TINH HỎA


Bầy Nhuận Hỏa Trùng lần lượt từng con phá kén mà ra, chúng bò lúc nhúc trên thân Cổ Dung nhìn rợn hết cả người.

Khác với hình dung của Đàm Phi, trùng Nhuận Hỏa sau khi phá kén lại không chuyển lên Hỏa Hồ Điệp cấp hai.
Thứ mà Đàm được mục kích lại là một bầy ‘sâu róm’ lớn như cổ tay, con nào cũng sặc sỡ đầy màu sắc và mang trên đầu đôi mắt lồi đỏ như máu cực kỳ dữ tợn, những chiếc lông mảnh mai dựng đứng tua tủa lông mao giống như sừng hươu.

Riêng trùng mẫu có vẻ mập mạp hơn một chút, vẫn là một cái sọc màu vàng chạy thẳng từ đầu cho đến sống lưng, ba cặp sừng nhọn mới nhú trên đỉnh đầu khiến nó càng trở nên hung hãn quái dị.
Trùng mẫu đã có tu vi cấp hai, đám còn lại đều là cấp một đỉnh phong.

Sau khoảnh khắc phóng ra sát ý trùng thiên, Trùng mẫu thu liễm địch ý lại, nó đảo cặp mắt lồi nhìn chằm chằm Đàm Phi, sau đó lướt qua bầy Lạc Hồ Điệp vẻ thèm thuồng.
Một tia ý niệm của trùng mẫu chạy ngang qua thần niệm của Đàm, nó vẫn tỏ rõ sự kính trọng đối với gã, nhưng thẳm sâu bên trong là ý chí kiên cường ngạo nghễ khó khuất phục.

Đàm Phi hiểu được sự ngông cuồng của trùng mẫu, hẳn là nó có thực lực, và muốn cho chủ nhân thấy được ý chí bất khuất của nó.

Thế nhưng gã chỉ cười lạnh, đã là ‘công cụ’ của gã, mãi mãi vẫn là công cụ để gã sử dụng, gã không cho phép đám thuộc hạ lâu la tỏ ra bất kính, Đàm mạnh mẽ dùng thần niệm trấn áp trùng mẫu ngay lập tức; “Chớ có lộn xộn! chỉ một hành vi bất kính, ta có thể biến ngươi trở về với cát bụi”.
Hiểu được tâm ý của chủ nhân, trùng mẫu triệt để thu hồi sát khí, nó búng người nhảy lên ngọn Cổ Dung, rít lên những tràng âm thanh lanh lảnh.

Không đợi chỉ đạo của Đàm, trùng mẫu bắn vọt về phía xa, đúng hướng tọa lạc của đàn Quỷ Kim Phong.Bầy trùng vội nhao nhao búng mình lên không trung, chạy theo phương hướng của con đầu đàn.
Đàm đưa ánh mắt cho Linh Đan dò hỏi:
- Những tưởng Nhuận Hỏa phá kén thành Hỏa Hồ Điệp, hóa ra lại không phải.

Nha đầu ngươi có kiến giải về lai lịch của dị trùng này?
Linh Đan cắn môi nhăn trán một lúc như thể lục lọi thông tin, sau đó trả lời hàm hồ:
- Rất có thể là Phệ Linh Cổ (1), cổ trùng reo rắc kinh hoàng cho tu tiên giới từ thời viễn cổ.
Đàm Phi cứng họng, gã chẳng có chút khái niệm gì về cái tên lạ lẫm này, gã tỏ ra băn khoăn:
- Rõ ràng là Nhuận Hỏa Trùng, nếu biến dị sẽ phát triển lên Hỏa Hồ Điệp… Tại sao lại biến thái đến vậy, ta thấy thứ vừa rồi chẳng có chút gì liên quan đến Nhuận Hỏa hay Hồ Điệp cả!?
Linh Đan cũng chỉ biết giang tay bất đắc dĩ:
- Ký ức chủ nhân để lại cho ta cũng không tính là nhiều, chỉ thấy đám trùng kia có hình dạng khá giống với cổ trùng khét tiếng Phệ Linh mà thôi, cũng không dám khẳng định chắc chắn.

Phải đợi một đoạn thời gian nữa, nếu chúng có biểu hiện lạ, lúc đó mới kết luận được.
- Là biểu hiện gì? - Đàm Phi tỏ ra hứng thú.

Linh Đan không vội trả lời, nàng ngoắc tay cho gã:
- Để rồi xem…!
Nói đoạn cô bé thúc Kim Việt bay về phía đàn trùng mới bỏ đi, Đàm cũng chỉ biết lắc đầu đặt nghi vấn sang một bên mà ngự không bay theo một người một điểu kia thôi.
Không biết bằng cách nào, bầy dị trùng đã tóm gọn, nuốt trọn cả đàn Quỷ Kim Phong.

Ong chúa táng thân trong miệng đầy răng nhọn của Trùng Mẫu, đến những ấu trùng ong mặt quỷ chưa thành thục cũng chẳng sót lấy một con.
Ấy vậy mà bầy kỳ trùng vẫn chưa thỏa mãn, chúng quằn quại dữ tợn nhắm đến đám hồ điệp trên đầu Linh Đan.

Đàm Phi lập tức phát ra uy áp cảnh tỉnh, có vẻ gã đã động nộ lắm rồi.
Thế nhưng hành động tiếp theo của bầy dị trùng mới thực là dã man tàn bạo, hơn trăm con không có mục tiêu để cắn nuốt thì bắt đầu lao vào cắn xé lẫn nhau.

Trùng mẫu cuộn tròn một bên quan sát, thi thoảng phát ra tiếng rít ‘chi chi’ như thể đang cổ vũ đám đồ tử đồ tôn vậy.
Chứng kiến cảnh này, Linh Đan căng thẳng đưa đôi bàn tay nhỏ xinh lên bụm miệng, Đàm Phi liếc qua cô bé với ánh mắt dò hỏi:
- Đã nhìn ra chân tướng?
- Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là Phệ Linh Cổ.

- Linh Đan trả lời ngay lập tức.
Đàm Phi còn thấy rõ sự hoảng hốt trong ánh mắt của tiểu nha đầu.
Linh Đan không biết do ai sinh ra, nhưng mọi kiến thức và tư duy suy nghĩ khẳng định là được truyền thừa từ Chử Đạo Thiên.

Một nhân vật tầm cỡ như vậy mà còn tỏ ra hoảng hốt kiêng kỵ trước Phệ Linh Cổ, vậy lai lịch của độc trùng này ắt hẳn rất là khủng bố.

Đàm Phi bắt đầu thấy kích thích, gã gặng hỏi:
- Nha đầu! Phệ Linh Cổ có lai lịch như thế nào? Hẳn là rất khủng bố… nhỉ?
- Hắc, vô cùng khủng bố, cực kỳ nguy hiểm.

Đại thúc nên cân nhắc trước khi quyết định bồi dưỡng độc vật này! - Linh Đan chính thức thừa nhận.
- Tại sao? - Đàm Phi nhíu mày khó hiểu.
Linh Đan từ tốn:
- Ta không rõ nguồn gốc của giống độc trùng này, chỉ biết nó chính là một nhánh dị biệt khác với Hỏa Hồ Điệp.


Như đại thúc đã biết, Nhuận Hỏa Trùng biến dị khi phá kén sẽ thành hồ điệp, nhưng có một chủng được gọi là biến dị của biến dị lại tiến hóa thành Phệ Linh Cổ, khả năng này thấp đến đáng thương, chỉ là một phần ngàn.

Vậy mà đám trùng của đại thúc lại rơi vào đúng khả năng khó nhất đó...
Dừng một hơi, Linh Đan tiếp tục:
- Phệ Linh Cổ càng lên cấp càng có lực lượng thần niệm mạnh mẽ.

Nếu tiến cảnh cùng cấp với chủ nhân, khả năng sẽ có thần niệm lớn hơn chủ nhân, và việc phản phệ thần niệm để thoát khỏi ràng buộc là điều không tránh khỏi.

Phệ Linh Cổ là loài hung hãn dữ tợn, lại độc ác giảo hoạt, hậu quả dành cho chủ nhân của nó là như thế nào hẳn đại thúc hiểu.

Một khi trúng độc của nó, nạn nhân sẽ hóa thành bãi nước đen chỉ trong bốn đến năm nhịp thở.

Vậy nên tự cổ chí kim chẳng có tu sĩ nào nuôi dưỡng chúng cả.

Có chăng chỉ là giết chúng rồi thu lấy gai độc mà thôi!
Đàm Phi nghe xong mà lạnh hết sống lưng.

Ngẫm lại cũng đúng, trùng mẫu mới tiến lên tu vi cấp hai đã làm ra động thái thăm dò gã, lại khuyến khích cho đám lâu la tự cắn nuốt lẫn nhau, phải nói là ý thức đã cao hơn yêu thú, yêu trùng cùng cấp một bậc rồi.
Gã quay sang nhìn trùng mẫu, thấy đôi mắt đỏ lòe của nó cũng đang chân chối nhìn lại mình.

Đoạn hội thoại giữa gã và Linh Đan hẳn nhiên đã khiến nó lưu tâm, và đang chờ đợi động thái của gã.
Sinh tử chiến gã đã kinh qua khá nhiều, rơi vào hiểm cảnh khi đối đầu cùng tu sĩ có tu vi cao hơn cũng đã trải nghiệm.

Đàm Phi hiểu được giá trị của độc thủ, ám thủ.

Phệ Linh Cổ đương nhiên là giải pháp bảo mạng hữu hiệu cho gã về sau này.

Thế những cảnh tỉnh từ Linh Đan không phải là không có căn cứ, chuyện lật thuyền trong mương cũng cần tính đến, gã phải đưa ra tính toán sao cho hợp lý.
Bầy Phệ Linh Cổ đã hoàn tất việc cắn nuốt đồng loại, hiện chúng chỉ còn non nửa và đều nằm bất động như ngủ say, trừ trùng mẫu.


Đàm Phi có thể thấy được tu vi của chúng đang từ từ đề thăng lên cấp hai, có con trên đầu đã nhú ra hai cặp sừng nhỏ, màu lông cũng biến đổi liên tục hết vàng lại đỏ rồi xanh nhạt hoặc trắng.

Gã vội mở túi linh thú ra, thu tất cả vào trong.

Riêng trùng mẫu, trước khi biến mất trong không gian tối đen của túi linh thú, nó vẫn còn đảo cặp mắt đầy ý tứ đối nhãn cùng gã.

Câu trả lời từ gã chỉ là ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, thậm chí tàn nhẫn lãnh khốc.
- Vậy là đại thúc vẫn quyết định bồi dưỡng chúng? - Linh Đan chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ.
Môi Đàm Phi khẽ nhếch ánh mắt vô cảm nhìn về xa xăm:
- Đúng thế…! Chúng chính là một thứ áp lực để ta càng trở lên mạnh mẽ hơn… hắc hắc!
Nói rồi gã lấy ra bình Vân Hương Tửu nốc một ngụm thật lớn.
Bất giác bầu trời phía trên ốc đảo chớp động, mây đen hòa quyện cùng ma khí kéo về dày đặc, tạo ra một hắc động lớn bao trọn lấy ốc đảo vào bên trong.

Bầu trời trở nên tối đen như mực, thi thoảng nhá lên những lằn chớp ngoằn ngoèo tưởng chừng như không gian nứt vỡ.
Đàm Phi không biết đây là tình huống gì, phải chăng có kẻ nào đó đột phá cảnh giới? Gã quay qua Linh Đan dò hỏi:
- Là chuyện gì đang diễn ra!?
Linh Đan cũng lắc đầu quầy quậy dưới thiên tượng.

Chợt nhớ ra điều gì, tiểu hài nữ lẩm bẩm:
- Đại thúc đang thấy trong người khó ở?
Mải mê với hoàn cảnh tiến hóa của Nhuận Hỏa Trùng, Đàm Phi cũng không có tính đến cảm giác áp bách trong thể nội, giờ được Linh Đan nhắc nhở gã mới ‘Ồ’ lên.

Gã gật đầu xác nhận:
- Đúng là tâm lý đang có biểu hiện giao động, cơ thể cũng cảm thấy nặng nề bức bối.
Linh Đan gật đầu nhìn sâu vào mắt gã vẻ đầy quyến luyến:
- Đại thúc ở trong này quá lâu rồi, đã đến lúc đi ra ngoài, pháp tắc của Luân Hồi Viên chỉ cho phép tu sĩ tồn tại trong đây một khoảng thời gian nhất định thôi.
Đàm trở nên căng thẳng, gã hỏi dồn:
- Vậy bao lâu nữa thì ta sẽ bị đẩy ra khỏi phiến không gian này? Nha đầu ngươi có rời đi cùng ta không?
Linh Đan lắc đầu:
- Đại thúc không phải chủ nhân nơi này, cũng không phải được sinh ra từ đây, vậy nên việc bị đưa ra ngoài sẽ đến bất kỳ lúc nào.

Còn ta… ta được sinh ra từ đây, muốn rời đi cần phải có thời gian làm phép rất lâu.

Vậy nên đại thúc nhanh thu xếp mọi vật dụng cần thiết đem đi.

Đợi một thời gian nữa, ta sẽ có cách tìm tới đại thúc.

Đàm nhíu mày hồ nghi:
- Có chắc là ngươi sẽ tìm thấy ta?
- Tất nhiên rồi, bất kỳ đâu, chỉ cần đại thúc trích huyết lên đồ vật này.
Nói rồi Linh Đan giơ ra tòa bảo tháp cũ kỹ Báo Thiên.
Đàm không ngần ngại mà nhỏ vào đó một giọt tinh huyết từ đầu ngón tay, đôi mắt gã giảo hoạt đưa về phí Kim Việt đầy ngụ ý.
Linh Đan nhoẻn miệng cười thật xinh:
- Để lại cho ta Kim Việt và bầy hồ điệp làm bầu bạn, khi nào trùng phùng ta sẽ trả đại thúc, đảm bảo Kim Việt không suy suyển lấy một cọng lông.
Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng Đàm Phi lắc lắc đầu ra vẻ bất mãn rồi bay xuống Nhất Dạ Trạch, thu hồi toàn bộ số linh mễ cất trong kho.

Đây là nguyên liệu tốt để gã ‘nấu rượu’ phục vụ đề thăng tu vi bản thân, cũng như thỏa mãn cơn nghiện ngập.
‘Ầm… ầm… ầm…’
Tiếng động trầm đục phát ra từ hắc động trên cao, một cột sáng vàng chói từ từ buông xuống bao khỏa lấy thân thể Đàm Phi, kéo gã lên tiềm nhập vào vòng xoáy đen đúa.

Linh Đan đứng trên đỉnh Quỳnh Viên Sơn, giơ cánh tay mũm mĩm vẫy chào gã.

Kim Việt cất cánh chao lượn vòng quanh cột sáng, huýt lên những tràng âm thanh lảnh lót, trong đó còn có cả chút cảm xúc buồn tủi mất mát.

Bầy Lạc Hồ Điệp cũng dập dờn quanh cột sáng như quyến luyến chủ nhân.

Đó là những hình ảnh cuối cùng của Đàm tại Luân Hồi Viên, Hồng Nguyệt Giới.
- Hết Chương 138 -
(1) Cổ: Là loài trùng vô cùng độc thời xưa.

Dân gian tương truyền, người Miêu có nhiều loại cổ trùng khác nhau, cách sử dụng cũng khác nhau.

Có loại độc vừa nhưng cũng có loại siêu độc.
Trước tiên người ta đem bỏ tất cả các loại cổ trùng có độc vào trong một cái vò, để mặc chúng cắn xé nhau.

Sau đó sẽ lấy con duy nhất còn sống sót làm "cổ", gọi là "cổ mẫu".

Những người nuôi "cổ" thường chọn ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch (Tết Đoan Ngọ) để luyện trùng vì đây là ngày độc khí thịnh nhất.

Trong ngày này, các loài trùng độc sẽ mạnh mẽ nhất, độc tăng nhanh chóng.
Hình tượng Phệ Linh Cổ tác giả muốn lột tả khá giống với ‘Chú Hề Lười Biếng’, một loài sâu róm cực độc sống tại rừng Amazon.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi