TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

Casino tráng lệ, vĩnh viễn tràn đầy tiếng cười và tiếng khóc, chỗ này chính là như vậy. Thiên đường và địa ngục đều ở nơi này.

Las Vegas vẫn luôn là thành phố có tỷ lệ tự sát cao nhất, tất nhiên điểm hấp dẫn nhất bây giờ của nó không phải là đánh bạc, nhưng nghề đánh bạc ở Las Vegas trước nay vẫn luôn chiếm tỉ lệ cao đến mức không ai có thể xem nhẹ.

Ở trong đống người tự sát đó, một phần lớn là người bản địa, một ít khác là ôm hy vọng đến thành phố này làm một cuộc tranh đấu cuối cùng, nhưng Las Vegas dường như chưa bao giờ cho những người này cơ hội. Dưới vẻ ngoài tráng lệ mê người của nó, thực ra không tha cho những người đó.

Có lẽ bản thân chính là một trong những người đó, Phạm Âm đột nhiên nghĩ như vậy, cười cười tự giễu.

“Vẻ mặt không tệ.” Ngụy vươn tay ôm lấy bả vai Phạm Âm, nghiêng đầu hôn lên thái dương của hắn, “Hy vọng không phải thua sạch mới tốt.”

“Thua sạch tôi sẽ đi tự sát.” Phạm Âm nở nụ cười, “Có lẽ… vậy cũng không tệ.”

“Tự sát à?” Ngụy cười khanh khách, “Làm sát thủ ở chỗ của X, có quyền tự sát hả?”

“Ngụy, anh thật đúng một tên đáng ghét.” Phạm Âm cũng nở nụ cười.

Đèn treo thủy tinh trong casino tỏa ra ánh sáng nhu hòa sáng sủa, tất cả phục vụ đều ăn mặc chỉnh tề, nho nhã lệ độ, khách cũng có dáng vẻ ung dung sang trọng.

Nếu như không gặp gỡ X, có lẽ bản thân vĩnh viễn cũng không đến được nơi như thế này nhỉ.



“Thực ra…” Ngụy nhíu mày nhìn Phạm Âm đang cười đến vui vẻ nói, “Em là cố ý chứ gì.”

“Ngụy, chẳng lẽ bây giờ không phải anh nên an ủi tôi sao? Tôi thua sạch tiền rồi, hơn nữa còn nợ casino một số tiền lớn.”

“Chúng ta sẽ bị nhốt vào nhà tù ở châu tự trị Nevada.” Ngụy nhức đầu lắc lắc đầu, “Sau đó chắc các cảnh ngục sẽ phát hiện hai chúng ta, một tên là sát thủ kiếm tiền dựa vào giết người, một tên khác là trộm.”

“Trộm?” Phạm Âm nở nụ cười, ngay cả mái tóc màu đen cũng giống như đang sáng lên, “Quá khiêm tốn rồi đó, anh bây giờ là kẻ cắp lớn toàn cầu đó nha, thiếu gia nhà Wista.”

“Nếu như… có thể vẫn luôn nhìn thấy nụ cười vui vẻ thế này của em.” Ngụy khe khẽ nở nụ cười, “Bị giam mãi ở nơi này cũng không sao.”

Trên mặt Phạm Âm vẫn là tươi cười, xuyên qua cửa sổ nho nhỏ của phòng tạm giam, có thể nhìn thấy bầu trời đêm bên ngoài. Bầu trời vốn xanh đậm bởi vì ánh sáng hóa học ô nhiễm mà biến thành màu đỏ sậm, ngay cả mặt trăng sáng tỏ vốn xinh đẹp cũng trở thành màu đỏ cam.

“Này, các anh có thể đi rồi.” Một cảnh sát gõ song sắt, “Có người đã trả tiền nợ đánh bạc cho các anh.”

Phạm Âm và Ngụy ra khỏi phòng tạm giam đã bị nhét vào một chiếc limousine màu đen, một người đàn ông ngồi bên trong, hắn nhìn bọn họ không nói một lời, sau đó dời ánh mắt đến chỗ khác.

Xe lái vào một biệt thự sang trọng, biệt thự trong đêm được ánh đèn nhu hòa chiếu sáng.

Hai người lặng lẽ theo người đàn ông xuống xe, đi vào biệt thự xinh đẹp kia.

“Đưa thiếu gia nhà Wista về Anh trước.” Người đàn ông trầm giọng nói, “Phái nhiều mấy người theo hắn, bảo vệ an toàn cho thiếu gia.”

Mấy người đàn ông áo đen bên cạnh đáp một tiếng, làm một tư thế “mời” với Ngụy. Ngụy nhìn thoáng qua Phạm Âm nói: “Vài ngày nữa tôi lại đến tìm em…” Sau đó nói với người đàn ông đứng bên cạnh Phạm Âm: “Này X, không được ức hiếp Phạm Âm đó, nếu không tôi sẽ cược tất cả vinh dự của gia tộc đấu một trận với anh.” Nói rồi xoay người đi ra khỏi biệt thự.

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, vươn tay kéo Phạm Âm đi lên phòng ngủ chính ở tầng hai.

“Đi tắm, tẩy sạch mùi thuốc lá trên người.” X đẩy mạnh Phạm Âm vào phòng tắm trong phòng.

Bởi vì chủ nhân của biệt thự đột nhiên đến trước, nên chưa làm tốt chuẩn bị đầy đủ, một lát sau người hầu đưa đồ ngủ của hai người lên.

Người đàn ông ngồi trên giường im lặng hút thuốc, một lát sau nghe được tiếng cửa phòng tắm mở, hắn dụi tắt thuốc vào trong cái gạt tàn tinh xảo.

Phạm Âm ra khỏi phòng tắm, đi tới cửa cầm lấy đồ ngủ, hắn có thể cảm giác được ánh mắt cực nóng của người đàn ông phía sau. Hắn nhanh chóng mặc xong quần áo, xoay người nhìn người đàn ông ngồi trên giường.

Người đàn ông này nhìn chừng hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn màu vàng được chải chuốt tỉ mỉ, nhu thuận nằm ở sau tai, trên người mặc âu phục tinh tế được cắt may thủ công, trên ngón áp út là một chiếc nhẫn cưới kiểu dáng nam phong cách đơn giản. Đôi mắt lam đậm của hắn nhìn mình, Phạm Âm chưa phát giác dời ánh mắt của mình đến chỗ khác.

“Tôi không phản đối em chơi với Ngụy…” Người đàn ông ngừng chốc lát lại nói: “Phạm Âm, lại đây.”

Mặc dù Phạm Âm rất không tình nguyện cũng chậm rãi lết qua, người đàn ông vươn tay ôm hắn vào lòng, dịu dàng hôn lên mái tóc dài màu đen của hắn. Bởi vì vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ẩm ướt, nhưng lại tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của dầu gội.

“Nếu như tôi không đến, hai người chuẩn bị vào tù hả?” Ngón tay bảo dưỡng cực tốt của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Phạm Âm.

“… Chuẩn bị tự sát.” Phạm Âm buồn bực nói.

Người đàn ông nở nụ cười, “Vì một chút tiền đó, em muốn tự sát?”

“Tôi chính là muốn tự sát.” Phạm Âm vẫn là giọng điệu này, “Tôi thua hết toàn bộ tiền, là bởi vì số tiền đó đều dùng mạng sống của người khác để đổi lấy… tôi muốn chết là bởi vì, tôi đã mắc nợ quá nhiều…”

Phạm Âm còn chưa nói xong, người đàn ông đã xoay người đè hắn ở trên giường, trong đôi mắt màu lam đậm cất giấu giận dữ mơ hồ, nhưng lại cố hết sức khiến giọng nói của bản thân nghe như bình tĩnh, “Tôi nói rồi, nếu như em không muốn giết người có thể làm tình nhân của tôi, số tiền đó có được so với em giết người sạch sẽ hơn nhiều.”

Phạm Âm nhắm mắt lại, cảm giác nụ hôn của người đàn ông mềm nhẹ rơi lên gáy. Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Giết người cũng là chuyện không còn cách nào khác, đây là vì lợi ích của quốc gia. Nếu như em không thông cảm cho tôi, tôi cũng không còn cách nào…”

“Giết cha của tôi cũng vì vậy sao?” Giọng nói của Phạm Âm lành lùng khiến người đàn ông khẽ run một cái, sau đó liền rơi vào sự trầm mặc khiến người lúng túng.

Qua rất lâu, người đàn ông khẽ nói: “Giết cha của em… là vì bản thân tôi.”

Dường như thế giới trong nháy mắt sụp đổ, Phạm Âm vẫn luôn tin tưởng, thoạt nhìn X là một người rất lãnh khốc, đó là bởi vì liên quan đến chức vị của hắn, hoặc là bởi vì để duy trì ổn định cho cả tổ chức, nhưng thực ra hắn là một người ôn nhu.

Lúc không còn đường để đi, run rẩy đứng trong mưa, là người đàn ông này đưa tay ra với mình… Nhưng, thật không ngờ, tạo thành tất cả mọi việc cũng là người đàn ông này.

Phạm Âm cảm thấy bản thân có thể ỷ lại người đàn ông bề ngoài lãnh khốc này, cho nên đặt hắn vào chỗ mềm mại nhất của mình. Nên lúc bị phản bội lại đau đớn và thê thảm như vậy, giống như tim bị người khoét đi một mảnh, máu chảy đầm đìa.

Dù đã biết đáp án, nhưng là từ trong miệng hắn nói ra, đã dập tắt tất cả hy vọng. Giống như thành phố xinh đẹp này, phá nát hy vọng và ảo tưởng cuối cùng của mọi người.

Giữa lúc này, ánh sáng xung quanh đột nhiên ảm đạm đi, sau đó tất cả đèn đuốc như phản ứng giây chuyền đều tắt hết, thế giới yên tĩnh lạ thường.

“… Quá khứ của ngươi thật kỳ quái.” Một giọng nói quen thuộc rơi vào trong đầu của hắn, “Cũng là một thế giới ta chưa bao giờ nhìn thấy.”

“Goos…” Phạm Âm nỗ lực tỉnh táo lại từ trong hồi ức, thân thể vẫn bị người đè nặng như cũ, nhưng không phải X, mà là đạo tặc Goos, “Vừa rồi… là hồi ức của ta?”

“Là quá khứ của ngươi?” Goos nở nụ cười, đôi mắt lam nhìn bán tinh linh xinh đẹp dưới thân, “Đoạn hồi ức này đã qua một trăm năm, ngươi nỗ lực muốn quên nó, mà nó…” Ngón tay của Goos nhẹ nhàng quét qua gò má xinh đẹp của Phạm Âm, quét qua cái cổ nhỏ dài, quét qua xương quai xanh phập phồng, dừng lại ở bên ngực trái, phía trên trái tim, “Mà nó, lại vẫn luôn kêu gào ở trong này, không chịu trật tự.”

“… Làm sao ngươi vào được trong giấc mơ của ta?” Phạm Âm nghiêng mặt sang bên, không nhìn khuôn mặt tươi cười của Goos, chuyện vừa rồi rõ ràng ở trước mắt, rõ ràng như mới hôm qua.

“Tinh linh thường sẽ không nằm mơ, nhưng mà nhân loại thì khác, trên người ngươi vẫn có huyết thống nhân loại.” Giọng của Goos vẫn là chất giọng kèm theo sự khéo léo như lúc bình thường, “Đánh cược của chúng ta, có lẽ ta sẽ thắng.”

“Cho dù ngươi biết được quá khứ của ta, cũng chưa chắc có thể mang quá khứ của ta đi được.” Phạm Âm nhìn đuôi mắt khẽ vểnh nơi đôi mắt lam kia, “… Lẽ nào ngươi cho rằng ngươi thắng chắc rồi sao?”

“Ta chỉ muốn thứ ta muốn.” Goos đột nhiên nở nụ cười, “Quá khứ của ngươi rất thú vị, ta muốn mang nó đi… hoặc là, mang cả ngươi đi đi luôn.”

“Ngươi muốn ta à?” Phạm Âm nhíu mày. Goos cười cười, không trả lời, đột nhiên cúi đầu, hạ xuống một nụ hôn ở trên đôi môi mềm mại của Phạm Âm, ngay sau đó với động tác nhanh chóng nhảy về phía sau.

Phạm Âm dùng đôi mắt đen căm tức nhìn cậu ta, trên cánh tay toát ra rất nhiều sợi tuyến màu bạc, quấn về phía cậu ta như dán lấy Goos. Sợi dây màu bạc cực mảnh giống như sợi thép, trong bóng đêm hiện lên sáng bóng của kim loại.

Mà bóng dáng thon dài kia của Goos, cũng theo những sợi tuyến bạc biến mất ở trong bóng đêm.

“Xì.” Phạm Âm cắn cắn môi, thu hồi sợi dây bạc, không gian đen tuyền trong nháy mắt vắng vẻ đáng sợ.

“Bé con?” Tinh Linh Vương nhìn Phạm Âm vẻ mặt buồn bực tỉnh lại khỏi giấc mơ, dáng vẻ nổi giận bừng bừng.

“… Không có gì, chỉ là mơ thấy một giấc mơ đáng ghét thôi.” Phạm Âm cắn cắn môi nhẹ giọng nói.

“Vậy sao?” Tinh Linh Vương không truy hỏi đến cùng, chỉ cúi đầu dịu dàng hôn lên trán của hắn.

“Phụ quân…” Phạm Âm vươn tay ôm lấy cổ của Tinh Linh Vương, tựa đầu ở hõm vai Tinh Linh Vương, nhẹ nhàng vuốt vẻ sợi tóc mềm mại màu bạc của y.

Tinh Linh Vương vươn tay khẽ sờ đầu của hắn, “… Nếu như không thích, không cần tiếp tục đánh cược cũng được, chuyện tìm Freya ta có biện pháp khác…”

“Không…” Phạm Âm lắc đầu, trêu chọc vuốt ve sợi tóc bạc, “Ta sẽ thắng… nhất định.”

Nhớ đến nụ cười trong bóng đêm của Goos, con người màu đen của Phạm Âm lộ ra giận dữ — có vài chuyện quá khứ ẩn trốn thật sâu không muốn bất luận kẻ nào biết, liên quan tới sỉ nhục, bi thương, yếu đuối không biết làm thế nào, tốt nhất là quên đi, tốt nhất là chôn thật sâu. Hành vi của Goos như đang khoét miệng vết thương thật vất vả mới khép vảy, nhìn nó huyết nhục lẫn lộn. Cho dù quá khứ đã qua một trăm năm vẫn không thể nào nào quên được, không cho phép bất luận kẻ nào chạm đến — bản thân có bao nhiêu yếu đuối ở thế giới phải thỏa hiệp đó.

o0o

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi