TÌNH KIẾP

Phải...Linh nhi nói rất đúng...là ta,chính ta đã hại chết Tuyết nhi.Nếu ngay từ đầu ta nói rõ tình cảm của mình thì nàng đã không rời xa ta như vậy.Có trời mới biết từ ngày Linh nhi tỉnh lại,hắn đêm đêm đều đứng trước cửa phòng nàng...hắn rất muốn xông vào mà nói hết lòng mình cho Tuyết nhi hiểu.Nhưng hắn không đủ dũng khí để đối mặt với nàng...rất sợ nàng sẽ hận hắn,oán hắn.Vì tổn thương hắn gây ra cho nàng quá sâu...

Khi biết tin nàng tự sát,hắn rất sợ hãi,sợ sẽ không nhìn thấy được nụ cười hồn nhiên của nàng nữa!Nhưng khi ấy hắn chỉ biết thốt lên hai từ "xin lỗi" mà thôi.Hằng ngày,hắn đều đến nhìn nàng một chút rồi đi...thấy nàng bình an là tốt rồi.Nhưng không ngờ chính sự nhút nhát của hắn đã giết chết nàng một lần nữa...

"Tuyết nhi...nếu lúc đó ta có dũng khí để thốt lên ba chữ...ta yêu nàng...liệu nàng có chọn cách này để rời xa ta hay không?"_hắn ôm nàng vào lòng...tựa hồ muốn nàng và hắn hoá cùng một thể...

Ta biết...ta mãi mãi không xứng với tình yêu của nàng.Lúc ban đầu là nàng yêu ta trước...vậy thì bây giờ hãy để cho ta yêu nàng...hãy để cho ta đuổi theo bước chân của nàng...Hắn ôm Tuyết nhi ra khỏi phòng dưới con mắt kinh ngạc của mọi người. Không ngờ, đại nhân cao cao tại thượng của bọn họ vì một nữ nhân mà rơi lệ,vì một nữ nhân mà đau lòng...lại càng vì một nữ nhân mà mất hồn...

"Ta đi đây!Từ nay tất cả việc trong thành giao cho Tôn Lạc xử lí...Các ngươi hãy bảo trọng."_hắn nói với đám thuộc hạ quỳ dưới đất.

"Đại nhân!Vạn lần không được... Người không thể bỏ mặc dân chúng ở Lam Dương thành...Người càng không thể phụ kỳ vọng của họ..."_Tôn Lạc lên tiếng.

"Ý ta đã quyết...các ngươi không cần khuyên nữa."_hắn nói giọng quả quyết.

"Đại nhân!Xin người hãy nghĩ kĩ lại...Lam Dương thành cần người."

"Ta đã suy nghĩ rất kĩ!Đời này...ta không phụ bất cứ ai...ta phụ duy nhất một mình nàng.Ta cũng không có lỗi với bất cứ ai,ngoại trừ nàng...cho nên giờ là lúc ta phải chuộc lại những sai lầm mà ta đã gây ra."_hắn nói có chút dịu dàng nhìn tiểu hồ trong ngực...

Nói xong,hắn sải bước đi,cũng chẳng còn ai dám ngăn cản nữa.Hắn đi đến động "Linh Tê" đặt Tuyết nhi xuống giường băng.Hắn tự mình vận công phá hủy nội đan của chính mình.Hắn tự hủy đạo hạnh ngàn năm...Sau đó hắn ôm nàng vào lòng...

"Tuyết nhi...nàng yên tâm!Chúng ta sau nàng sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa nhau nữa..."_nói vừa xong thì hắn cũng hóa thành một con huyết long...từ từ nhắm mắt lại...

Hôm ấy,phía trên núi Linh Tê,người ta thấy có hai luồng sáng kì lạ:một đỏ,một trắng cùng nhau bay lên trời.Người đời sau tuyên truyền rằng đó là linh hồn của Bạch Ngự Thần đại nhân và Tiểu bạch hồ.Khi còn sống thì không được ở cùng nhau nhưng khi chết thì họ đã hoá thành hai luồng sáng ấy để được ở bên nhau.Nhiều người còn cho rằng tình yêu của họ được trời cao thương xót...và hai người họ đã đắc đạo thành tiên.

"Tuyết nhi,chúng ta đời đời kiếp kiếp sẽ mãi ở bên nhau."

"Bạch Ngự Thần,ta yêu chàng."

"Ta cũng yêu nàng."

--------------------END----------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi