TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

“Này, Phạm Âm… Nếu như ta thích ngươi, ngươi cũng thích ta có được không?”

“Phạm Âm, ta thích ngươi, cho nên ta sẽ không ép buộc giữ ngươi lại, cũng sẽ không dùng thuốc khống chế ngươi, ta rất quý trọng ngươi… cho nên, ngươi rời khỏi người đàn ông Italia kia được không?”

“Nè… Phạm Âm, người có chuyện làm được, cũng có chuyện không làm được… nhìn ngươi và hắn ở cùng nhau ta làm không được, cho nên ta thà rằng hủy diệt ngươi.”

“Phạm Âm, ta yêu ngươi, nhưng… tình yêu của ta từ trước đến nay ngươi đều không hiểu…”



“Ưm…” Phạm Âm chậm rãi mở mắt, chống lại một đôi mắt màu mặc lục, dịu dàng khiến tâm của người cũng bình tĩnh trở lại, hình như lại nằm mơ…

“Phạm Âm…”

Tinh Linh Vương ôm hắn cúi đầu hôn trán của hắn, đôi môi mềm mại ôn hòa giống như tính cách của y.

Thụ Hải Wabenella trong vương quốc Tinh Linh hiếm thấy đổ mưa một lần.

Tiếng mưa rơi tí tách tí tách nghe vào trong tai Phạm Âm đặc biệt thân thiết. Trước kia mùa xuân hạ hắn từng đi Giang Nam Trung Quốc, thời tiết nơi đó rất ẩm ướt, nhưng Giang Nam ở trong mưa bụi lại là một dạng mỹ cảnh khác.

Từ từ mở mắt, ánh sáng ở bên ngoài có chút tối, ngọn nến trong phòng đang được thắp sáng, tỏa ra ánh sáng êm dịu. Màn che thật mỏng được buông xuống, ngăn khí ẩm ở bên ngoài.

Thời tiết như vậy thật thoải mái, nếu như trời vẫn luôn đẹp thì sẽ rất vô vị.

“Hình như… sau khi ngươi đến nơi này, chưa từng nhìn thấy mưa phải không?” Cánh tay vẫn luôn cố chấp ôm ở thắt lưng bây giờ rốt cuộc nới lỏng ra rồi.

Lúc Phạm Âm muốn vui vẻ ăn mừng, một bóng đen từ phía trên nhẹ nhàng đè xuống. Một nụ hôn rơi lên môi, mắt nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng tuấn mỹ của Tinh Linh Vương.

“Phạm Âm, chào buổi sáng.”

Mái tóc dài màu bạc tản mạn ở xung quanh, đôi mắt màu mặc lục vẫn dịu dàng như vậy, màu này hệt như sắc xanh tràn đầy sức sống của Thụ Hải, ngay cả ngôi sao cũng như đang lưu chuyển trong đó.

Tinh Linh Vương đến thế giới này sớm hơn cả nhật nguyệt. Thần trao cho y vẻ đẹp, bất tử cùng giọng hát hoa lệ. Y tốt đẹp như vậy, thậm chí ở trong thánh ca, du ngâm thi nhân còn viết y thành thần minh.

Có điều — nhất định là đầu óc của những người đó bị hư rồi… bằng không đã bị bề ngoài của người đàn ông này lừa gạt, người này… không phải, tinh linh này chính là một ác ma trăm phần trăm…

“Là ngươi tạo ra Ám tinh linh à?”

Khóe miệng Tinh Linh Vương hơi nhếch lên, “Không phải, bọn họ là chủng tộc bị Thần hắc ám mê hoặc đi, vốn cũng là tinh linh.” Thanh tuyến dễ nghe, mang theo tao nhã đặc hữu của tiếng Tinh Linh, Tinh Linh Vương nhẹ nhàng nói rõ.

“Ồ…” Vốn cho rằng tính cách ác liệt của Ám tinh linh hẳn là đến từ một bản chất khác của vị Tinh Linh Vương này chứ.

“Tại sao lại hỏi như vậy?” Đầu ngón tay trắng nõn của Tinh Linh Vương diệu dàng miêu tả đường cong ưu nhã trên chiếc cổ mảnh khảnh của Phạm Âm, hơi thở phun ra khiến Phạm Âm cảm thấy hơi ngứa.

“Tùy tiện hỏi một chút.” Phạm Âm né tránh ánh mắt của Tinh Linh Vương, Tinh Linh Vương cũng không có tiếp tục đề tài này.

“Phụ quân…”

“Hửm?”

“Tránh khỏi người ta.” Phạm Âm đẩy Tinh Linh Vương ra khỏi người mình, “Đau…”

Thân thể vốn không có sức lực, vừa ngồi dậy đã tác động đến vết thương ngày hôm qua.

“Sao lại đau? Lần trước chẳng phải làm xong, ngày hôm sau ngươi đã vui vẻ hớn hở dẫn theo Letty bỏ nhà ra ngoài à?” Tinh Linh Vương nghiêng người cười nhìn Phạm Âm.

“#%? —%#” Tên này quả nhiên mang thù.

“Không đúng à?” Tinh Linh Vương nheo mắt lại nhìn Phạm Âm.

“Đúng chỗ nào? Lần này là ta…” Là ta chủ động phối hợp có được hay không, đến một lần lại một lần… Ai nói tinh linh nhất định cao quý đến không được? Phạm Âm lại liếc nhìn Tinh Linh Vương, Tinh Linh Vương cao cao tại thượng như vậy, không ngờ dục vọng lại mạnh mẽ hệt như Ám tinh linh…

Trên thế giới đúng là không có người… và tinh linh tốt.

“Sao không nói chuyện?” Tinh Linh Vương cười nhìn dáng vẻ mở miệng không nói nên lời của Phạm Âm.

“Lần này là ta… mệt nhọc…” Phạm Âm vội vàng nhắm mắt lại.

“Phạm Âm… Phạm Âm…” Nhẹ nhàng nỉ non, yêu thương dịu dàng nhất dâng hiến cho người yêu thương nhất.

“A… đúng rồi.” Phạm Âm đột nhiên mở mắt nhìn Tinh Linh Vương nói, “Không phải ngươi biết quang ma pháp à?”

“Biết.”

“Vậy… vậy giúp ta trị…” Nói còn chưa dứt lời mặt Phạm Âm thoáng cái đỏ lên.

“Hửm…?” Tinh Linh Vương lại gần Phạm Âm, chóp mũi cọ gò má của Phạm Âm.

“… Phía sau…” Phạm Âm nghe được giọng điệu của Tinh Linh Vương có chút trêu ghẹo, cúi đầu lùi về trong chăn mềm mại màu trắng.

Tinh Linh Vương vươn tay ôm Phạm Âm đang bọc ở trong chăn vào trong lòng, “Không biết là ai đêm qua đến dụ dỗ ta nhỉ?”

Người này… thực ra là ác ma đi? Lỗ tai của y đúng là nhọn…

Phạm Âm bĩu bĩu môi, nhắm mắt lại, không để ý tới Tinh Linh Vương. Tinh Linh Vương phát ra tiếng cười trầm thấp, vén lên một góc chăn, cúi đầu ngậm lấy thùy tai mượt mà lộ ra ở trong khoảng không.

“Ưm… Phụ quân…” Âm thanh mềm mềm, ở trong chăn phát ra tiếng vang rầu rĩ, đặc biệt mê người. Tay Tinh Linh Vương vói vào trong chăn, đầu ngón tay vừa đụng chạm đến làn da nhẵn bóng hơi lành lạnh của Phạm Âm, thân thể hình như lại hưng phấn.

Phạm Âm xoay người, trong con mắt màu đen hiện lên một tầng hơi nước, vươn tay ôm lấy thân thể của Tinh Linh Vương, theo cái tay Tinh Linh Vương ở trên người du di, phát ra nhỏ nhẹ thở dốc.

“Phụ quân… đau…” Bán tinh linh mỹ lệ lộ ra dáng vẻ đáng thương, mềm nhũn dán lên trên người Tinh Linh Vương, cho dù là Tinh Linh Vương chắc cũng khó kháng cự lại mê hoặc như vậy đi.

“Là muốn ta giúp ngươi trị thương à?” Tay của Tinh Linh Vương ngừng lại, trên làn da trơn bóng của Phạm Âm là dấu vết hoan ái đêm qua.

Phạm Âm bị chọc thủng ý đồ bĩu miệng làm nũng, “Phụ quân… đau…”

Tinh Linh Vương cúi đầu hôn bán tinh linh vừa là con vừa là tình nhân trong lòng, “Đêm hôm qua sau khi ngươi ngất ta đã giúp ngươi trị tốt rồi.”

“Thật không?” Phạm Âm muốn tự mình vươn tay đi sờ sờ, lại sợ đau, “Nhưng vẫn rất đau á.”

Tất nhiên Phạm Âm trước đây đã từng có kinh nghiệm rồi, vết thương phía sau không xử lý tốt thì sẽ có hại cho thân thể. Một lần nghiêm trọng còn phải vào bệnh viện làm phẫu thuật, đột nhiên nhớ đến người đàn ông gọi là ‘X’ kia, Phạm Âm không khỏi nhích nhích gần vào trong lòng Tinh Linh Vương.

“Sao vậy?” Tinh Linh Vương dịu dàng hôn lên mái tóc màu đen của Phạm Âm.

Phạm Âm ở trong lòng Tinh Linh Vương lắc đầu, “Không… Phụ quân, ta vẫn còn đau…”

“Ta biết.” Tinh Linh Vương nở nụ cười, “Bởi vì ta chỉ trị liệu vết thương, nhưng không tiêu trừ cảm giác đau đớn do vết thương mang đến.”

“Hả? Tại sao không giảm đau cho ta?” Phạm Âm không vui từ trong lòng Tinh Linh Vương ngồi dậy, động tác hơi lớn liền đau đến nhe răng trợn mắt.

“Bởi vì ta muốn ngươi nhớ kỹ.” Tinh Linh Vương đột nhiên không cười, ngay cả dịu dàng trong mắt cũng theo đó rời đi, đôi mắt màu mặc lục đối diện với đôi mắt đen xinh đẹp đó, vươn tay nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt của bán tinh linh, nhẵn mịn như đồ sứ, “Nhớ kỹ đau đớn… và vui vẻ ta mang đến cho ngươi.”

Phạm Âm ngơ ngác nhìn Tinh Linh Vương, đột nhiên nói: “… Thực ra ngươi đang trả thù chuyện lúc trước phải không?”

Tinh Linh Vương cười ôm hắn vào trong lòng, “Tùy ngươi nói thế nào, dù sao ngươi cũng không thể rời khỏi ta nữa.”

“Ngươi tên vô lại này, biến thái…”

“Biến thái nghĩa là gì?”

“Chính là… khen ngươi đó…”

“Phải không?” Tinh Linh Vương nhíu mày, “Ngôn ngữ của nhân loại thật kỳ quái, sau này vẫn là nói tiếng Tinh Linh với ta thôi.”

“Cố… cố gắng hết sức…”

**********

Cả một ngày đều bị Tinh Linh Vương ôm vào trong lòng, tiếng mưa êm tai, rất dễ khiến cho người đi vào giấc ngủ.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Tinh Linh Vương ôm Phạm Âm ở trên giường đọc sách.

“Ta không muốn xem loại sách này đâu, xem cũng chả hiểu, ngươi buông ta ra, ta ra bên ngoài đi dạo một chút.” Phạm Âm bất mãn ở trong lòng Tinh Linh Vương giãy dụa.

Tinh Linh Vương để sách xuống, “Bên ngoài đang mưa, ngày mai hẳn ra ngoài.”

“Vậy…” Phạm Âm lần nữa cọ về lại trong lòng Tinh Linh Vương, vươn tay ôm cổ của Tinh Linh Vương, “Phụ quân… vậy chúng ta nói chuyện phiếm nhé?”

Tinh Linh Vương cúi đầu nhìn người trong lòng, bất đắc dĩ gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi