TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

Phạm Âm cảm thấy thân thể đang nóng lên, có lẽ do máu huyết đã hoàn thành tuần hoàn, hoặc chỉ bởi vì đơn thuần là như vậy. Hắn nhìn ra được Tinh Linh Vương đang nhẫn nại mà loại nhẫn nại này khiến Phạm Âm cảm thấy hưng phấn. Hắn đã không muốn để ý tới rốt cuộc tại sao Tinh Linh Vương lại ném một mình hắn ở phía Đông đại lục tràn đầy yêu ma mà không tới cứu hắn.

“Phụ quân, tại sao không nói chuyện…” Phạm Âm khẽ nói, tay từ trên cổ Tinh Linh Vương trượt xuống, cách lớp áo vuốt ve lồng ngực y, “Những ngày này ngươi làm gì, chẳng lẽ… không nhớ ta sao?”

Ánh mắt màu mặc lục của Tinh Linh Vương rất sâu, mang theo ẩm ướt, y há miệng lại không phát ra âm thanh.

Phạm Âm còn muốn nói gì đó, nhưng hắn thấy được lực tự chủ trong con mắt mặc lục đã tan vỡ, mang theo cuồng nhiệt.

Hắn cảm thấy thân thể mình ngã mạnh lên giường cạnh đó, có loại cảm giác ù tai tương tự như bị phong ấn. Còn chưa kịp phản ứng chuyển gì xảy ra, sức nặng của một người khác đã đè lên.

Giữa bọn họ không phải lần đầu tiên, nhưng lần này Phạm Âm phát hiện y càng thô bạo, tuy rằng trong thân thể đàn ông luôn có chút ít ước số bạo lực, nhưng mà Tinh Linh Vương cũng như vậy sao?

Tay của Tinh Linh Vương mò vào trong áo hắn, lúc men theo eo hắn đi lên, người hắn không tránh khỏi cứng đờ. Hắn nghĩ tới ngón tay trắng nõn mềm mại lại tràn đầy sức lực của chủ nhân Thụ Hải Wabenella, điều này khiến cả người hắn trở nên hưng phấn.

Bọn họ tách rời cũng không lâu, nhưng hắn lại rất nhớ cái ôm của Tinh Linh Vương, Phạm Âm buồn phiền nghĩ, mình đúng là đã quen ỷ lại người khác.

Hắn cảm thấy đôi tay của mình bị kéo qua đỉnh đầu, Tinh Linh Vương cuồng nhiệt hôn cổ hắn, hắn có thể thấy được những sợi tóc màu bạc xinh đẹp. Hai cổ tay của mình tựa như bị ma pháp khống chế, không nhúc nhích được chút nào cả, thực tế hai cổ tay chỉ bị Tinh Linh Vương giữ lại mà thôi.

Tuy hắn biết lực lượng của Tinh Linh Vương mạnh mẽ, nhưng hắn chưa bao giờ biết lại bạo lực như vậy.

“Chờ, chờ một chút phụ quân!” Phạm Âm hét lớn, quần phía dưới đã không thấy, làn da trắng nõn hiện ra màu hồng phấn — chắc do liên quan tới chuyện máu huyết trở lại. Hai chân bị tách ra, eo cũng bị nâng cao, hắn trợn mắt nhìn Tinh Linh Vương.

“Ngươi có thể dịu dàng một chút hay không!” Phạm Âm bất mãn nói, hai tay bị giữ trên đỉnh đầu, một chút sức lực cũng không dùng được, vặn vẹo cơ thể như là đang dụ dỗ đối phương.

“Ta sẽ dịu dàng.” Tinh Linh Vương nói, thân thể bởi vì trêu chọc đó mà nóng lên.

Y cúi đầu khẽ hôn bờ môi mềm mại của Phạm Âm đang bị y giam cầm ở dưới thân, nhưng không thả hai tay bị giam trên đỉnh đầu ra.

Ngón tay Tinh Linh Vương thăm dò bên trong cơ thể Phạm Âm, y cảm giác được bên trong khẩn trương, hơn nữa cố gắng thả chậm động tác, đây đúng là một khảo nghiệm đối với lực tự chủ.

Biết phản ứng của người này trên giường không giống bình thường, Phạm Âm nhìn Tinh Linh Vương, ngũ quan của y không có gì thay đổi, lông mi rất dài, mắt màu mặc lục rất đẹp, đường nét khuôn mặt dịu dàng cân đối. Nhưng dáng vẻ nheo mắt dũng mãnh bây giờ của y Phạm Âm lại chưa thấy bao giờ. Phạm Âm chợt nhớ đến bức bích họa ở thư viện tinh linh, tuy Tinh Linh Vương luôn tạo cho người khác một loại khí chất tương tự như pháp sư, nhưng thực tế hắn là một chiến sĩ. Người đàn ông này đã từng lãnh đạo các chủng tộc trên đại lục Ager mấy lần chiến đấu thảm thiết với Thần Hắc Ám…

“Ngươi đang nghĩ cái gì?”

“Không có gì…” Phạm Âm nghiêng đầu, hắn cảm giác được ngón tay của Tinh Linh Vương trăn trở trong cơ thể mình, hắn nhìn thấy bên ngoài viện nở đầy hoa, bàn ghế mà bọn họ thường ngồi, hết thảy đều lộ ra yên tĩnh bình hòa như vậy, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Giống như bọn họ chưa từng rời khỏi nơi này, chưa từng đi qua phía Đông đại lục, không gặp Freya và Kỳ, không gặp phải người lùn lắm mồm hơn nữa lại cùng gã đi du lịch…

“Nhìn ngươi rất không chuyên tâm.” Tinh Linh Vương ôn nhu nói, y cúi đầu hôn khẽ lên trán bán tinh linh, theo hốc mắt hôn xuống mí mắt.

“Ta tưởng ngươi mất trí nhớ.” Phạm Âm nhẹ giọng nói.

“Hả?” Tinh Linh Vương không dừng động tác, nụ hôn của y vẫn tiếp tục dời xuống, hôn xuống chiếc cằm có đường cong tao nhã mê người của Phạm Âm.

“Ta nghe Freya nói.” Phạm Âm nói, “Lúc ở phía Đông đại lục, không phải ngươi bởi vì điều này mà rời khỏi Thần điện sao?”

“… Đúng vậy, điều Freya nói với ngươi không sai.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, “Vị Thần kia… luôn thích chơi chút trò bịp bợm, có điều ta luôn có biện pháp đối phó với hắn.” Y từ từ rút ngón tay ra, trấn an thân thể căng thẳng của Phạm Âm, “Thần khiển cũng không phải tuyệt đối.”

“Có ý gì.” Phạm Âm chống nửa người trên dậy nhìn Tinh Linh Vương, “Ta không hiểu… ý của ngươi.”

“Ta từng nói với Freya, nếu cô ấy vẫn luôn nghĩ như vậy, Thần khiển sẽ một mực kéo dài nữa.” Tinh Linh Vương nói, “Ngươi biết đó, có một vài thứ tồn tại dựa vào ý chí, ngươi tin tưởng nó là thật thì nó chính là thật, ngươi tin nó không tồn tại vậy nó sẽ biến mất.”

“Nghe có chút thâm ảo.” Phạm Âm lẩm bẩm nói, “Ngươi nhớ ra ta lúc nào?”

“Sau hai ba ngày trở lại đã nhớ ra.” Tinh Linh Vương suy nghĩ một chút nói, “Dù sao trong căn phòng này… khắp nơi đều là đồ vật của ngươi.”

Ngày đó sau khi y tỉnh lại ở Thần điện, nhìn thấy Freya thì biết Thần khiển đã phủ xuống. Y biết mình chắc chắn đã quên một vài chuyện quan trọng, nhưng tiên đoán về chiến tranh cũng rất quan trọng, y phải lập tức đem tiên đoán về Thụ Hải Wabenella, ngôi sao của Thần Hắc Ám đã rơi xuống, chiến tranh lập tức phải bắt đầu.

Sau hai ba ngày trở lại Thụ Hải, hắn liền nhớ ra Phạm Âm. Y hẳn nên lập tức đi đón Phạm Âm, nhưng y lại không đi. Y biết Phạm Âm là người như thế nào, có lúc Phạm Âm lộ ra tự tin quá mức với sức mạnh của bản thân, hoặc là quá hiếu kỳ, đây có lẽ do có liên quan tới dòng máu nhân loại trong cơ thể Phạm Âm. Cho đến khi Rood phong ấn lực lượng của Phạm âm, khiến Phạm Âm trở thành một nhân loại bình thường. Y vốn định đi đón Phạm Âm, không ngờ Phạm Âm lại tìm được Lotus — yêu ma quý tộc đến từ phía Bắc đại lục.

Bắt đầu từ khi sức mạnh của Phạm Âm bị phong ấn, y vẫn luôn nhìn Phạm Âm, Phạm Âm nhất định không biết.

“Thật quá đáng đó phụ quân.” Ngón tay Phạm Âm khoác lên bả vai Tinh Linh Vương, “Tại sao không đến phía Đông đại lục đón ta chứ, thiếu chút nữa ta bị thực nhân ma nướng ăn rồi.”

“Bọn chúng không ăn đồ chín.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, “Hơn nữa… Bây giờ ngươi hẳn đã rõ, chỗ nào mới là nơi an toàn nhất?” Phạm Âm kinh ngạc nhìn Tinh Linh Vương, hắn chợt hiểu rõ ý đồ của Tinh Linh Vương.

“Ager không hề an toàn như trong tưởng tượng của ngươi.” Tinh Linh Vương ôn nhu nói, “Ta nghĩ ngươi bây giờ nên hiểu rõ, lần này nhờ có Lotus… nếu không gặp được hắn, ngươi sẽ trở nên thế nào?”

Phạm Âm biết lời của người đàn ông này rất đúng, người đàn ông này cố ý không đi tìm hắn, là muốn hắn hiểu rõ, nơi an toàn chỉ có vương quốc Tinh Linh. Tinh Linh Vương đã từng nhiều lần bảo hắn cam kết không rời khỏi Thụ Hải Wabenella, không rời khỏi Tinh Linh Vương, Phạm Âm luôn câu có câu không trả lời, cho nên Tinh Linh Vương mới…

“Ngươi vẫn luôn nhìn ta sao?” Phạm Âm hỏi.

“Đương nhiên.” Tinh Linh Vương đương nhiên nói, “Tuy gần đây ta bận về chuyện chiến tranh, nhưng ta vẫn luôn nhìn ngươi.”

“Vậy ngươi cũng nhìn thấy Blake…” Đè trên người ta đêm hôm đó sao? Phạm Âm chột dạ không dám nói ra, tuy về chuyện này hắn cảm thấy mình cũng không phạm phải sai lầm gì.

“Nhìn thấy.” Tinh Linh Vương áp sát Phạm Âm, y có thể nhìn thấy rõ đỏ ửng trên gò má Phạm Âm, “Ta rất hài lòng về biểu hiện của ngươi.”

“Vậy sao…” Phạm Âm chột dạ nghiêng mặt đi, ngay sau đó nhận ra rằng, Tinh Linh Vương lại ném một mình hắn ở phía Đông đại lục, người nên chột dạ là Tinh Linh Vương, vì vậy đôi mắt đen của hắn trừng Tinh Linh Vương.

Tinh Linh Vương vô tội nhìn hắn, Phạm Âm vẫn trừng Tinh Linh Vương, hắn nhớ tới khí hậu đáng sợ ở phía Đông đại lục cùng với đám thực nhân ma giương nanh múa vuốt kia, mà người này lại nhàn nhã ở trong Thụ Hải Wabenella nhìn hắn.

Phạm Âm nhìn Tinh Linh Vương, ngón tay từ bả vai từ từ vuốt ve xuống eo của y, đường cong thân thể y có loại tao nhã và lực lượng không thể tưởng tượng nổi, mỗi một bắp thịt kéo căng, giống như dây cung được kéo căng. Khác với chiến sĩ, làn da của y trắng nõn nhẵn nhụi, trên người cũng không có vết sẹo, đẹp đến mức khiến người khác chảy nước miếng. Rõ ràng mọi người đều là tinh linh, tại sao phải chênh lệch nhiều như vậy chứ.

“Vẫn còn giận sao?” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, giọng nói bởi vì tình dục mà trở nên khàn khàn.

“Oh, tất nhiên.” Phạm Âm lập tức nói, “Ngươi biết thời tiết nơi đó rất nóng không, nơi đó khắp nơi đều là yêu ma gì gì đó, thân thể ta lúc đó còn yếu hơn nhân loại… a…”

Phạm Âm rên rỉ một tiếng, ngay sau đó môi đã bị môi người kia phủ lên, hiển nhiên Tinh Linh Vương cũng không chịu được trêu đùa của hắn, đột nhiên đè hắn dưới thân. Hắn cảm giác được một cơn đau đớn, hắn tất nhiên biết loại đau đớn này, phân thân của người kia tiến vào hắn.

Hắn bị buộc ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài nắm chặc bả vai Tinh Linh Vương, đầu ngón tay thuận tiện quấn lấy những sợi tóc bạc xinh đẹp của Tinh Linh Vương.

Tuy thời gian bọn họ tách ra rất ngắn, ở trước mặt tinh linh bất tử tất nhiên không tính là gì, nhưng lại đã cách một đoạn thời gian với thân thể của Phạm Âm.

Hai người thở gấp chậm rãi thích ứng, sau đó biến thành khoái cảm mang theo tê dại. Lúc Tinh Linh Vương bắt đầu chuyển động, Phạm Âm ôm chặc y, khoái cảm cuốn tới, con mắt đen tràn đầy tình dục.

Hắn há miệng muốn nói gì đó, nhưng phát hiện mình phát ra lại là tiếng rên rỉ nhỏ vụn mê người, như đóa hoa nở rộ trong đêm tối tỏa ra hương thơm mê người.

Tuy rằng thân thể khôi phục thể chất tinh linh, nhưng Phạm Âm cảm thấy bản thân vẫn sắp bị tháo rời. Hắn thật sự không hiểu, một Tinh Linh Vương nguy hiểm mà kịch liệt như vậy làm thế nào biến thành một người đàn ông nhã nhặn vô hại tự kiềm chế vào ngày thường.

Sau đó, Phạm Âm ở trong lòng Tinh Linh Vương thở dốc, một lúc lâu không nói gì.

“Ta suýt bị người làm chết…” Bán tinh linh lẩm bẩm nói, bây giờ hắn ngay cả đầu ngón tay của mình cũng không nhúc nhích nổi, giống như vận động vừa nãy đã rút hết toàn bộ sức lực trong cơ thể hắn.

Tinh Linh Vương ôm hắn, nheo đôi mắt màu mặc lục, Phạm Âm có chút lo lắng nhìn Tinh Linh Vương.

Tinh Linh Vương thấy Phạm Âm lộ ra vẻ mặt đề phòng thì nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng hôn lên tai hắn.

Tinh Linh Vương thoải mái ôm hắn, đã rất lâu không vuốt ve hắn hôn hắn, thậm chí chân thật nhìn thấy hắn. Y đến bây giờ bắt đầu không tin bản thân lại ném Phạm Âm ở phía Đông đại lục, để Phạm Âm cách mình xa như vậy.

Y thích ôm Phạm Âm như vậy, thậm chí không liên quan đến tình dục, cảm giác đó rất tốt, khiến y thả lỏng. Ngón tay thon dài của y nhẹ nhàng quấy nhiễu mái tóc dài của Phạm Âm, khiến mái tóc đen nhu thuận kia trượt qua ngón tay của y.

“Nhìn ngươi có chút buồn ngủ.” Y ôn nhu hôn môi bán tinh linh trong lòng, bọn họ đã làm mấy lần, máu tinh linh trong Phạm Âm chỉ vừa mới lưu chuyển trong cơ thể, tất nhiên Phạm Âm sẽ cảm thấy rất mệt.

“Đó là tất nhiên, nếu đổi thành ngươi ở dưới, ngươi cũng sẽ mệt.” Phạm Âm nhắm đôi mắt đen lại, lẩm bẩm nói.

“Vậy ngoan ngoãn ngủ đi.” Y để Phạm Âm tựa lên vai của mình, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh mai của Phạm Âm.

Người trong lòng lơ mơ đáp một tiếng, Tinh Linh Vương nhẹ nhàng nói: “Ghen lúc nào cũng tới cùng với yêu… ngươi biết mà.”

Có lẽ bán tinh linh quá mệt nên đã tiến vào giấc mơ, có lẽ giọng nói của Tinh Linh Vương quá khẽ, tóm lại Phạm Âm không nghe thấy câu này.

Tay kia của Tinh Linh Vương đưa lên, vẽ một vòng trong không trung liền xuất hiện cảnh tượng trong Thụ Hải Wabenella, một thanh niên tóc vàng tuấn mỹ đang đứng nơi đó.

Tay của Tinh Linh Vương dịu dàng vuốt ve bán tinh linh đã ngủ ở bên cạnh, trong con mắt mặc lục lộ ra loáng thoáng ý cười.



Hắn không biết ma pháp trận dịch chuyển kia làm thế nào yên lặng không tiếng động xuất hiện phía sau bọn họ, nếu không phải hắn thoáng nhìn thấy ánh sáng ma pháp nhu hòa phía sau thì chắc ngay cả Phạm Âm biến mất lúc nào hắn cũng không biết.

Hắn không hề biết tốc độ dịch chuyển của ma pháp trận lại nhanh chóng mà lặng yên không một tiếng động như vậy. Bộ dáng Phạm Âm từ khi bắt đầu tiến vào cánh rừng này đã rất không thoải mái, trời mới biết bây giờ hắn như thế nào, Phạm Âm ngay cả một nhân loại cũng đánh không lại…

Có lẽ lúc đó hắn nên khuyên Phạm Âm không nên tới nơi này, hoặc là dứt khoát trực tiếp mang Phạm Âm đi. Blake buồn bực nghĩ, khu rừng này rất lớn, lớn đến mức không cách nào tưởng tượng nổi, nơi này hoàn toàn giống như một thế giới độc lập khác. Nơi này âm u lại tràn đầy sức sống — Sống ở nơi này là tinh linh cổ xưa nhất trên thế giới, đối với Ager thì tinh linh viễn cổ tồn tại giống như Thần vậy.

Hắn đi qua mặt đất bị đám lá rụng thật dày che phủ, hắn có thể cảm nhận được được sự mềm mại và lịch sử lâu đời của chúng nó, trong tay hắn cầm một thanh đao màu đen, cảm giác lạnh lẽo khiến hắn tỉnh táo lại, như những năm tháng nguy hiểm đã từng trải qua kia.

Phạm Âm là bán tinh linh, hơn nữa lớn lên trong rừng rậm này, các tinh linh chắc hẳn sẽ không làm gì hắn, dù sao tinh linh cũng là người ủng hộ Thần tối cao, nhưng bây giờ không thấy hắn, trong lòng lại tràn đầy bất an. Blake thừa nhận, hắn muốn thấy Phạm Âm, thấy Phạm Âm ngay lập tức.

Hơn nữa Blake rất bất mãn với tinh linh đã mang Phạm Âm đi. Bọn họ có thể quang minh chính đại tới dẫn hắn đi… Blake không hiểu.

Có lẽ có chút liên quan tới cha nuôi của Phạm Âm, Blake nghĩ, nhưng hắn suy nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra Galanodel là họ của gia tộc nào.

Trên thanh đao màu đen của hắn dính máu, hắn không thèm để ý cầm nó tiếp tục đi về phía trước, tuy hắn không biết tại sao trong rừng rậm này lại có một vài thứ nguy hiểm sinh sống, nhưng hiển nhiên đã chứng minh hắn đi đúng đường.

“Ngươi không nên đi về phía trước nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi