TINH LINH KIỂU BÂY GIỜ

“Không khí nơi này rất thích hợp để hẹn hò.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

“Cho nên tốt nhất đừng có người đến quấy rầy.” Tinh Linh Vương ôn nhu nói, Phạm Âm nhón chân lên, nhìn qua vai Tinh Linh Vương thấy được người sau lưng y.

Là Kế.

Mái tóc dài màu đỏ, làn da trắng bệch và đôi mắt đỏ, phối với khung cảnh âm u của rừng rậm này, khiến Phạm Âm không khỏi nhớ đến đám ma cà rồng quý tộc sống ở thời trung cổ trên truyền hình, bởi vì bọn hắn cũng tao nhã tôn quý như vậy.

Sắc mặt của Kế rất tái nhợt, đó thậm chí không phải bởi vì nguyên nhân do chủng tộc của hắn, điều này rất dễ hiểu, hai trận doanh đối lập thái độ rất kịch liệt. Khí tức tinh khiết bên người Tinh Linh Vương khiến sinh vật hắc ám chùn bước.

“Ngài nhìn, ta cũng không muốn quầy rầy ngài, chỉ là do ngài đến, đám sinh vật hắc ám trong rừng rậm hầu như đều chạy như điên…” Giọng nói của Kế vẫn có cảm giác ung dung, “Cho nên đành phải do ta tới đảm nhiệm làm người dẫn đường.”

“Phong cảnh nơi này rất đẹp, có thể đi dạo khắp nơi, chúng ta không cần người dẫn đường.” Phạm Âm ở trong lòng Tinh Linh Vương nói, nếu Kế đủ thông mình, hắn sẽ không tới trêu chọc Tinh Linh Vương, xét thấy Kế đã từng giúp mình, cho nên Phạm Âm quyết định khuyên Kế mau rời đi.

Nhưng người kia lại hoàn toàn không cảm kích, tiếp tục nhiệt tình du thuyết, cho đến khi Tinh Linh Vương nheo lại đôi mắt mặc lục.

Có lẽ hắn cũng không thông minh như vẻ ngoài cho lắm, Phạm Âm bi phẫn nghĩ, nhưng lại nói không nên lời, hắn thấy kiên quyết trong mắt của Kế, hắn rất quen thuộc với ánh mắt này, mỗi một người đều từng có, nếu như bây giờ chưa có, vậy thì tương lai nhất định cũng sẽ có. Phạm Âm cắn môi rốt cuộc chẳng nói lời nào cả.

Tinh Linh Vương là một người thông minh, y có rất nhiều kinh nghiệm và chuyện từng trải phong phú. Y không phải pháp sư yếu đuối trốn sau chiến sĩ, y là người trước hết thấy được sự tàn khốc và bất đắc dĩ của chiến trường, cho nên y cũng rất quen thuộc ánh mắt này, thế là y nói: “Ngươi không làm được gì.”

Kế ngừng nói, yên lặng nhìn Tinh Linh Vương, vị Tinh Linh Vương đến từ Thụ Hải Wabenella này có cùng khí chất với Thần Hắc Ám, có lẽ nói y có khí chất giống Thần, y đã mạnh mẽ đến mức thu liễm được tất cả uy nghiệm và sức mạnh của mình, chỉ là không khí xung quanh y vẫn tản ra khí tức rất thuần khiết, giống như không khí thuần túy, hoặc là đại dương thuần khiết, nhưng vẫn mang theo sức mạnh như hắc ám khiến xung quanh trở nên trống trải.

Chỉ đứng ở nơi đó đã gần như làm tiêu hao toàn bộ sức lực của mình, Kế vốn chưa từng nghĩ đến bản thân có thể chống đỡ lâu như vậy, liều mạng áp chế xung động muốn chạy của bản thân, tiếp tục nói: “Tuy ta không làm được gì, nhưng vẫn có thể dẫn đường cho các ngươi.”

“… Ngươi cảm thấy với sức mạnh của ngươi, dẫn theo chúng ta thì ngươi vẫn có thể đến được cung điện Thần Hắc Ám chứ?” Tinh Linh Vương nhẹ nhàng nói.

“Có lẽ không đủ, nhưng ta sẽ nỗ lực thử nghiệm.” Kế nhẹ nhàng nói, tay của hắn chậm rãi vươn lên, mang theo kiên quyết và thông thể quay đầu, may mắn hắc đao của hắn không phải đưng ngưng kết từ nguyên tố hắc ám, bằng không sao đao có thể thành hình được chứ, hắn như có thể nghe được thanh đao phát ra tiếng rên rỉ, đây là một loại ảo giác khi đao đã có một thời gian dài. Đao là vật chết, người mới là sống, Kế giơ đao, “Nếu không muốn ta dẫn đường, vậy…” Kế không nói tiếp, đoán chừng bản thân hắn cũng không nói ra được mấy lời như ‘so đấu’.

Hắn đang khiêu khích Tinh Linh Vương, Kế bi ai nghĩ, hắn chưa bao giờ nghĩ đến bản thân mình lại có tiền đồ như thế.

Tinh Linh Vương yên lặng nhìn hắn, Kế nhẹ nhàng nhảy lên, hai tay nắm lấy chuôi đao chém về phía Tinh Linh Vương, mà Tinh Linh Vương cũng không làm ra động tác né tránh. Đôi mắt mặc lục của y nhìn hắn, cây đao màu đen ở giữa không trung dường như chém lên một bức tường cứng rắn. Hắc đao của Kế là thần binh có lịch sử cực kỳ lâu đời, được truyền từ thời đại viễn cổ, hắn chạy tới rất nhiều di tích, mạo hiểm mạng sống mới tìm được thanh đao này, đao này tất nhiên có thể chém đổ tường, nhưng lại bị cự tuyệt bên ngoài kết giới của Tinh Linh Vương.

“Thanh đao này…” Đôi mắt màu mặc lục của Tinh Linh Vương nhìn hắc đao lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

“Thanh đao này làm sao?” Phạm Âm nói, “À, ta từng nhìn thấy một thanh y hệt vậy, trong tay Blake cũng có một thanh hắc đao, nhìn hắn cầm rất đẹp, nhưng dáng vẻ đó của hắn hơi dọa người, ta thích bộ dáng lúc hắn cười hơn, phụ quân cảm thấy thế nào?”

“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Tinh Linh Vương ôn nhu nói, tuy y chẳng thích Blake chút nào, nhưng y sẽ không nỡ phản bác lời của Phạm Âm.

“Đó là cùng một thanh à?” Phạm Âm nói tiếp “Nhìn gần thì không giống cho lắm, phụ quân từng nhìn thấy đao của Blake chưa, giống thanh đao này chứ?”

“Chúng nó không giống nhau, lịch sử của thanh đao này lâu đời hơn.” Tinh Linh Vương nheo mắt lại “Ta hiểu rõ thanh đao này, đây chính là đao chuyên dùng để phá vỡ kết giới.”

“Đây thật đúng là… tin tức khiến người kinh ngạc.” Phạm Âm ngơ ngác nói, hắn nhìn thấy lưỡi đao dùng tốc độ chậm rãi đến gần bọn họ.

Phạm Âm trước kia là một sát thủ, tuy thời gian hắn làm sát thủ không được xem là gì với tuổi thọ vô tận hiện giờ, nhưng nó lại nuôi dưỡng cho Phạm Âm rất nhiều thói quen. Phạm Âm biết bản thân sẽ thay đổi những thói quen này vào một ngày nào đó, hoặc là tiếp tục giữ lại một ít, nhưng rõ ràng không phải hiện tại. Hắn sẽ không ỷ lại người khác, nhất là vào lúc bản thân có lực lượng, cũng là vì phản ứng của thân thể vẫn luôn ưu tiên trước phản ứng của đại não, cho nên hắn không có bất kỳ dự báo trước đã nhảy lùi về phía sau, ngay cả Tinh Linh Vương đều kinh ngạc.

Hắn vừa đứng vững, mắt cá chân đột nhiên bị người nắm lấy, cũng chỉ trong thời gian chớp mắt, trước mắt là một khoảng tối tăm, bên tai là một loại cảm giác yên tĩnh hơn cả vừa nãy, hắn ngơ ngác đối mặt với bóng tối.

Sau đó mắt thích ứng với bóng tối của nơi này, hắn nhìn thấy Kỳ ngồi trên vương tọa, Phạm Âm từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn xung quanh, sau đó nhìn Kỳ: “Thiếu chút nữa ta không nhận ra ngươi rồi, nói tóm lại, ta mà rời khỏi Thụ Hải Wabenella thì sẽ luôn gặp phải ngươi.”

“Đây là lần đầu tiên ngươi tới tìm ta.” Thanh niên ngồi trên vương tọa khẽ nở nụ cười, đôi mắt đỏ của hắn đẹp như đá thạch lựu, như trải qua rèn luyện của thời gian và lắng đọng của lịch sử, không có tạp chất nhưng cũng không nhìn thấy đáy, giống như đôi mắt của Tinh Linh Vương, bên trong đó là nơi không người nào có thể nhìn thấy được, bí ẩn giấu trong đáy mắt.

Trước mặt Phạm Âm là từng bậc thang, hắn nhớ tới lúc nhìn thấy Tinh Linh Vương lần đầu cũng là như vậy, y ngồi ở trên cao, mang theo trí tuệ và từ bi.

Hắn từng bước đi lên bậc thang, phía sau là khoảng không hắc ám nhìn không thấy cuối, phía trên cũng là như vậy, những ngọn đuốc kia có lẽ chỉ để trang trí, nó hoàn toàn không chiếu sáng được hắc ám chân chính. Hắn nhìn nụ cười của thanh niên ngồi trên vương tọa, dường như là một người khác, ở trong ấn tượng của Phạm Âm, Kỳ vĩnh viễn đều là thiếu niên, mái tóc màu đỏ, làn da tái nhợt, đôi mắt đỏ xinh đẹp, thậm chí Kỳ ở thế kỷ 21 chỉ là một thương nhân. Phạm Âm từng thích Kỳ, bình thường an ổn thuộc về cuộc sống của người bình thường, sạch sẽ không có chút xíu máu tanh nào. Vì hắn, Kỳ còn từng tranh chấp với X. Những đêm vừa đến Ager hắn từng suy nghĩ, lúc hắn tỉnh dậy trên thế giới chỉ có đôi mắt kia của Kỳ, nhưng thực tế hắn ở trong lòng của mẹ thậm chí không thể an tâm đi vào giấc ngủ.

Cứ như vậy đi lên, dường như mỗi một bước đều sẽ rung động tới hồi ức. Bóng đen ở phía sau Kỳ đã không còn nữa, giờ đây nhìn Kỳ không có gì khác biệt với một thanh niên bình thường.

“Bây giờ cảm thấy thế nào?” Phạm Âm đi xong một bậc thang cuối cùng, đứng ở phía trước vương tọa hỏi khẽ.

Kỳ trầm mặc chốc lát mới nói: “Vẫn tạm ổn, vốn ta cho rằng quá trình sẽ đau đớn hơn nhiều, thực tế thì chẳng có chút xíu cảm giác nào.”

Phạm Âm mím môi không nói gì nữa.

Kỳ cười với hắn, hơn nữa nhích người qua bên cạnh, nhường ra một vị trí, còn vươn tay về phía Phạm Âm.

Phạm Âm do dự chốc lát vẫn đi qua, ngồi ở bên cạnh Kỳ, vị trí này vừa vặn có thể thấy được tấm gương thủy tinh to lớn đó.

“Từ lúc nào thì ngươi bắt đầu có loại hứng thú biến thái này.” Phạm Âm nhíu mày.

Kỳ bật cười, nhẹ giọng nói: “Sau khi chiến tranh bắt đầu.”

Trên mặt gương thủy tinh là một thành trì to lớn, nó có tường thanh cao lớn và tháp bắn tên cao vút, vừa nhìn chính là một cứ điểm mang tính chiến lược. Nó được xây dựa vào núi, ngăn trở quân đội hắc ám nhìn không thấy tận cùng ở bên kia núi.

“Thật giống như đang xem phim điện ảnh Hollywood…” Phạm Âm lẩm bẩm nói, đôi mắt đen nhìn chằm chằm màn ảnh thủy tinh, dưới bầu trời giăng đầy mây thấp là quân đoàn giống như sắc xám, chúng nó như nước lũ chuẩn bị đánh vỡ cứ điểm kiên cố kia, tiến vào chỗ sâu hơn của Ager.

Kỳ nghiêng đầu, ngón tay quấn quanh sợi tóc đen của Phạm Âm, nhìn cực kỳ yếu ớt và mỏng manh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi