TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

Thành trấn này rất lớn, đường phố cũng rất gọn gàng sạch sẽ, tường thành cao lớn lại kiên cố, cho người ta đủ cảm giác an toàn.

Phạm Âm đi ở trong đám người, số người trong tòa thành trấn này lại nhiều đến bất ngờ, tuy rằng có một phần nhỏ là yêu ma, nhưng coi bộ hình như sống chung với nhau rất tốt. Hiển nhiên nhân tộc phía Đông đại lục nhiều hơn so với mấy đại lục khác, tốt xấu trước mắt khi đối mặt chủng tộc khác, một phương yếu thế lựa chọn quần cư và đoàn kết, vậy mà lại sinh sống an toàn. Thực tế, Phạm Âm cũng không nói rõ được, là chiến tranh giữa các nước chết nhiều người hơn, hay là các loại yêu ma ăn người nhiều hơn.

Cảm giác ở giữa đồng loại thật tốt, nhân loại xem đó là đương nhiên, mặc dù bọn họ phần lớn thời gian đều giả dối mà bạc tình.

Phạm Âm dừng lại trước cửa công hội Lính Đánh Thuê, bảng hiệu làm bằng gỗ Du dưới ánh sáng mặt trời lộ ra phong cách cổ xưa mà đại khí, phía trên khảm viền vàng xinh đẹp cùng với huy hiệu của công hội Lính Đánh Thuê.

Phạm Âm đi vào công hội, hình dung của lính đánh thuê ở trên đại lục Ager vĩnh viễn đều dùng “thô lỗ”, hiển nhiên, phía Đông đại lục cũng không đặc biệt đi thay đổi đặc tính của lính đánh thuê. Mùi khói mùi rượu tràn ngập nơi xa hoa này, cái này cũng không thể trách bọn họ, bởi vì bọn họ từ trước đến nay chỉ sống ở hôm nay — nếu hôm nay không thể phóng túng, ngươi phải chờ đến lúc nào mới có thể phóng túng?

Tuy tính tình của bọn họ tự do lỗ mãng nhưng lại hấp dẫn du ngâm thi nhân làm thơ cho bọn họ — đương nhiên chỉ là số ít, nhưng giá trị của lính đánh thuê trong lịch sử Ager là cực kỳ quan trọng.

Nhưng mà… khóe mắt của Phạm Âm quét qua đám lính đánh thuê, yêu ma thông thường sẽ không làm lính đánh thuê, yêu ma có tính địa vực rất mạnh, nếu như không có chuyện đặc biệt thì sẽ không rời khỏi lãnh địa của mình. Cho nên lính đánh thuê của công hội Lính Đánh Thuê phần lớn là nhân loại, mà trong nhận thức của tất cả chủng tộc, nhân loại là chủng tộc yếu ớt nhất, mặc kệ ma pháp sư của bọn họ hay là chiến sĩ, nhưng tất cả các chủng tộc cũng không thể không thừa nhận, nhân loại ở trong sinh mệnh ngắn ngủi của mình đã tạo ra lịch sử đẹp đẽ.

Phạm Âm do dự một chút, vẫn quyết định suy nghĩ cho con đường phía trước của mình, dẫu sao bất luận là Nhật Lạc bình nguyên hay là Thụ Hải Wabenella, đều không phải nơi nhân loại có thể đi qua nhẹ nhõm. Phạm Âm thở dài, hy vọng Rood chỉ dành cho hắn một trò đùa, hy vọng phong ấn kia có hạn định, đến giờ phong ấn sẽ tự động cởi ra…

Nghĩ đến khuôn mắt tươi cười của Rood, Phạm Âm lần nữa chán nản thở dài một cái.

Hắn chậm rãi đi ra khỏi công hội Lính Đánh Thuê, không phải cảm thấy nhân loại không có năng lực, hắn chỉ là không muốn mạo hiểm mà thôi.

Thành trấn này nhìn có lịch sử lâu đời như vậy, bởi vì nó nằm ở trên con đường giao thông quan trọng, Phạm Âm chậm rãi đi ở trên đường, có lẽ còn phải nán lại nơi này một khoảng thời gian. Không tùy tiện mạo hiểm, là thói quen hắn dưỡng thành lúc làm sát thủ. Có vài thói quen một khi dưỡng thành thì rất khó từ bỏ, dù sao những thói quen này liên quan đến tính mệnh duy nhất của bản thân. Hy vọng sẽ không để hắn đi đến chung cuộc sinh mệnh của mình, dù sao bây giờ hắn chỉ là một nhân loại mà thôi, hơn nữa nghe nói bán tinh linh cũng sẽ có tuổi thọ, hắn có chút lo lắng, nếu không có cơ hội, chẳng phải là phải ở nơi này đến lúc chết…

Càng nghĩ càng chán nản.

Phạm Âm nhàm chán tựa lên tường, nhìn người đến người đi. Thành phố ở phía Đông đại lục hình như rất thú vị, hắn còn nhớ người lùn dong dài kia, cũng nhớ oán trách của rồng đen, cùng với ấm áp trên người phụ quân. Chỉ là những cảm giác bất chợt này đã là chuyện rất lâu rât lâu về trước.

Phạm Âm nhắm mắt lại, đã đến buổi trưa, nhiệt độ càng lúc càng cao, hắn có thể cảm giác được hơi nóng tuôn trào giữa thành thị, thân thể của nhân loại đối với nhiệt độ vẫn luôn nhạy cảm. Lúc hắn mở mắt ra lần nữa, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc băng qua trong đám người. Hắn tất nhiên nhớ rõ người này, tuy bọn họ chỉ từng gặp một lần — nhưng hắn chưa bao giờ quên.

Người thân duy nhất trên thế giờ này.

“Blake!” Phạm Âm lần nữa gọi tên của hắn, tuy tình huống lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ hình như không hữu hảo lắm, nhưng mà… bọn họ dù sao cũng là anh em, trong thân thể có một nửa huyết thống giống nhau.

Phạm Âm đuổi theo hắn, hắn biến mất ở góc đường, trong tầm nhìn của Phạm Âm, đó giống như là một ảnh ảo — có lẽ bởi vì nhiệt độ buổi trưa quá cao.

Phạm Âm ngơ ngác đứng ở góc đường, hai hướng đều không nhìn thấy hắn, ngay sau đó Phạm Âm cười tự giễu một tiếng, thực tế thì ở nơi này hoàn toàn không thể nhìn thấy Blake — nếu như Blake còn sống, vậy thì hắn sớm đã tóc trắng xóa, ốm yếu hom hen rồi.

Thật đúng là ảo giác không thể chấp nhận được.

“Vừa nãy là ngươi gọi ta sao?” Một giọng nói dịu dàng truyền vào tai Phạm Âm, “Vừa nãy ta cho rằng nghe nhầm chứ.”

Phạm Âm ngẩng đầu, hắn có thể nhìn thấy mái tóc vàng kim của Blake dưới ánh mặt trời hiển hiện ra màu sắc xinh đẹp, đôi mắt màu lam của hắn lõm sâu trong bóng mờ của hốc mắt, như bảo thạch xanh thẳm, xinh đẹp giống như xa cúc lam của Ấn Độ, thân thể của hắn bị áo choàng màu đen bao phủ, lại không có chút cảm giác u ám nào.

“Ta…” Phạm Âm nuốt nước miếng một cái, hắn đột nhiên trở nên khẩn trương, lẽ nào tình tự như khẩn trương này chỉ xuất hiện ở trên người nhân loại thôi sao.

“Ta biết ngươi chứ?” Blake nhìn Phạm Âm, nhẹ giọng hỏi, “Nhìn ngươi có vẻ cần chút giúp đỡ, sắc mặt hơi tái nhợt.”

“A.” Phạm Âm nói lắp, “Ta chỉ hơi bất ngờ… nếu người rãnh, chúng ta có thể trò chuyện một chút.” Tuy nghe có chút giống như bắt chuyện, nhưng bây giờ Phạm Âm chỉ hy vọng Blake không cần đi quá nhanh, cho dù…

“E rằng không được.” Blake lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, “Bây giờ ta cần phải đến công hội Lính Đánh Thuê.”

“Ngươi là lính đánh thuê à?”

“Bây giờ là vậy, ta cần một ít tiền.” Blake kéo thiếu niên tóc đen trước mắt vào trong bóng râm nơi góc tường, thiếu niên nhìn có vẻ rất yếu đuối, hệt như tùy thời sẽ ngã xuống vậy, có lẽ chỉ do ánh sáng mặt trời quá mãnh liệt, có lẽ nhân loại chính là yếu ớt như vậy. Cho nên vì để tránh cho hiểu lầm trong truyền thuyết phát sinh, Blake vẫn kéo hắn vào nơi mặt trời chiếu không tới.

“Ta có thể thuê ngươi… nếu là ngươi, có lẽ sẽ giúp được ta.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Ta phải cảm tạ Thần lần nữa, ta có đủ tiền.”

“Nếu là như vậy, ta tất nhiên có thể tiếp nhận yêu cầu của người.” Blake ôn nhu nói, “Như vậy ít nhất ta có thể tiết kiệm được phí môi giới.”

“Ngươi hình như rất thiếu tiền?” Phạm Âm không xác định nhìn Black, “Ta không hiểu ngươi như vậy tại sao lại cần tiền.”

“Tin tưởng ta.” Blake lễ phép mà chính trực nói, “Mỗi một chủng tộc đều cần tiền, ta cũng như vậy.” Ngừng một chút, nam tử tóc vàng này tiếp tục nói: “Ta hình như từng gặp ngươi, ngươi cho ta cảm giác thân thiết.”

“Ngươi nói như vậy thật khiến ta cảm thấy bất ngờ.” Phạm Âm thở dài, trầm mặc nhìn gò má tuấn mỹ của Blake.

“Vậy thì bây giờ ngươi chính là cố chủ của ta.” Hắn ôn nhu nói, “Vậy xin hãy trả trước một nửa tiền đặt cọc —”



“Ngài mang về một người rất giỏi đó.” Phục vụ mở cửa, liếc mắt liền thấy được Blake đứng bên cạnh Phạm Âm, “Xem ra không cần ta giới thiệu người khác.”

“Thành phố này cũng tốt lắm.” Blake lễ phép nói, “Có thể đến thành phố này thật sự là một chuyện may mắn.”

“Hy vọng không làm chuyện gì chọc giận ngài.” Phục vụ ôn nhu nói, “Vậy xin mời vào.”

“Ta… ở cùng một phòng với hắn là được rồi.” Blake cười cười, “Cố chủ của ta thân thể có vẻ không tốt.”

“Hắn mới đến thành phố này tối hôm qua.” Phục vụ thần sắc khó coi nhìn Blake, “Ngài xem, ta cũng không muốn xảy ra xung đột gì với ngài… Cố chủ của ngài chỉ là thân thể yêu đuối… hắn nhìn qua đúng là còn yếu hơn cả nhân loại.”

“Nhìn có vẻ là như vậy.” Blake nói xong thì quay đầu nhìn Phạm Âm, “Phòng của ngài ở đâu? Ta đã đi đường vài ngày, có thể để ta nghỉ ngơi trước một chút không?”

“Mời đi bên này.” Phục vụ lập tức đứng phía trước dẫn đường, “Xin hãy cẩn thận bậc thang, khách sạn này thời gian đã hơi lâu, những đứa trẻ dưới bậc thang… hy vọng ngài sẽ không làm hại chúng nó.”

“Nếu như chúng nó không cản đường.” Blake ôn nhu nói, đồng thời theo phục vụ đi lên bậc thang.

Phạm Âm nhìn hai người kia lên lầu, ngơ ngác đứng chỗ đó. Vô luận là phục vụ hay là Blake, về tướng mạo và cử chỉ hoàn toàn không thể bắt bẻ, nhưng luôn cảm thấy thiếu chút gì đó — dĩ nhiên Phạm Âm cảm thấy mình bây giờ có tư cách nói như vậy, bởi vì hắn là một nhân loại, ít nhất là hiện tại.

Một lát sau phục vụ từ hành lang phía trên thò đầu xuống: “Ngài không lên đây sao, tiên sinh? Có vẻ ngài mang tới cho ta một phiền phức lớn, cho nên lúc thanh toán xin hãy trả nhiều thêm một chút tiền tip.”

“Ta sẽ trả.” Phạm Âm thở dài, sau đó chậm rì rì đi lên cầu thang, “Hy vọng đối với ta không phải một phiền toái mới tốt.”

Lúc ở đầu cầu thang, phục vụ săn sóc đỡ hắn một cái, “Thân thể của ngài nhìn thật yếu ớt, hy vọng sẽ không chịu ảnh hưởng của hắn.”

Phạm Âm liếc mắt nhìn phục vụ, “Ngươi đoán hắn cần thứ gì làm bữa tối?”

“Ta thật là không dám tưởng tượng.” Phục vụ mỉm cười, giọng điệu mặc dù kinh hoàng, nhưng vẫn như cũ duy trì biểu cảm tao nhã khiêm tốn, “Nếu như ngài nguyện ý đi hỏi một chút, chúng ta sẽ tận lực chuẩn bị, nếu là ngoài thức ăn bình thường, chúng ta cần tăng thêm phí tổn thích hợp khác.”

“Nghe có vẻ đúng là một khoản chi tiêu lớn.” Phạm Âm nói lắp, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra. Phục vụ chỉ là nhẹ nhàng lui ra, yêu ma đối với nhận biết nguy hiểm nhanh nhạy hơn nhiều so với chủng tộc khác, có lẽ bản thân chúng nó chính là cùng nghĩa với nguy hiểm.

Phòng Phạm Âm ở rất thoải mái thậm chí gần như hoa lệ, dù sao khách sạn này là khách sạn tốt nhất ở thành trấn này, mà Phạm Âm lại có đủ tiền.

Trước bệ cửa sổ khắc hoa văn phong cách cổ xưa, ánh nắng rực rỡ buổi chiều chiếu lên bệ cửa sổ. Blake đang cởi áo choàng màu đen trên người xuống, trên áo choàng màu đen là một lớp bụi, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng lúc mũ áo choàng kia quét qua mái tóc ngắn màu vàng mềm mại, lại là ưu nhã nói không nên lời.

“Ngươi đang chảy nước miếng sao?”

“Ta chỉ là hơi đói, từ sáng đến giờ ta chưa ăn thứ gì cả.” Phạm Âm xoay người vừa định đóng cửa, bỗng chốc thân thể bị bóng mờ bao phủ, ngón tay của Blake vượt qua bả vai của hắn, theo đầu ngón tay trắng nõn của hắn nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn nhô ra trên cửa, “Nếu ngài nguyện ý, có thể cũng gọi giúp ta một phần chứ.”

Phạm Âm rút tay mình về, nhưng không xoay người, hắn biết đôi mắt giống như lam ngọc thạch kia của Blake rất xinh đẹp, giống như sẽ thu hút một ít sinh vật không biết sống chết, hy vọng mình không phải một trong số đó, “Ngươi muốn ăn cái gì?”

“Giống với ngài là được rồi.” Giọng nói của Blake ngay tại bên tai, âm nam trầm hấp dẫn — là loại âm thanh trước kia Phạm Âm thích nhất, “Tất nhiên, ta cũng không ngại ngươi chia cho ta một chút thức ăn của mình.” Ngay sau đó hắn lại bổ sung một câu: “Cái này không tính vào bên trong tiền thù lao.”

“… Được rồi.” Phạm Âm nhận mệnh gật gật đầu, huyết thống tinh linh của mình bị phong ấn, bây giờ còn yếu ớt hơn cả một nhân loại, cho nên điểm mạnh bây giờ có lẽ chỉ còn lại — có tiền mà thôi nhỉ.

“Đợi đến lúc ăn xong, chúng ta có thể nói một chút về chuyện làm ăn.” Giọng nói của Blake rất vui vẻ, có lẽ đó chỉ là bởi vì nếu giao dịch không thành công, hắn ít nhất đã được ăn một bữa trưa miễn phí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi