TINH HÁN XÁN LẠN, MAY MẮN QUÁ THAY

Thiếu Cung bất lực, không thể phản đối nổi bào muội, nên nhân lúc trời chưa tối hẳn, bốn phía không có ai, đội ngũ vội vàng đi xuống đường chính, bên dắt ngựa bên kéo xe, chân cao chân thấp giẫm lên mặt đất cứng ngang dọc trong khe, tìm được một xó bí mật để hạ trại trước khi trời tối. Đêm hôm ấy mọi người không dám nổi lửa, buộc lòng lót dạ bằng nước suối lương khô, cũng may thời tiết không nóng không lạnh, dù không đốt lửa cũng chưa tới nỗi ớn lạnh, chỉ cần quấn chăn nhung là đủ qua đêm.

Thiếu Thương lại sắp xếp cho thị vệ phủ binh thay phiên tuần tra, lệnh vũ tỳ đốt hương đuổi muỗi chuột, cứ thế cho tới khi trời sáng. Trong màn đêm, Thiếu Cung nhìn bào muội bình tĩnh phân công, chợt nói: “Hoắc Bất Nghi dạy muội những chuyện này à?” Chắc chắn Tiêu phu nhân không dạy rồi, cha Trình không có thời gian dạy, như vậy chỉ còn lại người kia.

Thân hình Thiếu Thương khựng lại, không quay đầu mà nói: “… Bộ muội không thể tự học được hả.”

Gió nhẹ lướt qua vùng quê trống trải, hiu quạnh lặng thinh. Ngoài thị vệ đang trực thì mọi người đã ngủ, chỉ có Thiếu Thương mất ngủ bó gối ngồi trước lều, vòm trời được phủ một màn sương trắng xóa, không thấy rõ trăng sao, chỉ có hơi lạnh màn đêm nhẹ nhàng bao trùm. Nàng chợt nhớ đến ‘chàng’.

Mỗi lần hành quân, trong đêm khuya thanh vắng, có phải chàng cũng từng ở ngoài lều, ngẩng mặt trông lên trời cao như thế này không.

Đêm tối ở Mạc Bắc rét tới nỗi nước đóng thành băng, chàng đã phải chịu đựng thế nào, có đem đủ quần áo chống rét không, lúc ấy chàng vội vã rời đi, chẳng hay có đem theo găng tay và bọc đầu gối nàng làm cho chàng không, chắc là không đem rồi, nếu không mu bàn tay của chàng đã không bị thương…

Thiếu Thương thức trắng một đêm, tới khi chân trời xuất hiện vệt sáng đầu tiên, nàng lập tức lệnh hai kỵ binh nhẹ xuất thân trinh sát đi nghe ngóng, đồng thời sai người bắc nồi nấu cơm, để mọi người được ăn bữa cơm nóng hổi. Cơm chín canh nóng, khi Thiếu Cung vươn vai bước ra khỏi lều, thấy bào muội không tập trung ăn mà mải miết nghiên cứu một tấm bản đồ.

Không lâu sau, hai kỵ binh nhẹ đã trở về, nàng sốt ruột tra hỏi.

Một người trẻ tuổi thở hổn hển gấp gáp, người còn lại nghiêm túc đáp: “Hồi bẩm nữ công tử, quả nhiên đường khe lũng không ổn. Ty chức đã đến tửu quán trước đó hỏi thăm, chủ quán nói hôm qua không có thương nhân nào đi về phía nam, ai dè sau khi chúng ta rời đi lại có một nhóm người muốn xuôi nam thăm người nhà. Chúng thuộc hạ lập tức giục ngựa đuổi theo, trước khe lũng mấy dăm vẫn còn vó ngựa và dấu chân, nhưng đến nửa đường thì bốc hơi hoàn toàn.”

Lúc này kỵ binh trẻ tuổi đã lấy lại nhịp thở: “Chủ quán đã nói rất rõ, gia đình ấy dẫn theo cả nhà, có khoảng hơn hai mươi người, bốn năm cỗ xe, đi qua khe lũng lúc chạng vạng, nhưng đi được nửa đường bỗng biến mất. Thế là hai người thuộc hạ quay trở về lần tìm, quả nhiên phát hiện có vết máu ở khe lũng, nhưng bị rải cát che giấu. Chúng thuộc hạ lại đi tới trước kiểm tra, phát hiện đất bùn dưới chân núi có vẻ mới đào, thế là đào lên nhìn. Bẩm nữ công tử, có rất nhiều thi thể…!”

Thiếu Cung suýt đánh rơi chén cháo trong tay: “Có chuyện đó thật hả?!”

“Chẳng lẽ là cướp của?” Thiếu Thương hỏi.

Kỵ binh lớn tuổi đáp: “Thuộc hạ cảm thấy không giống, dù chỉ nhìn qua nhưng thuộc hạ thấy vẫn còn vòng bạc trên cổ tay của những người phụ nữ, ừm… thậm chí vẫn còn vòng vàng ở chân đứa bé sơ sinh trong tã lót.” Nói ra câu cuối, đến y cũng cảm thấy khó chịu.

Thiếu Thương sầm mặt, Thiếu Cung run rẩy truy hỏi: “Lý nào là trả thù?”

“Cũng không giống, mọi người vẫn còn đầu lâu.” Kỵ binh trẻ tuổi đáp.

Thiếu Thương gật đầu. Tiêu chuẩn báo thù ở thời đại này là cắt thủ cấp để an ủi người nào đó hoặc chuyện gì đó, năm ấy Hà Chiêu Quân cũng làm như vậy, nếu có thời gian che giấu thi thể, lẽ nào không có thời gian cắt đầu?

“Vừa không phải cướp của lại vừa không phải trả thù, xem ra là có âm mưu khác.” Nàng lạnh lùng nói.

Thiếu Cung đặt chén muỗng xuống, sốt ruột nói: “Niệu Niệu, xem ra ở ngoài này có lưu manh thật rồi, chỉ là không biết nhắm vào ai, hay chúng ta quay về chỗ của Khúc phu nhân đi.”

Thiếu Thương trầm ngâm, lại hỏi hai kỵ binh nọ: “Theo các huynh thấy thì bọn chúng có bao nhiêu người?”

Thiếu Cung giật thót, dự cảm luôn đúng của cậu báo động rằng bào muội muốn làm gì đấy.

Dự đoán số lượng quân địch là bản lĩnh của trinh sát, vị kỵ binh lớn tuổi đáp: “Qua dấu vết đánh nhau bị che đậy, ước tính khoảng hai trăm người, phỏng đoán theo tình huống bình thường, cùng lắm là bốn năm trăm.” Và bình thường sẽ để lại một phần ba để bọc hậu, nhiều nhất là hơn một nửa.

Thiếu Thương tán thành: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy nhiều nhất là năm sáu trăm, không thể nhiều hơn được nữa. Tuyệt đối không có chuyện các Thái thú quận huyện dưới quyền Lương Châu mục lại bỏ sót gần ngàn kẻ tặc mà không biết.” Nhất là trong thời cuộc hiện nay, chư vị Thái thú sợ quận của mình gặp chuyện nên chắc chắn sẽ quản lý binh giới vũ trang gấp đôi.

Thiếu Cung đứng nghe mà ngơ ngác, trơ mắt nhìn bào muội dẫn bốn vị thủ lĩnh cùng hai gia đinh Trình phủ xuất thân là mật thám vào lều, căn dặn thế này thế nọ một hồi.

“… Ta hy vọng động thái này sẽ không quá lớn.” Nàng chống hai tay lên bản đồ, nặng nề thở dài.

Một thủ lĩnh ôm quyền: “Nữ công tử chớ lo, kẻ tàn sát dân lành dẫu chết cũng không hết tội, đừng nói nữ công tử đã dặn, mà bình thường huynh đệ ta có gặp cũng sẽ ra tay!”

Những người khác lên tiếng đáp lại, sau đó nhận lệnh rời đi.

Đợi mọi người đi hết, Thiếu Cung bỗng đứng dậy, thấp giọng rít lên: “Rốt cuộc muội muốn làm gì?!”

Thiếu Thương vẫn nhìn chằm chằm bản đồ: “Muội muốn thay trời hành đạo.”

“Muội chớ làm càn!”

Thiếu Thương nhìn bào huynh: “Muội cho người giả vờ tới tửu quán mua thức ăn, đồng thời cũng thả tin – đã biết đêm trước có người đi qua khe lũng bị chặn đường, may chiều hôm qua muội khó chịu trong người, dựng trại ở đồng hoang, nhờ vậy mà tránh được một kiếp. Bây giờ vì sợ nên quyết định theo đường cũ về, tới chỗ Thái thú quận An Quốc lánh nạn. Trên đường về, ngoại trừ thung lũng hoa cỏ tốt tươi thì không còn chỗ nào nghỉ chân, nhưng vì muội đang không khỏe nên đi đường chậm, không thể không mua thêm nhiều thứ.”

“Muội định dụ rắn vào bẫy? Muội điên rồi hả, đối phương mưu đồ làm loạn, chúng ta trốn còn không kịp mà muội còn muốn chạy tới! Muội to gan bằng trời nhỉ, để đấy huynh sẽ mách với phụ thân mẫu thân, xem bọn họ có đánh muội không!” Gân xanh trên trán Thiếu Cung giật giật, “Muội phát bệnh cũ hả! Lúc cần to gan thì cứ do dự, lúc cần cẩn thận lại tùy hứng làm bậy, thật không hiểu muội là oan nghiệt đã tu luyện kiếp nào!”

Nổi cáu xong, cậu lại nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Muội việc gì phải làm vậy, nói không chừng vốn dĩ người ta không định nhắm vào muội.”

Trong mắt Thiếu Thương vẫn bình thản: “Nếu không phải nhằm vào muội, tức bọn chúng sẽ không có động tĩnh nếu nghe được tin tức muội thả ra. Còn nếu nhằm vào muội thật… Hừ, một khi muội quay về lỵ sở của Thái thú hay chỗ của Khúc phu nhân, bọn chúng không bao giờ dám truy kích, nên kiểu gì cũng sẽ chặn muội trước lúc muội quay về.”

“Chỉ là trùng hợp thôi! Đợi chúng ta quay về rồi từ từ lùng bắt đám cẩu tặc kia không được hả!”

“Đợi khi chúng ta đã về, chắc chắn bọn chúng sẽ không bắt được muội, và muội cũng sẽ không bắt được bọn chúng. Đến giờ muội vẫn không biết lai lịch của bọn chúng thì lùng bắt kiểu gì?!” Giọng Thiếu Thương lanh lảnh, “Những lương dân kia chết vì muội, không thể để họ chết vô ích!”

Thiếu Cung im lặng.

Thiếu Thương lấy ra một chiếc hộp gỗ nho nhỏ trong hành lý, cầm hai tay đặt tới trước mặt Thiếu Cung: “Trong này có giấy thông hành mẫu thân cho muội trước khi đi, có cả ấn tín của Vạn gia được Thê Thê a tỷ tặng, xin Tam huynh dẫn theo thị vệ cưỡi ngựa chiến đến lỵ sở quận An Quốc. Thái thú quận An Quốc là bạn tốt nhiều năm của Vạn bá phụ, từng ghé nhà ta dự tiệc, tính cách cũng phóng khoáng thẳng thắn, Tam huynh xin ông ấy dẫn binh đến tiếp viện, kiểu gì ông ấy cũng sẽ sẵn lòng.”

Thấy huynh trưởng có vẻ không đồng ý, nàng cười nói: “Giờ thời cuộc nhiễu nhương, nếu chỉ thị vệ bình thường đến báo tin cầu cứu, e rằng Thái thú sẽ nghĩ là kế điệu hổ ly sơn, có thể sẽ do dự, nên bắt buộc phải đích thân Tam huynh đi. Từ nơi này đến lỵ sở, cưỡi ngựa chiến cũng mất ba canh giờ, rồi Thái thú dẫn binh tới đây ít nhất cũng phải hai canh giờ.”

“Tam huynh biết tính muội mà, từ nhỏ đã ương bướng đáng chết, vô phương cứu chữa. Giờ muội đã quyết định, Tam huynh nói gì cũng vô dụng, chẳng thà nhanh chóng đi xin viện binh, có lẽ có thể kịp thời đến trước lúc muội và đối phương giáp mặt.”

Thiếu Cung nhìn gương mặt xinh đẹp tương tự mình năm sáu phần, rất lâu sau, cậu cảm thấy bất lực, thở dài một tiếng: “Muội nhất định phải đợi huynh về đấy!”

Nhìn bốn khoái mãi phi nhanh như bay cuốn theo bụi cát, Trình Thiếu Cung và ba thị vệ đã rời đi, Thiếu Thương lập tức bắt tay hành động.

Đầu tiên là phái người đến khe lũng khai quật thi thể, đồng thời để lại toàn bộ quân nhu hành lý cùng tỳ nữ người hầu không biết võ công, những người còn lại cầm theo binh khí cùng mấy thứ Thiếu Thương đã chuẩn bị trước, hành trang gọn nhẹ cưỡi ngựa lên đường, trên đường đi nhân tiện mua rơm rạ tấm ván từ nhà nông, khi mặt trời lên cao ba sào, cuối cùng mọi người cũng đã đến thung lũng hoa cỏ tươi tốt nọ.

Nói là thung lũng nhưng thực chất chỉ có dốc trũng giữa hai bên sườn đồi đông tây, có đường đủ ba bốn xe ngựa đồng hành hướng về bắc nam, trên vách núi xung quanh có dòng suối nhỏ giọt từ từ chảy xuống, theo những con mương cạn đã đào đổ ra đất ruộng bên ngoài.

Thiếu Thương lập tức phân bổ nhân lực, nhóm này bắc nồi nấu cơm, nhóm này hành động ở vị trí Thiếu Thương chỉ định, nhóm kia đến đáy cốc dựng một lán cỏ ‘đặc biệt’, đợi khi bố trí xong xuôi tất thảy, mọi người ngồi xuống ăn trưa, cuối cùng cũng có người hỏi: “Nữ công tử, rốt cuộc chúng thuộc hạ phải đánh ai?”

Tập tục thời này xem trọng sĩ chết vì người tri kỷ, dù đổi chủ cũng sớm tụ sớm tan, giữ xã giao, tuyệt đối không để họa ập lên đầu, dù thấy binh cường thế đại cũng sẽ nói ‘ông đây không làm’.

Nhất là vào lúc này, đội ngũ của Thiếu Thương đều là bộ khúc cũ theo Trình Thủy nhiều năm, hoặc cũng là những binh lính tinh nhuệ nàng dốc sức huấn luyện, có thể xưng là ‘người mình’ vô cùng trung thành. Nghiêm khắc mà nói, Thiếu Thương bảo bọn họ đánh đâu thì đánh, dù rơi đầu cũng không nhiều lời.

Nhưng tốt nhất vẫn nên đề cao sĩ khí hơn nữa… Đội ngũ được phái đi khai quật thi thể đã về, dùng bốn năm cỗ xe kéo chở thi thể của bách tính chết oan trở lại.

Thiếu Thương tập trung mọi người lại, đứng trên mỏm đá, cao giọng nói: “Lần này xuất hành ta cứ ngỡ gió êm sóng lặng, đợi hoàn thành di nguyện của Tuyên Thái hậu, ta còn định ghé hai vùng Kinh Dương xem gái người Ngô vùng sông nước…”

Mọi người cười to.

“Nhưng bây giờ chỉ sợ chuyện tốt đã bị phá hỏng.” Thiếu Thương nhấn mạnh, “Có kẻ muốn giết ta! Lẽ nào ta vươn cổ chờ giết!”

“Đương nhiên là không!” Tất cả hô to.

“Lúc nãy có người hỏi ta, nếu có kẻ muốn giết ta, không phải chỉ cần trốn đi là được sao? Hà tất phải đối đầu.” Thiếu Thương chỉ vào những thi thể bên cạnh, “Không sợ nói cho chư vị biết, không phải ta vì bản thân, mà là vì bọn họ!”

Mọi người đồng loạt nhìn sang.

Thiếu Thương lấy ra một cuộn thẻ tre, trầm giọng nói: “Đây là thư nhà tìm được trên thi thể bọn họ. Họ vốn là nhân sĩ Kinh Châu, tách ra một nhánh tới Dự Châu cư ngụ. Hiện tại là đại thọ tám mươi của lão tổ tông ở Kinh Châu, đúng lúc con gái chú bác sắp xuất giá, bọn họ niệm tình thân, dẫn cả nhà quay về đoàn tụ để uống rượu thọ lẫn rượu mừng. Nào ngờ trời đất vô tâm, cả nhà phải chết thảm, mọi người nhìn đi…”

Thi thể trên xe kéo loang lổ vết máu, phụ nữ già trẻ không sót một ai, lính già ở Trình phủ còn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng các vệ sĩ được Tuyên Thái hậu phó thác lại gần như chưa rời đô lần nào, chưa gặp phải thảm cảnh ấy bao giờ, trong tích tắc hốc mắt ươn ướt, người còn trẻ, thấy trên xe kéo có cả thi thể của tiểu cô nương và trẻ nhỏ thì không kìm được nước mắt.

“Cũng là cuộc đời được cha mẹ nuôi nấng, cũng có anh em thân thiết, nhưng chỉ vì một nhóm cầm thú đáng bị thiên lôi đánh mà giờ đây đám cưới đã biến thành đám ma, nếu tin tức truyền đi, không biết người nhà bọn họ sẽ bi thương đến mức nào…”

Lần này tới lính già cũng sầm mặt, những người khác đã chảy nước mắt nghiến răng, tất cả hô to:

“Giết chết cầm thú!”

“Làm thịt đám không bằng súc sinh!”

“Tuyệt đối không tha cho chúng!”

Phù Đăng đứng sau lưng Thiếu Thương, vừa lau nước mắt vừa nghĩ: mẹ mình thật tinh tường, năm ấy hồi còn ở quê, chỉ nhìn qua đã cảm thấy tiểu nữ công tử rất rất tốt.

Kết thúc màn nâng cao tinh thần trước trận chiến, Thiếu Thương một mình ngồi trong lán cỏ, những người khác đã vào vị trí mai phục chờ đợi.

Giờ Mùi canh ba, mặt trời ngả về tây, ở lối đi phía nam đáy cốc truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập, chấn động nặng nề thông qua không khí và mặt đất truyền vào tai mọi người, bốn thủ lĩnh lập tức phát hiệu lệnh.

Đến gần miệng cốc, tốc độ vó ngựa đã chậm lại, một toán kỵ sĩ che mặt cầm đao thương trong tay xông tới – chỉ nhìn qua đã có hơn bốn trăm người, cộng thêm những kẻ áp trận sau miệng cốc, e rằng có hơn năm sáu trăm người.

Thiếu Thương ngồi trên lưng ngựa, cao giọng nói: “Cố nhân đang ở đây, cớ gì tôn giá không ra mặt gặp?”

Đội kỵ sĩ che mặt tách ra, một cô gái mặc kỵ trang có bốn vũ tỳ đi theo chầm chậm bước tới, ả ta nhìn thấy phía Thiếu Thương chỉ có đội ngũ lưa thưa thì cười khinh miệt, sau đó thong thả tháo mũ trùm xuống giao cho tỳ nữ bên cạnh: “Ta nghe tin của ngươi nên đặc biệt đến đây gặp gỡ, tại sao Thiếu Thương quân không tới?”

Thiếu Thương nhìn gương mặt không xa lạ trước mắt, khẽ mỉm cười: “Ta loáng thoáng đoán được là ngươi, nhưng không dám chắc chắn.”

Lạc Tế Thông ung dung vuốt roi ngựa trong tay: “Vì sao không dám chắc chắn.”

“Ta có quá nhiều kẻ thù, khó nhận định rõ.”

Lạc Tế Thông cười yêu kiều: “Một tiểu nữ như ngươi sao lại có quá nhiều kẻ thù, lẽ nào bình thường làm ra chuyện ghê gớm lắm ư?”

“Hết cách rồi, ai bảo phụ nữ thèm khát Hoắc Bất Nghi nhiều như núi.”

Lạc Tế Thông sầm mặt: “Đã vào lúc này mà ngươi còn dám miệng mồm cơ đấy! Đợi ta lóc da moi tim ngươi, ta thật muốn xem vẻ mặt của Hoắc Bất Nghi sẽ như thế nào!”

“Nói đến miệng mồm…” Thiếu Thương chợt đổi giọng, u sầu nói, “Ta và ngươi quen biết đã nhiều năm, sáu năm trước ngươi giả vờ y hệt thục nữ bước ra từ trong sách, mà sáu năm sau ngươi lại hận không thể ăn sống ta. Kể ra, hai chúng ta chưa nói chuyện tử tế với nhau lần nào.”

Nàng cầm roi ngựa chỉ ra sau lưng, “Chẳng hay Tế Thông a tỷ có đồng ý nấu rượu chuyện trò cùng ta không.”

Vũ tỳ bên cạnh Lạc Tế Thông lập tức nói: “Nữ công tử cẩn thận trúng bẫy, chi bằng sớm chấm dứt chuyện này.” Lạc Tế Thông lại không quan tâm, cười nói: “Trình Thiếu Thương, ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đã phái người đến quận An Quốc cầu viện binh, nhưng trễ nhất cũng phải sẩm tối bọn chúng mới đến đây. Với chút ít người của ngươi, trong vòng nửa canh giờ ta có thể giết sạch các ngươi.”

Thiếu Thương vẫn dửng dưng: “Nếu ngươi đã tin chắc sẽ thắng, ngại gì nói chuyện một lần.”

Lạc Tế Thông gật đầu, vẫy tay cho người lui ra, Thiếu Thương cũng ra hiệu cho đội ngũ sau lưng lui xuống, cứ thế đội ngũ hai bên một nam một bắc chiếm cứ thung lũng này.

Thiếu Thương xuống ngựa, đưa tay làm tư thế mời khách: “Đây là lán ta vừa dựng, mong Lạc nương tử chớ chê.” Rồi dựa theo lễ khách chủ, nàng ngồi ở vị trí phía bắc.

Lạc Tế Thông thấy lán thông bốn bề, không có người mai phục, thế là ả bước vào, ngồi đối diện Thiếu Thương cách chiếc bàn.

Trên bàn có một chiếc lò gốm nhỏ, lửa than hiu hiu, mùi rượu trong chum ngào ngạt tứ phía.

Thiếu Thương múc hai gầu rượu rót vào hai ly có quai, sau đó đẩy hai ly tới trước mặt Lạc Tế Thông cho ả chọn. Lạc Tế Thông nhìn nàng, vươn tay về phía ly bên phải, nhưng do dự một lúc lại cầm ly bên trái.

Một ly xuống bụng, Lạc Tế Thông cảm thán: “Rượu do ngươi cất đúng không, thơm hơn hẳn rượu gạo trong cung. Kỳ thực bệ hạ rất thích uống rượu ngươi cất, chẳng qua không muốn khen ngươi mà thôi.”

“Ta biết, vì chưng cất rượu tốn quá nhiều gạo tinh, bệ hạ sợ khơi thói quen xa hoa lãng phí. Thực ra không lâu sau khi ngươi đi, ta đã có thể dùng gạo lứt hoặc ngô bắp để chưng cất được rượu ngon.” Thiếu Thương thong thả nhấp một hớp.

Lạc Tế Thông nhìn quanh quất, tuy lán cỏ này trông đơn sơ, nhưng khung dựng lại rất kỹ. Dưới chân là tấm ván bằng phẳng, trải một lớp rơm khô dày, trên bốn cột trụ có treo mấy chiếc chuông gió, trên đỉnh đầu căng một lớp vải xuyên sáng, không chỉ tránh được ánh nắng trực tiếp mà còn giúp trong lán trở nên sáng sủa.

Tuy đã vào đầu thu, nhưng vì cưỡi ngựa tốc hành nên Lạc Tế Thông vẫn cảm thấy nóng, ngồi trong lán thông hai hướng nam bắc, cảm nhận từng làn gió nhẹ thổi tới, xen lẫn mùi thơm của rượu gạo, ả không khỏi thở dài: “Ngày trước ngươi cũng như vậy, quy củ lễ nghi không đâu vào đâu, nhưng lại có nhiều ý tưởng hay ho, rất biết hưởng thụ, không ai nghĩ được nhiều như ngươi.”

Thiếu Thương muốn câu giờ nên cố làm như không để ý: “Ngươi nói thử xem ta nên học cái gì không nên học cái gì, ngày nào nương nương cũng nói ta có tiến bộ.”

Lạc Tế Thông nhìn hai bên lán, đồi thoai thoải, không thể sắp đặt mai phục như lăn đá, lại nhìn đội ngũ sáu mươi bảy mươi người phía trước, hờ hững nói: “Ngươi không cần cầm chân ta, ta và ngươi cùng lắm chỉ nói chuyện nửa canh giờ, nói tóm lại, hôm nay ngươi khó thoát khỏi cái chết.”

Thiếu Thương thong thả nói: “Nếu không phải ta cố ý đợi ngươi thì ngươi chưa hẳn đã có thể ngồi đây nói câu đó. Ta đợi ngươi, chẳng qua muốn hỏi một chuyện, ngươi mất trí rồi hay sao mà dám làm ra loại chuyện liên lụy tới gia đình như thế! Đằng sau ngươi là phủ binh Lạc gia và hiệp khách giang hồ dùng tiền chiêu mộ đúng không. Chỉ vì giết ta mà ngươi dám tàn sát cả bách tính, còn có ý đồ hủy thi diệt tích, bất luận ta có chết hay không, Tam huynh của ta cũng sẽ kể hết mọi chuyện, không lẽ ngươi cũng không đếm xỉa đến cha anh người nhà sao…”

“Ngươi không cần tỏ vẻ, thứ nhất, Tam huynh ngươi chưa chắc biết chuyện do ta gây nên, thứ hai, hắn không có bằng chứng.” Lạc Tế Thông có đầu óc nhạy bén, không phải kiểu bình thường, “Giết ngươi xong ta sẽ đến Kinh Châu từ phía nam. Thủ phủ Kinh Châu rộng lớn, tới lúc ấy ta rửa sạch tay chân, nói ta ở phía nam giải sầu, thử hỏi có ai dám chắc chắn là ta giết ngươi?!”

Thiếu Thương im lặng một lúc: “Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi… Hoắc Bất Nghi có biết thủ đoạn của ngươi không?”

Vẻ mặt Lạc Tế Thông thay đổi, trong mắt như phủ một màn sương: “… Chàng lớn hơn ta năm tuổi, khi ta vào cung chàng đã xuất cung xây phủ, để tránh miệng lưỡi hậu cung, mỗi tháng chàng chỉ đến Trường Thu cung bái kiến nương nương hai lần. Mỗi lúc ấy, ta luôn nấp sau rèm lén nhìn chàng. Nhiều năm như vậy, ta gặp chàng biết bao lần, nhưng chưa bao giờ nói chuyện được đôi câu vài lời.”

“Ngươi có thể tự bắt chuyện, rất khó mà đợi Hoắc Bất Nghi chủ động bắt chuyện.” Chẳng mấy khi Thiếu Thương nói lời công bằng.

Lạc Tế Thông nói: “Chàng không bao giờ đặt người nào vào mắt, cũng không phải chỉ một mình ta. Nên ta rất tò mò, rốt cuộc ngươi và chàng quen nhau như thế nào? Vì sao là ngươi mà không phải là ta.”

Thiếu Thương há miệng, sau đó nói: “… Kể ra có lẽ ngươi không tin, giữa ta và chàng, ngoài lần từ hôn sáu năm trước thì hầu như không phải do ta quyết định.”

Giọng Lạc Tế Thông đanh gọn: “Đúng, chàng chính là người như thế, nhìn ôn tồn nhẹ nhàng nhưng thực chất rất cố chấp, tự cho là đúng. Ai thích chàng cũng vô dụng, phải là bản thân chàng thích mới được. Ta biết mình không có hy vọng nên đã quyết định không quan tâm đến chàng nữa, nhưng… nhưng nói thì dễ, làm mới khó…”

“Chàng khôi ngô tuấn tú đến vậy, hành sự nói chuyện đều rất từ tốn. Lúc chàng nhìn ngươi hết sức chuyên chú, lúc nói chuyện lại lễ độ nhẹ nhàng. Chàng chỉ có một mình, tự đến tự đi, chưa từng bông đùa một câu với tiểu cung nữ.” Dịu dàng như thế, mà cũng lạnh lùng đến vậy.

Lạc Tế Thông đã cất chứa những lời này mười mấy năm, chưa bao giờ thổ lộ với ai, giờ đây trước mặt tình địch sắp chết, rốt cuộc nàng ta cũng có thể bộc bạch, vì vậy nàng ta càng vô vọng, lặng lẽ xót xa về tình cảm đơn phương thời thiếu nữ của mình.

“Chàng là giấc mơ của ta từ khi còn nhỏ, xa như ban mai trên đỉnh núi, như Dao Đài trên biển, đẹp không tả xiết song chẳng thể với tới. Ta không thể vô vọng chờ đợi, ta phải nghĩ cho bản thân. Nhưng…”

Nàng ta nhìn Thiếu Thương, nét mặt nhuốm buồn thương: “Nào ngờ lại có ngày tỉnh mộng. Nhớ lại sáng sớm ấy, Địch ảo mỉm cười nói với ta, ‘Thập Nhất lang muốn kết hôn, là người cậu ấy coi trọng, thật cảm tạ trời đất’. Ta không biết ngày hôm đó đã trôi qua như thế nào, ta như cái xác biết đi, đầu óc mù mịt, mài mực cho nương nương cũng làm đổ nước, đành phải xin nghỉ về nhà.”

Nói tới đây, đột nhiên trong mắt Lạc Tế Thông bùng lên một ngọn đuốc, căm phẫn nói: “Nếu mộng mãi mãi là mộng, không ai có thể chạm đến thì ta sẽ thôi, nhưng khi đó ta mới biết, hóa ra mộng cũng có thể thành sự thật, Thập Nhất lang cũng biết thích phụ nữ! Nhưng vì sao là ngươi mà không phải ta?!”

Dù Thiếu Thương to gan nhưng khi chạm phải ánh mắt điên cuồng muốn thiêu cháy của Lạc Tế Thông lúc này, nàng cũng không khỏi ngã ra sau.

Lạc Tế Thông nhìn chằm chặp Thiếu Thương: “Lần đầu gặp ngươi là khi bệ hạ ấn định hôn sự của ngươi và Tử Thịnh, lần thứ hai gặp ngươi, chính chàng kéo ngươi vào gia yến của bệ hạ. Ta vào cung sớm hơn ngươi, xuất thân cao hơn ngươi, thông minh hiền thục hơn ngươi, nhưng chỉ có thể hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, gắp thức ăn đưa rượu, không có tư cách ngồi ngang hàng với các hoàng tử công chúa!”

Thiếu Thương cảm thấy đối phương đang quá kích động, chầm chậm dịch ghế ra sau.

“Khi ấy Đông Hải vương đã có vương phi, vợ chồng Hoài An vương ân ái, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử thuộc phe Việt nương nương, Ngũ hoàng tử… Hừ, không cần nhắc đến… Những hoàng tử khác đều còn nhỏ. Trong yến tiệc hôm ấy, ta luôn âm thầm quan sát ngươi, rốt cuộc như thế nào mới có thể đường đường chính chính ngồi trong chiếu tiệc của bệ hạ, mà không cần khom lưng khuỵu gối như cung nữ. Sau đó ta thấy Hoắc đại nhân. Hay lắm, chuyện quay về chỗ cũ, lối thoát nằm ở chàng.” Trong mắt Lạc Tế Thông óng ánh tia sáng kỳ lạ, tham lan tàn nhẫn.

“Nên ngươi mới hợp tác với Ngũ công chúa hại ta?” Thiếu Thương lạnh lùng nói.

Lạc Tế Thông liếc nàng: “Ngũ công chúa kiểu gì cũng phải vào Việt gia, mà ta chưa chắc đã hết hy vọng.”

“Khi ấy ta còn thấy lạ vì sao ngươi lại muốn xuất phát đến Tây Bắc sớm, hóa ra ngươi sợ sự việc bại lộ nên gấp gáp chạy trốn. Nực cười thay khi ta từng thật lòng xem ngươi là bạn, còn bịn rịn đưa tiễn ngươi.” Thiếu Thương căm tức.

“Số mệnh ta không được như ngươi, duyên số của ngươi là vàng ngọc trải lót, còn nhân duyên của ta chỉ để mở rộng thanh danh cho nhà mình.” Lạc Tế Thông vẫn ngồi yên, “Sau đó ta gặp Hoắc đại nhân ở Tây Bắc. Ta mới nghĩ, lẽ nào ông trời thương ta, cuối cùng đã cho ta một lối thoát!”

“Ừ, ông trời thương ngươi, nên ngươi quay sang giết chồng mình?” Thiếu Thương chế nhạo.

Ánh mắt Lạc Tế Thông như hàn băng: “Trước sau gì hắn cũng chết, con ma bệnh đó sống mười mấy năm như xác chết, ta cho hắn hưởng mấy tháng sung sướng trước khi hơi tàn, hắn dù chết cũng không hối tiếc.”

“Chết cũng không hối tiếc? Cổ Thất lang tự nói vậy sao?” Thiếu Thương không tin nổi, “Ngươi không áy náy đã đành, đằng này còn hùng hồn như thế?! Ta nghe nói cha mẹ của Cổ Thất lang coi ngươi như con ruột, còn đích thân cầu hôn Hoắc Bất Nghi cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không có tí cảm xúc nào?”

“Bọn họ tốt với ta, thứ nhất là vì ta chăm sóc bọn họ chu đáo, thứ hai cũng là vì danh tiếng của Cổ gia, giờ đây chư thành Tây Bắc ai chẳng khen nhà họ Cổ có gia phong cao thượng, trưởng bối nhân hậu hiền từ, các tiểu nữ nương đều mong ngóng được gả vào.”

“Ngươi đúng là kỳ tài trên đời này!” Thiếu Thương tức quá hóa cười, “Có thể bình thản nói ra chuyện ác độc như vậy!”

“Không dám nhận, danh tiếng hiền lương thục đức của ta dù vang xa tới đâu cũng không bằng ngươi dụ dỗ đàn ông! Dụ dỗ hết người này người kia, bao nhiêu cũng không biết đủ.” Cô gái hiền thục để lộ vẻ mặt ác độc.

“Ta không hề dụ dỗ đàn ông!” Thiếu Thương nổi đóa, đứng bật dậy.

“Hừ, đương nhiên ngươi sẽ không thừa nhận, nhưng ngươi nói đi, vì lý do gì đám đàn ông kia lại thích đứa con gái cục mịch nông cạn như ngươi!”

Thiếu Thương tức hộc máu, nàng mà biết đã hay!

“Ngươi nói đủ chưa!” Nàng cố nén giận, “Nói đủ rồi thì tới lượt ta!”

Lạc Tế Thông hừ lạnh.

Thiếu Thương hít sâu: “Ngươi nói cứ như thể mình là người hiểu rõ Hoắc Bất Nghi nhất trên đời nhỉ! Được, giờ ta hỏi ngươi, hôm qua ngươi giết hại lương dân, nếu biết chuyện Hoắc Bất Nghi sẽ nói thế nào?”

Cơ mặt của Lạc Tế Thông giật giật, nàng ta hùng hồn: “Muốn làm đại sự không được câu nệ tiểu tiết.”

“Giết ta mà là đại sự cái gì!”

Thiếu Thương đập mạnh xuống bàn: “Hoắc Bất Nghi là người như thế nào, ngươi chỉ mới nói mặt ngoài, để ta nói rõ cho ngươi thủng. Vì không muốn mùa màng trễ nãi, dù vai bị trúng tên chàng vẫn sẽ xông pha giết giặc! Tránh giẫm đạp mạ non của nông dân, dù mệt tới nỗi muốn ngất xỉu, chàng vẫn cương quyết hành quân theo đường vòng! Ngươi suốt ngày thòm thèm công danh lợi lộc gia yến của Hoàng đế, nhưng chàng chưa bao giờ quan tâm đến những thứ hư ảo ấy! Đợi khi sông suối trong vắt, triều chính yên ổn, chàng sẽ vui vẻ cưỡi ngựa đến Nam Sơn, đến Hãn Hải đến núi tuyết, trường kiếm chân trời! Hạng tiện nhân tầm thường tham lam giết người vô tội như ngươi mà đòi xứng với chàng?!”

Nàng nói liền một hơi, câu giờ cái gì dẹp dẹp hết, đánh thì đánh, ai sợ ai!

Sắc mặt Lạc Tế Thông lúc xanh lúc đen, chỉ vào nàng đanh giọng nói: “Ngươi, ngươi dám…”

Thiếu Thương ngạo nghễ đứng dậy, lạnh lùng nhìn ả: “Cuối cùng ta muốn nói với ngươi hai chuyện.”

“Thứ nhất, bất luận ngươi hạ gục được bao nhiêu người phe đối thủ, tuyệt đối không bao giờ đánh nhau ở nơi người khác đã định trước.”

“Thứ hai, những chuyện mà ta sắp cho ngươi nếm mùi đều được Hoắc Bất Nghi dạy!”

Không đợi vũ tỳ bên cạnh Lạc Tế Thông rút kiếm, Thiếu Thương đã cao giọng quát: “Ra tay!”

Phù Đăng đứng ngoài lán giương cao thứ gì đó trong tay, ngay tức khắc lán cỏ nơi hai cô gái đang ngồi bén lửa cháy rừng rực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi