được rửa mặt chải đầu, chi bằng điện hạ cũng nán lại tệ xá sửa soạn một chút, lát nữa gặp vua, trang phục không thể bất kính…”

Tam hoàng tử nhìn nàng đăm đăm, gằn từng chữ: “Nếu ngươi có thể bào chữa được cho hắn thì cô sẽ không tính toán với ngươi nữa! Nhưng nếu ngươi dám có phân nửa hành động xảo trá thoái thác, tương lai cô chắc chắn lấy mạng ngươi!”



Trên phố phường trống trải trong đêm khuya buốt giá, một nhóm vệ sĩ mặc giáp im lặng cưỡi ngựa, vó ngựa giẫm trên phiến đá xanh kêu lộc cộc, tạo một vòng vây bên ngoài chiếc xe ngựa chính giữa, chỉ có một người cưỡi ngựa đi theo bên cạnh: Thiếu Thương khoác áo lông thú, mở cửa sổ nói chuyện với Tam hoàng tử ở bên ngoài.

“Chàng từng buột miệng nói Thái tử đã cứu mình lên trong nước lạnh thấu xương, cảm kích đến tận hôm nay. Ta cứ có cảm giác không đúng, trên núi Đồ Cao hầu như đều có suối nước nóng, dù rét đậm thì ao nước vẫn ấm áp. Hơn nữa nơi bệ hạ dừng chân có thể là nơi không có suối nước nóng ư? Vậy câu này của chàng xuất phát từ đâu.”

“Còn điện hạ lại sốt cao nhiễm phong hàn vào đầu xuân năm đó, nước trong ao lăng viên Đông Bách đông cứng khó tan. Năm nay Tử Thịnh đại nhân đã hai mươi mốt tuổi, năm sáu tuổi thất lạc cùng Hoắc phu nhân, chạy trốn ở bên ngoài hai năm, chỉ vài tháng sau khi quay về thì Hoắc phu nhân bị điên, sau đó chàng được bệ hạ đón vào cung, vừa khéo là chuyện mười ba năm trước, khi chàng chỉ chừng tám tuổi. Điện hạ, thật ra người cứu chàng ấy là ngài đúng không?”

Tam hoàng tử im lặng rất lâu, đoạn thấp giọng nói: “Ngươi nói không sai. Năm ấy Tử Thịnh vừa vào cung, một thân một mình không gần gũi ai, không biết vì sao lại chạy đến bờ ao không người, bất cẩn rơi xuống, cũng may hắn túm được bụi cỏ khô bên bờ. Ta cũng cô độc từ nhỏ, nấp ở đó là vì yên tĩnh, khi phát hiện ra thì ta kéo hắn lên.”

“Nên nửa xiêm y của điện hạ ướt sũng, lúc quay về đã nhiễm phong hàn sốt cao.” Thiếu Thương gật gù, “Từ đó trở đi cả hai âm thầm qua lại, nói như vậy, điện hạ đã nuôi chí lớn ngay từ ngày tấm bé?”

Tam hoàng tử lườm Thiếu Thương đầy đanh sắt: “Lòng tiểu nhân đo bụng quân tử! Hoàng hậu và mẫu phi không động chạm nhau, hoàng tử công chúa hai bên cũng không thân thiết, mà Tử Thịnh lại được nuôi dưỡng ở Trường Thu cung, ta và hắn không muốn bị ai biết nên mới không để lộ.”

“Lẽ nào người Thái tử cứu dưới nước là giả?” Thiếu Thương nhíu mày.

Tam hoàng tử nói: “Dịp ấy Tử Thịnh vừa học bơi, thấy nước ao ở núi Đồ Cao ấm áp nên mới xuống nước tập nín thở, nào ngờ Thái tử tưởng hắn chết đuối, lập tức nhảy xuống ‘cứu’ lên. Phụ hoàng biết chuyện rất vui, thần dân cũng truyền bá như giai thoại, luôn khen Thái tử nhìn nho nhã ốm yếu nhưng lại rất có dũng khí. Tử Thịnh không tiện bác bỏ, thôi thì sai cứ sai.”

Thiếu Thương thầm thở dài. Biết bao nhiêu hiểu nhầm chỉ vì nét hào nhoáng đẹp đẽ bên ngoài.

“Vì sao ngươi biết được chuyện ở tháp Nhạn Hồi.” Tam hoàng tử không từ bỏ.

“Chi bằng điện hạ nói cho thiếp biết trước đi, rằng hai người đã bắt đầu muốn phế trữ từ lúc nào?” Thiếu Thương vươn ngón tay ra, thăm dò gió đêm yếu ớt.

Tam hoàng tử trầm ngâm, sau đó thừa nhận: “Ban đầu không định phế trữ… Có là là hai ba năm sau khi Thái tử thành thân, ta và Tử Thịnh lên mười, chẳng qua là bất mãn nhà ngoại của Thái tử phi lớn lối làm bậy ở đô thành. Thái tử không biết chuyện, sau đó bọn ta âm thầm sắp xếp khổ chủ đến tố cáo với Thái tử, nào ngờ người nhà họ Tôn xảo ngôn xảo ngữ, khóc lóc đòi sống chết, còn nói là bị vu cáo. Tử Thịnh tức giận, đích thân vạch tội người nhà họ Tôn ngay trước mặt Thái tử…”

“Chậc chậc.” Thiếu Thương lắc đầu, “Khi ấy danh tiếng của Thái tử phi vẫn còn đang thơm, ai ai cũng khen ‘hiền thục khéo léo, huệ chất lan tâm’, chỉ e Thái tử rất khó xử.”

Tam hoàng tử nhướn mày với cô gái trong xe: “Đúng. Dù sau đó tội chứng rõ ràng, Thái tử hiềm Thái tử phi khóc lóc cầu xin nên vẫn do dự không xử, Thái tử phi dùng tới chiêu độc, nghe nói mất đứa con trong bụng. Cuối cùng vẫn phải là phụ hoàng ra tay, đuổi đám thân tộc cha anh của Thái tử phi về quê.”

Lúc này đội xe đã đến gần cửa thành Nam cung, mái vòm ở cửa cung trên cao chầm chậm dịch chuyển trên đỉnh đầu, trăng tròn vành vạnh, bóng đêm mịt mùng, hai bên là lầu cao sừng sững, chóp lầu như chạm tới mặt trăng.

“Chúng sinh vô tội, bách tính lầm than, cả cuộc đời bọn họ chỉ mong mưa thuận gió hòa, lại trị rõ ràng mới được yên vui, áo cơm ấm no. Nếu có ngày xảy ra hạn hán, lũ lụt, nạn châu chấu, quan phủ tham lam chuyên chế thì khi ấy chính là lúc cửa nát nhà tan. Nhà họ Tôn chỉ là vọng tộc bình thường, đã bao giờ thấy được khí thế đô thành, nhất thời vênh váo, không biết kiểm điểm. Từ khi phụ hoàng phong thưởng cho thê tộc của Thái tử đến khi bọn chúng bị đuổi khỏi đô thành, chỉ trong vòng hơn hai năm ngắn ngủi mà đã có ấy chục hộ bị chiếm ruộng đất, hơn trăm người bị bắt làm nô bộc… Ta nhớ có một tiểu nữ nương, tuổi tác không khác ngươi là bao, bị em ruột của Thái tử phi cướp vào phủ. Khi thi thể bị vứt đi, da thịt không còn lành lặn.” Hai mắt Tam hoàng tử đen láy, dù chuyện đã xảy ra cách đây rất nhiều năm nhưng hắn vẫn không kìm được lửa giận.

Thiếu Thương nhíu mày: “Vương Thuần thì thôi, chẳng lẽ thiếu phó Lâu Kinh cũng bàng quan?”

Tam hoàng tử nở nụ cười châm chọc: “Những năm đầu tiền triều, quần thần đề cử Văn Hoàng đế lên ngôi, một trong những nguyên nhân to lớn là thê tộc mẫu tộc của Văn Hoàng đế quá yếu kém. Triều thần đã đành, chư thần Đông cung e còn hy vọng Tôn gia bị biếm.”

“Thái tử cũng làm thinh à?”

“Đương nhiên là không. Thái tử huynh trưởng khóc một trận rất đau lòng, ba tháng sau đó không hề nói chuyện với Thái tử phi, còn cho nhà của tiểu nữ nương đó rất nhiều tiền. Ừm, những bách tính bị Tôn gia hãm hại sau đó cũng được đền tiền, miễn là còn sống.” Tam hoàng tử không khỏi chế giễu.

Thiếu Thương im lặng.

“Vì thể diện của trữ quân, phụ hoàng đành âm thầm đuổi người Tôn gia khỏi đô thành, để quan lại ở quê xử lý. Hừ!” Tam hoàng tử cười lạnh, “Ta không quan tâm bọn chúng có lục đục với nhau hay không, miễn không kéo bách tính vô tội vào!”

Thiếu Thương thấp giọng: “Điện hạ đừng giận.”

“Ta không giận.” Tam hoàng tử nói, “Vì trên đường về quê, người nhà họ Tôn gặp đá lở ở đường hẹp, không ít người bỏ mạng, nhất là hai em trai của Thái tử phi, bị đập nát thịt.”

Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn người trên lưng ngựa: “Đúng là ông trời có mắt.”

Tam hoàng tử: “Đúng thế, ông trời có mắt… Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ngươi nói đi.”

Thiếu Thương thở dài: “Nói ra cũng không có gì lạ. Điện hạ đã gặp tuyệt kỹ gia truyền ‘én chao liệng’ của Thôi Hựu đại nhân chưa? Chỉ cần điểm chân vài lần là có thể bay vòng vòng trên cây giống chim én.”

“Ngươi nghe nhầm rồi, tuyệt kỹ đó không phải gia truyền của nhà họ Thôi. Ta nghe Nhị cữu phụ nói, đó là cha của Thôi Hầu bỏ mấy trăm lượng thuê hiệp khách truyền thụ, về sau hiệp khách đó bị thương nặng đến chết, Thôi gia còn tổ chức tang lễ.” Tam hoàng tử nghiêm túc chỉnh lỗi.

Thiếu Thương im lặng: Tam hoàng tử ngài đúng là cần phải sửa tính đổi nết, ngài chưa từng nghe đến câu bóc người không vạch khuyết điểm hả.

“Tuyệt kỹ ấy thế nào cũng được, nhưng với tâm ý của Thôi Hầu, sao có thể không truyền thụ cho con của Hoắc phu nhân. Hai tiểu lang quân Thôi gia còn nhỏ mà còn có thể bay lượn một vòng trên cây, như vậy với bản lĩnh của Tử Thịnh đại nhân, việc bay nhảy giữa các tầng tháp không phải chuyện khó. Nhưng chàng lại nói với ta, chàng cũng đang nghe lén người trong tháp mật đàm, hơn nữa cũng không nghe rõ… Không thể có khả năng này!”

Thiếu Thương cười xót xa: “Ta nên nghĩ đến từ lâu mới phải. Chẳng trách ta luôn vô thức không muốn tin tưởng ngài ấy.” Nàng lấy nửa miếng ngọc giác ở trong ngực ra, bên trên chỉ có một chữ ‘Nhược’, nhẹ nhàng vuốt ve – Lăng Bất Nghi đã trả lại cho nàng khi hai người đang mặn nồng.

“Ta nghe thấy bên trong có hai âm thanh nên cứ tưởng là có hai người, nhưng thật ra là ba. Người thứ ba chính là Tử Thịnh đại nhân! Chàng là người tập võ, vừa nhận ra có người bên ngoài thì tức khắc lẻn ra khỏi cửa sổ, dùng kỹ thuật ‘én chao liệng’ đi vòng đến cửa sổ phía sau ta, thấy là ta bèn giả vờ mình cũng đang nghe lén. Lại còn đập vỡ ngọc giác của ta dọa ta, có lẽ nửa ngọc giác còn lại vẫn nằm trong tay chàng.”

Đi qua những cửa khuyết cao to, bóng mờ lần lượt hắt lên một xe một ngựa, ngay trước mặt là đại điện Sùng Minh ở phía tây Nam cung.

Tam hoàng tử im lặng rất lâu, nói: “Ngươi đoán không sai, hôm đó trong tháp có ba người, ta, Tử Thịnh và Âu Dương phu tử. Nhưng không phải bọn ta làm chuyện bất lợi với Thái tử, hôm đó bọn ta chỉ đang bàn chuyện ấn tín Đông cung bị mất trộm, đoán không biết đã rơi vào tay ai.”

“Ta tin chuyện này.” Thiếu Thương nói.

Ngựa xe dừng lại, phu xe câm điếc chuyển bục giẫm đến, để cô gái vịn khung xuống xe; Tam hoàng tử cũng cúi người xuống ngựa.

Thiếu Thương đứng dưới đất, nhìn thẳng vào Tam hoàng tử: “Có người từng nói với ta, sau khi Vũ Hoàng đế tiền triều gây nên cảnh máu chảy thành sông với những hạ thần âm mưu đổi trữ, không còn ai dám dùng cách đó mưu đồ trữ vị nữa. Như vậy, chỉ cần bổn ý của bệ hạ không thay đổi thì vị trí trữ quân của Thái tử vẫn sẽ vững chắc. Thái tử Tuyên đế cũng yếu đuối hèn nhát mà vẫn có thể kế vị, hà cớ gì Thái tử của chúng ta lại không.”

“Nói trắng ra, đối thủ lớn nhất của các ngươi không phải là Thái tử mà là bệ hạ. Vậy cần làm gì mới có thể khiến bệ hạ thay đổi bổn ý? Không thể ám hại, không thể gièm pha, vậy chỉ có thể dùng dương mưu.”

“Các ngươi muốn để bệ hạ thấy rõ, Thái tử thật sự không thể đảm đương được chức vị trữ quân.”

Thiếu Thương nhìn đại điện sáng ngời trước mặt, cúi người vuốt phẳng trang phục: “Nên Tử Thịnh đại nhân mới nghĩ, dù gì tối nay cũng cần trừ khử cả nhà Lăng thị, thôi thì dứt khoát hoàn thành đại sự giúp điện hạ.”

Nàng mỉm cười: “Sau đêm hôm qua, có lẽ bệ hạ cũng như Cao Hoàng đế nhìn thấy bốn hiền nhân trên núi Thương năm ấy*, biết đại thế đã qua, ý trời không thể trái – ngồi yên trữ vị thì tất sẽ ngồi yên, còn ngồi không vững, cũng đúng sẽ không ngồi vững.”

(*Cao Hoàng đế là thụy hiệu của Hán Cao Tổ Lưu Bang, ở đây nhắc đến điển cố Lưu Bang từng muốn phế thái tử  Lưu Doanh lập người con mình sủng ái lên ngôi. Sau chính Lã hậu mời bốn vị hiền nhân danh tiếng thời bấy giờ cùng về giúp khuông phò thái tử. Khi thấy bốn người cùng đồng ý theo phò thái tử, Hán Cao Tổ Lưu Bang liền đổi ý không thay đổi ngôi vị thái tử nữa.)

“Tử Thịnh, Tử Thịnh…” Cơ thể Tam hoàng tử run rẩy, hai mắt ngấn lệ, “Hắn không nên, không nên…”

“Chàng là người như vậy đấy.” Mặt Thiếu Thương trắng như tuyết, cơ thể yếu ớt, “Vừa lỗi lạc vừa âm trầm; vừa dũng cảm phóng khoáng, vừa tâm tư kín kẽ; chàng sẵn sàng liều mình cứu ta, nhưng cũng rất dứt khoát bỏ ta lại…”

Nàng khẽ cúi đầu, hốc mắt ươn ướt, sau đó ngẩng đầu giơ tay chỉ vào đại điện: “Bệ hạ chọn nghị sự ở đây, có lẽ sự tình không nhỏ, chi bằng Tam điện hạ nói sơ qua tình hình cho ta biết đi.”

Tam hoàng tử nhìn thẳng, trầm giọng nói: “Sáng sớm hôm nay mười tám trọng thần cùng vạch tội Tử Thịnh, Thôi Hầu đang dưỡng bệnh ở nhà lập tức vào cung cầu xin. Nhưng Thôi Hầu lại không nói rõ nguyên nhân, phụ hoàng đang thịnh nộ đương nhiên sẽ không nghe ông ta. Cứ ầm ĩ như thế đến sau giờ Ngọ, Trần An Quốc mới dẫn phủ binh của Tử Thịnh về đô thành, ta và Thôi Hầu tra vấn mới nghe nói…”

Hắn khó lựa lời, xem chừng cũng rất hồ nghi, “Chẳng ngờ phụ thân của Tử Thịnh không phải là Lăng Ích! Vậy là ai? Còn gì mà báo thù thay song thân, cô, cô chưa bao giờ nghe chuyện này, Thôi Hầu cũng không rõ, thế nên bọn ta lại đến biệt viện Hạnh Hoa hỏi một bà lão…”

“A ảo?” Thiếu Thương hỏi.

“Đúng, chính là bà ta. Ai dè sau khi Hoắc phu nhân qua đời, Tử Thịnh đã đưa bà ta về quê dưỡng lão, trong cấp bách bọn ta không biết đi đâu tìm người!” Tam hoàng tử nhíu chặt lông mày.

“Đại Tư Mã Thái Doãn nói, có thể con của Hoắc phu nhân đã chết sớm trong buổi chiến loạn, Tử Thịnh được bà ấy nhặt nuôi. Lang quan Điền đại nhân nói, Tử Thịnh là con của phe cánh kẻ thù Lăng Hầu, giả tên mạo danh mười mấy năm, đêm qua rắp tâm báo thù, nhưng nói nhiều nhất là Tử Thịnh ôm mối thù của Hoắc phu nhân nên mới giết sinh phụ… Tựu chung bây giờ chuyện không rõ ràng, gì cũng nói được!”

“Phụ hoàng định đưa Tử Thịnh về rồi tra hỏi, nhưng việc phá động quá mất thời gian, có kẻ nói dù gì Tử Thịnh cũng phạm tội chết, chẳng thà để hắn tự sinh tự diệt dưới đáy vực… Cứ cò cưa như thế tới tận tối! Nên ta đành lại đến thẩm vấn phủ binh của Tử Thịnh, gã thủ lĩnh Lương Khưu Khởi vẫn hôn mê tới giờ chưa tỉnh, còn người khác tên ‘A Phi’ lại câu sau không khớp câu trước, cuối cùng nói có thể ngươi cũng biết…”

Thiếu Thương cười khổ: “Đúng vậy, đúng là ta biết. E rằng, ngay cả Tử Thịnh đại nhân cũng không biết nhiều bằng ta, bởi chuyện gì ta cũng suy nghĩ tường tỏ.”

Vừa nói nàng vừa cất bước đi tới đại điện phía trước, Tam hoàng tử níu cánh tay nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi có chắc chắn không?”

Thiếu Thương bị kéo loạng choạng, nghiêng người đứng vững, nói: “Ta đã nói rồi, nếu chàng không sống thì ta sẽ đền mạng cho chàng, đã được chưa?”

Tam hoàng tử rất sốt ruột, đâu quan tâm đến vẻ thờ ơ của nàng, thấp giọng mắng: “Đừng nói lung tung! Tử Thịnh moi tim moi ruột vì ngươi, kết quả ngươi không hề đặt mình vào hoàn cảnh của hắn suy nghĩ! Đại nạn ập lên đầu, ngươi chỉ biết nghĩ làm thế nào để Trình gia không bị liên lụy, còn giờ lại nói rõ ràng đâu ra đấy như thể mình là kẻ ngoài cuộc! Ngươi có biết cái gì gọi là ‘quan tâm tất rối lòng’ không, có biết cái gì gọi là ‘đồng sinh cộng tử’ không, lẽ nào máu ngươi lại lạnh…”

Nghe đến đây, Thiếu Thương không cách nào nhẫn nhịn nổi nữa, ném mạnh nửa miếng ngọc giác trong tay xuống đất – *choang* một tiếng, ngọc bể nát văng tứ tung!

“Ta biết chưng rượu!” Lồng ngực nàng phập phồng, cơn thịnh nộ tuôn trào, trong mắt như có đốm lửa bập bùng.

Tam hoàng tử ngơ ngác.

“… Ta có thể chưng được loại rượu tinh khiết nhất đậm mùi nhất đô thành! Nhưng ta biết bệ hạ chủ trương tiết kiệm, chưng rượu tiêu tốn rất nhiều lương thực nên không thể tuyên truyền rộng rãi. Ta biết tạo ra guồng nước. Guồng nước ta chế tạo còn khéo léo đơn giản hơn so với thợ cả, còn có thể tiết kiệm được ba phần sức người sức vật, nhưng vì ta là con gái, chỉ được ban thưởng tiền bạc với ruộng đất mà không thể vào triều làm quan. Ta còn biết nung ngói trong lò, ngói ta nung cũng vững chắc như ngói trong cung, thậm chí còn tiết kiệm được nửa nhân lực và củi đốt!”

“Có Lăng Bất Nghi hay không ta vẫn có thể sống khỏe, ta cũng có cha mẹ anh em quan tâm! Không thể vì ta là con gái nên bị tra hỏi vớ vẩn ‘chồng ngươi chết rồi vì sao ngươi không chết theo’!”

“Càng không thể vì ta là con gái mà từ đầu chí cuối không hề hay biết họ tên của lang tế, thậm chí chàng là ai ta cũng không biết! Ba ngày trước khi thành thân ta đã đoán được chuyện này, khác gì sấm sét giữa trời quang, nhưng sau đó vẫn không thể oán trách căm hận, bởi lẽ như thế sẽ nhẫn tâm ích kỷ!”

“Chàng moi tim móc phổi vì ta, ta cũng mổ xẻ cơ thể này móc hết tim gan phèo phổi trả lại chàng! Chàng cứu mạng ta thì ta sẽ dùng tính mạng báo đáp! Nếu tối nay ta không cứu được chàng, ta lập tức lấy mạng bù đắp, tuyệt đối không tham sống sợ chết!”

“Nếu có ngày ta muốn chết thì đó là vì bản thân ta đã chán sống, chứ không phải đồng sinh cộng tử với bất cứ ai cả! Lăng Bất Nghi là người ta thích nhất trên đời này, nhưng ta vẫn là chính ta!”

Đôi vai mảnh khảnh của nàng run rẩy như cánh bướm, nàng vẫn giữ nguyên tư thế thẳng lăng, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt mỏng manh, thấm ướt quần áo – sự cứng đầu gần như đơn độc ấy tạo nên vẻ quyến rũ đầy kiêu ngạo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi