TINH LẠC NGƯNG THÀNH ĐƯỜNG

Đám người Ma tôn vẫn canh giữ ở ngoài cửa, lúc này Thanh Quỳ đi ra, mọi người lập tức vây đến. Thanh Quỳ hành lễ, nói: "Tôn thượng, Tam điện hạ tỉnh rồi."

Nàng vừa nói lời này, đám người Ma tôn còn chờ gì nữa đâu, đều đi vào.

Triều Phong miễn cưỡng mặc y bào, lúc này miệng vết thương đầm đìa máu tươi, thấm ướt cả áo. Mà thịt thối hắn lóc ra, cũng được nhét vào trong chậu cây. Chư ma từng thấy qua đủ loại thương thế, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng thảm thiết như vậy, lại vẫn lộ vẻ xúc động.

Triều Phong ráng xuống giường, định hành lễ. Ma tôn sao có thể để cho hắn quỳ được, lập tức chìa tay đỡ lấy hắn, nói: "Bị thương thành như vậy, không cần phải đa lễ đâu."

"Vết thương của nhi thần không sao cả." Triều Phong không quan tâm, vẫn cứ quỳ xuống đất, hướng Ma tôn dập đầu hành lễ, "Xin phụ tôn phái người bẩm báo mẫu phi một tiếng, nói con đã khỏe lại. Xin bà ấy không cần lo lắng."

Mấy vị trưởng lão bên cạnh đều thở dài, đứa nhỏ này, thị sủng bất kiêu (*), đúng là một người trầm ổn.

(*) thị sủng bất kiêu: được sủng ái nhưng không kiêu ngạo.

Mẹ thi ma Bạch Cốt phu nhân nói: "Đã phái người qua đó rồi. Tam điện hạ mau đứng lên đi."

Triều Phong lúc này mới khẽ thở dài một hơi, nói: "Như thế, nhi thần yên tâm rồi."

Bạch Cốt phu nhân hỏi: "Con không hy vọng mẫu phi con đến đây thăm con sao?" Bà hỏi câu này, đương nhiên là muốn hỏi Triều Phong, có muốn nhân cơ hội hủy bỏ giam cầm Tuyết Khuynh Tâm hay không.

Triều Phong nói: "Hồi bẩm cô nãi nãi (bà cô), Triều Phong thân là Ma tộc, một chút thương tích nhỏ, con chịu đựng được. Hơn nữa, mẫu phi nhiều năm nay cấm cung trong nhà thành quen, nên cũng không cần làm phiền bà ấy."

Bạch Cốt phu nhân gật đầu, những lời cô nãi nãi của Triều Phong nói ra nghe rất thoải mái trong lòng. Bà là cô cô của Ma tôn Viêm Phương, cũng là một trong mấy trưởng lão của Ma tộc. Ở Ma tộc có quyền cao chức trọng.

Trước đây bà chưa bao giờ đem con trai của Tuyết thần để vào trong mắt, nhưng hôm nay xem ra, Tuyết thần Thiên giới này cũng vô cùng hiểu chuyện. Đứa nhỏ này cũng được dạy dỗ rất tốt, trí dũng song toàn.

Bà nói: "Hiếm khi mẫu phi con cũng có ý nghĩ này. Con vì Ma tộc lập được công lớn như vậy, muốn được thưởng cái gì, cứ việc nói ra đi."

Bên cạnh, sắc mặt Ma hậu âm u bất định. Nét mặt Đỉnh Vân cũng không có ánh sáng. Mẫu tử hai người đứng ở bên cạnh Bạch Cốt phu nhân, chỉ có thể cố gắng cười tươi.

Cả người Triều Phong toàn là máu, Ma tôn không đành lòng để hắn quỳ, nói: "Để đứa nhỏ này đứng dậy trước rồi hẳn nói tiếp."

Bạch Cốt phu nhân nói: "Không sao, nói trước đã."

Triều Phong nói: "Nếu cô nãi nãi đồng ý, tôn nhi ngược lại thực sự có một thỉnh cầu."

Bạch Cốt phu nhân ấn nhẹ gậy, nói: "Nói đi."

Triều Phong nói: "Không dám gạt cô nãi nãi, chi phí của thám báo doanh thực sự rất lớn, sau khi tôn nhi tiếp quản, thường xuyên thu vào chẳng bằng xuất ra. Nếu hôm nay cô nãi nãi làm chủ cho tôn nhi, tôn nhi thỉnh cầu cô nãi nãi, để phụ tôn tăng thêm kinh phí hoạt động cho thám báo doanh. Nếu ngân sách có thể tăng thêm ba lần, vậy tôn nhi liền......"

Hắn không giống như đang đưa ra yêu cầu, đổi lại càng giống một vãn bối làm nũng với trưởng bối, muốn xin thêm chút tiền tiêu vặt. Quả nhiên lời còn chưa dứt, Bạch Cốt phu nhân đã cười ra tiếng.

Ma tôn cũng vừa tức giận vừa buồn cười: "Câm miệng! Dưỡng thương cho tốt. Thứ không nên thân!"

Bạch Cốt phu nhân cũng nhịn cười, nói: "Chờ thương thế tốt lên một chút, cô nãi nãi tự nhiên sẽ giải quyết cho con. Mau nằm xuống đi."

Ma hậu trong lòng bực tức, nhưng không thể không ra vẻ hiền đức: "Tôn thượng, chi bằng chúng ta nên đi ra ngoài nói chuyện, chớ quấy nhiễu Phong nhi nghỉ ngơi."

Bạch Cốt phu nhân gật gật đầu, Ma tôn rốt cuộc đau lòng cho đứa con trai này, tự mình đỡ Triều Phong nằm lên giường, nhìn hắn nằm xuống, mới cùng đám người Ma hậu rời khỏi phòng.

Bờ đảo giữa hồ, Bạch Cốt phu nhân, Chúc Cửu Âm, Tương Liễu và đám người Ma tôn, Ma hậu, Đỉnh Vân cùng nhau chờ thuyền hoa Cửu Anh đón về.

Ma hậu trong lòng bất an —— chuyện lần này, quả thực đã khiến cho cái nhìn của các trưởng lão đối với Triều Phong thay đổi rất nhiều. Đây thực sự không phải chuyện gì tốt. Nhưng nếu cứ để Đỉnh Vân đi mạo hiểm như vậy, bà lại thực sự không muốn —— nhìn xem những thớ thịt bị róc trên người Triều Phong, quả thực là nhìn thấy mà ghê người.

Là một người mẹ, ai có thể mạnh mẽ đến quyết tâm để cho đứa con mình đứt ruột sinh ra chịu khổ sở như thế?

Bà nói: "Tôn thượng, cô cô, Phong nhi bị giáng đến thám báo doanh kia đã hơn một năm, chắc hẳn cũng rút ra được một bài học, không còn càn quấy như trước kia nữa. Lần này nó lập công chuộc tội, tôn thượng cũng nên khen thưởng mới đúng."

Bốn chữ "Lập công chuộc tội" này, có thể nói ra rất nhẹ nhàng. Ma tôn nhìn lướt qua bà, không nói lời nào.

Bạch Cốt phu nhân ngược lại cười hỏi: "Ma hậu cho rằng, nên thưởng như thế nào?"

Ma hậu miễn cưỡng cười cười, nói: "Đương nhiên là gọi nó từ thám báo doanh về đây. Đường đường là Tam hoàng tử, bị giáng làm thám báo, cũng thực sự không được hay cho lắm."

Bạch Cốt phu nhân nói: "Nhắc mới nhớ, Phong nhi bị điều đến thám báo doanh rèn luyện, đã được một năm rồi à?"

Ma tôn lúc này mới ừ một tiếng: "Hơn một năm."

Ma hậu mừng thầm trong lòng, vội thuận theo lời của Bạch Cốt phu nhân mà nói tiếp: "Một năm lẻ bảy tháng. Mà trước đây, thám báo doanh này vẫn thu chi cân bằng. Cũng không biết vị Tam điện hạ này của chúng ta đã làm gì, vậy mà lại luôn miệng nói vào không bằng ra. Nó nhất định là làm rất nhiều việc. Hôm nay đúng lúc rảnh rỗi, hay là chúng ta đến thám báo doanh xem thử đi?

Lúc nói chuyện, bà và Đỉnh Vân liếc mắt nhìn nhau, mẫu tử hai người đều đồng tình —— Triều Phong này chính là một tên khốn ăn chơi đàng điếm. Thám báo doanh lại là binh doanh tốt xấu lẫn lộn nhất Ma giới, hắn có thể lôi kéo thành cái dạng gì? Khoảng thời gian một năm này, Ma hậu cũng không phải không để ý, trong doanh là một mớ hỗn độn, liền ngay cả thị tì cũng có thể tùy ý ra vào.

Hiện giờ hắn yêu cầu cấp thêm quân lương, e rằng đã tham ô quân lương, ở giữa kiếm lời bỏ vào túi riêng rồi chăng?

Bạch Cốt phu nhân cũng thật cảm thấy hứng thú, nói: "Cũng được."

Vì thế nên dưới chủ ý nhiệt tình của Ma hậu, Cửu Anh chuyển hướng, rất nhanh cập bến ở bờ biển.

Ma tôn cùng Bạch Cốt phu nhân lần lượt xuống thuyền. Không bao lâu sau, đoàn người đã tới thám báo doanh. Thám báo doanh là binh doanh ở tầng thấp nhất của Ma tộc, bên trong chủ yếu phụ trách nhiệm vụ thu thập một ít tình báo.

Ma tôn đứng ở trước doanh trại, nhưng thấy xung quanh thu dọn chỉnh tề, ngay cả một mảnh lá rụng cũng không thấy.

Đại tế tư Tương Liễu tiến lên, nói: "Ma tôn tuần tra doanh trại, mau mau mở cửa!"

Chỉ chốc lát sau, có một toán binh sĩ vội đi ra, cách cổng doanh hành lễ, sau đó nói: "Xin tôn thượng trình ra lệnh bài."

Tương Liễu nhướn mày: "Láo xược!"

Binh sĩ ngay ngắn quỳ xuống: "Tôn thượng thứ tội. Tam điện hạ từng lập một nghiêm lệnh, xét doanh phải trình lệnh bài ra. Dù là...... dù là tôn thượng đích thân tới, cũng không thể ngoại lệ."

"Hử?" Ma hậu nhíu mày, "Tam điện hạ thường ngày hình như không có quy củ như vậy."

Binh sĩ tác phong nghiêm túc: "Điện hạ từng nói, lúc ngài ấy ở đây, mọi việc trong thám báo doanh đều là việc nhỏ, phải tuân theo quy củ của ngài ấy. Nếu ngài ấy không ở đây, thuộc hạ liền cần phải giữ nghiêm quân quy, không được vi phạm dù chỉ một chút."

Ma hậu mơ hồ cảm thấy một lại điềm xấu, bà liếc mắt nhìn Ma tôn một cái.

Ma tôn chẳng những không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại cười nói: "Đúng là một tiểu tử long bong."

Bạch Cốt phu nhân nói: "Người trẻ tuổi, thất thường một chút cũng tốt, rất có tiền đồ."

Ma tôn gật gật đầu, từ trong lòng ngực lấy ra một cái lệnh bài màu đen khắc hoa văn Hình Thiên chiến, Tương Liễu lần lượt tiến lên. Binh sĩ bên trong kiểm tra thấy không sai, lúc này mới mở cửa nghênh đón.

Nhưng mà sau khi đi vào, so với sự lộn xộn mà mọi người tưởng tượng lại khác nhau rất lớn.

Thám báo doanh doanh trại hợp quy tắc, binh sĩ ăn mặc chỉnh tề. Nhìn thấy Ma tôn tuần tra doanh, cũng không hề bối rối, chỉ làm nhiệm vụ của mình.

Ma hậu sửng sốt —— lúc trước mình đã cử người đến xem xét, thám báo doanh còn không phải như vậy mà!

Bạch Cốt phu nhân nhìn nhìn Ma tôn, nói: "Hay là, đến Tôn Quyến thất xem thử đi?"

Ma tôn ừ một tiếng, đoàn người đi vào Tôn Quyến thất. Nhưng thấy bên trong đã được sửa chữa lại lần nữa, tất cả công văn dùng các loại bí thuật tồn trữ, sắp xếp đến hết sức ngay ngắn. Binh sĩ trông coi cũng chặt chẽ chiếu theo điều lệ, ghi tên đám người Ma tôn vào sổ điều động.

Bạch Cốt phu nhân vừa lật xem, vừa nói: "Ghi chép tường tận, điều động nhanh chóng."

Tương Liễu cũng nhịn không được hỏi: "Nơi này đã tu sửa được bao lâu rồi?"

Binh sĩ bên cạnh nói: "Hồi bẩm Đại tế tư, sau khi Tam điện hạ bị điều đến, nói thám báo doanh có chỗ nào giống cái binh doanh đâu, quả thực chính là một cái sàng. Nhưng không có tiền tu sửa, ngài ấy buộc phải tự bỏ tiền túi ra. Pháp trận phía trước, bởi vì quá mức xưa cũ, ngài ấy liền tự mình vẽ một cái bản đồ pháp trận. Thám báo doanh không mời được đại sư trận pháp, cho nên những pháp trận này đều do chính tay Tam điện hạ bố trí."

Ma hậu biết mình mắc lừa rồi.   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi