TÌNH KIẾP MẪU ĐƠN

     Phong thái của hoàng hậu ngày đầu các phi tần tiến cung đã không thỉnh an nhanh chóng được truyền đến tai hoàng thượng. Nhưng đổi lại chỉ là một giây dừng bút của bậc đế vương rồi làm lơ cho qua chuyện.

- Những chuyện chốn hậu cung này ngươi không cần bẩm báo cho trẫm nữa. Trẫm ngày đêm lo chuyện xã tắc, nếu còn lo cả chuyện trong nhà này nữa, chắc trẫm già sớm mất.

- Hoàng thượng nói chí phải, lão nô sẽ rút kinh nghiệm

- À, nghi công công, đến báo cho thiện ái điện, tối nay trẫm sẽ ngự tại nơi đây.

- Vâng, nô tài xin đi ngay.

   Thật sự đại điện công công như hắn cũng không thể hiểu nổi, cuối cùng chuyện tình đẹp ấy là thật hay giả nữa. nhưng hắn biết, gia thế hoàng hậu không thể giúp ích gì cho cơ nghiệp của hoàng thượng, nên việc lập trần thị làm hậu chắc chắn có huyền cơ gì đó ẩn giấu trong này. Tuy nhiên thân là một cẩu nô nên hắn không có quyền suy xét chuyện này.


   Trong tháng tiếp theo, hoàng thượng liên tục lâm hạnh chúng phi nhưng vẫn không ghé phượng cư dù chỉ một lần. Có lần một tiểu công công lắm chuyện nói chuyện phiếm ở cửa cung bị hoàng thượng nghe được liền khiến long nhan tức giận, bị lôi đi đánh đến chết. Từ đó không còn một nô tỳ hay thái giám nào dám nhắc đến phượng cư nữa, khiến một tòa điện uy nghi nào đó nhanh chóng bị lãng quên, cả phương cư đắm chìm trong gam màu ảm đạm. Đến hoàng hậu mà bọn chúng cũng dám cắt xén chi tiêu, đồ ăn cũng toàn rau hư, quả thối, cơm canh đạm bạc, vải vóc thô rát, người hầu cũng dần ít đi phân nửa. Chúng phi tần vì thế mà hả hê, thi nhau kiếm cớ gây sự với người phượng cư, khiến nô tài trên dưới nếm không ít cái khổ, càng căm ghét vị hoàng hậu phế vật, chẳng làm nên tích sự gì.


   Nhưng mấy ai biết được, phượng cư ấy giờ đây đã trống rỗng, vị chủ nhân của tòa nhà uy nguy ấy đã rời đi từ rất lâu rồi.

   Nơi ngoại thành hẻo lánh, trong ổ tị nạn nhếch nháp, nồng nặc mùi ẩm mốc, một vị thiếu hiệp thân hình nhỏ nhắn, mảnh mai đang chăm chú trị thương cho đám người khốn khổ, đau đớn trong chạy về kinh thành, rời bỏ quê cha đất tổ lưu lạc đến nơi đây nhưng lại bị binh lính ngăn lại, không cho vào thành. Quê hương chìm trong biển nước, nghĩ chỉ cần chạy về dưới chân thiên tử là có thể được chốn an thân, nhưng đổi lại chỉ là những cơn đói triền miên cũng cơn đau từ những vết thương lỡ loét.

   Nhìn những khuôn mặt xanh xao, hốc hác, nàng thật sự không đành lòng.

- Đơn nhi, ta phải làm sao đây sao thì mới cứu được họ đây, số người tị nạn thì quá lớn, còn sức ta thì nhỏ bé. Cái gì có thể bán trong phượng cứ ta đều đem bán cả rồi, nhưng có lẽ chẳng cầm cự được bao lâu nữa đâu


   Vì sợ tinh khí mẫu đơn ban ngày dọa người nên nàng đã tỉ mỉ may một con gấu bông vải, làm nơi cho tinh khí mẫu đơn trú vào. Giờ đây, bề ngoài là một con gấu quá đỗi bình thường, nhưng nếu ai để ý kĩ sẽ thấy đôi mắt con gâu sinh động khác thường, ánh lên một màu tím huyền bí.

- Chủ nhân, đơn nhi biết người sẽ nghĩ ra được cách mà, xin chủ nhân hãy chấp nhận hiện thực, bỏ qua thứ tình cảm ấy mà đến cầu ngài, chỉ có ngài ấy mới giải quyết được tình hình này.

- Thật sự phải cầu ngài sao?

Đôi mắt ấy ánh lên vẻ do dự.

-------------- hết chương 14 -------------------

Thiên Mị đã bắt tay vào nhiệm vụ đầu tiên nơi đất lạ, liệu những gì phía trước đang đợi cô có mang lại một kết quả mĩ mãn?

Hãy chờ xem nhé ???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi