TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

Cũng chính là một thoáng ngây người đó, Phạm Âm lùi về phía sau một bước, cái miệng dài của thực nhân ma đã cắn về phía hắn.

Chiều cao của phần lớn thực nhân ma đều xấp xỉ với nhân loại, dáng dấp của thực nhân ma phía sau Phạm Âm cao khoảng một mét tám, Phạm Âm thấp hơn nó một chút. Cái đầu của nó lấy tốc độ cực nhanh với tới — nhưng không thể lùi về được nữa.

Chỉ trong thời gian chớp mắt, đầu của nó rớt xuống bên chân Phạm Âm, lăn mấy vòng, ngay lập tức tỏa ra mùi như thịt bị thối rữa, còn kèm theo mùi hôi tanh của cá. Máu của nó nhuộm đỏ cây gai trên đất cùng với nham thạch bằng phẳng lộ ra phía dưới. Thân thể của thực nhân ma từ từ đổ xuống, qua bờ vai của nó có thể nhìn thấy khí độc càng ngày càng dày, không biết bây giờ đã là lúc nào. Vào đêm khuya sẽ có một ít yêu ma từ trong ngủ đông tỉnh lại.

Đằng sau thực nhân ma không nhìn thấy bất kỳ người nào, đôi mắt xinh đẹp của Phạm Âm chớp chớp kinh ngạc, lúc thân thể của thực nhân ma hoàn toàn tê liệt ngã trên mặt đất, Phạm Âm mới nhìn thấy người đứng ở phía sau thực nhân ma — Người lùn Szatler.

“Coi bộ ta đã cứu ngươi một mạng.” Người lùn Szatler lộ ra nụ cười đắc ý, ở dưới tia sáng yếu ớt trên bình nguyên nhìn càng khiến cho Phạm Âm cảm thấy tức giận, bĩu môi không đáp lời.

“Này, đi thôi.” Szatler vung cái rìu lớn mà bản thân dùng, vết máu trên lưỡi rìu thuận theo động tác này vẽ nên một đường cong ưu mỹ trên mặt đất, “Các ngươi đã rớt lại ở phía sau đội ngũ rất xa.”

“Ta lại không bảo ngươi đến tìm chúng ta…” Phạm Âm không vui nói thầm.

Người lùn xoay người trừng Phạm Âm nói: “Đây chính là thái độ ngươi dành cho ân nhân cứu mạng mình đó hả?”

“Đó là ngươi tự nhận.” Đôi mắt màu đen của Phạm Âm ở trong màn khí độc nheo lại, “Dù sao ta cũng sẽ trả lại cho ngươi.”

“Hừ.” Szatler hừ lạnh một tiếng tiếp tục xoay người đi về phía trước, “Cẩn thận đi theo ta.”

Phạm Âm bĩu môi theo sau, quay đầu liếc mắt trừng Tinh Linh Vương và Stefans. Tinh Linh Vương và Stefans đi theo, con rồng mini ngoan ngoãn lách qua Phạm Âm, bay đến phía sau người lùn, lưu lại không gian đằng sau cho hai người.

“Giận à?” Tinh Linh Vương vươn tay, kéo Phạm Âm ôm vào lòng, làn da mềm mại của hắn bởi vì gió đêm trên bình nguyên mà trở nên lành lạnh, Tinh Linh Vương kéo tay của hắn, hôn lên lòng bàn tay.

“Giận.” Phạm Âm quay đầu, nhìn thấy những điểm sáng lục sắc chợt sáng chợt tối ở phía xa — tầm mắt của đám thực nhân ma đang nhìn bọn họ chằm chằm, “Nhưng bây giờ… không được.” Phạm Âm quay đầu nhìn Tinh Linh Vương, lộ ra một nụ cười xán lạn, “… Chúng ta vẫn nên đi nhanh chút đi.”

Tuy rằng mũ áo choàng che lại khuôn mặt của Tinh Linh Vương, nhưng Phạm Âm có thể nhìn thấy khóe miệng của Tinh Linh Vương cong thành một vòng cung tao nhã, vươn tay ôm lấy cổ của y, ấn môi của mình lên, hơi thở đặc biệt của Tinh Linh Vương vây quanh bản thân.

“Phụ quân…” Đầu lưỡi tiến vào khoang miệng của y, quét qua hàng răng trắng, khe khẽ trêu chọc dục vọng của y.

Tinh Linh Vương phát ra tiếng than thở, dịu dàng ôm lấy hắn, đảo khách thành chủ đáp lại khiêu khích của hắn. Ngón tay thon dài của bán tinh linh ấn lên cái cằm kiên nghị của Tinh Linh Vương, thân thể nhẹ nhàng cọ cọ dưới thân người đàn ông, thẳng đến khi hài lòng nghe được tiếng rên rỉ khó nhịn của người đàn ông.

Phạm Âm giãy ra khỏi vòng ôm của Tinh Linh Vương, cười khẽ, lúc hắn cười đôi mắt đen đó khiến người khác không cách nào dời đi tầm mắt được, cho dù là Tinh Linh Vương cũng không ngoại lệ.

“Phụ quân… ta còn không thể dễ dàng tha thứ việc ngươi xem nhẹ ta.” Phạm Âm bĩu mỗi, “Dẫn đường phía trước.”

“Được.” Tinh Linh Vương kéo tay Phạm Âm đi vào trong màn khí độc càng ngày càng dày.

Phạm Âm thích nghe Tinh Linh Vương nói “được” nhất, trong tiếng Tinh linh nhu hòa, kèm theo chút sủng nịch dịu dàng.

Không thể dễ dàng tha thứ cho việc ngươi xem nhẹ ta, chính bởi vì ngươi yêu ta như vậy, cho nên ta mới không cách nào tưởng tượng được nếu như có một ngày ngươi không còn yêu ta thì lúc đó sẽ thế nào.

Một lúc sau hai người liền đuổi kịp người lùn Szatler và con rồng đen Stefans.

“Sao giờ mới đến, ta cho rằng các người lại đi mất rồi.” Szatler bắt đầu oán trách, “Chiến sĩ kia đâu?”

“Bị ăn rồi.” Phạm Âm lạnh mặt nói, còn hại hắn đi theo thực nhân ma lâu như vậy.

Szatler thở dài một cái, tiếp tục trầm mặc, Phạm Âm đi theo phía sau gã, có lẽ bản thân cảm nhận được tâm trạng của Szatler, cũng bắt đầu có chút rầu rĩ không vui, không phải người nào cũng đều có thể vượt qua Nhật Lạc bình nguyên. Nhân loại là chủng tộc nhỏ yếu, lại có những tình cảm xúc động lòng người như vậy.

“Ta muốn đi phía Đông tìm em gái của ta.”

Người tên Wig đã chết đó từng nói với Phạm Âm như vậy, tình cảm của nhân loại không được tinh tế như của tinh linh, lý tưởng của bọn họ cũng nhỏ bé hơn chủng tộc khác, nhưng có tình cảm mãnh liệt hơn so với chủng tộc khác, vì thế không tiếc tất cả.

Tộc Tinh Linh sống quá lâu, cho nên tính cách bình thản, bởi vì bọn họ có quá nhiều thời gian để hiểu tường tận về cuộc sống. Cho nên khi chủng tộc khác giới thiệu tộc Tinh Linh tộc thì luôn là — làm bạn với tinh linh phải cần thời gian rất dài, thành kẻ địch cũng phải vậy, nhưng muốn tinh linh quên mất bạn bè hay kẻ địch thì càng khó khăn.

Tình cảm mãnh liệt của nhân loại đến rất nhanh, cũng rất nhanh biến mất, có lẽ là bởi vì bọn họ không có quá nhiều thời gian để tích lũy.

Phạm Âm nắm tay của Tinh Linh Vương, Tinh Linh Vương đã sống nhiều năm như vậy, có phải sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn chỉ yêu một mình hắn, trong những năm tháng dài dòng của bọn họ thì tình yêu có phải tới quá nhanh hay không?

Có lẽ Tinh Linh Vương nhận ra tâm trạng Phạm Âm sa sút, không khỏi có chút hối hận vừa nãy không đi giúp đỡ Phạm Âm, đôi mắt màu mặc lục nhìn gò má xinh đẹp của bán tinh linh, cuối cùng vẫn là ôn nhu nắm chặt bàn tay mềm mại của bán tinh linh.

Trên Nhật Lạc bình nguyên hoàn toàn không phân rõ phương hướng, ‘sớm biết thế nên mang theo bản đồ’, Phạm Âm không nhịn được suy nghĩ, bây giờ lại theo người lùn đi loạn quanh như vậy, thật là có cảm giác khiến người vô lực.

Đột nhiên người lùn đi ở đằng trước dừng lại.

“Không nên nói với ta ngươi đi nhầm đường.” Phạm Âm lấy tay che lên tai, “Ta đã nói không nên để người lùn dẫn đường.”

“Ai nói ta sẽ dẫn nhầm đường!”

“Nếu như không dẫn nhầm đường…” Phạm Âm nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, “Sao ngươi lại dẫn chúng ta đi vào trong nhà của thực nhân ma…”

Ở phía trước người lùn là từng con mắt xanh biếc lấp lánh, giờ bọn họ đều đã rất quen thuộc ánh mắt có loại màu sắc này. Trên Nhật Lạc bình nguyên không có động vật hoang dã, có loại ánh mắt này, có lẽ chỉ có thực nhân ma thôi. Bây giờ vừa vặn là lúc gió chính Tây thổi, nếu như là loại gió khác, có lẽ bọn họ đã sớm có thể ngửi được mùi tanh hôi tỏa ra từ trên người thực nhân ma.

“Ngươi không phải là cố ý đấy chứ.” Phạm Âm lùi về phía sau một bước, cọ tới bên cạnh Tinh Linh Vương.

“Ngậm cái miệng cay nghiệt của ngươi lại.” Người lùn Szatler nắm chặt rìu, “Ta ở đây ngăn cản chúng nó, các ngươi đi đường bên trước đi.”

“Đường bên…” Đôi mắt màu đen của Phạm Âm liếc về phía những con mắt xanh biếc hiện lên ánh huỳnh quanh bên cạnh, “Hình như càng nhiều hơn…”

“Đội ngũ đã ở phía trước, các ngươi phải ra khỏi Nhật Lạc bình nguyên trước lúc yêu ma tỉnh lại vào nửa đêm.” Szatler không nghe được tiếng nói thầm của Phạm Âm, chỉ nghiêm túc đối mặt với thực nhân ma. Đối mặt với sinh vật giảo hoạt thế này, không thể rời ánh mắt của mình đi được, cũng không thể có chút phân tâm nào.

“Phạm Âm…” Tinh Linh Vương nhẹ giọng gọi hắn.

Phạm Âm giơ tay nói: “Lần này ta tự mình lên.” Nói rồi giãy ra khỏi vòng ôm của Tinh Linh Vương, “Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, ta có thể bảo vệ bản thân.”

Stefans đập đập đôi cánh màu đen nho nhỏ, rơi lên trên vai Tinh Linh Vương, “A… Xem ra hắn lại muốn cho ngươi mất mặt…”

Tinh Linh Vương trầm mặc không nói lời nào.

Stefans tiếp tục nói: “Hơn nữa… là ở trước mặt của người lùn.”

“Stefans…” Tinh Linh Vương bỗng nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, “Con của ta đúng là rất đáng yêu nhỉ…”

“…” Đôi mắt màu vàng của Stefans nhắm lại, giống như có cảnh gì đó khiến nó cảm thấy không nỡ nhìn.

Ngay vào lúc này, khí độc trên Nhật Lạc bình nguyên lại bắt đầu mỏng bớt đi, ngay cả ánh trăng sáng sủa trên bầu trời đêm cũng mơ hồ xuyên thấu vào, mượn ánh trắng lờ mờ, Phạm Âm có thể thấy được đối diện với người lùn là hơn hai mươi con thực nhân ma, hắn thậm chí hoài nghi, trong số lượng lớn thế này có thể có Vu sư thực nhân ma ẩn núp không. Không biết có phải bởi vì do ánh trăng hay không, đám thực nhân ma đó lại bắt đầu rối loạn, chúng nó hiện ra cảm xúc bất an.

“Hỏng bét, đã trễ thế này rồi à?” Người lùn thì thào nói.

Phạm Âm tò mò sáp qua, “Này, đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta có tên, tên đầy đủ của ta là Szatler Hood Vand…” Người lùn lập tức nói, nghe nói người lùn rất tích cực ở một vài chuyện không quan trọng, tất nhiên đây lại là chuyện bọn họ cho rằng quan trọng.

“Được rồi, Szatler.” Phạm Âm rất không có lễ phép cắt ngang lời của Szatler, “Nói cho ta biết, chúng nó bị làm sao?”

“Nhìn…” Ánh mắt của Szatler vẫn đang nhìn chằm chằm chúng nó, “Khí độc đã bắt đầu mỏng đi, đám yêu ma lập tức sẽ tỉnh lại, chúng nó cũng sợ hãi yêu ma… ngươi biết bình thường ở trên Nhật Lạc bình nguyên chúng nó cũng chỉ có thể lượm lặt ăn những mảnh xương vụn yêu ma vứt lại, bây giờ các yêu ma tỉnh lại, chúng nó tất nhiên sẽ bất an.”

Khí độc sinh ra lúc yêu ma nơi này tiến vào kỳ ngủ đông, cũng giống như hơi thở rồng của tộc Rồng là lúc chúng nó ngủ mới có, cho nên chờ các yêu ma tỉnh lại, khí độc nơi này sẽ biến mất.

“Cũng chính là… nói…” Phạm Âm nhìn đám thực nhân ma toàn thân che phủ lân phiến mỏng manh nọ, ở dưới ánh trăng yếu ớt, có thể nhìn rõ mặt của chúng nó, bất luận là cái miệng dài hay là con mắt xanh biếc tròn tròn giống cá vàng của chúng nó thì đều kỳ dị nhô ra phía ngoài. Mà mặt của chúng nó cứng rắn như của loài lưỡng thể nào đó bị bóp méo thành một khuôn mặt nhân loại, vừa quái dị vừa khiến người dâng lên ý niệm sợ hãi.

“Chúng nó sẽ phát động tấn công ngay — trước khi yêu ma tới.”

Giọng nói thật thấp của Szatler khiến Phạm Âm nhíu mày. Lúc này, Stefans từ trên vai Tinh Linh Vương vỗ vỗ cánh bay lên, bay đến bên cạnh Phạm Âm, há miệng cắn cắn y phục của hắn.

“Stefans, đừng quậy, trở về bên cạnh phụ quân đi.” Phạm Âm xách con rồng mini màu đen ném về lại bên người Tinh Linh Vương, “Thật là, quấy rầy người khác chiến đấu.”

Tinh Linh Vương ôm lấy Stefans, cười nhìn nó, Stefans chỉ hừ lạnh một tiếng.

Một thực nhân ma khẩn cấp xông về phía Szatler, nó hiểu rõ, chờ khí độc biến mất, con mồi của chúng nó sẽ ngay lập tức trở thành của yêu ma, thậm chí ngay cả bản thân chúng nó cũng có thể trở thành thức ăn của đám yêu ma vô sỉ đó, cho nên chúng nó nhất định phải lập tức chế ngự những sinh vật này, sau đó kéo về từ từ hưởng dụng.

Trong chiến đấu, người lùn chưa bao giờ là kẻ yếu, bọn họ có lẽ không thành thạo ma pháp như các tinh linh, nhưng mà khả năng cận chiến của bọn họ tuyệt đối ở trên tinh linh, hơn nữa bọn họ tin tưởng dũng khí của bọn họ tuyệt đối lớn hơn tinh linh, đây là một yếu tố vô cùng quan trọng trong chiến đấu.

Người lùn Szatler giơ rìu phóng tới thực nhân ma đó, không có gì ngoài ý muốn, cái rìu sắc nhọn của gã chém thực nhân ma đó thành hai nửa, nhưng mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc người lùn toàn tâm toàn ý xông về phía thực nhân ma, chỗ đầu gối bỗng nhiên bị một vật cùn đánh trúng, bởi vì gã hoàn toàn không phòng bị, dựa theo định luật quán tính ngã xuống đất, mà móng vuốt sắc bén đồng thời còn nhiễm độc của thực nhân ma ở đối diện giết qua cũng chỉ kéo được một đường cong xanh biếc yếu ớt ở trên không.

“Thật tệ quá.” Giọng nói vui sướng của Phạm âm truyền tới, “Szatler thân ái, lần này là ta cứu ngươi.”

Sau đó liền nghe được tiếng vật nặng rớt ở trên mặt đất, đầu lâu thực nhân ma lăn xuống trước mắt khiến người buồn nôn. Người lùn phẫn nộ quay đầu, thấy được vẻ mặt dương dương đắc ý của Phạm Âm, trên tay của hắn là một mũi tên bạc, màu sắc lông vũ ở trên mũi tên kia cũng nhu hòa như ánh trăng ở quê hương, Phạm Âm như vậy mang theo mị lực mê người khiến người nhìn không chớp mắt.

“Ngươi đã cứu ta!” Người lùn cầm rìu rống lên với bán tinh linh, “Thực ra ngươi muốn giết ta chứ gì?”

“… Ài, đúng là lòng tốt của ta lại bị coi là ác ý.” Phạm Âm lộ ra vẻ mặt oan ức, “Lẽ nào người lùn đều xuyên tạc ý tốt của người khác như vậy sao?”

“Biến mẹ cái ý tốt của ngươi đi!” Người lùn gần như muốn nhắm rìu ngay Phạm Âm.

Lúc này phía sau vang lên một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, “Tinh linh và người lùn đến giờ vẫn không thể ở chung hòa thuận sao?”

o0o

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi