TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

Phạm Âm bất luận là ở phương diện ma pháp hay là kỹ xảo chiến đấu đều là một tên sau cùng, lúc Tinh Linh Vương nhận được phiếu điểm của Phạm Âm, khẽ lắc đầu.

Ầy… Đó là ánh mắt gì…

“Phụ quân… Ôm…” Phạm Âm giả bộ bày ra dáng vẻ đáng thương, trong con mắt màu đen xinh đẹp hiện lên một tầng hơi nước, thân thể mười ba tuổi giang hai tay nhào về phía Tinh Linh Vương.

Tinh Linh Vương ôm Phạm Âm đặt ở trên chân, đầu Phạm Âm liền cọ lên trên hõm vai của Tinh Linh Vương.

“Bé con ngoan, phụ quân không có tức giận.”

Phạm Âm ngẩng đầu, “Thật sao?”

“Ừ… Nhưng mà…”

Ơ… y lại nói nhưng mà…

Tinh Linh Vương nâng khuôn mặt Phạm Âm lên nói: “Không được rời khỏi Wabenella.”

“Tại sao?”

Tinh Linh Vương cười hỏi ngược lại: “Ngươi sẽ rời khỏi phụ quân sao?”

“Không đâu.” Phạm Âm suy nghĩ chốc lát nói, “Phụ quân không thể rời khỏi Wabenella à?”

“Không phải.” Tinh Linh Vương lắc đầu, “Nhưng ta đi rồi thì Wabenella sẽ dần dần tử vong, các tinh linh cũng sẽ rời khỏi nơi này, nơi này sẽ biến thành một khu rừng màu đen.”

“Không có cách nào khác sao?” Phạm Âm nhăn lại chân mày nho nhỏ, “Ta muốn cùng với phụ quân ra nhìn xem thế giới bên ngoài.”

Thần sắc Tinh Linh Vương có chút thất vọng: “Tạm thời vẫn chưa tìm được vật chứa thích hợp…”

“Gì cơ…”

“Không có gì.” Tinh Linh Vương cúi đầu hôn lên mái tóc Phạm Âm, “Bé con chờ thêm một khoảng thời gian nữa, được không?”

“Vâng…” Ngươi chỉ nói lấy lệ thôi, đoán chừng là muốn ta chờ thêm bảy tám trăm năm… “Phụ quân… Thành tích của ta không tốt, ngươi có chán ghét ta không?” Phạm Âm cọ cọ trong lòng Tinh Linh Vương.

“Tất nhiên không rồi.” Tinh Linh Vương khẽ cười.

Phạm Âm nói: “Vậy ta đây sẽ cố gắng học.”

“Nếu như không thích thì có thể không cần học, thời gian còn dài, phụ quân có thể đến nói với thầy giáo.”

Lời của Tinh Linh Vương khiến Phạm Âm thấy hơi ngoài ý muốn, vì vậy chớp chớp mắt hiếu kỳ, đổi lấy là nụ cười khó hiểu của Tinh Linh Vương.



“Chợt lóe chợt lóe lấp lánh, khắp cả bầu trời đều là những ngôi sao nhỏ…” Phạm Âm bắt chéo chân nằm trên nóc nhà nhìn những ngôi sao trên trời, hát một ca khúc thiếu nhi.

Bầu trời sao dường như chưa từng thay đổi, Phạm Âm vẫn có thể nhận ra được những chòm sao quen thuộc: chòm sao Nhân Mã, Bắc Đẩu Thất Tinh, chòm sao Tiên Nữ, chòm sao Thiên Cầm… Các nhà khoa học đã từng nói, vị trí những ngôi sao cũng đang thay đổi, tuy rằng điều này phải trải qua mấy trăm triệu năm. Trên thế giới dường như không có thứ gì là muôn đời không đổi, tình cảm dành cho một người có lẽ sẽ chậm rãi biến hóa theo thời gian. Có lẽ cuộc đời của nhân loại quá mức ngắn ngủi, cho nên mới không thể nào chân chính nhận ra được. Vậy tinh linh thì sao, bọn họ tao nhã cao quý, tình cảm của bọn họ tinh tế mẫn cảm, trong dòng thời gian dài dòng sẽ biến thành như thế nào đây?

Không xong nhất chính là hắn vẫn cảm thấy mình là nhân loại, hắn vẫn sẽ hoài niệm cuộc sống trước kia, hắn sẽ nhớ về người cha ruột đã mất của mình, những đóa hoa sắp nở và đã héo tàn trong tiệm hoa, đủ các phong cảnh xinh đẹp đã nhìn thấy trong những chuyến du lịch, nhớ thói quen đi đóng thuế, đóng tiền bảo hiểm, thói quen nhớ về người đàn ông nọ…

Như đã từng được nghe nói, thường thì xuyên qua đều khá có ưu thế, tùy tiện lấy ra thơ văn của một cổ nhân nào đó là có thể quét ngang hết, hoặc là có thể tiên đoán lịch sử, hay là có thể phát minh ra thứ gì đó, nếu không thì trị thủy này, tạo ra công trình kiến trúc này…

Nhưng mà bây giờ đúng là múa rìu qua mắt thợ, ma pháp, nghệ thuật của tinh linh trải qua trăm ngàn vạn năm lắng đọng, với lại… vấn đề ở chỗ là Trung Quốc và Phương Tây không giống…

Phạm Âm chán nản thở dài, thực ra… thế này cũng không tệ, nghĩ xong liền xoay người xuống khỏi nóc nhà, trở về phòng chui vào trong lòng Tinh Linh Vương, chậm rãi chìm vào giấc ngủ trong không khí yên bình này.

Quốc gia của các tinh linh phân bố trong các rừng rậm khác nhau, mỗi năm trăm năm sẽ có một lần tụ hội các gia tộc tinh linh, mỗi lần đều là tổ chức ở rừng rậm của Tinh Linh Vương — Thụ Hải Wabenella.

Phạm Âm năm nay mười ba tuổi, vừa lúc gặp phải tụ hội này. Từ lúc cây ở Thụ Hải bắt đầu mọc lá, tinh linh từ khắp nơi đã đến thăm hỏi không ngừng, mà Tinh Linh Vương bắt đầu nhiều lần không về nhà.

Không biết tại sao, thời gian phụ quân không ở nhà thì không muốn về nhà lắm, thế là tâm huyết dâng trào nên hắn tới chỗ của thầy giáo dạy ma pháp.

Thực ra đối với tinh linh thì ma pháp chính là một loại năng lực trời sinh, chẳng cần phải học tập mỗi ngày, mà tác dụng của thầy giáo chỉ để hướng dẫn ở giai đoạn đầu, cho nên không cần thiết phải chia ra nhiều loại thầy giáo ma pháp như của nhân loại.

Thầy của Phạm Âm và của Nguyệt Bạch là cùng một người, là một nam tinh linh trẻ tuổi, hiện nay khoảng năm trăm tuổi, ở trong tộc Tinh Linh chỉ được xem như là tiểu bối, theo như lời của thầy thì thầy giống như giáo viên nhà trẻ.

Lúc Phạm Âm vào cửa, thầy đang ở trong thư phòng, cho nên Phạm Âm liền mò vào thư phòng.

Vừa vào tới cửa thư phòng thì phát hiện bên trong chất đầy đủ các loại sách, mà thầy lại đang quay đầu nhìn hắn kinh ngạc. Thầy giáo trẻ tuổi này nhìn bề ngoài đánh giá theo tiêu chuẩn của nhân loại thì là khá anh tuấn, khoảng hơn hai mươi tuổi, mái tóc màu vàng ngắn ngủn, một đôi mắt màu xanh lục, trên người tỏa ra hơi thở dương quang của Thụ Hải, nhìn không giống một học cứu chút nào.

*Học cứu: Chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho

“Sao vậy thầy?” Phạm Âm nhìn vẻ mặt của thầy.

“Không có gì, không có gì.” Thầy vội vàng nói, luống cuống tay chân muốn đẩy Phạm Âm ra ngoài, “Phòng bừa bộn quá, em ra ngoài trước, đợi lát nữa hẳn vào.”

Phạm Âm tinh mắt, thoáng cái đã nhìn thấy sách bày trên mặt đất có hơi lạ, vì vậy đảo người một cái đã vọt vào trong phòng, nhặt sách trên đất lên, giơ về phía thầy giáo.

Hai người trừng mắt nhìn nhau một lát, thầy giáo nhận mệnh đóng cửa thư phòng lại, còn không quên khóa cửa.

“Để em xem thử thầy đang đọc sách gì…” Phạm Âm lật sách, “Woa… Thầy lại dám đọc cả sách ma pháp của nhân loại.”

“Được rồi, được rồi, trả lại cho thầy.” Thầy giáo lấy lại quyển sách trên tay Phạm Âm, đi thu dọn sách trên mặt đất, “Thầy chỉ xem chúng nó như tài liệu nghiên cứu.”

“Tinh linh không được phép học những thứ này, nghe nói về bản chất thì ma pháp của nhân loại đều chuyển biến từ hắc ma pháp, có thể ăn mòn tâm hồn người ta.” Phạm Âm cười cười nói, “Cái này đều là thầy nói.”

“Là thầy nói.” Thầy giáo trừng Phạm Âm, nói: “Thầy còn từng nói, trước khi vào nhà của người khác thì đầu tiên phải được sự cho phép của chủ nhân, em đã làm được chưa?”

Phạm Âm lè lưỡi không nói lời nào, trong thư phòng yên tĩnh hẳn đi. Qua một lúc thầy giáo nhẹ giọng nói: “Không được nói với phụ quân của em. Thực ra thì ma pháp của nhân loại rất thú vị.”

“Phải không?” Phạm Âm tùy tiện rút ra một quyển sách, sau khi nhìn bìa sách liền hít một ngụm khí lạnh, “Mị hoặc thuật sơ cấp nhập môn?”

“Ma pháp đó rất thú vị, có muốn học chơi một chút không?” Thầy chợt nói.

Phạm Âm thở dài một cái nói: “Thầy à, cho dù em không phải đồng mưu của thầy, nhưng em cũng sẽ không nói chuyện này ra, tốt nhất thì thầy cũng đừng tiếp xúc với thứ này nữa, đừng quên, thần tối cao ở trên trời đang nhìn chúng ta.”

“Thần đã biến mất mấy nghìn vạn năm rồi.” Thầy nhăn mũi.

“Sách này… thật sự có tác dụng chứ?” Phạm Âm giơ giơ quyển sách trong tay.

“Chắc là có tác dụng, bởi vì em có huyết thống nhân loại, học tập ma pháp của nhân loại sẽ dễ dàng hơn đôi chút.”

Phạm Âm cười: “Vậy được, sách này em mượn đi trước, nếu như không có tác dụng thì thầy cũng không cần nghiên cứu nữa đâu.”

Thầy không hài lòng, tức giận nói cứ tự nhiên, đã mở cửa phòng, Phạm Âm cười một cái vọt ra ngoài.

Trở về nhà, Tinh Linh Vương vẫn chưa về, vì vậy bắt đầu xem sách dưới ánh nên.

“Sách này có thể có tác dụng chứ…” Phạm Âm vừa lật sách vừa nói thầm, “Phải tìm người thử nghiệm một chút.”

Đêm khuya, lúc Tinh Linh Vương trở về phòng, ánh nến đã tắt, chỉ có dạ minh châu sau màn lụa mỏng là vẫn còn phát ra ánh sáng nhẹ.

Xung quanh giường treo màn che hoa lệ, Phạm Âm đang ngủ ở trên giường lớn.

Có lẽ là do tiếng bước chân đã đánh thức hắn, Phạm Âm ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhìn Tinh Linh Vương.

“Phụ quân…”

“Ừ, ngủ tiếp đi.” Tinh Linh Vương cởi áo ngoài ra.

Từ sau khi Phạm Âm biết nói đã mãnh liệt kháng nghị thói quen ngủ khỏa thân của Tinh Linh Vương. Từ đó, Tinh Linh Vương đều phải thay đồ ngủ mới được phép lên giường.

Phạm Âm nhìn Tinh Linh Vương thay quần áo, làn da trắng nõn dưới ánh trăng hiện ra vẻ xinh đẹp, mái tóc màu bạc giống như ánh trăng thần thánh này.

“…” Hình như đã quên mất chuyện gì đó, Phạm Âm nắm nắm tóc, mắt thoáng liếc nhìn về phía gối đầu, oh, Mị hoặc thuật… sẽ có tác dụng với Tinh Linh Vương chứ… Nếu nói một cách nghiêm túc thì cũng là cha của mình, Mị hoặc thuật sơ cấp có tác dụng không…

“Đang nghĩ gì vậy?” Tinh Linh Vương đã ngồi lên giường, “Qua đây.”

“Uhm.” Phạm Âm ngoan ngoãn cọ vào trong lòng Tinh Linh Vương.

“Có tâm sự?” Tinh Linh Vương cúi đầu nhìn Phạm Âm như đang suy nghĩ gì đó.

“Phụ quân…” Phạm Âm ngẩng đầu, vì lòng hiếu kỳ thúc giục, âm thầm sử dụng Mị hoặc thuật. Trước tiên dùng sức quyến rũ của ánh mắt…

Tinh Linh Vương vẫn nhìn mình như bình thường, dời đi ánh mắt, Ớ… Trong sách tiếp theo nói cái gì ấy nhỉ? Động tác? Động tác… Phạm Âm dùng chóp mũi khẽ cọ lên cổ Tinh Linh Vương, hơi thở nhỏ nhẹ lướt loạn qua cần cổ xinh đẹp của y, mang theo hơi thở mị hoặc. Tay khoác trên bờ vai rộng rãi của Tinh Linh Vương nhẹ nhàng buông ra, ngón tay vẽ từ trên xuống, khiến áo ngủ tơ lụa sang trọng nổi lên nếp nhăn.

Phạm Âm đang dùng Mị hoặc thuật đến vui vẻ thì đột nhiên bị Tinh Linh Vương đẩy ra. Phạm Âm không phòng bị, bị đẩy ngã ở trên giường, mái tóc dài màu đen tản mạn trên người làm tôn lên làn da trắng nõn.

“Ta còn có vài việc, ngươi ngủ trước đi.” Giọng nói của Tinh Linh Vương có chút khàn khàn đặc biệt.

“Phụ quân…”

Không để ý đến lời nói của Phạm Âm, Tinh Linh Vương trực tiếp rời khỏi phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi