TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

Căn phòng lại khôi phục yên tĩnh, sự yên tĩnh như của Thần điện vậy.

“Chúng ta nên đi xem thử.” Phạm Âm đứng lên, “Có thể gã thật sự sẽ… ta là nói, người lùn lúc nào cũng xung động cả.”

Stefans thoáng do dự rồi vỗ cánh theo sau, sau đó nằm lên vai Phạm Âm.

Trong Thần điện yên tĩnh lạ thường, mang theo chút tĩnh mịch giống hệt như tuẫn giáo, đá cẩm thạch lạnh băng như một mặt gương phản chiếu cảnh vật mờ nhạt ở trên mặt.

*Tuẫn giáo: vì tín ngưỡng tôn giáo nào đó mà hiến thân

Cột trụ và mái vòm cao vút hình cung ở giữa, cách mỗi cột trụ treo một ngọn đèn, Phạm Âm tò mò suy đoán là ai mỗi đêm thắp sáng nó, hay là nó sáng nhờ dùng ma pháp? Giống như ban đêm ở Thụ Hải Wabenella, vô số ánh đèn lóe sáng, nhu hòa mà ấm áp. Trên cột trụ màu trắng, điêu khắc biểu tượng tân bạch nguyệt của tộc Tinh Linh cùng đám dây leo ưu nhã đẹp mắt, tuy Phạm Âm khẳng định đó chỉ là dùng đá điêu khắc không hề có sự sống, nhưng nhìn từ phía xa cảm thấy những cây dây leo kia tràn đầy sinh mệnh lực.

Ủng dẫm lên đá cẩm thạch cứng rắn lạnh như băng, phát ra âm thanh vắng lặng, Phạm Âm thấy trong lòng có chút cảm giác thiếu tự tin. Loại cảm giác này rất ít xuất hiện, bởi vì bản thân hắn cũng biết mình là một người lấy bản thân làm trung tâm — hoặc có lẽ nói là tùy hứng. Đã rất lâu hắn không có loại cảm giác này, trong lòng như một mặt hồ tĩnh lặng, sau đó nổi lên những gợn sóng nho nhỏ, liên tục khuếch tán như cảm giác bất an.

Phạm Âm bước nhanh, hắn nhíu mày, trong lòng càng bất an, Thần điện thanh khiết quá mức, không biết từ lúc nào bắt đầu tản ra mùi máu tươi.

“Ngôi sao lấp lánh trên trời đêm, dẫn dắt ta đến con đường bên kia — lấy danh của tộc Tinh Linh để khế ước.” Phạm Âm nhẹ giọng niệm thần chú, tốc độ nhanh chóng tăng lên, giống như trên chân có thêm đôi cánh vô hình. Trên mặt đất không còn phát ra tiếng bước chân nữa, ngay cả hô hấp và tiếng gió cũng không còn nghe thấy, tốc độ của thần chú phong tinh linh vẫn dùng tốt nhất trong mấy thần chú tốc độ.

Càng là vào lúc nóng vội, con đường như càng kéo dài, con đường u ám thật dài lại không có bất kỳ thứ gì thắp sáng nó. Trong lòng Phạm Âm càng ngày càng bất an, bởi vì mùi máu càng ngày càng nồng. Bên tai vẫn không nghe thấy âm thanh gì cả, yên tĩnh đến mức khiến người muốn chạy trốn. Phạm Âm nhìn thấy một thứ khiến hắn cảm thấy quen thuộc, dài khoảng bằng cánh tay, nghĩ tới sinh vật hắc ám như một con chuột bị kéo dài. Mắt của chúng nó chợt lóe sắc đỏ hưng phấn, lần thứ hai nhìn Phạm Âm đói khát.

“Là gã không tốt…” Giọng nói nhẹ nhàng lại hơi trầm thấp của ám tinh linh vang lên, “Gã muốn dẫn ngươi đi, tất cả đều là lỗi của gã.”

Giọng nói của Kỳ có lẽ hơi nghiêng về âm nam trung, điều này khiến người nghe rất dễ chịu, như thanh âm của tinh linh rất ít có thể dùng trầm thấp để hình dung. Lời nói của Kỳ mang theo chút trách cứ và bướng bỉnh, rất dễ khiến người sinh ra ảo giác ‘hắn mới là đúng’.

Nhưng Phạm Âm biết, sự thật lại không phải như vậy.

Trước kia lần đầu tiên rời khỏi Thụ Hải Wabenella, đã biết được bản tính của loài sinh vật tham lam này, có lẽ là vì ăn. Chúng nó chẳng có hứng thú với thịt mấy, nhưng lại tràn đầy chấp nhất với mấy loại chất dinh dưỡng như máu, nội tạng.

Phạm Âm không ngờ Kỳ sẽ mang loại sinh vật hắc ám này vào trong Thần điện của Thần tối cao. Mà nội tạng của Szatler đang bị chúng nó cắn nuốt. Szatler thô lỗ mập mạp, vừa nãy còn tràn đầy tinh lực đã thành thức ăn của những thứ kia. Szatler ngã trên bậc thang đi thông ra ngoài điện, máu đỏ tiên diễm từ trong thân thể chảy ra, bụng bị xé ra thô bạo, nội tạng bên trong đang bị hai con vật giống như con chuột dài ăn rất nhanh. Máu còn dư lại chậm rãi biến thành màu đỏ sậm, như sinh mệnh lực đang mất đi, chảy qua đá cẩm thạch bóng loáng, chảy xuống bậc thang.

Phạm Âm từng nghe Szatler hát ca khúc khó nghe lúc gã uống rượu, cũng đáng ghét như rượu mật ong mang theo vị ngọt mà gã thích, phỏng chừng đó cũng là nguyên nhân người lùn mập mạp, đi đường vĩnh viễn lớn tiếng như vậy, giống như sợ người khác không nghe thấy.

Là tồn tại khác hoàn toàn với tinh linh, gần như hoàn toàn không có cách nào đàm phán với tinh linh. Tuy tinh linh không thích người lùn, nhưng trong ghi chép của chủng tộc bọn họ lại có ghi chép rõ ràng, tộc Người Lùn là chủng tộc thiện lương, bọn họ không biết nói dối, hơn nữa nhiệt tình chính nghĩa hơn bất cứ kẻ nào, cũng quán xuyến niềm tin của mình. Thủ công mỹ nghệ của bọn họ tinh xảo đến mức không có bất kỳ chủng tộc nào có thể sánh được, kỹ năng này của bọn họ vì đại địa tinh linh, vì khiến nguyên thạch trong mặt đất lột xác thành bảo thạch xinh đẹp nhất.

Thân thể của Szatler không chỉ mập mà còn lùn, gã lại không biết xấu hổ vì đó mà tự hào, Phạm Âm cũng nhìn ra được gã vẫn sẽ tiếp tục không biết xấu hổ mà tự hào. Nhưng tất cả lại đột nhiên chấm dứt ở nơi này.

“Đây là thứ gì!” Giọng của Stefans đột ngột vang lên, nó vỗ cặp cánh thịt nho nhỏ bay qua, lại dừng ở giữa không trung. Nó cũng không phải sợ những sinh vật hắc ám kia, nó chỉ là có chút… không dám tin, cũng không dám chạm vào máu của Szatler. “Đám sinh vật hắc ám chúng mày, không được ăn!” Nó thét to, “Trả lại! Trả lại toàn bộ thứ bọn mày đã ăn cho Szatler!”

Cảm tình của Stefans và Szatler chưa tới mức tốt, đối với Szatler thì Stefans nhìn như là sủng vật của Phạm Âm, yêu thú hoặc là sinh vật hắc ám gì đó.

Phạm Âm cũng thật không ngờ Stefans sẽ như vậy, hắn không kịp phản ứng.

Những thứ đang ở trong bụng Szatler ngẩng đầu, con mắt màu đỏ lóe lên ánh sáng hưng phấn, thức ăn càng nhiều càng tốt mà, chúng nó lúc nào cũng thích biến vật sống thành vật chết, sau đó lại ăn hết nội tạng của bọn chúng.

“Đây không phải thức ăn.” Kỳ nhẹ giọng nói, những con chuột kia thất vọng liếc mắt nhìn Stefans một cái liền cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn của mình.

Phạm Âm có chút hối hận, vừa nãy đã không kéo Szatler lại, thậm chí không nói nhiều thêm một câu. Những thứ kia còn đang tham lam ăn, chúng nó ăn rất chậm, giống như đang dư vị mùi vị của những nội tạng tuyệt vời kia.

Phạm Âm khẽ niệm thần chú, dưới chân hắn xuất hiện một ma pháp trận đường kính ước chừng một mét. Ma pháp trận như được khắc ở trên đá cẩm thạch sáng bóng, đường cong kỳ dị phía trong đan xen lẫn nhau, lóe lên ánh sáng êm dịu. Ở trong Thần điện hơi lộ ra u ám, ánh sáng kia lại kiên định dịu nhẹ không nói nên lời. Tựa như trong rất nhiều thơ ca có nói, ánh sáng lấp lánh khiến người kiên cường tín nhiệm, chiếu sáng vách tường tối tăm và lãnh địa bị Thần hắc ám xâm lăng.

Phạm Âm niệm thần chú chậm rãi rồi lại kiên định, cũng không lo lắng Kỳ sẽ cắt ngang, giọng điệu ưu mỹ của hắn vang lên ở trong Thần điện trống trải vắng vẻ, giống như đang đọc một phần minh văn.

Trên thân thể Szatler thoát ra một ngọn lửa, ngọn lửa lập tức bao quanh cơ thể của gã, điều này có lẽ nhờ vào cơ thể vẫn luôn trữ mỡ của gã.

Trong Thần điện thánh khiết thần thánh tràn đầy mùi cháy khét, cực kỳ không phù hợp với nơi này, nhưng mà, có ai để ý chứ?

Lúc cái chết không liên quan đến mình, thì người ta có thể dửng dưng không thèm để ý, Phạm Âm nhìn ngọn lửa đang nhảy múa, yên lặng nghĩ, giống như lúc trước mình làm sát thủ. Ngoại trừ tay run rẩy vào lần đầu tiên giết người, Phạm Âm chưa từng có cảm giác đặc biệt gì với những mục tiêu nhiệm vụ kia.

Thẳng thắn, nhiệt tình, bộc trực… những phẩm chất tốt đẹp ở trên thân của người lùn, Phạm Âm cảm thấy mình đang mai táng cho chúng nó.

Những con chuột đang ăn nội tạng kia trước là sửng sốt một chút, sau đó liền liều mạng tranh thủ thời gian với ngọn lửa, cắn nuốt ngụm lớn. Ngọn lửa nhìn như hoàn toàn không có tác dụng với chúng nó. Trước đây cũng vậy, đây là một loại sinh vật hắc ám kháng ma pháp của tinh linh, giống như trời sinh là dùng để khắc chế tinh linh vậy.

Đồng tử như con thoi vàng kim của Stefans nhìn thi thể bị đốt trọi cùng với những sinh vật giống như con chuột đang ngẩng đầu ở trong ngọn lửa, dùng đôi mắt màu đỏ nhìn mình chằm chằm. Ít nhất thì Szatler rất thân thiện, Stefans lặng lẽ nghĩ, tuy lúc mới đầu rất chán ghét Szatler, nhưng không nghĩ tới mình sẽ… khó chịu như vậy.

Thần chú của Phạm Âm vẫn đang tiếp tục, nghe như một phần minh văn rất dài, nhưng bi thương và chúc nguyện đó rất hợp với người chết.

Giống như một đường thẳng thăng bằng đột ngột dâng lên cao, trong ngọn lửa truyền đến tiếng khóc lóc của trẻ con, ở trong Thần điện này mang theo quỷ dị và cảm giác khiến người bất an.

Stefans nhìn kỹ, mới phát hiện những con chuột vốn không có biểu cảm bây giờ lại lộ ra vẻ mặt thống khổ, trong đôi mắt màu đỏ đều là căm hận và đau đớn, những tiếng khóc trẻ con bén nhọn chính là đến từ chúng nó.

“Ta rất ít khi nghe thấy chúng nó phát ra âm thanh.” Giọng của ám tinh linh ưu nhã lại từ tốn, “Có lẽ là do ta thích yên tĩnh.”

Mỗi lần chúng nó chuyển động một chút thì ngọn lửa liền trở nên càng dồi dào hơn một chút, phạm vi dần dần biến lớn, tiếng rên rỉ đau đớn của chúng nó càng ngày càng yếu ớt. Hình như cảm nhận được khí tức nóng bỏng của ngọn lửa, Kỳ từ từ đi đến bên cạnh Phạm Âm, “Ta không biết mỡ trên người chúng nó đủ để đốt lâu đến vậy.”

Phạm Âm yên lặng nhìn tro tàn của những thứ xấu xí kia bị khí lưu của ngọn lửa nóng bỏng hất lên không trung, sau đó không nơi tựa vào rơi xuống trên bãi cỏ bên dưới bậc thang Thần điện.

Của ngươi, toàn bộ trả lại cho ngươi. Phạm Âm nhìn đống tro tàn phiêu tán, chúng nó tản ra xung quanh khiến người ta suýt nữa quên đi tất cả mộng tưởng, như dưới bầu trời trong veo thời viễn cổ.

Của ngươi, toàn bộ trả lại cho ngươi. Phạm Âm nói khẽ trong lòng.

Chợt có một loại cô đơn, hệt như trên mặt đất bằng phẳng yên tĩnh toát ra một chồi non nho nhỏ, sau đó điên cuồng sinh trưởng, chiếm lĩnh khắp mặt đất. Phạm Âm bắt đầu có chút hoài niệm, mùa mưa ở Thụ Hải Wabenella, trong căn phòng yên tĩnh của Tinh Linh Vương, Tinh Linh Vương đặt sách trên đầu gối, ngón tay trắng nõn của y nhẹ nhàng vuốt ve trang sách, sau đó lật từng trang của nó. Tiếng mưa lúc đó rất nhẹ nhàng, cực kỳ giống nụ hôn ôn nhu của y, ngay cả thời gian dịu dàng cũng giống như dừng lại ở đó. Hơi thở ôn nhu yên bình, vô cùng hoài niệm. Cực kỳ giống oxy, không cảm giác được nhưng lại không có cách nào rời khỏi, mang theo luận điệu như số mệnh.

Szatler còn chưa kịp nhìn thấy nguyên thạch xinh đẹp chưa được điêu khắc trong mỏ khoáng ở Inardo, cũng không thể đi uống thêm một vò rượu mật ở chỗ kia, không thể trở về nhà được nữa, không thể trả tiền cho tên bói toán kia nữa. Tuy rằng có chút đáng tiếc… nhưng mà người chết thì chẳng thể làm gì cả. Phạm Âm cảm thấy may mắn vì mình không nhìn thấy cảnh Szatler chết, hắn nhất định sẽ rất hối hận… Nếu lúc đó tách ra ở Inardo thì tốt biết bao…

Lửa dần tắt, lộ ra tro tàn màu đen bên trong, thân thể của người lùn và thi thể của những con chuột trộn lẫn vào nhau. Một lát nữa, gió nhẹ của phía Đông đại lục sẽ thổi bọn họ tản ra, rơi vào trên bãi cỏ yên tĩnh mà cô đơn của Inardo.

“Ma pháp của ngươi tiến bộ rất nhiều.” Kỳ ôn nhu nói, sau đó nghiêng người khẽ hôn lên mặt Phạm Âm một cái, tựa như những người yêu vô cùng thân thiết, nụ hôn mềm nhẹ như cánh hoa.

Đôi mắt đen của Phạm Âm nhìn Kỳ, hắn có chút kinh ngạc, đôi mắt màu đen kia thâm trầm, giống như không chiết xạ ra được bất kỳ tia sáng nào, như màn đêm vĩnh hằng trong rừng rậm Hắc Ám.

“Nếu có một ngày.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Nếu như có một ngày, ngươi bị hắc ám đó ăn mòn, ngươi hy vọng ta sẽ làm thế nào.”

Kỳ ngạc nhiên nhìn hắn, trong đôi mắt đỏ xinh đẹp thoáng chốc đã lộ ra ý cười, “Nếu như ngươi cũng có thể đối đãi với ta như đối với người lùn vậy, ta sẽ vô cùng cảm kích.”

“Phải không?” Phạm Âm rũ mắt, “Ta sẽ tha thứ… tha thứ cho việc hôm nay của ngươi, bởi vì ta biết, ngươi chỉ là… không khống chế được.”

“Ngươi có thể hiểu… vậy là tốt nhất.” Kỳ cười khổ, Phạm Âm nhìn hắn, đây là lần đầu tiên Kỳ lộ ra vẻ mặt đó. Phạm Âm vẫn nhớ Kỳ lúc niên thiếu, bọn họ từng tình cờ gặp nhau trong rừng cây, cùng nhau ăn cơm trong thị trấn, cùng với những thỏa hiệp và không cam lòng của hắn khi ở dưới sức mạnh cường đại của Tinh Linh Vương.

Phạm Âm nhẹ nhàng xoay người: “Ta muốn ở một mình.”

Kỳ xách Stefans đang định theo sau lại: “Xin cứ tự nhiên.” Hắn ôn nhu nói, nhìn bóng lưng của Phạm Âm bị bóng tối của Thần điện che phủ, thả Stefans ra.

Stefans vỗ cánh, bay đến bên cạnh đống tro tàn, ngồi trên đá cẩm thạch cứng rắn lạnh lẽo, yên lặng nhìn.

Nó nhìn chúng nó bị gió thổi đi, sau đó vẽ nên một quỹ tích cô đơn trên không trung, nhẹ nhàng rơi xuống, yên tĩnh quay về mặt đất. Bầu trời xanh lam tinh khiết, tựa như bầu trời ở thời đại viễn cổ, xinh đẹp khiến người muốn buông tha tất cả mộng tưởng, cứ vậy yên lặng nhìn. Sinh mệnh kết thúc đơn giản thế kia, bầu trời mặt đất, tất cả đều không thay đổi, Stefans cảm thấy thế giới này yên tĩnh đáng sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi