TINH HÁN XÁN LẠN, MAY MẮN QUÁ THAY

Cả hai đời cộng lại Thiếu Thương cũng chỉ từng sợ hãi vài lần, thứ nhất là vì giới hạn của nàng quá cao, dưới ánh nắng gắt nào có chuyện mới mẻ, hai anh chàng bạn trai của chị đại lại có thể đứng sau quầy bar hôn nhau nhiệt tình ở nơi tối lửa tắt đèn, còn gì xuất sắc hơn nữa; thứ hai là nhờ nàng biết giả vờ, dù trong bụng có sợ đến nỗi suýt chết thì cũng có thể vờ như chưa từng có chuyện xảy ra.

Nhưng cú sốc lần này đã vượt quá phạm vi nghiệp vụ của nàng, vốn dĩ trong lòng nàng Lăng Bất Nghi cao quý chói lóa như liệt sĩ cách mạng cứu dân khỏi nước lửa, kết quả lại phát hiện bản thân Lăng Bất Nghi chính là hồ nước hố lửa, nhấn chìm đối phương không cần thương lượng.

Trên xe ngựa, dường như Lăng Bất Nghi đã nói mấy câu như ‘Trang Tử nói sống chết’ vân vân, nhưng Thiếu Thương mơ mơ hồ hồ không nghe rõ, chỉ thuận miệng đáp một câu ‘ồ, hôm nay Trang Tử cũng đến Hà gia à’, Lăng Bất Nghi nghe vậy lại im lặng, sau khi dừng xe lập tức túm lấy cổ áo nàng kéo vào Hà gia đang chịu tang.

Điều khiến người ta mừng là có vẻ Hà Chiêu Quân cũng rất hết hồn, ngạc nhiên một cách khó hiểu, quản sự Hà phụ thấp giọng nhắc nhở nàng cần tự tay đưa hai bó hương, kết quả là nàng ta bê cả lư hương đưa cho Thiếu Thương. Thiếu Thương đờ đẫn đứng tại chỗ, tay chân luống cuống, Lăng Bất Nghi nhìn không đặng, cầm lư hương từ trong ngực nàng trả lại cho quản sự Hà phủ đang tái mặt, sau đó dẫn nàng thắp hương trước linh vị của Hà công cùng các con cháu, cuối cùng cúi người quỳ lạy khấn vái.

Sau ba cái dập đầu thì Thiếu Thương mới hoàn hồn, nhân lúc Lăng Bất Nghi đến linh đường thăm hỏi bộ khúc Hà thị còn sống sót, nàng vội thấp giọng nói với Hà Chiêu Quân: “Cũng không phải ta muốn tới đâu, là Lăng Bất Nghi ép ta tới!”

Hà Chiêu Quân liếc nhìn động thái của Lăng Bất Nghi và các bộ khúc ở đối diện, cũng thấp giọng nói: “Nói thừa, cô tưởng ta không nhìn ra hả, họ Lăng này đúng là lợi hại, ta đã được lĩnh giáo khi y hộ tống nhà ta về đô thành rồi. Nhưng, cô tới thì tới, vì sao y phải ép cô tới?”

“Chuyện đó…” Thiếu Thương chẹp miệng, khổ sở giải thích, “Có lẽ vài ngày nữa mọi người cũng biết thôi. Cái đó, ta và Lăng đại nhân đã đính hôn rồi, vào hôm qua.”

“Cái gì?!” Hà Chiêu Quân suýt nhảy lên, may mắn nàng ta là ‘người có kinh nghiệm’ đã trải qua cái chết của cha anh, không tới nỗi thất thố, “Không phải hôm qua cô mới đến Lâu gia từ hôn ư?”

Thiếu Thương thở dài: “Đúng thế, chính là hôm qua. Buổi sáng từ hôn, buổi chiều lại đính hôn.” Gấp gáp y như bắt chuyến xe ngày Tết, hại nàng còn không có thời gian đau lòng.

Bấy giờ ở đối diện vang lên tiếng chúc mừng, chắc hẳn Lăng Bất Nghi đã báo chuyện đính hôn với bộ khúc Hà gia, những hán tử di tộc mặc đồ tang luân phiên chắp tay chúc mừng.

Hai người ở đối diện thu tầm mắt, Hà Chiêu Quân nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, bỗng thở dài một hơi: “Là ta đã làm liên lụy đến cô.”

Nghe thấy thế, Thiếu Thương nảy sinh cảm giác tri kỷ, một hồi sau mới xúc động nói: “Ta thật không ngờ cô lại nói như vậy, ta còn tưởng cô sẽ bảo ta được của hời, nếu sớm biết có hôn sự tốt như vậy thì hồi trước việc gì sống chết không chịu từ hôn, làm bộ làm tịch…”

Trong mắt Hà Chiêu Quân toát lên vẻ chế giễu: “Dù Lăng Bất Nghi bảnh bao bảnh mã nhưng lòng dạ đen tối không như người thường. Cô chưa thấy đấy thôi, ở quận Phùng Dực, vì tra hỏi Tiêu thị về tung tích của những đám lọt lưới mà y đày đọa nữ quyến Tiêu vương phủ rất tuyệt tình.”

Thiếu Thương há to miệng, bất giác nhìn Lăng Bất Nghi ở đối diện, chỉ thấy hắn bóng lưng cao ráo, hành vi đoan trang đúng mực, nàng lắp bắp: “Thế, sau đó có bắt được những kẻ lọt lưới không?”

“… Bắt được.” Hà Chiêu Quân bĩu môi, “Lăng Bất Nghi đoán không sai, vì sự tình diễn ra quá đột ngột, không chỉ phụ thân ta không kịp phòng bị mà Tiêu vương phủ cũng không ngờ chỉ trong ba ngày đã binh bại, cha con Tiêu vương kẻ chết người bị bắt, trong chốc lát đã kịp thời giải quyết. Tiêu vương phi thu xếp cho ấu tử Tiêu vương chạy trốn và giấu một lượng tài sản lớn, các nữ quyến còn sống cũng có biết một hai, Lăng Bất Nghi lập tức ra tay bắt đầu từ quận chúa, chỉ trong vòng nửa ngày đã cạy miệng trắc phi cơ thiếp tra hỏi được.”

Miệng lưỡi Thiếu Thương khô khốc, không biết trong lòng nghĩ gì, đáp: “Vậy ngài ấy ác đúng chỗ mà.”

Hà Chiêu Quân liếc sang: “Cô tưởng ta đang xót cho Tiêu gia?! Hừ, Hoàng đế nhân từ nên không giết con ấu của Tiêu vương, cùng lắm là lưu đày. Ta nói là nói con người của Lăng Bất Nghi… Hừ hừ, ta nhìn là biết ngay, đàn ông đẹp trai lịch lãm có ích gì, dịu dàng ôn tồn mới là phải!”

Thiếu Thương ba phải nói: “Đúng thế, ta cũng nghĩ vậy.” Cô chịu thiệt từ chỗ Tây Môn Khánh rồi mới biết điểm tốt của Đại Lang à, phi phi miệng quạ, A Nghiêu không phải là Võ Đại Lang, a di đà phật!*

(*Trong tình tiết nổi tiếng “Võ Tòng sát tẩu”, Tây Môn Khánh là một nhân vật đã tư thông với Phan Kim Liên, vợ của Võ Đại Lang, anh trai của Võ Tòng. Y cùng Kim Liên đã đầu độc chết Võ Đại Lang khi Võ Tòng đi vắng.)

Hà Chiêu Quân cũng nhận ra mình nói lời không ổn, nhìn Thiếu Thương rồi xấu hổ nói: “Các gia thần nói với ta, lệnh tôn lệnh đường chinh chiến bên ngoài nổi tiếng trượng nghĩa phóng khoáng, Trình gia.. Đều là người tốt phúc hậu.”

“Cô biết là tốt rồi!” Thiếu Thương biết nàng ta không muốn khen thẳng mình, nhân đó nói, “Nếu không phải nể mặt cha mẹ, sợ bọn họ bị ngoài kia chỉ trỏ thì có đánh chết ta cũng không từ hôn!”

Hà Chiêu Quân hừ một tiếng, nghiêng người không đáp.

Thiếu Thương lại nhìn đối diện, quả thật không muốn tới gần Lăng Bất Nghi tí nào, nhìn đông nhìn tây cả nửa ngày thì thấy một người phụ nữ trung niên yếu đuối quỳ trong góc, sắc mặt tiều tụy, cơ thể bệnh tật, hầu già nô tỳ vây quanh hỏi han, khác hoàn toàn với không khí võ tướng bao trùm linh đường. Thiếu Thương buột miệng hỏi: “Vị phu nhân ấy là ai vậy.”

Hà Chiêu Quân hờ hững đáp: “Là mẹ kế của ta, hôm nay là ngày khâm liệm cuối cùng, thời tiết đang ấm nên các di thân không chờ nổi. Mẹ kế không khỏe, ta bảo bà ấy không cần tới nhưng bà ấy cứ khăng khăng đi ra.”

Thiếu Thương quan sát Hà phu nhân ốm yếu xanh xao kia mấy lần, chẳng trách Hà tướng quân lại giao phó đại gia đình cho con gái, bỗng  nàng nghĩ đến một chuyện: “Hôm nay là ngày khâm liệm cuối cùng, tức là ngày mai nhà cô sẽ di quan, thế thế A Nghiêu…”

Hà Chiêu Quân nhìn nàng chằm chằm như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng: “Hôm qua sau khi nhà cô từ hôn, A Nghiêu đổ bệnh, nhưng huynh ấy vẫn bảo tùy tùng đến chuyển lời, sáng sớm ngày mai nhất định huynh ấy sẽ đến di quan.”

Thiếu Thương đau lòng: “A Nghiêu là quân tử thật lòng như thế đấy, chỉ cần huynh ấy quyết tâm thì sẽ đối xử với cô thật tốt, cô yên tâm.”

Hà Chiêu Quân lạnh lùng nói: “Mong Trình nương tử cẩn thận ngôn từ khi nhắc đến chồng chưa cưới của người khác, đừng có ‘A Nghiêu A Nghiêu’ nữa, ta nghe mà mất hứng.”

“Ta thích gọi đấy, cô làm gì được ta?!” Thiếu Thương nào dễ bị uy hiếp, “Hừ, ta nói cô hay, tốt nhất cô nên dẹp cái tính khí xấu kia đi, A Nghiêu chẳng nợ cô gì cả. Huynh ấy đã chuẩn bị sống thật tốt với cô rồi, nếu cô còn dám ăn hiếp huynh ấy, còn tranh cãi vô lý thì ta sẽ dẫn huynh ấy về!” Để xem ai dám xem thường người trong túi của nàng!

Nào ngờ Hà Chiêu Quân lại bình tĩnh đáp: “Không, cô sẽ không làm vậy. Cô và ta là đồng loại, chỉ cần có thể bảo đảm cha anh bình an, cả nhà đoàn viên, có cho cô mười tám Lâu Nghiêu cô cũng không đổi.”

Thiếu Thương không ngờ Hà Chiêu Quân lại nói như thế, im lặng nhìn nàng ta thật lâu.

Dùng bữa trưa ở Hà gia rồi lại chuyện trò với các nữ quyến một hồi, lúc này Thiếu Thương mới theo Lăng Bất Nghi lên xe về nhà. Đợi bánh xe chầm chậm chuyển động, nàng mới nói: “Ta thật sự không ngờ ngài lại kiên nhẫn nói chuyện với các bộ khúc cụt tay cụt chân ở Hà gia như vậy.”

Lăng Bất Nghi nghiêng người dựa vào cạnh chấn song, dưới ánh nắng xuyên qua, lông mày tuấn tú gồ lên tựa dãy núi xa xăm, chàng nhìn gương mặt trắng gần như trong suốt của cô gái, nhẹ nhàng nói: “Võ tướng xem trọng môn đình náo nhiệt, nhưng hy sinh cũng là chuyện chỉ trong chốc lát. Bây giờ ta tử tế với họ, lỡ như mai sau ta gặp chuyện bất trắc thì cũng có người sẽ tử tế với di tộc của ta.”

Thiếu Thương buột miệng thở dài: “Cũng đúng, lỡ như ngài gặp chuyện bất trắc, chẳng biết có người nhường chồng chưa cưới cho ta không nữa.”

Trong buồng xe im lặng hẳn đi, tiếng bánh xe cà lộc bên ngoài nghe rõ mồn một.

Lăng Bất Nghi chầm chậm ngoái đầu, bình tĩnh nhìn nàng đăm đăm.

Thiếu Thương bị nhìn đến nỗi sợ hãi, bỗng linh quang lóe lên, nói to: “Ôi, ta nói sai rồi, nói sai rồi! Nếu ngài gặp gì bất trắc, ta là quả phụ của ngài, dù muốn nhường thì cũng là nhường cho con gái của chúng ta!”

Lăng Bất Nghi tiếp tục nhìn nàng, Thiếu Thương cười hề hề: “Vừa nãy ta nhất thời hồ đồ, không có nghĩ xấu đâu!”

“Thật ra ngài đã nghĩ nhiều rồi.” Thiếu Thương lại dỗ dành, “Có câu con gái giống cha, dựa vào tướng mạo của ngài, con gái chúng ta sao có thể kém cỏi? Còn cần người ta nhường ư? Phải là khóc lóc tới cầu mới đúng!”

Lăng Bất Nghi lắc đầu mỉm cười. Không rõ là tin lời lừa bịp của Thiếu Thương hay là buồn cười vì dáng vẻ này của nàng.

Đến cửa Trình phủ, Lăng Bất Nghi đỡ Thiếu Thương xuống xe, cười nói: “Hôm nay ắt hẳn cha mẹ em mệt rồi, ta không vào phủ thăm hỏi nữa. Hai ngày tới em nghỉ ngơi cho khỏe, đợi tin đính hôn của chúng ta truyền ra, có lẽ cả nhà em sẽ không được yên tĩnh.”

“Mệt ái gì mà mệt, có mà hoảng sợ thì có.” Thiếu Thương cười cười mở to mắt nhìn chàng, vừa như giận lại như mừng.

Lăng Bất Nghi không kiềm được giơ tay sờ sợi buộc tóc mềm mại trên đầu nàng, bỗng cảm thấy lồng ngực ấm áp.

Thiếu Thương vui vẻ đi tới cửa Trình phủ, nhưng đi chưa được hai bước thì Lăng Bất Nghi đã gọi giật nàng lại: “Thiếu Thương, trên xe có hộp bánh điểm tâm, em có muốn không.” Thiếu Thương cười lắc đầu từ chối.

Đi thêm chưa tới hai bước, Lăng Bất Nghi gọi giật nàng lại: “Trời tối rồi, đừng có vừa đi vừa nhảy, cẩn thận vấp phải đá.”

Thiếu Thương gật đầu.

Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi mà Lăng Bất Nghi gọi nàng ba bốn lượt, Thiếu Thương như đột phá hỏa tuyến quân địch, vất vả lắm mới về đến cửa nhà, lão quản sự Trình Thuận nấp trong cửa cười tươi rói, ân cần đón nữ công tử vào nhà.

Trình Thiếu Cung lẩm bà lẩm bẩm đứng trước đình, chờ ấu muội rời đi từ sáng sớm mà đến giờ mới về: “Cuối cùng muội cũng chịu về rồi đấy hả? Phụ thân mẫu thân về từ đời nào rồi.”

Thiếu Thương liếc cậu: “Cuối cùng hôm nay Tam huynh cũng có được cậu em rể có chủ kiến phong thái nhất toàn đô thành rồi đấy, đừng lo nữa, mau ra ngoài nhìn đi, không chừng ngài ấy vẫn chưa đi đâu. Mong huynh được hưởng thụ!”

Trình Thiếu Cung cười bâng quơ: “Chỉ cần muội tiêu hóa được thì dĩ nhiên huynh cũng có thể tiêu hóa. Người sống cả đời với y không phải huynh, cùng lắm chỉ gặp nhau chào hỏi ngày lễ ngày tết, còn làm gì được huynh?”

Thiếu Thương trợn mắt với cậu ta, quay đầu đi thẳng về phía trước:  “À phải rồi, cha mẹ đâu?”

“Bọn họ đi ngủ rồi.”

Thiếu Thương dừng bước, lạ lùng nói: “Sớm thế, còn chưa ăn tối mà.”

“Cha mẹ nói mệt quá, bữa tối không cần chờ họ.”

Thiếu Thương ngoái đầu nhìn bào huynh. Thật ra thì nàng cũng mệt lắm, trong lòng mệt lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi