TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

Inardo vẫn còn đang chìm đắm trong bầu không khí thay đổi, hoàn toàn không để ý tới màn đêm đã buông xuống hay chưa. Lúc đã lên đèn thì rượu ngon miễn phí vẫn chưa từng ngừng cung cấp.

“Có lẽ chúng ta nên đi uống thêm ly nữa.” Phạm Âm chưa từ bỏ ý định nhìn quán rượu kinh doanh suốt đêm của khách sạn đối diện, “Chúng ta nên chúc mừng cho thắng lợi lần này, dưới điều kiện là miễn phí.”

“Bé con…” Tinh Linh Vương kéo bán tinh linh đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ vào trong lòng, “Ngươi nên học kiềm chế, cùng với biết dừng lại đúng lúc.”

Phạm Âm bĩu môi biểu thị không đồng ý, “Ta không có tín ngưỡng tôn giáo nào, tham lam cũng không phải sai lầm.”

“Điều này nghe giống với giáo lý của trận doanh Hắc Ám quá.” Tinh Linh Vương khẽ cười nói.

“Chẳng lẽ Thần tối cao thật sự tồn tại à?” Phạm Âm nói, dù sao trong tài liệu trước kia có nói, bên ngoài trái đất là vũ trụ, nếu như thật sự có Thần, đó chính là người ngoài hành tinh — vậy thì hắn ta cũng không quản được con người có tham lam hay không.

“Ta chưa bao giờ hoài nghi Thần có tồn tại hay không.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, “Thần tất nhiên tồn tại, không nhìn thấy không đại biểu cho không có.”

“Tất cả mọi người đều nói Thần đã biến mất.” Phạm Âm nhíu mày, “Coi bộ hắn ta hình như không được tích cực như Thần hắc ám nhỉ, hắn ta chả hề chấp nhất với thế giới này.”

Tinh Linh Vương cười cười, không nói gì, cúi đầu hôn Phạm Âm một cái, “Ta yêu ngươi, mặc kệ chiến tranh có đến hay không, Ager có thất thủ hay không, ta chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta.”

“Ta có thể ra chiến trường với ngươi, à, đúng rồi.” Phạm Âm nói chả thèm để ý chút nào nói “Tất nhiên còn có Stefans, ta biết nó vừa mới ngủ dậy nên có hơi đói, nếu như Szatler muốn đến, ta cũng sẽ không để ý.”

“Có lẽ ngươi bị người lùn lây bệnh rồi.” Tinh Linh Vương có hơi buồn phiền nhìn Phạm Âm, mặc dù cá tính của mỗi chủng tộc khiến cuộc sống sinh hoạt trên Ager muôn màu muôn vẻ, nhưng mà cá tính vượt ra khỏi chủng tộc, đúng là khiến người ta khó có thể tiếp thu rồi.

“Biết không?” Phạm Âm ôm cổ Tinh Linh Vương, tựa đầu lên cổ y, “Phía Đông đại lục rất thú vị, gặp được một vài người cũng rất thú vị.”

Tuy rằng Tinh Linh Vương không đồng ý với ý kiến của Phạm Âm, nhưng cũng không phản bác, bầu không khí cuồng nhiệt bên ngoài đối lập rõ ràng với bầu không khí bên trong phòng khách sạn.

“Có lẽ… chiến tranh sắp đến rồi.” Giọng nói của Tinh Linh Vương có vẻ sầu muộn.

“Chiến tranh ở Ager… là đại biểu của tử vong à?”

“Vô luận là trận doanh Quang Minh hay trận doanh Hắc Ám thì đều thế cả, không người nào may mắn tránh khỏi.” Tinh Linh Vương ôn nhu nói “Ta cần tiên đoán và chúc phúc của Freya, cô ấy là tế ti của Thần, cho dù… với tình huống bây giờ thì vẫn là như vậy, mặc kệ cô ấy có nguyện ý hay không — ta và Freya đều giống nhau.”

Phạm Âm đối với tử vong cũng không xa lạ, bởi vì trước đây hắn đã từng gặp rất nhiều lần, hơn nữa tự bản thân cũng đã trải nghiệm. Nhìn người khác đau khổ chết đi, như mình còn sống đã là hạnh phúc nhường nào, vậy cứ ở trong an nhàn thế này chậm rãi vượt qua dòng thời gian, cho đến tận cùng sinh mệnh của mình.

Trước đây Phạm Âm tất nhiên đã nghĩ như vậy, bởi nếu không nghĩ như vậy, trên lưng lại gánh vác quá nhiều sinh mệnh, quả thực không thể bảo đảm bản thân mình không nổi điên được.

Tội ác lớn nhất trên thế giới chính là giết chóc, X đã từng nói vậy.

Phạm Âm nhìn Tinh Linh Vương, mái tóc màu bạc của y buông thả, ánh lên màu sáng bạc tinh khiết, như muốn xua đuổi tất cả đồ vật không sạch sẽ ra bên ngoài. Phạm Âm từng nhìn thấy thiếu nữ đã chết chỉ dùng tóc của y để tiến vào Thụ Hải Wabenella mà yêu ma cũng không thể nào tiến vào được, nói rõ tóc của y có sức mạnh to lớn không cách nào tưởng tượng được.

Đôi mắt màu mặc lục của y thì giống như màu xanh lá sâu lắng trong Thụ Hải Wabenella, mang theo lắng đọng ký ức của thời gian và lịch sử, dịu dàng rồi lại cao quý. Tinh Linh Vương dường như là sự tồn tại thay thế cho Thần, Tinh Linh Vương vĩnh viễn đại biểu cho yên bình và chính nghĩa ở Ager, chứng kiến mỗi một trang lịch sử.

“Không cần lo lắng, bé con.” Nụ hôn dịu dàng của Tinh Linh Vương hạ xuống, mềm mại như cánh hoa khẽ lướt qua, “Chiến tranh đã trở nên quen thuộc. Ta sẽ bảo vệ Ager, không chỉ bởi vì trách nhiệm… Ta sẽ bảo vệ Ager có ngươi.”

Phạm Âm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận cái ôm của y, dịu dàng kiên định.

Y vẫn luôn tỉnh táo như vậy sao, y chưa bao giờ chán nản vì sự tuần hoàn không ngừng nghỉ thế này à, y thật sự có đủ kiên cường để gánh vác chức trách của Thần chứ?

Chẳng lẽ y tỉnh lại từ trong biển cả Viễn Đông, chỉ vì để người ta tôn kính thôi sao? Chẳng lẽ y chưa từng có lúc mờ mịt à…

“A, bán tinh linh, ngươi mắc chứng xương mềm hiếm thấy rồi hả?” Szatler nhìn chằm chằm Phạm Âm trong lòng Tinh Linh Vương.

“Ta… chỉ là hơi khó chịu.” Phạm Âm nhỏ giọng phủ định, cơ thể nam tính của tinh linh đúng là rất khó tiếp nhận loại chuyện như tình ái này.

“Phải không…” Szatler vẻ mặt phức tạp nhìn Phạm Âm đang được Tinh Linh Vương ôm trong lòng, “Ngươi muốn như vậy đi tìm Freya à?”

“Ta nghĩ Freya sẽ không để ý.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói.

“Ta vẫn nên xuống thôi.” Phạm Âm tuột khỏi người Tinh Linh Vương, tuy rằng phía dưới có chút đau, nhưng cũng không ảnh hưởng việc đi đường, Phạm Âm may mắn nghĩ.

Ba ngươi cộng thêm một con rồng mini ra khỏi cổng thành Inardo. Trên tường thành thật dày có rất nhiều vết cắt rất sâu cùng với vết máu đã khô, đủ để nói rõ xung đột giữa nhân loại và yêu ma mãnh liệt thế nào.

Con đường kéo dài, dõi mắt nhìn ra xa biến mất trong bụi cỏ cao cao, tựa như tương lai không biết trước được khiến người mờ mịt.

Nói tóm lại, thời tiết hôm nay vô cùng quang đãng, đám mây mềm mại như những chú cừu phì nộn đang nhàn nhã tản bộ trên không trung, hai bên đường hoa cỏ um tùm, chất dinh dưỡng có được sau chiến tranh bị mảnh đất này hấp thu toàn bộ, để cho những bụi cỏ này sinh trưởng thêm tươi tốt.

Ager chưa bao giờ từ chối chiến tranh, chỉ cần không phải hủy diệt, Ager đều có thể đạt được lợi ích từ trong đó. Sinh mệnh không ngừng, cho nên Ager vẫn cứ tồn tại, chỉ cần Thần của hắc ám không xuất hiện, yêu ma nhiều hơn hay nhân loại nhiều hơn, đối với Ager không có gì khác biệt cả — Đối với tinh linh cũng vậy. Trong ánh nắng dịu êm không có mùi của yêu ma, có lẽ cũng bởi vì Tinh Linh Vương đến nên đã rời đi — Người đàn ông này có được năng lực đó.

Phạm Âm mang ánh mắt vừa ước ao vừa ghen tị nhìn Tinh Linh Vương, Tinh Linh Vương chỉ cười dịu dàng.

Szatler vẫn đang cằn nhằn như cũ, “A, ta đã quên trả tiền cho tên bói toán kia rồi.” Gã nói với vẻ hối hận “Có lẽ gã ta sẽ cho rằng ta là tên lừa đảo.”

Tiếp đó gã nói hơn một tiếng về việc hối hận, sau đó phát thệ nhất định sau khi quay lại phải trả tiền cho tên kia, “Tuy rằng không nhiều tiền, nhưng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ta…” Người lùn nghiêm túc suy xét vấn đề này.

Dựa vào tấm bản đồ phức tạp Goos đưa tới, bọn họ đi tới phía trước một tòa Thần điện to lớn, trên đỉnh Thần điện là một bức tượng cô gái trẻ nhắm mắt điêu khắc từ cẩm thạch, bàn tay thon dài của cô nâng một chiếc cân thiên bình.

Một đầu cân thiên bình là một chiếc lông vũ, tuy rằng điêu khắc từ đá, nhưng nó có vẻ mềm mại như thật, tựa như chỉ một trận gió cũng có thể thổi bay nó xuống, một đầu khác là một khối bầu dục bất quy tắc, Phạm Âm biết đó là một quả tim, bởi vì có thể nhìn thấy được mạch máu gồ lên rõ rệt ở phía trên.

“Ta cảm thấy nó đang đập.” Szatler liều mạng nhìn chằm chằm quả tim làm từ khối đá kia, “Thật là kỳ dị, có lẽ còn mang theo chút tà ác… Nó thật sự là Thần điện của Thần tối cao hả?”

“Không cần nghi ngờ.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, “Đây là Thần điện của Thần tối cao.”

“Sao lại có người biểu thị hoài nghi chứ?” Một giọng nữ mềm mại truyền vào trong tai ba người, một nữ tinh linh đang đứng tại cửa Thần điện.

Cô có một mái tóc bạc như của Tinh Linh Vương, nhưng đó là kiểu tóc xoăn, độ dài của nó kéo đến tận mắt cá chân. Màu bạc đó xinh đẹp hệt như hạt cát phản xạ ánh trăng trên sa mạc. Đôi mắt màu xanh lam của cô khiến Phạm Âm nhớ tới Hawaii hắn từng đến du lịch trước đây, nó mang theo chút sắc lam ưu buồn như trong câu tuyên truyền: Giọt lệ cuối cùng của trái đất.

Làn da trắng nõn được trường bào tế ti bạch sắc che phủ, cô đứng trong bóng mờ của cột trụ Thần điện nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ ngươi sẽ đến, Huyền, thứ lỗi ta không thể ra ngoài tiếp đón ngươi, ngươi biết đó, người giống như chúng ta…” Cô ngừng chốc lát rồi nói tiếp “Luôn có chút thân bất do kỷ.”

*Thân bất do kỷ: thân thể không do bản thân làm chủ.

“Ta không để ý.” Tinh Linh Vương kéo tay Phạm Âm nhẹ nhàng đi lên bậc thang cao cao của Thần điện, cô gái trẻ làm từ đá trên đỉnh đầu tuy đang nhắm mắt, nhưng lại khiến mỗi người đều cảm giác được cô đang nhìn chăm chú vào bọn họ. Phạm Âm thật lo lắng cô không cẩn thận sẽ làm rớt chiếc cân thiên bình xuống.

Động tác của tinh linh vẫn luôn rất tao nhã, cho dù là lúc đi trên bậc thang, nhưng người lùn từ trước đến giờ không biết tao nhã là gì. Lưng gã đeo một túi hành lý lớn, chầm chậm di chuyển lên trên bậc thang cao lớn, vừa than phiền bậc thang quá cao, Thần điện của người lùn chưa bao giờ xây bậc thang cao đến vậy.

Cuối cùng bọn họ đến được cửa Thần điện, thấy được nữ tinh linh kia. Thực ra không cần nói cũng biết, nữ tinh linh này chính là Freya, là nữ tế ti duy nhất của tộc Tinh linh, nếu cô biết Tinh Linh Vương đến tìm cô, vậy thì cũng không có gì đáng kinh ngạc.

“Freya, nhìn ngươi có chút tiều tụy.” Tinh Linh Vương chậm rãi đi trên lối đi thông hướng Thần điện.

“Đúng vậy, bởi vì tháng bảy vừa đi qua.” Freya đi trước dẫn đường, “Thật vui vì ngươi có thể đến thăm ta, ngươi nên cởi chiếc áo choàng đó ra, là ai bảo ngươi mặc chiếc áo choàng khó coi đó vậy… nó khiến ngươi nhìn rất ngu xuẩn.”

Ánh sáng trong Thần điện rất tối, hoàn toàn khác biệt với Anh Linh điện ở Wabenella, cột trụ to lớn trắng toát kéo dài đến trên đỉnh Thần điện, biến mất trong bóng tối.

Trong Thần điện trống trải yên tĩnh không một tiếng động, giống như vô số yêu ma đang ngủ đông. Tay của Phạm Âm bị Tinh Linh Vương lôi kéo, đi theo Freya, mặc dù là Thần điện của Thần tối cao, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một chút bất an và cô độc.

Kiến trúc của tinh linh nhẹ nhàng tinh mỹ, tòa Thần điện này cũng vậy, chỉ là cảm thấy nhiều hơn vài phần lạnh lẽo, cho dù là Thần điện, đó cũng là làm từ đá.

Bóng lưng của Freya nhìn có vẻ yếu ớt mông lung, hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Tinh Linh Vương bởi vì cô đơn cho nên tạo ra vương quốc Tinh linh ở Thụ Hải Wabenella, còn nữ tế ti xinh đẹp này phải vượt qua năm tháng dài dòng như vậy thế nào, cô vẫn luôn ở trong Thần điện này sao? Không, không đâu, từ chỗ bà chủ khách sạn trước Nhật Lạc bình nguyên biết được, tuy rằng địa điểm cũng là ở Inardo, nhưng nói cho cùng thì bà chủ khách sạn cũng từng nhìn thấy Freya ở trên đường…

Phạm Âm vẻ mặt phức tạp nhìn nữ tế ti tinh linh, nữ tế ti hình như phát hiện ánh mắt của hắn, quay đầu khẽ mỉm cười với hắn. Nụ cười của cô tuy rất đẹp, nhưng bởi vì da của cô quá tái nhợt, nên Phạm Âm thấy da đầu mình nổi cả da gà luôn. Đội ngũ tiếp tục chậm rãi tiến tới, thời gian như ngưng lại ở xung quanh bọn họ, ngoại trừ tiếng bước chân nặng nhọc của Szatler, còn lại đều yên tĩnh. Như có vài thứ đè ép, khiến hô hấp của người ta cũng không khỏi bắt đầu trở nên nặng nề.

Bọn họ đi theo bước chân của Freya, vòng qua chính điện, đi vào phân điện bên cạnh. Phân điện rõ ràng sáng hơn chủ điện rất nhiều, mọi người không khỏi đều thở phào nhẹ nhõm, Freya dẫn bọn họ đi vào một căn phòng tương tự phòng xem bói.

“Không ngại trước khi tiên đoán, ta giúp ngươi xem bói trước được không?” Freya tao nhã ngồi xuống chiếc đệm lót màu đỏ phía sau bàn, sau đó cười nhìn Tinh Linh Vương, duỗi ngón tay thon dài, chỉ vào Tinh Linh Vương nói, “Nếu không thấy lạnh thì nên cởi áo choàng ra, Thần tối cao ở trên, xin ngươi hãy giữ gìn tôn nghiêm của tinh linh viễn cổ.”

“Ta thấy chiếc áo choàng này cũng không gây trở ngại chúng ta nói chuyện, Freya.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, đồng thời kéo Phạm Âm ngồi lên chiếc ghế trước bàn. Szatler hiển nhiên không tìm thấy chiếc ghế khác, nên gã đứng bên cạnh Tinh Linh Vương, tất nhiên Freya cũng không chuẩn bị chỗ ngồi cho Stefans, vì vậy Stefans đành phải tiếp tục nằm trên vai Szatler.

Trong phòng xem bói rất sạch sẽ, ánh nắng giữa trưa bên ngoài nghiêng nghiêng chiếu vào trong phòng, hạt bụi khẽ nhảy múa, dường như thời gian ở nơi này đã mất đi. Tinh Linh Vương vẫn chọn cởi áo choàng ra, mái tóc dài màu bạc như khiến cả căn phòng nhu hòa hẳn đi, ngay cả những tăm tối nơi góc tường cũng sáng hơn hẳn. Szatler sửng sốt nhìn Tinh Linh Vương, gã thấy rõ ràng Tinh Linh Vương tao nhã thế nào hiện ra ở trước mặt.

Đôi mắt màu mặc lục của y sâu lắng lại từ bi nhường nào, tựa như Thần minh đến từ trong lịch sử xa xôi. Ôn nhu mạnh mẽ còn cả từ bi, một tay y tạo nên nền văn hóa lịch sử rực rỡ cho tinh linh, bảo vệ tất cả sinh vật, tất cả chủng tộc sinh tồn dựa vào đại lục Ager để, chứng kiến những lịch sử bi thương rồi lại vĩ đại. Y bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, mang theo cảm giác hư huyễn không chân thật.

“Đây chính là con của ngươi à?” Freya khẽ hỏi, đôi mắt xanh lam của cô nhìn về phía Phạm Âm, cùng lúc đó Phạm Âm cũng nhìn lại cô. Từng trông thấy mắt của rất nhiều người, đều nói mắt là cửa sổ của tâm hồn, tâm linh phong phú hay nghèo nàn đều có thể từ trong con mắt của mình phản ánh ra. Nhưng Phạm Âm nhìn không thấu đôi mắt của cô, đôi mắt xanh lam của cô rất đẹp, hơn nữa còn tràn đầy sức sống, chỉ là lại không nhìn ra được tình cảm gì bên trong cả. Nói cách khác, Phạm Âm có thể thấy được dịu dàng và tình yêu ở trong mắt của Tinh Linh Vương, có thể thấy được quật cường và lương thiện ở trong mắt Szatler, có thể thấy được xảo quyệt và trào phúng ở trong mắt của Goos — Đối với Phạm Âm, điều này nhận biết rất đơn giản. Nhưng mà đối với nữ tế ti tinh linh này thì lại không được, con mắt của cô sống động xinh đẹp, hơn nữa tràn đầy tình cảm, nhưng ngươi lại không biết đó là loại tình cảm nào. Đây là một loại cảm giác rất khó hiểu.

“Linh hồn phức tạp.” Nữ tế ti tinh linh dịu giọng nói, “Rất đẹp — cũng đủ hấp dẫn bất luận kẻ nào.”

“Ta cũng cảm thấy vậy.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, bàn tay thon dài của y vẫn luôn đặt ở trên tay Phạm Âm.

Trên tay nữ tế ti có thêm một bộ bài, Phạm Âm nhíu mày, bởi vì một giây trước, trên tay cô không có gì cả.

Freya chậm rãi xếp bài: “Tuy ta vẫn còn năng lực xem bói tiên đoán, nhưng ta vẫn cần vật môi giới, việc chỉ nói suông ra đúng là không có căn cứ gì.” Nói xong Freya lại nhìn Tinh Linh Vương nói: “Ngươi có ngại có nhiều người vây xem không?”

“Không sao.” Tinh Linh Vương gật đầu.

Freya khẽ nở nụ cười: “Huyền, có lẽ ngươi sẽ hối hận.”

Đôi mắt màu mặc lục của Tinh Linh Vương tĩnh mịch, “Ta biết có một số việc chắc chắn sẽ xảy ra, hiện tại, hoặc là sau này, nhưng sự thật thì vĩnh viễn không thể nào che giấu được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi