TỈNH LẠI LẦN NỮA TÔI CƯA ĐỔ BẠN THÂN


Sau chuyến đi du lịch ở núi Hương Thất thì cả lớp 11A1 lại bắt đầu trở về con đường học tập, do đã qua học kỳ 2 nên khối 11 càng có nhiều bài vở hơn, sắp tới đây bọn họ còn phải trãi qua một bước ngoặt quan trọng đối với tương lai sau này, đó chính là chọn khối thi đại học.
Vào buổi chiều thứ năm tại thư viện trường.
Phúc Dương mang một chồng sách thật cao đặt lên bàn, đây đều là những cuốn sách toán nâng cao có ở thư viện mà cậu đã chọn được, tuy nhiên nó không dành cho cậu mà là dành cho Gia Khánh.

Tuần sau Gia Khánh phải cùng đội tuyển toán của thành phố bay đến Nam Châu thi đấu, đây là một cuộc thi quan trọng và Gia Khánh chính là niềm hy vọng của cả trường Gia Hòa.

Thế nên Phúc Dương dạo gần đây luôn đốc thúc anh ôn bài, mỗi lần Gia Khánh viện cớ chạy đi nơi khác chơi thì đều bị Phúc Dương lôi về, ấn vào bàn học, bắt buộc anh phải đọc sách.


Ở kiếp trước Gia Khánh không đi thi vì hôm đó anh bị bệnh nặng do trúng mưa từ hôm trước, thế nên ở kiếp này Phúc Dương không muốn điều đó sẽ lặp lại lần thứ hai.
- Dương Dương yêu dấu, em chính là muốn dùng núi sách này để đè chết anh đúng không!
Gia Khánh hậm hực cầm một cây bút chọt chọt vào eo của Phúc Dương, cậu bị nhột liền quay sang đánh một cái vào tay anh.
- Đừng có mà nghịch nữa, em đây rõ ràng là đang giúp anh kia mà!
Gia Khánh buông cây bút trên tay xuống, tay còn lại thảnh thơi liền ôm lấy eo Phúc Dương kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình, cằm anh đặt trên vai cậu, âm thanh biến nhác chậm rãi vang lên đều đều.
- Vậy nếu như anh thi lấy được giải cao thì thế nào, hửm?
Phúc Dương âm thầm nghĩ trong lòng, nếu như Gia Khánh thi được giải cao thì tất nhiên nhà trường sẽ tuyên dương phát thưởng cho anh rồi!
- Hưm… anh đợi em suy nghĩ nhé, khi nào suy nghĩ ra thì em sẽ nói cho anh biết, còn bây giờ thì anh mau chú tâm vào giải đề đi!
Gia Khánh buồn bực cắn nhẹ vào cổ cậu một cái rồi mới nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng làm đề, Phúc Dương ngồi cạnh nhàm chán không có công việc nên liền nằm lên bàn đánh một giấc.

Đến lúc cậu tỉnh dậy thì không thấy Gia Khánh ở bên cạnh, chiếc áo khoác của anh đang nằm trên người cậu, chỗ ngồi vẫn còn ấm chắc có lẽ là Gia Khánh chỉ vừa mới rời đi mà thôi.

Cậu đưa mắt nhìn quanh một vòng thì chỉ thấy trong thư viện còn lát đát vài người, Phúc Dương đứng lên, đem áo khoác của anh vắt lên cánh tay, chậm chậm bước về phía cửa nhà vệ sinh.
Một bóng dáng cao gầy đứng tựa vào cửa nhà vệ sinh, hai tay anh khoanh trước ngực, bộ dạng vô cùng ngã ngớn, đứng đối diện anh còn có một cô gái, từ phía xa thì Phúc Dương đã nhận ra đó là Nguyệt Anh, người yêu cũ đã từng cắm sừng Gia Khánh.


Lúc này hai mắt cô ấy đỏ ửng, nước mắt đang chờ chực dâng trào, tay nắm siếc lấy vạt áo của Gia Khánh, âm thanh run run có chút nức nở phát ra từ cổ họng làm cho người nghe cảm thấy vô cùng thương xót.
- Gia Khánh…em xin lỗi, em…em thật sự rất yêu anh…lúc đó em chỉ muốn chọc tức anh mà thôi…em biết em làm vậy là sai nhưng do em chính là không cam tâm, vì sao anh luôn đối xử lạnh nhạt với em, chúng ta không phải là người yêu hay sao?
Người được nhắc tên chỉ cau mày gạt tay Nguyệt Anh ra khỏi vạt áo mình, ánh mắt cũng không đặt trên người đối diện, giọng anh lành lạnh vang lên.
- Vậy nên hiện tại cô nói mấy lời vô ích này để làm gì, chúng ta đã chia tay rồi, và tôi cũng không muốn người yêu của tôi sẽ thấy được tôi và cô ở cùng một chỗ đâu!
Nguyệt Anh vừa nghe được mấy lời này thì liền giật mình hoảng hốt, cô ta không hề nghe đến việc Gia Khánh có người yêu.
- Anh nói dối, anh vẫn chưa có người yêu mà có đúng không!?
Gia Khánh bực bội nhìn cô ta, đúng lúc vừa quay đầu thì nhìn thấy Phúc Dương đã đứng ở sau lưng mình, không có một hành động dư thừa nào khác, Gia Khánh ngay lập tức đi tới kéo Phúc Dương ôm vào lòng rồi cúi đầu hôn vào môi cậu.
Phúc Dương bị Gia Khánh làm cho ngơ hết cả ra, cậu không ngờ anh lại có hành động công khai như này ở trước mặt Nguyệt Anh, vã lại đây còn là nơi công cộng, nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ làm sao?
Nụ hôn kéo dài khoảng chừng 5 giây là kết thúc, Gia Khánh quay đầu nhìn về phía Nguyệt Anh, cất giọng nói to.
- Cô đã thấy rồi chứ, có cần tôi phải chứng minh thêm gì nữa không?

Nguyệt Anh trừng to hai mắt, bị Gia Khánh nói đến tức nghẹn ra mặt nhưng vẫn không làm được gì, kết quả chỉ biết cúi đầu đi một mạch ra bên ngoài.

Đợi cô ta rời đi thì Phúc Dương mới lên tiếng.
- Anh với cô ấy có chuyện gì à?
Gia Khánh giơ tay nhéo mũi cậu một cái, cất giọng đầy sự cưng chiều đáp lời.
- Chẳng có chuyện gì cả, bé cưng của anh đừng hiểu lầm, anh thề là đến liếc một cái anh còn không liếc nữa đấy!
Phúc Dương đương nhiên sẽ tin tưởng lời của anh, nhưng trong lòng lại cứ cảm thấy lo lắng, cậu cảm nhận được giống như sắp có chuyện gì sẽ xảy ra vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi